Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tám Nghìn Dặm Gió Cắt Trăng Sao - Chương 3: Phần 16

Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:59:38

Đêm khuya tĩnh mịch, chằm chằm đỉnh trướng thêu sóc như ý, lòng rối như tơ vò, mãi thể ngủ.

Vừa nhắm mắt , trong đầu là hình ảnh Ninh Dịch tươi rạng rỡ, bên cạnh ánh trăng thu.

"Hôm nay đến chút đường đột, dám mong công chúa cho câu trả lời ngay."

Đôi mắt sáng như trời.

"Ta sẽ đợi, đợi đến ngày công chúa bằng lòng."

Ta kéo chăn che mặt, cố gắng đè bớt sự nóng bừng má.

Đến tờ mờ sáng, mới một lát. Chẳng bao lâu , Lan Thư gọi .

"Công chúa, trong cung truyền lời, bảo lập tức cung một chuyến."

Ta tỉnh cả ngủ, bật dậy.

Mấy thị nữ thoăn thoắt, đến một khắc giúp trang điểm xong xuôi, xe đợi sẵn ngoài cửa.

Tiếng vó ngựa lộc cộc, tựa nệm mềm, nghĩ trong cung triệu kiến vì chuyện gì.

Tây Cương hàng, Tang Đồ cũng trục xuất về nước theo lễ nghi dành cho sứ thần. Gần đây ngày lễ gì, mà đến cuối năm còn tận hai tháng nữa, theo lý thường thì phụ hoàng hẳn là nhớ đến mới .

Trong lòng mơ hồ một suy đoán, lắc đầu, cố gắng xua ý nghĩ .

Xe ngựa dừng bên ngoài tường cung, thị nữ vén rèm lên.

Tường son ngói đỏ, tuyết trắng rơi lả tả.

Trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Cách biệt mấy tháng, cửa điện Cần Chính, bỗng thấy như cách thế.

Hôm nay tâm trạng phụ hoàng , hiếm hoi nở nụ hiền từ với .

"Tiểu Cửu, đây, gầy nhiều ?"

Ta tiến lên, cung kính hành lễ đúng mực.

"Tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần ."

Có lẽ là một đứa con gái yêu thích, vài câu hỏi han khô khan, phụ hoàng thẳng vấn đề chính.

"Hôm qua trẫm dùng bữa tối ở cung của Tạ quý phi , nàng nhắc đến việc Tạ Dương, công tử nhỏ của Tạ gia, cùng con thanh mai trúc mã, lớn lên bên , trẫm thấy đó là một mối lương duyên."

Tim chợt thắt .

"Hôm nay gọi con đến, vì quốc sự, cũng mệnh lệnh của quân vương, chỉ là với tư cách một cha, hỏi ý kiến của con. Nếu con thấy , trẫm sẽ ban hôn cho hai con."

Hôm nay phụ hoàng hòa ái lạ thường, rõ ràng những lời ấm áp, chỉ thấy lạnh lẽo.

Ta cúi hành lễ, định mở miệng.

“Bệ hạ, Ninh tướng quân đang ở ngoài cung cầu kiến.”

Ta cúi đầu, đột ngột mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Phụ hoàng chút mất kiên nhẫn phất tay, “trẫm đang bận, bảo về .”

Chu công công truyền lệnh lui xuống, lát vội vã trở .

“Bệ hạ.”

Lão ấp úng, vẻ mặt khó xử đến mức lưỡi như thắt .

“Ninh tướng quân chịu về, nô tài khuyên nhủ, liền quỳ xuống, chuyện quan trọng cầu kiến, nhất định đợi đến khi bệ hạ chịu gặp mới thôi.”

“Hình như,” Chu công công cẩn thận liếc về phía , “ liên quan đến cửu công chúa.”

Phụ hoàng ngẩn , nhanh chóng hiểu , nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú, hừ lạnh hai tiếng, nhỏ giọng .

“Ồ, tin tức thật nhanh nhạy thật.”

“Vậy thì cứ để đợi .”

Nói xong, chỉ , “ xuống , mỏi chân.”

Tuyết rơi càng lúc càng lớn.

Phụ hoàng thản nhiên, thậm chí còn cho mang cả ngọ thiện đến.

Ta sốt ruột ngoài, để phụ hoàng nhận , chỉ cảm thấy như đống lửa, vô cùng khó chịu.

Thấy hương long diên trong đỉnh đổi một , cuối cùng nhịn lên tiếng.

“Phụ hoàng, tuyết lớn sắp đóng băng , Ninh tướng quân vẫn còn ở ngoài , là…”

“Không đành lòng ?”

Phụ hoàng vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt, hứng thú , “trẫm hỏi con đối với Tạ Dương thế nào, con chỉ giao tình từ thuở nhỏ, nghĩ gì khác, Ninh Dịch thì ?”

