Ta Thay Hoàng Tỷ Báo Thù
Chương 2
Ta cười ngây thơ, xoa bóp chỗ đau ở trán cho hắn.
Hắn cứ thế không phòng bị nằm trên đầu gối ta, nhắm mắt hưởng thụ.
Bởi vì hắn biết, dù tỷ của ta chết trong cung hắn, ta chỉ là một công chúa của một tiểu quốc biên cương, chỉ có thể dựa vào hơi thở của hắn mới có thể bảo vệ quốc gia bình an.
Ta xoa trán hắn, mười ngón tay lần xuống, sờ đến cổ hắn.
Cảm nhận được mạch đập, mắt ta lộ ra vẻ tham lam.
Con người chẳng khác gì mèo chó chim muông, chỉ cần đụng đến chỗ hiểm yếu thì không thuốc nào cứu được.
“Đừng động! Thái y nói xoa bóp sau gáy, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn.” Ta giữ chặt Hoàng đế đang không yên, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.
Hoàng đế rất thích, mặc cho ta bóp một hồi vô phương pháp, mới nắm lấy tay ta.
“Trẫm sẽ dẫn ngươi đến một nơi tốt.” Hắn nói.
Cánh tay ta cứng đờ, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.
Hoàng tỷ.
Ta rất vui, Hoàng đế nói sẽ dẫn ta đến một nơi tốt!
Ta nhớ ra bức thư nhà Hoàng tỷ gửi về trước khi mất.
Nàng dùng mật ngữ chỉ có hai chúng ta biết để nói với ta rằng – Hoàng đế Đại Hạ là một quân chủ tàn bạo và đam mê hưởng lạc.
Sau khi Hoàng tỷ hầu hạ hắn đủ lâu, hắn liền đề nghị dẫn Hoàng tỷ đến một nơi tốt – đó là một phòng tra tấn, được trang hoàng lộng lẫy, đồ trang trí dát vàng, máu tươi đỏ thẫm phản chiếu lẫn nhau, khiến Hoàng tỷ liên tục gặp ác mộng.
Vì nỗi sợ hãi của Hoàng tỷ, Hoàng đế bắt đầu ghét bỏ nàng.
Cuối cùng, nỗi sợ hãi này đã mang đến họa sát thân cho Hoàng tỷ.
09
Cắt rời tứ chi.
Người đầy máu.
Rắn độc.
Cột lửa.
Tiếng kêu gào.
Nước mắt.
Tất cả mọi thứ, đã tạo nên “Nơi tốt” này.
Hoàng đế nắm tay ta, như thể đang phô bày giang sơn của mình: “Người mất chân bên kia, là thám tử của man di phương Nam. Trẫm đã sai người cầm máu cho hắn, đổ nhân sâm linh chi vào để giữ mạng. Xem dáng vẻ này, chắc chắn sẽ sống sót qua mùa hè.”
“Còn mỹ nhân Tây Vực kia, trong tiệc thọ đã có ý định tâm ám sát trẫm. Ả thông thạo phòng thuật, là một người diệu kỳ. Những tên hình quan ở đây mệt mỏi sẽ tìm ả để giải khuây. Đáng tiếc là miệng không dùng được, nếu không sẽ cắn lưỡi tự vẫn thì thật đáng tiếc.”
“Con trai út của thái phó, thái phó không hiểu chuyện, tưởng trẫm vẫn còn là trẻ con, muốn dạy trẫm làm việc. Trẫm liền dạy con trai hắn cách làm người tử tế. Nhìn xem, bây giờ hắn đã trở thành một cái bô tốt rồi. Hắn bớt gây phiền phức hơn nhiều, có thái phó ở đây, hắn không dám tự vẫn.”
Hoàng đế vừa nói vừa quan sát sắc mặt ta.
Ta lộ vẻ lo lắng, hắn biến sắc, vừa định chất vấn, lại nghe ta lo lắng nói: “Thái phó có nhiều môn sinh, Hoàng thượng làm như vậy, liệu sẽ có người gây khó dễ cho Hoàng thượng không?”
Biểu cảm của Hoàng đế rất đặc sắc.
Sát ý, dò xét, đánh giá, vui mừng, hớn hở.
Bỗng nhiên, hắn ôm lấy ta, hôn lên môi ta.
