Tâm Cơ Của Phu Quân Ốm Yếu
Chương 6
Hoàn hồn lại, thiên tử giơ cao chén rượu, nâng lên chạm vào chén của ta từ xa.
Sau đó, biến cố đột ngột xảy ra.
Hắn uống cạn chén rượu đó, trong chốc lát, thất khiếu chảy máu, ngã gục xuống đất.
Trong lúc hỗn loạn trong điện, tam hoàng tử đột nhiên đứng dậy, rút kiếm dài của thị vệ cấm quân bên cạnh, chém đôi chiếc bàn trước mặt, sau đó hét lớn: “Im lặng! Loạn như vậy, còn ra thể thống gì!”
Lục hoàng tử cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng vừa tắt thở, tam ca đã không kịp chờ đợi rồi sao? Thật là uy phong!”
Thất hoàng tử cũng đứng dậy, dưới sự che chở của vài thuộc hạ thân tín, cảnh giác nhìn chằm chằm hai người.
Ba vị hoàng tử này, vừa vặn là những người có khả năng tranh giành ngôi thái tử nhất.
Ta lạnh lùng lùi lại một bước, muốn che Tiêu Cảnh Sách ở phía sau nhưng hắn lại quay lại che chở ta, khẽ nói:
“Phu nhân đã vất vả trên chiến trường lâu rồi, trận chiến này, để ta lo.”
Đêm đó, đèn đuốc trong hoàng cung nước Sở sáng trưng cả đêm, gần như máu chảy thành sông.
Ba vị hoàng tử chia phe chống đối, thế lực trong tay gần như ngang nhau.
Khi cục diện rơi vào bế tắc, Bình Dương vương Tiêu Cảnh Sách dẫn theo ba nghìn quân Bình Dương xuất hiện.
Không ai ngờ rằng, tam hoàng tử và Tiêu Cảnh Sách vẫn luôn tỏ ra rất bất hòa, lại liên thủ phá vỡ thế bế tắc, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Khi trời vừa hửng sáng, Tiêu Cảnh Sách toàn thân đẫm máu, tay cầm một thanh trường kiếm, lảo đảo đứng trước mặt ta.
Chưa kịp mở miệng, hắn đã nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.
Ta run rẩy hàng mi, nhìn Tiêu Cảnh Sách trong ánh sáng ban mai: “Chàng lại lừa ta.”
“…… Đúng vậy.”
“Chàng và tam hoàng tử, chưa từng bất hòa.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Cảnh Sách thở dốc hai hơi, trên mặt thoáng hiện vẻ đau đớn: “Ta và hắn, là huynh đệ cùng mẹ khác cha.”
“Tiên đế đã để mắt đến mẫu thân ta từ lâu nhưng vì mẫu thân ta có chiến công hiển hách nên ông ta kiêng dè. Bấy lâu nay, ông ta vẫn muốn cắt đi đôi cánh của mẫu thân, thu hồi binh quyền của bà, giam bà trong thâm cung. Mẫu thân ta đấu tranh với ông ta nhiều lần, sau khi sinh ra đệ đệ ta, cuối cùng cũng có được một tia sinh cơ.”
“Bởi vì Nam châu xảy ra loạn, ông ta cần mẫu thân ta đi dẹp loạn.”
Ròng rõ chín năm, mẫu thân của Tiêu Cảnh Sách đã từng bước thu phục giang sơn của nước Sở, uy tín trong dân gian rất cao nhưng sự kiêng dè trong lòng tiên đế lại càng sâu sắc.
Hắn vừa yêu nàng, vừa ghen tị với một nữ tử như nàng, lại có tài năng kinh thế như vậy.
Cuối cùng, khi mẫu thân của Tiêu Cảnh Sách một lần nữa bày tỏ rằng không muốn khuất phục, không muốn ở lại hậu cung, hắn đã giết bà, lại giấu kín thân thế của tam hoàng tử, tùy tiện tìm một cung nữ phong làm mẫu phi của hắn, khiến hắn và Tiêu Cảnh Sách trở mặt thành thù.
Sau đó, tam hoàng tử tình cờ biết được sự thật, ngầm liên lạc với Tiêu Cảnh Sách, mới định ra kế hoạch ly gián mặt ngoài kéo dài.
“Sau khi mẫu thân ta mất, hắn vẫn không chịu buông tha, từng chút một trừ khử những hạ bộ cũ ngày trước, khiến danh tiếng của quân Bình Dương dần dần suy yếu, thậm chí mười năm sau, trong kinh không còn ai biết đến công tích và tên tuổi của mẫu thân ta nữa——tên bà là Tiêu Khanh Ngọc, ngàn năm sau khi sử sách ghi chép, cũng nên có tên bà.”