“Nhi thần… Nhi thần dám lỡ dở tiền đồ của Ninh tướng quân.” Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, đầu ngón tay trắng bệch.

Phụ hoàng lặng lẽ đánh giá một hồi, ánh mắt sâu thẳm như vực sâu, hồi lâu , đột ngột mở miệng.

“Cho gọi .”

Ninh Dịch bước , mang theo cả gió tuyết.

Hắn mặc một áo bào gấm màu trắng ngà, khoác áo choàng màu xám bạc, vai và tóc phủ đầy sương trắng, cửa điện cởi áo choàng, phủi xuống một loạt những hạt băng trong suốt, mới bước điện.

Ngay cả lông mi cũng đọng những giọt nước trong veo tan, sắc mặt tái nhợt, chóp mũi và vành tai đỏ ửng vì lạnh.

Hắn tiến giữa điện, hành lễ theo kiểu võ tướng, vị tướng quân trẻ tuổi mặt như ngọc, ánh mắt kiên định.

“Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an.”

“Miễn lễ.” Phụ hoàng uể oải đáp một tiếng, vẻ mặt vui, “vội vã cầu kiến như , nghĩ công trạng gì ?”

“Mạt tướng dám, bệ hạ tin tưởng, cơ hội xông pha sa trường, là vinh hạnh của mạt tướng , dám đòi công。”

“Ừm.” Phụ hoàng tỏ ý kiến, khẽ hừ một tiếng.

“Hôm nay mạt tướng đến đây, với phận vãn bối, cầu xin bệ hạ thành tâm nguyện.”

Đến đây, gì, các ngón tay giấu trong tay áo siết chặt đến đau nhức, dường như nhận .

Chỉ cảm thấy trong đầu chất chứa đầy những nỗi lo lắng nặng trĩu, tim rộn ràng thể kìm nén, sợi dây cố gắng trói buộc thứ gì đó lung lay sắp đứt, chuyện mà luôn mơ hồ nhận nhưng cẩn thận dám nghĩ sâu, giờ trốn thoát ngoài, vui sướng thấp thỏm chạy trốn trong cơ thể .

“Ninh Dịch mạo , ngưỡng mộ cửucông chúa lâu, hôm nay cả gan, cầu xin bệ hạ tác thành, Ninh Dịch nhất định sẽ trân trọng cả đời, để công chúa chịu chút ủy khuất nào.” Hắn cúi đầu hành lễ, từng câu từng chữ rõ ràng, trịnh trọng.

Phụ hoàng lộ vẻ gì, ngón tay gõ nhịp lên mép bàn, như thấu Ninh Dịch từ trong ngoài, mới mở miệng.

"Ngươi , thượng công chúa đối với một tướng quân mà ý nghĩa gì ?"

"Mạt tướng ."

Hắn ngẩng đầu, mang theo một chút ý nhàn nhạt, giống như những đóa hoa nhỏ xíu mềm mại bãi cỏ tháng ba, đánh thức cả một mùa xuân ấm áp.

"Mạt tướng nguyện dùng tám ngàn dặm gió cát trăng , năm mươi năm tiền đồ gấm vóc,"

"Đổi lấy sự yêu mến của công chúa."

Trong đầu bỗng nhiên nổ tung những đóa pháo hoa tĩnh lặng.

17

Trong điện nhất thời tĩnh lặng, phụ hoàng trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi thở dài.

"Đã , trẫm chỉ xem tâm ý của Tiểu Cửu."

Ánh mắt đồng loạt hướng về phía .

Ta dậy, cố gắng lờ ánh mắt nóng rực của Ninh Dịch.

Ta , lúc chỉ cần một cái, lý trí sẽ sụp đổ.

"Công chúa."

Ninh Dịch khẽ gọi, sợi dây thần kinh căng thẳng trong lòng run lên.

"Khi thất tịch cầu phúc, công chúa đánh mất một chiếc túi thơm, phân phó thuộc hạ tìm kiếm."

Ta kinh ngạc đầu, theo hướng giọng , đang nâng một chiếc túi thơm trong lòng bàn tay.

Một cỗ chua xót dâng lên trong đáy mắt, chút tức giận trừng .

Hắn đem lời hứa dùng lúc .

Ánh mắt dịu dàng như nước, tựa như cất giữ cả dải ngân hà sa mạc, biến sự uy h.i.ế.p bí mật chỉ thành gió xuân ấm áp.

"Thuộc hạ tìm thấy."

"Nay xin trả vật về chủ."

Hôn sự quyết định ngay tháng Chạp.

Khi ấn định ngày cưới, vốn tưởng rằng đây là một thời hạn thể nào kịp.

