Ta Thay Hoàng Tỷ Báo Thù
Chương 3
Một thủ đoạn tốt như vậy, lúc này… lại trở nên bẩn thỉu.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy vô cùng ấm ức, gối đầu lên vai Hoàng đế mà khóc nức nở. Không lâu sau, tiếng khóc càng lớn hơn – Không đúng không đúng! Đều không đúng! Ta đã khóc như thế này rồi, Hoàng tỷ phải đến an ủi ta, phải mang mứt đến dỗ dành ta!
“Chiếu Hoa?”
Hoàng đế ôm ta, có vẻ hơi luống cuống.
Người vỗ lưng ta, giúp ta thuận khí, ngước mắt nhìn thấy Vinh quý phi kinh ngạc đến ngây người, mới lạnh mặt.
Hắn thật tàn nhẫn.
Hắn nói: “Vinh phi sao còn ở đây chướng mắt? Cút ngay.”
14
Chỉ sau một đêm, hậu cung đã thay đổi.
Vinh quý phi đã trở thành Vinh phi, bị lệnh cấm túc trong cung, không được triệu lệnh thì không được ra ngoài. Còn về những tai mắt của ta trong cung, cũng bị Hoàng đế nhổ sạch.
Ta uể oải tựa vào ghế quý phi, thỉnh thoảng lại vuốt ve mái tóc đen của Hoàng đế.
Hôm nay, hắn không đội mũ, mái tóc đen như rong biển xõa tung, uốn lượn trên người và chân ta.
“Tóc ta có gì hay ho sao?” Hoàng đế gối đầu lên chân ta, giơ tay vuốt ve má ta.
Ta cụp mắt xuống không nói, thấy hương trong điện sắp cháy hết, liền gọi cung nữ đến đốt hương mới.
“Chiếu Hoa, có phải thân thể nàng không khỏe không?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Ta ngơ ngác chớp mắt, dùng ánh mắt hỏi hắn.
“Viên thuốc kia…” Hoàng đế nắm tay ta, bóp lòng bàn tay ta: “Trẫm đã cho ngự y xem, tra cứu rất nhiều sách cổ mới biết, đó là thứ đặc biệt của nước Tề các ngươi, có thể giảm đau, làm dịu cơn đau tim. Chiếu Hoa, có phải thân thể nàng không khỏe không?”
Ta lạnh lùng rút tay về: “Không sao, ta chỉ nghịch chút thôi.”
Một lần từ chối là tình thú, hai lần là có tính khí.
Ba lần, chính là được voi đòi tiên.
Hoàng đế lạnh mặt quay đi, đứng dậy gọi người đội mũ cho mình: “Chiếu Hoa đã không có hứng, vậy trẫm sẽ quay lại vào ngày khác.”
Ta quay mặt đi.
“… Hoàng thượng.” Cung nữ bên cạnh đột nhiên quỳ xuống: “Nương nương làm vị thuốc kia là vì…”
“Cút!” Ta đột nhiên quát lớn: “Nơi này có chỗ cho ngươi nói sao?”
Cung nữ kia sợ tái mặt, lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng Hoàng đế bảo nàng nói, nàng chỉ đành nói: “Nương nương thấy hoàng thượng cả ngày đau đầu, mới chế vị thuốc kia. Nương nương quan tâm hoàng thượng, nhưng lại không tiện nói…”
Ta đứng phắt dậy, mắng cung nữ kia một câu “Đồ hỗn láo!” rồi nhanh chân đi vào nội điện.
Hoàng đế nhanh chóng đuổi theo, lại thay đổi sắc mặt.
“Chiếu Hoa, trẫm rất hạnh phúc.” Hắn nói, ý cười gần như tràn ra khỏi mắt.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, từ từ mỉm cười.
Thật sao?
Ta cũng rất hạnh phúc.
15
Sau ngày đó, Hoàng đế có chút thay đổi.
Hắn tin ta yêu hắn, tin đến mức vui sướng, thậm chí còn ít giết người hơn.
Hắn cũng yêu ta nên khi đưa ta đến phòng hành quyết để vui đùa, sẽ hỏi ý kiến ta.
Hắn đang cố gắng tôn trọng ta.
Một tên quái vật, có được thứ mình trân trọng nhưng lại không biết trân trọng là gì.
Giống như hồi ta còn nhỏ, ngốc nghếch vô cùng, thấy hoàng tỷ thích trêu chim, liền bắt hết chim trong viện để làm “Bách cầm đồ’’ cho hoàng tỷ vậy.