Bầu trời phía xa mặt trời mới mọc.
Từ vài lời ít ỏi của Tiêu Cảnh Sách, ta đã có thể nghe ra người nữ tử kỳ lạ tên Tiêu Khanh Ngọc kia, có một cuộc đời thăng trầm nhưng lại rực rỡ như thế nào.
Vì lòng ghen tị của một vị quân vương, bà đã phải chìm đắm trong bụi trần rất lâu, giờ đây cuối cùng cũng được minh oan.
“Ta không cố ý không nói cho nàng biết, chỉ là mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ, huống chi được làm vua thua làm giặc, nếu trận chiến này là ta và hắn thua, nàng không biết chuyện này, lại có chiến công và binh quyền trong tay thì dù người lên ngôi là ai, cũng sẽ không định tội nàng.”
Ta im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: “Chàng đã nói, nếu ta chết ở Bắc cương, chàng sẽ hợp táng với ta.”
“Nếu chàng chết ở kinh thành, ta cũng sẽ cùng chàng tuẫn tình——Tiêu Cảnh Sách, căn bản là chàng không tin vào tâm ý của ta.”
18.
Tân đế lên ngôi, mọi chuyện đều đã kết thúc.
Tiêu Cảnh Sách vẫn là Bình Dương vương, chỉ là quân Bình Dương đã ở dưới trướng ta.
Còn ta được phong làm Gia Viễn tướng quân, quan cư chính nhị phẩm, khác từ phủ đệ ở lại.
Vệ Vân Lang mang tội thông địch mà chết, Chu Hằng cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau khi tân đế đăng cơ, cha hắn rất thức thời cáo lão hồi hương, hắn cũng trở thành một thường dân.
Dư luận hoàn toàn đảo ngược, trong miệng mọi người ở kinh thành, ta từ một nữ tử thô tục tàn nhẫn trước kia, đã trở thành nữ tướng quân đầu tiên danh chấn thiên hạ.
Sau khi trở về phủ, mẫu thân ta thấy ta, vội vàng nghênh đón, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, xác nhận ta không bị thương, mới an tâm.
Chỉ là, ta và Tiêu Cảnh Sách lại bắt đầu chiến tranh lạnh.
Chuyện truyền đến cung, tân đế mới lên ngôi chưa đầy một tháng thậm chí còn đích thân đến khuyên ta:
“Diêu Tướng quân đừng trách, việc giấu giếm này là ý của trẫm, không liên quan đến ca ca.”
“Chỉ là chuyện gia đình, không cần bệ hạ bận tâm.”
Ta đứng dậy, quỳ xuống hành lễ: “Thần muốn xin bệ hạ phong cáo mệnh cho mẫu thân.”
Trước kia gặp Tiêu Cảnh Sách là cau mày lạnh mặt, cười lạnh liên tục, tân đế lại hòa nhã nói:
“Chuyện nhỏ, trẫm lập tức về cung viết chỉ, phong mẫu thân của Diêu tướng quân làm cáo mệnh chính tam phẩm.”
Ta rất hài lòng.
Dù sao phụ thân ta cũng làm quan nửa đời, cũng chỉ mới được phong làm tam phẩm.
Hơn nữa vì chuyện của Diêu Thanh Uyển, giờ đây ông lại bị giáng chức, liên lụy đến cả Diêu gia cũng sa sút.
Những ký ức bị giày vò, bị chế giễu trong Diêu gia trước kia, giờ nghĩ lại, cũng chỉ còn là hồi ức mà thôi.
Trước khi đi, hắn bỗng nhớ ra điều gì, đột nhiên quay trở lại:
“Đúng rồi, vị đích muội của Diêu tướng quân vì có ý định mưu hại đứa con trong bụng hoàng hậu, giờ đã bị trẫm giam trong thiên lao, không lâu nữa sẽ ban chết, Diêu tướng quân còn lời gì muốn nói với nàng ta không? Trẫm có thể sắp xếp cho ngươi gặp nàng ta một lần.”
Hắn nói, là Diêu Thanh Uyển.
Từ sau khi ta thấy được thế giới rộng lớn hơn, những thủ đoạn tranh đấu trong hậu cung của nàng ta, trong mắt ta càng trở nên vô vị, thậm chí không đáng để ta tốn thêm một chút tâm tư.
Vì vậy bình tĩnh đáp lại một câu: “Không cần gặp. Đã có lòng mưu hại, giết đi là được.”
Tân đế gật đầu, cuối cùng cũng rời đi.
Hắn đi rồi, Tiêu Cảnh Sách lại một lần nữa xuất hiện, đứng ở cửa, đáng thương nhìn ta.