Ta cạn lời Lễ bộ với một lòng nhiệt tình sục sôi, bận rộn đến mức chân chạm đất, những nghi lễ mà ngày thường cả nửa năm cũng xong, mà trong nửa tháng thành hơn phân nửa.

Ta vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ phụ hoàng sớm khổ sở vì thể tống khứ từ lâu ?

Điều khiến kinh ngạc hơn là, Ninh gia với khí thế như sấm vang chớp giật, sớm chuẩn sẵn sàng để tiếp nhận lễ nghi an bài, hai bên qua tấp nập, rộn ràng chuẩn hôn sự.

Trong khoảnh khắc, chút phân biệt rốt cuộc bên nào mới là bên sốt ruột hơn, thậm chí còn ảo giác như thể thông đồng đóng gói bán .

Cũng may nhịp điệu nhanh như chớp ảnh hưởng đến , ngoài việc tượng trưng thêu vài mũi chiếc áo cưới thêu xong, chỉ việc giám sát việc tu sửa phủ mới.

Phủ cửu công chúa bây giờ, tuy danh nghĩa là phủ công chúa, nhưng thực chất chỉ là một biệt viện nhỏ nhắn của hoàng gia, nay sắp đại hôn, đương nhiên ban cho một phủ chính thức.

Việc khiến ngay cả Công bộ cũng trở nên rối loạn cả lên.

Ngày hai mươi tám tháng mười một, Cửu Thù, cửu công chúa của Nam triều, cùng Ninh Dịch tướng quân, Lục công tử của Trấn Viễn Hầu phủ, cử hành đại hôn, Cửu công chúa phong Đức Ninh công chúa, Ninh Dịch tướng quân phong Phò mã đô úy.

Trong ngoài cung điện, giăng đèn kết hoa, những vật cát tường song hỷ lâm môn đập mắt cũng thấy.

Nghi thức gả công chúa vô cùng rườm rà, nhưng phần lớn liên quan đến , chỉ lo trang điểm và dạy dỗ trong cung, chờ phò mã đến đón dâu.

Người đến chúc mừng ngớt, thất tỷ luôn ở bên cạnh , mặt mày hớn hở, kìm mà rơi lệ mấy .

Có lẽ vì chuyện , Như phi nương nương và bát tỷ chút áy náy, nên đến, chỉ sai đưa lễ vật.

Tạ quý phi tính tình thẳng thắn, hề để bụng, nắm tay dặn dò, bảo sống với phu quân cứng bảy phần, mềm ba phần, tuyệt đối để bắt nạt.

Ta khỏi bật .

Lễ quan báo giờ lành, vịn tay thị nữ dậy, hướng về phía mẫu phi bên cạnh khẽ cúi hành lễ.

Mẫu phi , mắt ngấn lệ, nhưng chỉ mỉm mừng rỡ, luyến tiếc.

Người khẽ với : "Những gì mẫu phi , nguyện A Điềm của con đều như ý nguyện."

Đêm nay trăng, mây đen trĩu nặng, như nhuộm đen cả sự phồn hoa náo nhiệt của nhân gian.

Tiệc rượu linh đình, ồn ào náo nhiệt đến khuya, mãi đến khi hoàng thượng, hoàng hậu và mẫu phi về cung , khách khứa mới lục tục cáo từ.

Lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng đốt hương hợp hoan ấm áp, lò sưởi chút than khói, ấm áp như mùa xuân.

Lan Thư đỡ xuống bên giường nạm đá lựu, vội vã thả lỏng gân cốt căng thẳng cả ngày.

Ngoài cửa tiếng gõ cửa nhẹ, Lan Thư mở, lúc trở về mang theo một hộp đựng thức ăn sơn son thếp vàng.

"Công chúa, Trường Phong bên cạnh phò mã đưa chút điểm tâm tới," Lan Thư bày từng đĩa quả từ trong hộp lên bàn, chút tinh nghịch, " là phò mã thấy tối nay công chúa ăn nhiều, đặc biệt đưa tới để công chúa lót . Phò mã tiếp đãi xong khách khứa sẽ qua ngay."

Ta bỗng thấy mặt nóng lên, đưa tay lấy một miếng bánh hoa hồng, cắn nhẹ một miếng, mềm mại thơm ngọt.

"Nói thì, tuy phò mã gia là võ tướng, nhưng chu đáo vô cùng." Lan Thư rót cho một chén ấm.

Ta nhận lấy chén , ngước mắt hỏi, "Mặc Nghiễn ?"

"Chắc là đang trông coi ở phòng bếp." Lan Thư nghĩ nghĩ, hình như cũng lâu thấy Mặc Nghiễn, "Đổi phủ mới, thêm ít , tuy rằng đều là lanh lợi từ trong cung , nhưng ít nhiều cũng cần thời gian quen."

