Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tái Ngộ Mối Tình Đầu - C2

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:50:54

Từ cái ngày qua đời—đúng dịp kỷ niệm hai năm yêu của chúng .

cuộc đời dường như mãi mãi dừng ngày hôm đó.

Bị đóng băng. Treo lơ lửng giữa trung.

Bây giờ, thời gian ngược, chúng vẫn quen .

Dòng suy nghĩ m.ô.n.g lung một cú phanh gấp kéo về thực tại. 

Vì quán tính, máy ảnh trượt khỏi tay , may mắn Lương Húc nhanh tay chụp lấy.

Sự căng thẳng cực độ khiến cần vài giây để trấn tĩnh

Vừa định mở miệng đòi máy ảnh, liền phát hiện đang nhíu mày chằm chằm bức hình.

Giây tiếp theo, bạn cùng phòng ghé mắt qua xem, bất ngờ reo lên đầy kinh ngạc:

"Lương Húc, trông giống lắm đấy!"

, khoảnh khắc ngón tay siết chặt lấy chiếc máy ảnh, trong đầu Lương Húc đang nghĩ gì.

một sự thật thể chối cãi— đúng là một kẻ thế.

4.

và Lương Húc ở bên —thực là do đề nghị .

hiểu hơn ai hết, Lương Húc Trần Cảnh Chi.

giống đến mấy cũng .

, ngay từ đầu khi chấp nhận ở bên , trong lòng vẫn luôn mang theo một chút áy náy và day dứt. Dù gì, mục đích ban đầu của cũng chỉ là thấy gương mặt mà thôi.

Mãi đến khi tình cờ mối tình đầu của Lương Húc là Hạ Thanh Tầm, thốt câu trong cơn say:

"Đợi học cách yêu một , sẽ tìm em."

Lúc , mới chậm rãi hiểu hàm ý đằng câu ban đầu của :

"Anh cách yêu một , em dạy yêu em, ?"

Hắn yêu . Chúng chỉ là đang lợi dụng lẫn .

Thế nên bắt đầu thản nhiên mà coi như một kẻ thế.

Bắt đầu dạy yêu theo cách mà Trần Cảnh Chi từng yêu .

Giờ mới hiểu tại trong phần lớn phim tiên hiệp, khi yêu của nhân vật chính qua đời, chỉ một tàn ảnh cũng thể giam cầm họ mãi mãi.

Rõ ràng , nhưng vẫn cam tâm đắm chìm.

Vịt Trắng Lội Cỏ

cũng tỉnh táo mà nhận rằng, hành động chẳng khác nào uống độc giải khát.

Thế nhưng đúng lúc gần như tuyệt vọng nhất, vận mệnh để thấy đống tài liệu vương vãi trong thư phòng của

Về lỗ sâu, hố đen, tốc độ ánh sáng.

Về nghịch lý đồng hồ, về dòng thời gian đảo ngược, về du hành thời gian.

Và một dòng chữ như thể tiện tay ghi chú :

"Người du hành chỉ thể xuyên chính cơ thể trong quá khứ của ."

Tại khoảnh khắc tim chợt đập nhanh hơn, trong đầu bỗng vụt qua một suy đoán tưởng.

Thật , ấn tượng sâu sắc nhất của về Lương Húc yêu, mà là thông minh—

Một kiểu thông minh đến mức cực hạn.

Những bằng khen, cúp danh dự treo kín tường, cùng danh xưng thiên tài vật lý, tất cả đều chứng minh con đường suốt bao năm qua suôn sẻ và huy hoàng đến nhường nào.

Đồng thời cũng khiến mang theo đôi phần kiêu ngạo khó kìm chế.

Không cách cúi đầu để yêu một .

Mãi đến khi chia tay Hạ Thanh Tầm.

Đó lẽ là bài toán duy nhất mà thể giải . Vì thế cố chấp tìm cách để lời giải.

Rồi đó ngược để sửa chữa.

Thành thật mà , rốt cuộc thứ mà Lương Húc chấp niệm là Hạ Thanh Tầm— , chỉ đơn giản là thất bại duy nhất trong cuộc đời .

Cũng thật sự đảo ngược thời gian để về quá khứ .

Lại càng thể thành công .

mà, nhỡ thì ?