Chính là như thế.
Hoàng đế ngốc nghếch vô cùng.
Hắn đã không dùng đúng cách rồi – muốn lấy lòng ta, hắn nên sai thuộc hạ mang đầu của hắn và Vinh phi đến tặng ta.
Như vậy, ta mới yêu hắn được.
…
Cứ thế từng ngày trôi qua, ta nhìn tình yêu trong mắt Hoàng đế ngày càng sâu đậm, vui mừng vô cùng.
Và điều khiến ta vui hơn nữa, là hôm kia ngự y bắt mạch cho ta, đã bắt được mạch tượng báo hỷ.
Ta gần như vui đến phát khóc.
Nhưng Hoàng đế lại hoảng hốt, hắn ngẩn người ra một lúc, lại đi đi lại lại mấy lần, lúc này hắn mới định thần, ép ngự y xác định lại lần nữa.
Nhận được câu trả lời chắc nịch từ ngự y, hắn lúng túng trong giây lát, rồi mới vui sướng ôm lấy ta: “Tốt quá, Chiếu Hoa! Chúng ta nên có một đứa con, sớm nên có một đứa con rồi!”
Hoàng đế vui mừng như một đứa trẻ, mãi mới bình tĩnh lại, lại vội hỏi ngự y nên bồi bổ thân thể ta như thế nào, ngày thường cần chú ý những điều gì.
Ta dựa vào cột giường, nhìn hắn tự mình bận rộn.
Giơ tay vuốt ve chiếc bụng nhỏ phẳng lì của mình, ta không khỏi cảm thán – thật tốt quá… Ta lại có thêm một con bài để mặc cả rồi.
16
Sủng phi của hoàng đế có thai, tất nhiên là chuyện đáng mừng.
Đại xá thiên hạ thì không nên nhưng xá miễn những người trong hậu cung thì được.
Hoàng đế cẩn thận ôm ta, ngay cả khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng: “Xá miễn cho những tội nhân đó, sau này con của chúng ta sẽ là ân nhân của bọn chúng. Thật tốt biết bao, chờ đến khi đứa trẻ ra đời, lại có thêm nhiều người muốn quỳ lạy nó.”
Hắn nắm tay ta, luyên thuyên nói về tương lai, rồi hỏi ta có muốn làm Hoàng hậu không.
“Chiếu Hoa nên làm Hoàng hậu, đứa con đầu lòng của chúng ta đáng được hưởng mọi thứ ở Đại Hạ này, bất kể nó là nam hay nữ, đều phải được hưởng những gì tốt nhất.”
Hoàng đế hôn mu bàn tay và ngẩng đầu nhìn ta.
Ta nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời ấy, chứa đầy niềm vui và hy vọng, trông thật đẹp.
Càng nhìn càng thích, ta nâng mặt hắn lên, đặt một nụ hôn lên mắt hắn.
“Ta không cần ngôi hậu, ta chỉ muốn chàng.” Ta nói.
Câu nào cũng đều là thật lòng, đều xuất phát từ tận đáy lòng.
17
Hoàng đế dù có muốn nhưng cũng không thể ngày đêm ở cạnh ta.
Hắn có công vụ, có tấu chương không phê duyệt hết.
Mỗi khi như vậy, ta lại đi dạo khắp nơi.
Hậu cung đại xá, phi tần trong lãnh cung đều được thả ra khỏi cung, phi tần bị cấm túc đến độ bị lãng quên cũng có nơi để thở.
Còn ta, ta đang chờ một cuộc “gặp gỡ tình cờ.”
Hậu cung không lớn cũng không nhỏ, ta luôn mong ngóng và cuối cùng cũng gặp được người mà ta muốn gặp.
Vinh phi.
Nàng ta gầy đi nhiều rồi, ta cảm thấy rất đau lòng.
Gầy yếu như vậy, đến lúc đó không chịu đựng nổi bảy ngày, ta sẽ rất buồn.
Vì vậy, ta dặn dò cung nữ bên cạnh, đem đồ bổ trong cung của ta ban cho nàng ta một ít.
“Dùng lòng tốt giả tạo của ngươi sao?” Vinh phi mặt mày đen lại, bộ ngực mỏng như tờ giấy kịch liệt nhấp nhô.