Trong lòng chút bất an mơ hồ, nghĩ nghĩ , vẫn thể yên tâm.

"Lan Thư, bảo Trường Phong đến canh giữ ngoài cửa, còn ngươi tìm Mặc Nghiễn."

Lan Thư lệnh, ngoài gọi .

đợi hồi lâu, bên ngoài vẫn động tĩnh gì.

Cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt lan từ sống lưng lên, đột ngột dậy, còn kịp , lưỡi d.a.o lạnh lẽo như rắn độc quấn lấy cổ .

"Cửu công chúa, lâu gặp."

Đồng tử co .

Là Tang Đồ.

18

Một chiếc xe gỗ bắt mắt, chở đầy vải vóc hành lý, lặng lẽ rời thành.

Ta giấu giữa đống vải mốc meo, miệng nhét chặt bởi một miếng vải.

Ra khỏi thành, Tang Đồ trùm khăn xám liền vứt xe, túm mạnh , trói yên ngựa, thúc ngựa chạy như điên.

Con ngựa gầy, sống lưng nhô cấn bụng , nhịn nôn khan.

Tang Đồ ghét bỏ liếc một cái, lẽ sợ nghẹn chết, bèn giật miếng vải .

Ta xóc đến đầu óc cuồng, nôn thốc nôn tháo, ho sặc sụa một hồi lâu, mãi mới thở một , nghiến răng mở miệng.

"Ngươi thể bắt cóc bản cung ngay mắt Ninh Dịch, cũng coi như chút bản lĩnh."

Tang Đồ lạnh, "Trong những ngày cửu công chúa chuẩn hôn sự, Tang mỗ cũng hề nhàn rỗi. Hơn nữa, dám một đến Nam triều hòa đàm, tự nhiên át chủ bài của ."

Ta giật , xem trong hoàng thành , dư đảng vẫn dứt.

Ta ho khan vài tiếng, suy nghĩ một chút châm chọc, "Sao bản cung nhớ Tang Đồ đại nhân coi thường nữ tử, giờ chịu tốn công lớn bắt cóc một nữ tử?"

"Cửu công chúa cần khích tướng," Tang Đồ nghiêm mặt, chút bực bội trời, "Chỉ thể , đây là mệnh mà cửu công chúa chịu."

Ta nghiêng đầu, theo ánh mắt , thấy bầu trời âm u đầy mây, trong lòng hiểu rõ.

"Ồ? Giải thích thế nào?"

"Nữ tử sống phụ thuộc nam nhân, vinh nhục ." Giọng Tang Đồ the thé và cay nghiệt, "Nam nhân gây thù chuốc oán bên ngoài, nữ nhân đương nhiên gánh chịu ."

Ta nhịn trợn mắt.

Đột nhiên, một giọt lạnh lẽo rơi xuống mặt.

Giữa vùng hoang dã hắc ám vô biên, tuyết trắng xóa bắt đầu rơi.

Trong lòng hoảng loạn, cắn mạnh đầu lưỡi, ép tỉnh táo .

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Kẻ mất đạo, trời dung.

Đừng sợ.

"Tang Đồ đại nhân mà như , bản cung thật sự xem thường ngài."

Ta cố gắng ngẩng đầu, liếc trộm vẻ mặt Tang Đồ, thấy phiền muộn, cằm siết chặt, vội vàng thêm dầu lửa.

"Tây Cương thần phục Nam triều, dù trong lòng cam tâm, cũng nên đường đường chính chính so tài, cứ dùng những thủ đoạn hèn hạ."

"Câm miệng!"

Tang Đồ cuối cùng nhịn gầm lên.

"Phụ ngươi là cẩu hoàng đế, phu quân là Ninh Dịch, ngươi đáng chịu! Đó là mệnh của ngươi!"

"Mệnh của bản cung, tự bản cung định đoạt."

Ta bình tĩnh cắt ngang lời đang giận dữ.

Hắn ngẩn , lớn đầy dữ tợn, mãi, giọng nhỏ dần, nụ cũng dần cứng .

Ta nghiêng đầu sang hướng khác.

Tiếng vó ngựa từ xa vọng , mạnh mẽ dồn dập, như sấm rền nhanh chóng tiến đến.

Tang Đồ đầu , nhịn tức giận chửi một câu.

Cách quá một tầm bắn, Ninh Dịch vận bộ hỉ phục đỏ rực, giữa trời tuyết trắng xóa nổi bật như ngọn lửa, thúc ngựa đuổi theo.

Gió lạnh thổi mạnh, hất tung vạt áo và mái tóc đen nhánh lên cao, Ninh Dịch buông lỏng dây cương, thẳng lưng ngựa, giương cung bạt tiễn.

"Vút..." Tiếng xé gió vang lên, uy thế sấm sét ập đến.