Thế nên giả vờ như chẳng gì, tiếp tục ở bên .

Năm qua năm khác.

Lâu hơn thời gian từng ở bên Hạ Thanh Tầm.

Cũng lâu hơn cả quãng thời gian và Trần Cảnh Chi từng bên .

Cho đến một ngày kỷ niệm năm năm, gọi cho một cuộc điện thoại—

Câu của vốn là để mở đầu cho một cuộc chia tay.

Thế nhưng điều khiến bất ngờ là, một lặng kéo dài, giọng Lương Húc khẽ vang lên ở đầu dây bên :

"Dự thanh, lẽ thể cùng em đón kỷ niệm năm năm ..."

"Xin em."

cau mày, định rằng chuyện đó quan trọng, nhưng điện thoại cúp máy.

Cầm di động lặng tại chỗ vài giây, bỗng chốc nhận ý nghĩa trong lời của .

Gần như chút do dự, lao đến phòng thí nghiệm của —chỉ để phát hiện nơi đó trống .

Và thế là, chúng từ yêu trở thành dưng.

Hắn thành bài toán của một cách hảo, trở thành bạn trai mẫu mực trong lời khen của tất cả .

Còn , cuối cùng cũng cơ hội cứu lấy Trần Cảnh Chi.

Thay đổi kết cục mà lẽ chế/t.

Giống như bao giờ bận tâm đến quá khứ của Lương Húc và Hạ Thanh Tầm, cũng quan tâm đến việc từng ở bên ai.

Thế nên, nghĩ, chuyện Trần Cảnh Chi là mối tình đầu của

Lương Húc chắc chắn sẽ .

...

Chiếc máy ảnh cuối cùng cũng đặt tay .

Lương Húc chẳng gì cả, chỉ nghiêng đầu, lặng lẽ ngoài cửa sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-ngo-moi-tinh-dau/c2.html.]

tâm trạng để suy đoán suy nghĩ của , chỉ chăm chú tấm ảnh màn hình, trong đầu tràn ngập hình bóng của Trần Cảnh Chi.

đột nhiên hiểu một chuyện—

cố gắng duy trì diễn biến của kiếp thế nào nữa, chờ đợi để gặp sân bóng rổ đầu tiên , quỹ đạo của hiện tại vẫn dần dần lệch khỏi quá khứ, từng chút một, bởi những đổi nhỏ bé nhưng thể đảo ngược.

Ví dụ như tấm ảnh vô tình bắt trúng bóng dáng .

Ví dụ như việc, ngày hôm , trong tiết học đại cương—

Anh xuống bên cạnh .

5.

Lúc đó với rằng, âm nhạc và mùi hương là những chiếc hộp lưu trữ ký ức.

Quả thực là như .

Bởi vì ngay khoảnh khắc Trần Cảnh Chi xuống cạnh , hương cam nhàn nhạt quen thuộc nhanh hơn phản ứng của mà lao thẳng đến trái tim.

Kéo theo những hồi ức dài dằng dặc, đan xen thành một nỗi đau tinh vi, tỉ mỉ.

cứng ngắc thẳng ghế, mặc cho những ký ức tràn về như cơn sóng lớn, những khoảnh khắc lãng mạn đan cài, những mảnh vụn sống động của quá khứ, mãi cho đến giây cuối cùng khi tai nạn xảy —khi xoay vô lăng về phía .

Sau đó, ch/ết ngay mắt , thời điểm yêu nhất.

Dòng suy nghĩ của gián đoạn bởi giọng của giảng viên.

gọi tên .

Trong căn phòng học im phăng phắc, chậm một nhịp mới phản ứng , lên mà thể nổi một lời.

Bởi vì giảng.

nhớ giảng viên , cô nổi tiếng trong viện vì thói quen kêu khác trả lời giúp những sinh viên đáp câu hỏi.

Vậy nên, khi im lặng suốt nửa phút, cô đảo mắt quanh những cái đầu đang cúi gằm, chậm rãi hỏi:

"Có bạn nào giúp trả lời ?"

Lúc đó vẫn thoát khỏi cơn bi thương, thậm chí còn nghĩ, nếu ai lên cũng .

Như thể cứ như thế, cúi đầu xuống, lén dùng khóe mắt Trần Cảnh Chi bên cạnh.