“Chiếu Hoa, nàng không sợ sao?” Hắn hỏi ta.
Ta chớp mắt, vẫn là vẻ ngoan ngoãn. Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, ta mới lắc đầu: “Hoàng thượng làm như vậy, chắc chắn là vì bọn họ đều là kẻ xấu. Kẻ xấu đáng phải xuống địa ngục, Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, xây dựng địa ngục trong cung thì có gì không ổn?”
Hoàng đế càng vui hơn.
Ta nghĩ hắn hẳn đã dẫn không ít người đến đây, ngoài Hoàng tỷ, có lẽ còn có các phi tần khác.
Hắn biết những người giả vờ bình tĩnh sẽ có biểu hiện như thế nào, vì vậy khi thấy ta ngây thơ và bình thản, hắn càng vui hơn.
Hắn ôm lấy ta, rẽ vào phòng bên của phòng tra tấn – hắn còn giống quái vật hơn cả ta, hắn đã thiết lập một phòng nghỉ ngơi trong phòng tra tấn. Nghe tiếng kêu gào và cầu xin bên ngoài, hứng thú của hắn càng cao.
Thật đáng tiếc.
Nếu ngay từ đầu người được đưa đến hòa thân là ta thì Hoàng đế và ta sẽ là trời sinh một cặp.
Nhưng người được đưa đến là Hoàng tỷ, ta và Hoàng đế sẽ có mối thù không đội trời chung!
Ta nằm ngửa trên giường phối hợp với Hoàng đế, nhìn chằm chằm vào trần nhà và cười.
– Hoàng tỷ, giống như hắn dùng người khác làm đao, làm nhục tỷ, giết tỷ vậy.
Hắn sắp trở thành đao của ta rồi.
Sắp rồi.
10
Từ ngày đó trở đi, Hoàng đế đến chỗ ta thường xuyên hơn.
Hầu hết thời gian, hắn sẽ dẫn ta đến phòng tra tấn, nơi đó khiến hắn có hứng thú hơn.
Nhưng Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, phi tần trong hậu cung đông đảo, hắn phải chiếu cố hết tất cả.
Vì thế, khi cung nữ gần gũi của Vinh quý phi vội vã chạy đến, nói Vinh quý phi đau đầu dữ dội, đầu óc hỗn loạn, trên mặt Hoàng đế chỉ thoáng hiện vẻ không kiên nhẫn, rồi đứng dậy rời đi.
Ta không chút biểu cảm đứng dậy, nhặt quần áo, đến phòng bên cạnh, tự mình dọn dẹp phòng thuốc nhỏ.
Ngâm mình trong hương thuốc, ta nhớ lại thời thơ ấu.
Ta hẳn là bẩm sinh đã có khuyết điểm, không hiểu được tình yêu, hận thù và nỗi buồn vui của người khác.
Khi những người khác sợ hãi ta, ta chỉ thấy khó hiểu và tức giận.
Chỉ có Hoàng tỷ nói nàng yêu ta, muốn ta sống tốt.
Ta vui mừng khôn xiết nhưng rồi lại đột nhiên hoảng sợ – Hoàng tỷ phải gả chồng, nàng sẽ yêu người khác hơn yêu muội muội.
Vì vậy, ta lật sách y học, tìm hiểu về thảo dược, kẽ móng tay luôn có cặn thuốc.
Hoàng tỷ cũng không tức giận, cười trêu ta: “Chiếu Hoa muốn làm y sĩ sao?”
Ta lắc đầu: “Ta đang làm loại thuốc khiến Hoàng tỷ mãi mãi thích ta.”
Năm đó ta mới bảy tuổi, Hoàng tỷ cười ta: “Trên đời này không có loại thuốc đó đâu.”
Thấy ta rưng rưng nước mắt, nàng vội ôm lấy ta: “Nhưng Hoàng tỷ không uống loại thuốc đó, cũng sẽ mãi mãi thích Chiếu Hoa.”
“Nương nương đang làm gì vậy?” Cung nữ hầu hạ bên cạnh tò mò hỏi ta.
Ta không ngẩng đầu lên, cẩn thận lọc cặn thuốc: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện chơi thôi.”
Tỉ mỉ nghiền cặn thuốc, sau đó cất kỹ.