Tang Đồ ghìm cương, đột ngột chuyển hướng, con ngựa hí lên thảm thiết, cúi , gần như cả treo bụng ngựa, mới miễn cưỡng tránh mũi tên .

Hắn tức giận, rút d.a.o găm cắt đứt dây trói, túm lấy , kéo mạnh về phía , chắn , chỉ để lộ đôi mắt âm độc.

Lưỡi d.a.o kề sát cổ .

Ninh Dịch càng lúc càng gần, nhưng dám tùy tiện b.ắ.n tên.

"Nghe Ninh tướng quân quyết đoán, bách phát bách trúng, bằng hôm nay cho mở mang kiến thức tài nghệ nhất tiễn song điêu của tướng quân?" Tang Đồ siết chặt cánh tay, lưỡi d.a.o chạm da thịt .

"Tang Đồ đại nhân tự tìm đường chết, cần lôi cả phu nhân của ." Ninh Dịch lạnh lùng đáp, vẻ mặt ngưng trọng.

"Ha ha ha, việc đến lượt Ninh tướng quân định đoạt, tân nương của cùng kẻ khác c.h.ế.t chung một chỗ, đóng đinh thành một xâu, Ninh tướng quân chắc chắn ghê tởm đến tận xương tủy."

Nhân lúc Tang Đồ còn đang , liếc Ninh Dịch, khẽ nháy mắt xuống phía .

Ninh Dịch hiểu ý, lặng lẽ đặt tay lên một mũi tên.

"Tang mỗ thể khiến Ninh tướng quân ghê tởm, coi như c.h.ế.t cũng đáng."

Nói thì chậm mà xảy thì nhanh, Tang Đồ dứt lời, còn đang lạnh chế giễu, đột ngột giật mạnh hai tay trói về phía bên .

Ngay khoảnh khắc đó, mũi tên của Ninh Dịch sượt qua dây thừng, bay đen kịt.

Cổ tay chợt nới lỏng, kịp để Tang Đồ kinh hãi hồn, khẽ vuốt cơ quan cổ tay, ngân châm lặng lẽ găm bụng Tang Đồ.

"Ư..."

Tang Đồ khẽ rên một tiếng, hình loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống.

Hắn hồn, nghiến răng gượng , cổ tay đột ngột dùng sức siết chặt, định cắt đứt cổ họng .

Trong gang tấc, ngàn cân treo sợi tóc.

Lại một mũi tên đoạt mệnh sượt qua vành tai , xé gió rít gào, cắm phập giữa mi tâm .

Tang Đồ tắt hẳn âm thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-nghin-dam-gio-cat-trang-sao/chuong-3-phan-16.html.]

Thời gian của , trong khoảnh khắc chậm , ngừng hẳn.

Hắn trợn trừng mắt, ngã xuống đất như bao cát rách, nặng nề.

Con ngựa hoảng sợ hí vang, dựng hai vó , vội bám chặt lấy yên, suýt chút nữa hất tung.

Ninh Dịch bật nhảy lên, khẽ chạm lưng ngựa, phi xuất , vòng tay rắn chắc ôm lấy eo , xoay một vòng, vững vàng đáp xuống ngựa của .

Chỉ trong mấy nhịp thở, cảnh vật đổi .

Ta thở phào, ném nắm vụn bánh hoa hồng còn sót trong tay xuống nền tuyết mỏng.

"May mà đến kịp, thì tuyết phủ kín dấu mất, thật khó mà tìm ." Ta cố tỏ nhẹ nhàng.

Ninh Dịch ôm chặt từ phía , cằm tựa hõm vai .

"Xin nàng, sơ ý, để nàng rơi hiểm cảnh."

Chàng khẽ run, nhịp tim dồn dập truyền qua lớp áo.

Ta lắc đầu, "Sao thể trách , cũng chỉ mới đến phủ hôm nay thôi mà."

"Dù thế nào nữa, để nàng gặp nguy hiểm là đúng.”

Giọng Ninh Dịch trầm thấp, mang theo vẻ tự trách, lọt tai , thở của từ phía bao bọc lấy , dịu dàng mạnh mẽ, khiến dần an tâm.

Trong hoang dã phía bắc đô thành, tĩnh lặng một bóng , chỉ những ngọn đuốc lầu thành đằng xa, chiếu sáng lẫn .

Tiếng vó ngựa giẫm lớp tuyết mềm mại, vang lên lạo xạo.

"Dấu hiệu đến gần cổng thành phía nam thì biến mất, rốt cuộc nàng gì?" Ninh Dịch khẽ hỏi.