Nhìn mãi mà sợ phát hiện.

Ngón tay thon dài của đặt lên chiếc bút bi màu đen, vẻ lơ đãng lật vài trang sách.

Rồi bỗng nhiên lên.

Giọng trầm ấm vang vọng giữa lớp học:

"Em sẵn sàng trả lời giúp bạn học."

Trong sự ngỡ ngàng, chiếc đầu đang cúi của dần nghiêng sang, ngước lên .

điều bất ngờ hơn cả là giảng viên khi đẩy gọng kính, ngước mắt hỏi:

"Cậu nam sinh phía cũng giúp trả lời ?"

và Trần Cảnh Chi đồng loạt đầu —chỉ thấy cách hai hàng ghế phía , Lương Húc, theo Hạ Thanh Tầm đến dự buổi học , cũng đang lên.

Hàng chục ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía .

, chỉ bình thản thẳng lên bục giảng, một câu:

"Không , em chỉ vệ sinh."

Hắn vệ sinh.

Cho nên giúp giải vây là Trần Cảnh Chi.

Sau khi xuống, định nghiêng đầu cảm ơn, thấy đột ngột sang, hạ thấp giọng khẽ:

"Bạn học , mắt đỏ hoe thế , lẽ sắp ? Chỉ là trả lời câu hỏi thôi mà, đừng chứ!"

Khoảng cách bất ngờ rút ngắn, ngơ ngẩn một lúc, đó mới chậm rãi phản ứng .

cũng với rằng—

Sự cay xè nơi khóe mắt , thật trả lời câu hỏi.

Về , lấy cớ cảm ơn để mời ăn một bữa.

Tan học, dẫn đến một quán mì bò gần trường, tự nhiên gọi món với cô chủ quán:

"Hai bát mì bò, hành lá."

Vừa đầu bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú của Trần Cảnh Chi.

Anh , khóe môi cong lên như như , hỏi:

"Sao cũng thích ăn hành lá?"

sững , nhất thời giải thích thế nào.

Ngay khi còn đang lúng túng, chậm rãi tiếp:

"Dù trong lúc gọi món nghĩ đến ai, nên theo thói quen mà khẩu vị đó... nhưng lẽ vẫn nên giới thiệu bản một chút."

Vừa , vươn tay , ánh mắt chăm chú , nghiêm túc mở miệng:

"Chào , bạn học Dư Thanh, là Trần Cảnh Chi, sinh viên năm nhất cao học ngành y của A Đại."

vốn học ở A Đại, cũng đến đây chỉ để dự giờ bạn.

Mà quán mì bò giữa hai trường đại học , chính là nơi chúng từng đến nhiều nhất khi còn yêu ở kiếp .

Mặc dù lâu , nhưng vẫn nhớ như in cuối cùng đến đây—là hai tuần khi Trần Cảnh Chi qua đời.

Trong tâm lý học một thuật ngữ gọi là cơ chế phòng vệ tách biệt cảm xúc, dùng để bảo vệ não bộ khỏi sụp đổ khi con đối diện với nỗi đau tột cùng.

Vậy nên, khi đối mặt với cái ch/ết của , đối mặt với sự thật rằng sẽ bao giờ gặp nữa, bao giờ thấy giọng của nữa... bình tĩnh đến mức tê dại, chẳng cảm giác gì.

Nhìn tấm ảnh trắng đen bia mộ, rơi lấy một giọt nước mắt.

Chỉ những đêm khuya trằn trọc khó ngủ, tỉnh táo nhớ từng hình ảnh của quá khứ.

Mãi cho đến một buổi chiều bình thường nọ, bước quán mì , theo thói quen gọi hai bát mì bò hành lá.

Sau đó, khi tô mì bưng , chằm chằm chiếc ghế trống đối diện—

Nước mắt đột ngột rơi xuống.

Cảm xúc phong kín bấy lâu bỗng chốc xé toạc một vết nứt, đau đớn theo đó lan khắp cơ thể, từng đợt từng đợt thể kìm .

cố ép ăn hết tô mì, nhưng cuối cùng vẫn nôn sạch trong nỗi bi thương tột độ.

Kể từ ngày đó, bao giờ quán mì nữa.

Loading...