Đáng tiếc, ta đã biết những chứng bệnh trước kia của hắn đều là giả, trong lòng không hề có chút gợn sóng nào, chỉ vô cảm nhìn hắn.
“Hai ngày nay ta hồi tưởng lại chuyện cũ, mới phản ứng lại được. Lần đầu độc và ám sát kia, đều là do ngươi sắp xếp đúng không? Mục đích là để ta mềm lòng?”
Tiêu Cảnh Sách không lên tiếng, hiển nhiên là thừa nhận.
Ta lạnh lùng nói: “Ngươi ra tay cũng thật tàn nhẫn, không sợ thật sự chết dưới một kiếm đó sao?”
Tiêu Cảnh Sách mím môi, nhẹ giọng nói: “Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nữa, đúng không?”
Nói không tha thứ, hình như cũng không đến nỗi.
Ta chỉ có chút tức giận, trong lòng lại không tự chủ được mà thấy hơi chua xót, giống như một số tâm sự khó nói rõ bằng lời.
Vì vậy ta tạm thời dọn khỏi Bình Dương vương phủ, về lại phủ của mình.
Nửa tháng liên tiếp, chỉ cần là những ngày ta không lên triều, không đến võ đài, Tiêu Cảnh Sách đều ngày ngày chạy đến đây.
Ta không cho người giữ cửa mở cửa cho hắn, hắn liền đứng ở cửa ngây ngốc chờ đợi, khiến người đi đường dừng lại, bàn tán xôn xao.
Không còn cách nào khác, ta đành phải cho người vào.
Ta cúi đầu nghiên cứu binh thư, Tiêu Cảnh Sách ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn ta, dường như không thấy chán chút nào.
Ngày tháng trôi qua, đến ngày sinh nhật ta.
Mẫu thân ta từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ huy nhà bếp làm đồ ăn ngon, trong phủ treo đèn kết hoa, những chiếc đèn lồng đỏ rực treo đầy sân.
Trước kia ở Diêu gia, vì thân phận thấp hèn, mẹ kế không cho ta tổ chức sinh nhật, mẫu thân ta có thể nấu cho ta một bát mì trường thọ, đã là chuyện khó có được.
“Lần đó ta muốn cho thêm chút cá tôm tươi vào bát mì của con, bị người ở tiểu phòng bếp phát hiện, báo lên, những người đó đổ hết đồ trong bát trước mặt ta cho lũ chó hoang ở chân tường ngoài phủ.”
Nhắc đến chuyện cũ, trong mắt bà phủ một tầng nước mắt lóng lánh: “Giờ con đã mười tám tuổi, mới coi như đã tổ chức một sinh nhật tử tế.”
Ta an ủi bà: “Mẫu thân không cần quá đau lòng, cuộc sống luôn ngày càng tốt đẹp hơn.”
Đang nói chuyện, Tiêu Cảnh Sách đến, thấy vậy không nói hai lời, xắn tay áo bắt đầu giúp treo đèn lồng.
Mãi đến chiều tối, trời tối sầm lại, hơi ấm của đầu hạ đã tan biến trong gió.
Ta uống thêm vài chén rượu, trong cơn choáng váng, thấy mẫu thân ta đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại, để lại căn phòng cho ta và Tiêu Cảnh Sách.
Một ngón tay thon dài lay động trước mặt ta, trong ánh mắt mơ màng của ta, hắn khẽ nâng cằm ta: “Vẫn còn giận ta sao?”
“Ta không… giận chàng…”
Nửa say nửa tỉnh, đầu óc ta có chút hỗn loạn, dứt khoát nói hết lời trong lòng ra,
“Ta chỉ không hiểu, rõ ràng chàng sợ ta chết như vậy nhưng lại không coi mạng mình ra gì… Nếu như chất độc đó không được kìm hãm thì sao? Nếu như ta không đỡ được nhát kiếm đó thì sao? Còn nữa, tại sao không nói cho ta biết mối quan hệ thực sự giữa chàng và bệ hạ, nếu chàng chết, ta thật sự có thể yên tâm sống một mình sao?”
Tiêu Cảnh Sách im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: “Bởi vì… ta không dám nghĩ đến khả năng đó.”
“Khả năng gì?”
“Thanh Gia, ta vẫn luôn sợ nàng không thích ta, những ngày tháng ở bên nàng, chỉ là giao dịch mà nàng đã nói trước đó. Nhưng ta lại không dám hỏi thẳng nàng, sợ rằng nhận được, là những câu trả lời mà ta không thể chịu đựng được. Thấy nàng còn khá hứng thú với khuôn mặt, với cơ thể của ta, ta đành phải dùng chúng để giữ nàng lại.”