Nàng ta bị giam lâu lắm rồi, lâu đến nỗi ngay cả Hoàng đế cũng sắp quên mất từng có một người như thế.
Đứng ở ngự hoa viên, bộ ngực của nàng ta đã không còn chứa nổi sự oán hận, ấm ức và không cam lòng của nàng ta nữa, đủ loại cảm xúc đè nén khiến nàng ta khó thở.
Nàng ta biết mình nên thu liễm vây cánh của mình và thận trọng từ lời nói đến việc làm của mình nhưng nàng ta không có chỗ nào để trút giận!
“Ngươi cho rằng ngươi có thể đắc ý được bao lâu?”
Với miệng lưỡi nhanh nhạy như này, Vinh phi không thể không nói ra được!
Nàng ta tiến đến gần, ánh mắt dừng trên bụng ta: “Có con thì thế nào? Thắng thua đã định rồi sao?”
Nàng ta cười hai tiếng thảm thương, không biết nghĩ đến điều gì, tiếng cười ảm đạm đó lại càng trở nên sảng khoái.
Nàng ta mừng rỡ khôn xiết: “Hoàng tỷ của ngươi cũng từng có con, ngươi biết không?”
Ta đột nhiên ngẩng đầu, chuyển tầm mắt từ ao nước bên cạnh sang nàng ta.
Thấy ta có chút rung động, Vinh phi lại vô cùng sảng khoái: “Ồ, hẳn là ngươi không biết rồi. Bởi vì, hoàng tử Đại Hạ của chúng ta, dù chưa đủ ba tháng, cũng phải được chôn cất tại hoàng lăng Đại Hạ!”
Ao nước kia xanh biết bao, nếu ta giả vờ bị nàng ta đẩy xuống nước, không biết Hoàng đế có giết chết nàng ta không nhỉ?
“Hách Chiếu Hoa.” Vinh phi ghé vào tai ta, nhẹ giọng nói: “Trong cung này, thứ không thiếu nhất, chính là thê thiếp và con cái.”
Ta giả vờ không nghe thấy, chỉ nhìn nàng ta——sao nàng ta không đẩy ta nhỉ?
Đánh ta cũng được, dù sao cũng phải gán cho nàng ta một tội danh chứ?
Vinh phi: “Kết cục của Hách Quân Hoa, chưa chắc đã không phải là của ngươi…”
Không đúng! Sai rồi!
Ta muốn hại nàng ta, tại sao phải tìm một cái cớ làm gì?
Ta đứng ở đây, từ trước đến nay tất nhiên là để xem nàng ta chịu khổ!
Ta đột nhiên ngẩng đầu, giơ tay đẩy nàng ta xuống, Vinh phi không hề phòng bị ngã vào trong ao nước.
“Cứu mạng! Cứu! ——” Ta vừa phát hiện ra, Vinh phi không hề biết bơi.
Ta nhận lấy khăn tay do cung nữ đưa tới, lau lòng bàn tay, nói rõ: “Mau tìm người vớt Vinh phi lên, đừng để nàng ấy bị lạnh.”
Nói xong, ta nhìn thật sâu vào Vinh phi, nhẹ nhàng bước chân rời đi.
18
“Chiếu Hoa quá hấp tấp rồi, hôm nay phụ thân của Vinh phi cùng với đám môn sinh của ông ta đã tấu trình về nàng ở triều đường.”
Trước khi ngủ, Hoàng đế đột nhiên nói.
Ta nhắm mắt, đương nhiên biết tại sao Vinh phi dám nhiều lần dùng lời lẽ uy hiếp, chọc giận ta. Nhưng người đứng sau Vinh phi, hà cớ gì ta phải tự mình đối phó?
Ta còn có Hoàng đế kia mà.
“Ngủ rồi sao?” Thấy ta không trả lời, Hoàng đế đứng dậy nhìn ta.
Sau đó, hắn sai người tắt đèn.
Ta đã mơ thấy Hoàng tỷ.
Tỷ ấy rất vui vẻ, vuốt ve bụng nhỏ nhìn ta: “Chiếu Hoa, mau lại đây!”
Niềm vui mừng tràn ngập lồng ngực ta, ta chạy chậm đến, đưa tay ra nhưng không dám chạm vào chiếc bụng nhỏ của tỷ.
“Chiếu Hoa, đừng sợ.” Hoàng tỷ nắm tay ta, ấn nó vào bụng nhỏ, làm bẩn cả tay ta với toàn máu.
Không còn gì cả.