"Ta thấy giọng của Tăng Đồ, liền đoán định khỏi thành từ cửa nam, vòng sang phía tây. Chắc hẳn dò đường nhiều , quen thuộc lắm." Ta tựa lòng Ninh Dịch, chậm rãi đáp, "Cho nên dùng hết sức lực để giãy giụa."

"Thực tế là trói chặt, giãy giụa cũng vô ích, ngoài khó mà phát hiện điều gì bất thường, chỉ thể cảm nhận chút ít rung động từ xe gỗ, nhưng chột , dám giữa đường lôi đánh ngất, để bảo , chỉ thể đổi sang cửa bắc."

Ninh Dịch khẽ .

"Phía bắc cây cối, cũng chẳng nhà cửa gì, hôm nay tinh tượng để xem, chỉ cần luôn phân tán sự chú ý của , bước chân sẽ chậm ."

"Phần còn , đành giao cho phu quân thôi."

"Thì nữ Gia Cát lợi hại nhất Nam triều, là phu nhân của ." Ninh Dịch giọng điệu khoe khoang của chọc , đuôi mắt khóe mày đều mang ý , "Phu nhân quân sư, thật là uổng phí nhân tài."

19

Vừa cửa thành đèn đuốc sáng trưng, thủ lĩnh quân thủ vệ đô thành đang giới nghiêm lục soát khắp nơi nghênh đón chúng .

Trời lạnh thế , trán lấm tấm mồ hôi, chút đành lòng, an ủi vài câu.

Xác nhận và Ninh Dịch bình an vô sự, mềm nhũn cả chân, niệm một câu A Di Đà Phật, vội vã hoàng cung báo bình an.

Chỉ một lát từ cửa thành đến Trung Nhai, những hộ buôn bán vốn đóng cửa im ỉm vì sợ hãi, nay gan bàn ghế, nổi lửa nấu nướng, náo nhiệt hẳn lên.

Đi qua mấy hàng quán ăn đêm thơm nức mũi, bụng cuối cùng cũng nhịn mà kêu lên một tiếng.

Ninh Dịch bật , ghé tai t nhỏ giọng hỏi: "Chưa ăn điểm tâm ?"

“Đã nôn hết ." Ta mím môi, mặt mày xanh xao, cạn lời đáp.

Ninh Dịch chỉ một quán mì nhỏ ven đường.

"Hoành thánh thịt tươi ở đây tệ, thử ?"

Phải , hai mặc hỉ phục ở quán ven đường trông khá là nổi bật.

Hoành thánh nóng hổi bưng lên nhanh, gắp một cái, thổi phù phù cẩn thận cắn một miếng.

Vỏ mỏng nhân đầy, nước ngọt đậm đà, vỏ hoành thánh mềm mịn, trôi tuột xuống dày, cái bụng trống rỗng cuối cùng cũng lấp đầy.

Ninh Dịch chống cằm đầy hứng thú.

"Trước luôn nghĩ, nếu một ngày thể như thì ."

Ta đưa tay, đặt lên mu bàn tay , cảm nhận nhiệt độ ấm áp chân thật.

Chàng nắm ngược tay , siết chặt trong lòng bàn tay.

"Đây là đói bụng nên ngoài ăn khuya ?" Ông chủ quán mì vui vẻ tiến gần, vẻ mặt từng trải: "Ta hiểu, động phòng mà, tốn sức lắm, dễ đói là ."

"Khụ khụ!" Ta nghẹn, ho sặc sụa, hai má đỏ bừng vì hổ.

Ninh Dịch gần, nhẹ nhàng vỗ lưng , đến ngậm miệng, vành tai đỏ ửng.

Bị huých cho một khuỷu tay, khẽ ho một tiếng, vội vàng nghiêm mặt .

"Lão đừng trêu chọc chúng nữa, phu nhân da mặt mỏng, lát nữa giận đấy."

Ông chủ lớn sảng khoái, từ bên cạnh lò bưng một bát bánh nếp đậu đỏ.

"Hôm nay quán nhỏ tặng hai vị tân nhân một phần điểm tâm, chúc hai vị ngọt ngào như bánh nếp ... ừm..."

Ông gãi đầu suy nghĩ một chút, "... dính dính ! Ừm!"

Ta bật thành tiếng.

Về đến phủ công chúa, Lan Thư và Mặc Nghiễn cố nén nước mắt nhào tới, từ xuống thấy , mới quỳ xuống tạ tội.

Hai nàng cũng mới hồi phục tác dụng của thuốc mê, trong lòng áy náy, bảo các nàng nghỉ ngơi, ai ngờ hai thế nào cũng chịu rời nửa bước.

Ta nghĩ, nếu để hai nha đầu thấy những vết thương kín , sợ là cả đời trong lòng đều thể vượt qua . Đành để các nàng canh giữ ở cửa.