“Đừng động vào đồ ở đây.” Dặn dò xong, ta đứng dậy đi tắm.
11
Khi Vinh quý phi dẫn người đến bắt ta, ta đang ngủ trưa.
Bị đánh thức đột ngột, ta trở nên cáu kỉnh và u ám.
Vinh quý phi vẫn giữ vẻ cao cao tại thượng, tiến đến gần ta, từ trên cao nhìn xuống.
“Chiếu Hoa công chúa to gan lớn mật!” Nàng ta vẫn không chịu gọi ta bằng phong hiệu, chỉ gọi ta là “Công chúa”, khắp nơi nhắc nhở ta rằng ta đang sống nhờ nhà người khác.
Vì chưa ngủ đủ, ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh: “Ý là sao?”
Vinh quý phi lấy ra từ trong ngực một chiếc bình sứ, trong mắt đầy vẻ hả hê:
“Chiếu Hoa công chúa là phi tần trong hậu cung, lại tự ý lập phòng thuốc, luyện chế thuốc viên, chẳng lẽ muốn gây họa cho hậu cung?”
Ta lập tức tỉnh táo, nhìn những cung nữ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh ta.
Vinh quý phi cười, vừa định nói thì nghe bên ngoài hô: “Hoàng thượng giá lâm ——”
Hoàng đế đến rất nhanh, đợi mọi người quỳ xuống hết, ánh mắt sắc bén của người lướt qua từng người có mặt ở đó.
“Hoàng thượng!” Vinh quý phi đã đối phó với biết bao nhiêu cung tần mỹ nữ trong hậu cung, nàng ta hiểu rõ nhất lúc này nên làm gì.
Nàng ta đầy vẻ lo lắng, như thể thất vọng đến cực điểm, đưa chiếc bình sứ cho Hoàng đế, tỉ mỉ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Cuối cùng, nàng ta nhìn ta với ánh mắt ẩn chứa ý cười nhưng trên mặt vẫn là vẻ thất vọng: “Thần thiếp sợ oan uổng cho muội muội, lấy được đồ liền thỉnh giáo thái y, thứ trong thuốc viên này… ngay cả thái y cũng không nhận ra, thứ như thế này…”
Nàng ta muốn nói lại thôi nhưng mọi thứ đều không cần nói ra.
Hoàng đế nhìn ta, tình cảm ngày xưa như khói bay hơi: “Nàng có lời gì muốn nói?”
12
Ta nhìn Hoàng đế.
Ta nghĩ người thích ta, bởi vì ta không sợ hình phòng của người, thậm chí còn cùng hắn vui đùa trong hình phòng.
Ta coi Hoàng tỷ như bảo vật, nguyện vì nàng mà giả vờ ngoan ngoãn suốt mười năm.
Hoàng đế chắc cũng tìm kiếm rất lâu, hy vọng có người hiểu được thú vui mà hắn tìm thấy trong tàn nhẫn và máu tanh – hắn muốn hưởng thụ thực sự, chứ không phải nhẫn nhịn vì sợ hãi.
Ta đã làm được.
Cho nên lúc này, hắn muốn ta biện giải, muốn ta tự chứng minh mình trong sạch.
Nhưng Hoàng tỷ chưa bao giờ yêu cầu ta phải tự chứng minh mình trong sạch.
Nhớ đến Hoàng tỷ, mắt ta đỏ hoe, giật lấy chiếc bình sứ từ tay người: “Hoàng thượng cũng cho rằng đây là thuốc độc sao?”
Ta lớn mật chất vấn hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta đổ ra hai viên thuốc rồi nhét vào miệng mình.
“Độc ai? Chàng sao?”
Ta nuốt chửng thuốc viên, tiến đến gần hắn, liên tục chất vấn.
Nhìn thấy sự dò xét và do dự trong mắt hắn, ta lại quay sang nhìn Vinh quý phi:
“Hay là… Vinh quý phi?”
Vinh quý phi không ngờ đến tình huống này, trực giác bẩm sinh khiến nàng ta không ngừng lùi lại, lộ ra vẻ hoảng hốt.
Sợ sao?
Ngươi cũng biết sợ sao?
Sợ cái gì? Sợ ta cùng ngươi đồng quy vu tận?
Ngươi, cũng, xứng sao?