Hắn nói rất đáng thương, men say dâng lên, đầu óc ta hỗn loạn, trực giác thấy có chỗ nào đó không ổn nhưng lại không nói nên lời.
“Tại sao chàng lại cho rằng ta không thích chàng?”
“Bởi vì nàng chưa từng nói.”
Ta chưa từng nói sao?
Ta cố gắng nhớ lại, hình như đúng là như vậy.
Suốt từ đầu đến cuối, đều là Tiêu Cảnh Sách không hề che giấu mà bày tỏ tình cảm với ta.
Điều duy nhất ta từng nói, cũng chỉ có một lần thử thăm dò vụng về vào đêm tân hôn.
Vì vậy ta há miệng: “Tất nhiên là ta thích chàng rồi.”
“Thật sao?” Một luồng hơi ấm dần dần tiến lại gần ta, giọng nói vang lên mang theo ý dụ dỗ mãnh liệt: “Nói lại lần nữa.”
“Tất nhiên là ta thích chàng rồi, Tiêu Cảnh Sách.”
Trước mắt ta quay cuồng.
Ánh nến trong đèn lồng đỏ hắt ra, xuyên qua màn trướng, chiếu lên người ta và Tiêu Cảnh Sách.
Ta cố gắng mở to mắt, nhìn Tiêu Cảnh Sách trước mặt.
Suốt từ đầu đến cuối, hắn đều quen yếu đuối trước mặt ta, giờ đây cuối cùng cũng lộ ra chút cứng rắn hiếm thấy, dẫn ta cùng khiêu vũ.
Đèn lồng quá đỏ, đỏ giống như một đêm tân hôn nữa.
Khác biệt là, lần này ta và Tiêu Cảnh Sách không như trước kia, số phận bấp bênh trong cục diện khó lường, ngược lại có được sức mạnh quý giá có thể nắm trong tay.
Ta há miệng, hung hăng cắn vào vai hắn.
“Không được coi thường mạng sống của mình nữa.” Ta hung dữ nói: “Nếu còn có lần sau, ta sẽ ly hôn với chàng, đi tìm người mới.”
“Sẽ không đâu.”
Hắn dùng nụ hôn ướt át nhẹ nhàng an ủi vết thương mà trận chiến Đoạn Phong Quan để lại cho ta: “Mạng của Tiêu Cảnh Sách, từ nay về sau là của nàng.”
(Kết thúc)
Sau đó ta và Tiêu Cảnh Sách lại tổ chức một lần hôn lễ nữa.
Rất long trọng, gần như mời hết những người có mặt mũi trong kinh thành.
Hắn nói, là bởi vì lần thành thân trước, hắn phải duy trì thiết lập sắp chết nên không bái đường với ta, vì vậy để lại tiếc nuối.
May mắn thay lần này, ta mặc hỉ phục, ngồi trên lưng ngựa cao lớn, đến phủ Bình Dương Vương đón Tiêu Cảnh Sách mặc áo cưới lộng lẫy về phủ tướng quân.
Hoàng thượng thậm chí còn dẫn theo hoàng hậu đến dự lễ, hoàng hậu đến từ Đông Bắc không khỏi cảm thán:
“Cái này… Bình Dương Vương và tướng quân Gia Viễn, chơi thật là hoa.”
Sau đó, Tiêu Cảnh Sách lấy ra chiếc túi thơm đã cứu mạng ta trước đó.
Ta nhìn những sợi chỉ lộn xộn trên đó, có chút chột dạ: “Hay là ta thêu cho chàng một cái khác nhé?”
“Không cần, cái này là được rồi.”
Tiêu Cảnh Sách nói, khẽ cười một tiếng, lại lấy ra từ trong ngực một chiếc túi thơm thêu vô cùng tinh xảo, đưa cho ta.
Ta rất kinh ngạc nhìn hắn: “Chàng thêu sao?”
“Tự nhiên.”
Hắn cười rất hiền lành,
“Tướng quân ra ngoài chinh chiến, tự nhiên cần túi thơm để đựng đồ vật tùy thân, ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên thêu cho nàng một cái.”
Rất nhanh, danh tiếng hiền lương thục đức của Bình Dương Vương Tiêu Cảnh Sách dần dần truyền khắp kinh thành.
Hôm đó hoàng hôn buông xuống, ta từ võ đài ra, liền thấy hắn cưỡi ngựa từ xa, vẫy tay với ta.
“Thanh Gia.”
Ánh sáng đỏ vàng phản chiếu trong mắt hắn, nhuộm nụ cười nơi đó thành một ngọn lửa bập bùng.
Ta nắm chặt dây cương, thúc ngựa, hướng về nơi ta thuộc về.
-HẾT-