Cái gì cũng không còn!
Trên bụng nhỏ của Hoàng tỷ, chỉ còn lại một cái lỗ máu.
Ta sợ hãi hét lên, ôm lấy Hoàng tỷ không biết từ khi nào đã ngã xuống đất mà khóc.
Ta cầu trời cầu đất, cầu xin tất cả những người trước mặt ta đang trở nên mơ hồ—— hãy cứu Hoàng tỷ! Các người hãy cứu Hoàng tỷ đi!
Hoàng tỷ trong lòng ta bị ta làm kinh động, đột nhiên mở mắt: “Chiếu Hoa, sao muội còn chưa báo thù cho ta?”
…
“Hoàng!”
“Chiếu Hoa Chiếu Hoa! Trẫm ở đây! Ở đây! Tỉnh lại đi!”
Bàn tay bị một bàn tay ấm áp bao bọc, ta mơ màng mở mắt, nhìn thấy Hoàng đế đầy vẻ lo lắng.
Thấy ta cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Có phải nàng gặp ác mộng không?”
Ta ngơ ngác nhìn Hoàng đế, nước mắt cứ dọc theo khóe mắt mà thấm vào tóc.
Tại sao hắn lại không yêu Hoàng tỷ?
Tỷ ấy tốt như vậy, tại sao hắn không yêu tỷ ấy, còn để mặc tỷ ấy chết.
Hoàng tỷ sợ đau như vậy, lúc đi chắc phải sợ lắm…
“Đều là mơ thôi, đều là giả thôi, Chiếu Hoa đừng sợ.” Hoàng đế thấy ta rơi lệ, đau lòng hôn lên má ta.
Đợi đến khi cảm xúc của ta ổn định hơn, hắn mới hỏi: “Nàng đã mơ thấy gì vậy?”
Ta nhìn vào khoảng không, lẩm bẩm: “Nàng ấy nói ta sẽ giống như tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ chính là do nàng ta giết.”
“Tỷ tỷ của ngươi?”
Hoàng đế có chút bối rối, ngay sau đó sắc mặt thay đổi: “Hách Quân…”
Hắn im bật, hắn nhớ ra rồi, cuối cùng cũng nhớ ra rồi!
——Hách Chiếu Hoa còn có một người tỷ tỷ, chết thảm trong cung của hắn.
Sắc mặt Hoàng đế thay đổi liên tục, nhìn chằm chằm ta với ánh mắt tràn đầy những cảm xúc khó nói thành lời.
Sau đó, hắn cúi người ôm lấy ta, an ủi: “Đừng sợ, Chiếu Hoa sẽ không như vậy đâu.”
Tay hắn vuốt ve trên người ta, cuối cùng dừng lại ở bụng nhỏ: “Trẫm sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”
Ta nhẹ nhàng gật đầu, ôm lấy hắn, đôi mắt vô hồn nhìn lên cao cười tươi.
Con dao của ta…
Đừng tự mài quá sắc, dao cùn cắt thịt, mới có ý nghĩa chứ.
19
Một tháng sau, Hoàng đế mặt mày hớn hở đến tìm ta.
Nụ cười trên mặt hắn như một thiếu niên ngây thơ, hắn nắm lấy tay ta: “Chiếu Hoa, trẫm có quà tặng cho nàng.”
Ta không kịp hỏi nhiều, Hoàng đế đã hớn hở dắt ta đến phòng tra tấn.
Phòng tra tấn vẫn như vậy.
Chưa đến nơi, ta đã nghe rõ tiếng kêu thảm thiết bên trong.
Ta nhanh chóng nhận ra giọng nói quen thuộc, nắm chặt tay Hoàng đế.
Là Vinh phi.
Nàng ta đeo gông, quần áo rách rưới nằm sõng soài trên mặt đất với đầy vết trầy xước, trông như một con chó chết.
“Chiếu Hoa, nàng vui chứ?” Hoàng đế hỏi ta.
Vinh phi nghe thấy giọng Hoàng đế, cố sức đứng dậy: “Hoàng thượng! Thần thiếp không hại Hách Chiếu Hoa! Thần thiếp không có!”
Nàng bò lê lết, hướng về phía Hoàng đế.
Ta mới phát hiện ra, chân Vinh phi đã bị phế.
Xem kìa.
Hoàng đế không nhớ rõ mình đã hại bao nhiêu người.
Hoàng tỷ của ta, bị chặt đứt đôi tay!