Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tái ngộ - Ngoại truyện 2

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:49:40

Phiên ngoại khi kết hôn: Bản nhạc dương cầm

 

Khi đến việc tiêu tiền vì , Chu Duẫn một kiểu đam mê khiến khác khó mà hiểu nổi.

 

Tối hôm đó, co ghế sofa xem video, tình cờ thấy tin một mẫu xe mới mắt.

 

Thấy màu xe khá , tiện tay bấm like một cái.

 

Hôm , khi đang ăn tối, bỗng : “Anh đặt cọc .”

 

đang cắn dở nửa con tôm, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Đặt cọc cái gì cơ?”

 

Anh gắp phần thịt cua bóc sẵn bỏ đĩa của , nhàn nhạt : “Chiếc Ferrari màu hồng ánh kim em thích . lúc suất đặt nên dùng luôn.”

 

Một món đồ vài triệu mà nhẹ nhàng như mua cốc cà phê .

 

hoảng hốt: “Có trả ?”

 

“Trả gì?”

 

“Phô trương quá. Anh , giờ em lái chiếc Panamera thôi mà đồn là tiểu thư nhà giàu ngoài trải nghiệm cuộc sống . Còn em thăng chức nhanh thế là vì là con gái chủ tịch.”

 

Thật là nực .

 

Ba lấy năng lực .

 

Chuyện , ông chi hơn chục vạn mới khiến bên đồng ý dàn xếp riêng.

 

Về nhà thì cãi to với , giằng co đòi ly hôn. Đến ngày Cục Dân chính nhận giấy thì tai nạn xe, cụt mất một chân.

 

Sau đó vì cần chăm sóc, ông chịu ly hôn, thế là cứ kéo dài mãi với như .

 

Mẹ còn từng định tìm cầu cứu, may mà an ninh khu biệt thự và công ty đều , cho bà .

 

Còn về Trình Dao.

 

Cuối cùng cô cũng chật vật một công ty nhỏ, đến ba mươi tuổi thì vội vàng kết hôn. Chồng cô chẳng bản lĩnh gì, khi cưới thì khoác lác lên tận trời, cưới xong thì vẫn sống dựa đồng lương mấy nghìn của cô .

 

Hai một tháng cãi hai chục trận. Cô suốt ngày về nhà đẻ, cuối cùng hai bác của buộc lấy tiền hưu trí hàng tháng giúp họ cầm cự.

 

Chu Duẫn gắp một miếng bánh gạo nếp đường đỏ cho : “Chỉ là ghen tị với năng lực việc của em thôi. Lần hợp tác với công ty em, xem bản phương án em , đến cả quản lý dự án kỳ cựu nhất cũng soi gì.”

 

“Đừng đánh trống lảng.”

 

trừng mắt với , Chu Duẫn chỉ còn bất đắc dĩ: “Chiếc xe em cũng lái mấy năm , đổi xe mới là chuyện bình thường mà.”

 

“Chúng kiếm từng tiền, định sinh con, tiêu cho em thì để cho con Trình Dao chắc?”

 

Anh , lập tức cảm thấy quá hợp lý.

 

Vì thế cuối tuần nghỉ, kéo Chu Duẫn dạo phố.

 

Trước khi cửa, Pudding rơm rớm nước mắt cắn lấy ống quần chịu buông.

 

cố gắng thuyết phục nó: “Cục cưng, thật sự thể đưa con . Trung tâm thương mại cho mang thú cưng …”

 

Ai ngờ Chu Duẫn mặt đen sì xổm xuống: “Buông .”

 

“Con nếu con phiền buổi hẹn hò hai thì sẽ ăn pate nữa ?”

 

Pudding thèm để ý đến , chỉ ấm ức trừng mắt .

 

đành tung chiêu dụ dỗ: “Lúc về sẽ mua cho con hai con gấu bông nhé?”

 

Nó cúi đầu suy nghĩ một lúc mới miễn cưỡng buông miệng .

 

Chu Duẫn ghế phụ, cài dây an hỏi : “Vợ yêu mua gì nào?”

 

mỉm : “Đến nơi tính.”

 

Thật , chuẩn một món quà cho .

 

Tốt nghiệp sáu năm, giờ cuối cùng cũng chen chân nhóm thu nhập cả triệu mỗi năm.