Ta tắm xong, mặc y phục lót, mới vòng khỏi bình phong. Lan Thư và Mặc Nghiễn nhanh tay lẹ mắt vắt khô tóc cho , theo sát đưa đến phòng tân hôn.

Đẩy cửa phòng trong , Ninh Dịch chờ sẵn.

Chỉ mới vài canh giờ trôi qua, trở nơi , chỉ thêm một , mà gian phòng bỗng chốc trở nên chật chội.

Trên bàn vẫn còn bầu rượu hợp cẩn, Ninh Dịch rót đầy hai chén, xuống mép giường, cùng uống rượu giao bôi.

Tiếng chén khẽ chạm thanh thúy, thở ái quấn quýt lấy trong chốc lát, theo rượu xuống bụng, kéo cách.

Tim đập loạn xạ.

Ninh Dịch đặt chén rượu xuống, nắm lấy tay , nhẹ nhàng kéo tay áo .

Ta giật rụt tay như bỏng, nóng lập tức lan khắp tứ chi, dồn lên vành tai, khiến yên.

"Đừng sợ, xem vết thương của nàng." Giọng khẽ khàng, khàn.

Ta tránh nữa, đặt tay lòng bàn tay , Ninh Dịch kéo tay áo , cổ tay .

"Bầm tím hết cả ." Chàng nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ xót xa.

"Không ." Ta rụt tay về, gượng lắc đầu với .

Ninh Dịch chăm chăm, ánh mắt như một đầm xuân sâu thẳm, khiến chìm đắm, chẳng tỉnh .

Chàng dậy, lục lọi một hồi trong tủ bên cạnh, lấy một bình nhỏ bằng ngọc xanh.

"Đừng động, bôi thuốc cho nàng."

Chàng kéo tay , dùng ngón tay thon dài lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên cổ tay .

Thuốc mỡ mát, tan nơi đầu ngón tay , dịu dàng phủ lên vết thương, chẳng mấy chốc ấm nóng, dễ chịu vô cùng.

"Còn chỗ nào thương ?" Chàng mắt hỏi.

Ta lắc đầu.

Chàng vẫn yên tâm, vén tay áo lên, cho đến khi thấy những vết ngón tay bầm tím do nắm mạnh cánh tay.

Ta rõ tiếng Ninh Dịch nghiến răng ken két.

"Giải quyết nhanh gọn, quá hời cho ." Cằm căng chặt, ánh mắt lạnh băng.

Ta khẽ kéo vạt áo .

"Chuyện qua , bôi thuốc ."

Hương dược thảo dần lấn át mùi hương hợp hoan, sự hổ và căng thẳng của cũng dần dịu .

"Còn chỗ nào thương ?"

Ta khẽ cúi đầu, giấu vẻ bối rối trong mắt, chỉ lưng.

"Sau lưng đau, hình như va đó."

"Ta xem cho nàng."

Ninh Dịch khựng một chút, đưa tay nắm lấy dây áo lót, chậm rãi từng chút một kéo , vạt áo luyến tiếc vai một lát nhẹ nhàng trượt xuống.

Ninh Dịch xuống lưng , cầm lọ thuốc mỡ lên đặt xuống, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt lưng .

Cảm giác tê dại ngứa ngáy lan tỏa, bất giác rùng .

Ngón tay vẽ vòng tròn, từ xương bướm, lưu luyến đến tận thắt lưng, rõ ràng thuốc mỡ mát lạnh, chầm chậm đốt lên ngọn lửa thiêu đốt từng tấc da thịt .

Ta cắn chặt môi, sợ phát âm thanh kỳ lạ nào đó.

Trước mắt, đôi nến long phụng cháy rực rỡ.

"Xong ."

Chàng đột ngột dừng .

Ta thấy tiếng hô hấp dồn dập mà cố gắng kìm nén.

Ninh Dịch dịu dàng khoác áo lót cho , cẩn thận tỉ mỉ thắt chặt dây áo.

"Hôm nay công chúa thương kinh sợ, nên tĩnh dưỡng cho ."

Chàng đỡ xuống, chỉnh gối và góc chăn cẩn thận, đặt lên trán một nụ hôn mới xuống bên ngoài, vẫn mặc nguyên quần áo.

Ta ôm chặt góc chăn, ngẩn ngơ bức tranh trăm con cháu đỉnh màn.

Một lúc , đưa tay sang, khẽ chạm ngón tay .

Ta còn thức.

"Ninh Dịch."

Mặt nóng bừng như nhỏ máu, một câu mà ngượng ngùng mãi thể thốt trọn vẹn.

"Chúng ... hôm nay... là... động phòng hoa chúc, ... nên ?"

Khó khăn lắm mới câu , hổ đến mức hận thể cắn đứt lưỡi , bực bội kéo chăn trùm kín mặt, chỉ để hở đôi mắt.