Ta nắm lấy tay Vinh quý phi, tiến lên, nhanh chóng nhét nốt những viên thuốc còn lại trong tay vào miệng nàng ta.
“Đừng!”
Vinh quý phi hoảng sợ, dùng sức đập tay ta đang bịt miệng nàng ta.
Ta nhìn Vinh quý phi, đột nhiên thấy nàng ta đẹp quá – nỗi sợ hãi, nước mắt và lời cầu xin của nàng ta.
Vẻ đẹp sống động này khiến ta suýt rơi nước mắt.
Thấy nàng ta đã nuốt hết thuốc viên, ta mới buông tay.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Vinh quý phi ngã xuống đất, vừa lăn vừa bò túm lấy vạt áo Hoàng đế, luống cuống đứng dậy.
Nước mắt giàn giụa, nàng ta vừa khóc vừa kể lể: “Hoàng thượng cứu thiếp! Hách Chiếu Hoa… Hách Chiếu Hoa muốn hại thiếp! Truyền thái y! Truyền thái y mau! Người đâu! ——”
Hoàng đế thích những thứ đẹp đẽ nhưng kỳ lạ thay, lúc này hắn lại không thích Vinh quý phi.
Rõ ràng là… lúc này, Vinh quý phi trông dễ nhìn hơn bình thường nhiều.
Ta đứng khoanh tay ở một bên, lạnh lùng nhìn Hoàng đế ghét bỏ đẩy Vinh quý phi ra, nhìn về phía ta.
Ta khẽ cong mắt, tự thấy trên mặt không có nhiều ý cười.
Ta hỏi hắn: “Chàng đoán xem, giữa ta và Vinh quý phi, ai sẽ chết trước?”
13
Hoàng đế im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài não nề, tiến lên bóp cằm ta, ép ta há miệng ra, lại cứng rắn ép ta cúi xuống: “Ngoan, nhả thuốc ra, không có độc cũng không được ăn bừa.”
Ta cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, cười thật sảng khoái.
Một người tinh ranh như Hoàng đế, sớm nên biết thứ thuốc kia không có độc.
Nhưng hắn không dám đánh cược nên muốn xem ta sẽ làm gì.
Hắn cho rằng ta sẽ làm gì?
—— Gào khóc điên cuồng để tự biện minh? Khóc lóc kể lể để tố cáo hắn không tin tưởng ta sao?
Không.
Ta sẽ dùng cách của hắn.
Điên cuồng tàn bạo, trả thù tàn khốc như hắn, nếu mang tiếng xấu thì sẽ mang theo tiếng xấu đó để phản kích.
Ta dùng lời nói và hành động của mình để nói với hắn rằng – “Xem này! Ngươi và ta là một loại người, ta chính là người mà ngươi tìm kiếm, mà ngươi yêu!”
“Cười cái gì?”
Hoàng đế thấy ta không nhả ra được, liền đỡ ta đứng thẳng dậy.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, vụng về vuốt phẳng mái tóc rối của ta: “Chiếu Hoa, nàng đang khó chịu phải không?”
Hắn hỏi ta, dò xét ta: “Trẫm không đứng về phía nàng ngay từ đầu, có phải nàng rất buồn đúng không?”
“Không.” Ta nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ cười: “Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, chàng nói ai đúng thì người đó đúng. Ta nghe theo chàng.”
Chắc chắn chưa có ai nói chuyện với Hoàng đế theo kiểu âm dương quái khí như vậy. Phản ứng đầu tiên của hắn không mấy đẹp đẽ nhưng rất nhanh sau đó lại thở dài não nề, ôm ta vào lòng: “Sao nàng lại nói châm biếm như vậy, oán chính là oán, là trẫm không đúng.” Ta chớp mắt, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Trong cơn mơ hồ, ta cảm thấy giống như mình đã từng chứng kiến cảnh này ở đâu đó.
“Nàng xem, nàng lại thử thách giới hạn của trẫm! Chiếu Hoa rất hư!” – Ta nhớ ra rồi, là Hoàng tỷ, Hoàng tỷ cũng từng bất lực thỏa hiệp với ta như vậy.
A.
Thế mà ta lại dùng chiêu nũng nịu với Hoàng tỷ để đối phó với Hoàng đế.