 

Từ lâu tặng Chu Duẫn một thứ gì đó.

 

Xe dừng bên phố thương mại trung tâm thành phố, kéo thẳng đến tầng một của SKP, chọn cho một chiếc đồng hồ, mua thêm một đôi giày, sang tiệm nhạc cụ bên phía đối diện.

 

Ban nhạc thuê từ đợi sẵn ở đó.

 

“Anh ở đây nhé, em chuẩn một tiết mục cho .”

 

Thấy Chu Duẫn ngoan ngoãn ghế, hài lòng dậy, xuống cây đàn piano bên cạnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-ngo-risz/ngoai-truyen-2.html.]

Tiếng đàn đầu tiên vang lên, tiếng guitar bass và trống cũng đồng loạt cất lên.

 

Sau đó là bài hát mà khổ luyện hơn hai tháng trời.

 

“Hy vọng từ nay về , chỉ mơ thấy bản nhạc piano của em.”

 

“Bản piano duy nhất riêng cho .”

 

Bài hát kết thúc, Chu Duẫn vẫn nguyên tại chỗ, hề động đậy, cứ thế chằm chằm .

 

Đôi mắt như mặt hồ lấp lánh ánh sáng mặt trời.

 

Các thành viên trong ban nhạc điều, tự động rút lui.

 

ghế piano, khẽ ho một tiếng:

“Anh định ?”

 

Anh thấp giọng:

“Thì dạo gần đây, em về muộn, còn thêm, là vì luyện cái ?”

 

“Ừ.”

 

gật đầu.

 

“Anh nền tảng tập piano vất vả đến mức nào . Mà bài hát còn là do em thuê riêng. Một dân tự nhiên chính hiệu, dốc hết bộ tế bào văn nghệ còn sót để tham gia lời. Thành phẩm cuối cùng em khá là hài lòng… nhưng sợ thích.”

 

, ngượng đến đỏ cả mặt:

“Dù thì, là tổng tài, thiếu tiền cũng chẳng thiếu đồ. Em tặng cái khác thấy chẳng đủ thành ý.”

 

Chu Duẫn chớp mắt:

“Em thấy cây kèn harmonica đặt trong tủ , đúng ?”

 

gật đầu.

 

Thực , nhờ Bạch Nha, mối quan hệ giữa Chu Duẫn và dạo gần đây dịu nhiều.

 

hơn chục năm hỏi han gì , tổn thương mà nó để trong lòng Chu Duẫn… là thứ mãi mãi thể xóa nhòa.

 

chỉ mong thể vui vẻ hơn một chút.

 

yêu nhất đời .

 

vờ như thấy ánh mắt ửng đỏ nơi khóe mắt bó hoa che mất, khoác tay cùng trở xe.

 

Lúc về là Chu Duẫn lái.

 

Trước khi về đến nhà, còn cố tình đặt tay lên vô lăng, chụp mấy tấm ảnh.

 

Sau đó, ngay lập tức thấy ba dòng trạng thái liên tiếp của vòng bạn bè:

 

“Đồng hồ vợ tặng.”

 

“Giày vợ mua.”

 

“Bó hoa vợ tự tay bó.”

 

Bạch Nha trong phần bình luận nhịn :

“M.ẹ nó, cái đồ não tình yêu chiếm hết.”

 

Chu Duẫn thì như thấy.

 

Anh sẽ lên lầu tắm, mà mãi vẫn thấy động tĩnh.

 

lầu xem hết nửa bộ phim, đang định lên xem , thì nhận tin nhắn của .

 

Là một tấm ảnh, kèm theo một đoạn ghi âm.

 

Trong gương phản chiếu một góc bộ đồ hầu gái trắng đen xuyên thấu.

 

Bộ đồ đó là mua từ , nhưng bao giờ chịu mặc.

 

mở đoạn ghi âm .

 

“Cái dây em vẫn luôn dùng, để ngay cửa đấy. Lên .”

 

Lúc bước lên lầu, đèn vàng mờ mờ, đầy ám .

 

Vừa , nghĩ:

 

Hóa tặng quà còn hiệu quả thế .

 

Sau tặng nhiều nhiều hơn mới .

 

-Hết hẳn =))) - 

 

Loading...