Trong phòng im lặng một lát.

Trong đầu chợt nảy một ý nghĩ, đá xuống giường.

Chưa kịp thực hiện, nặng trĩu, đè lên , khóe mắt đỏ, giọng khàn đặc.

"Công chúa cành vàng lá ngọc."

Đôi môi lạnh của lướt từ chóp mũi xuống vành tai, thở nóng rực phả vành tai khiến giật .

"Kẻ hèn xuất võ tướng, hành sự phần lỗ mãng."

"Mạo phạm ."

20

là mạo phạm quá đáng.

Tuyết rơi cả đêm, những bông tuyết nở tàn, phủ kín cành cây và mái hiên. Đến khi tỉnh thì gần trưa, ánh sáng hắt lên nền tuyết, chiếu rọi cả căn phòng.

Đầu óc vẫn còn choáng váng, như một mớ bòng bong. Nhìn bàn đang thong dong sách, tức giận chịu .

Nghe thấy tiếng động, Ninh Dịch ngước mắt, thấy tỉnh liền xuống mép giường, kéo góc chăn che bờ vai trần của .

"Tỉnh ? Có thấy khó chịu ở ?"

Lời rõ ràng là quan tâm, nhưng thấy hổ, chỉ cúi đầu lắc lắc.

"Dậy ăn chút gì ? Coi chừng đói hỏng dày."

Nói thật, đây là đầu tiên thấy Ninh Dịch như .

Đêm qua cưỡi ngựa đến, mang theo sát khí lạnh lẽo, cứ như chiến thần khiến hồn vía lên mây từ trời giáng xuống. Còn bây giờ, vụng về, cẩn thận giúp cài khuy áo, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Lòng mềm nhũn.

Nhà bếp mang đến một nồi lẩu đầu sư tử béo ngậy miệng, thêm mấy món ăn kèm. Lúc mới cảm thấy bụng đói cồn cào, uống một bát canh nóng mới nhớ .

"Áo choàng của ướt , dậy sớm chuyện gì ?"

"Dọn dẹp chút chuyện trong nhà." Chàng bóc một con tôm, bỏ bát cho , "Người đều trói , chờ công chúa định đoạt."

Ta dừng đũa, ngước mắt Ninh Dịch, "Đều? Rất nhiều ?"

"Rất nhiều," Ninh Dịch nhíu mày, "Hơn nữa phần lớn đều sơ hở đầy , chỉ là vụng về quá, cứ như đang chờ vạch trần."

Xem chốn cung đình , so với nghĩ còn sâu hơn nhiều.

Sâu đến mức ngay cả bên cạnh một kẻ chẳng mấy quan trọng như , cũng đầy rẫy quân cờ.

"Ta tranh đấu, nhưng tranh đấu bao giờ buông tha ."

Ta ngoài cửa sổ, gọi Lan Thư đến.

"Lan Thư, đưa hết về phủ Nội vụ, với họ, bổn cung dùng nổi những tài giỏi ."

Có lẽ thấy tâm trạng chợt sa sút, Ninh Dịch xoa nhẹ lên đỉnh đầu , dịu dàng an ủi.

"Đợi đến khi xuân về hoa nở, sẽ đưa nàng ngoài dạo chơi, bên ngoài trời cao biển rộng, rời xa tranh đấu, tự một vùng trời riêng."

Ăn trưa xong, và Ninh Dịch vườn dạo bộ tiêu cơm, gió mái hiên trong trẻo trận tuyết.

" , đây là thứ đây mẫu phi cho để phòng , thể giúp tìm ngân châm phù hợp ?"

Ta tháo chiếc vòng bạc cổ tay xuống, đặt lòng bàn tay Ninh Dịch.

Ninh Dịch cẩn thận xem xét một lượt, càng vẻ mặt càng trịnh trọng.

"Cơ quan ẩn giấu trong chiếc vòng phần lớn mô phỏng Thiên Cơ Nỏ của Đường Môn thất truyền từ lâu, uy lực cực lớn. Ngân châm cũng là loại đặc chế, sẽ cố gắng tìm xem thợ giỏi nào thể chế tạo ."

Chàng xem xét kỹ càng từ trong ngoài, dụng tâm ghi nhớ hình dáng, mới trả vòng cho .

"Hôm qua còn ngạc nhiên thứ gì ở cự ly gần uy lực lớn đến , khiến Tang Đồ rối loạn, hóa là vật . Ta nhớ Dung nương nương là Thục Trung?"

Ta gật đầu, " , đây là quân giới quan ở Thục Trung."

Ninh Dịch kéo , ánh mắt hướng về phía tây sân, nơi những cây tùng bách phủ đầy tuyết vẽ nên đường nét của bầu trời xanh, khỏi cảm thán.

"May mà Thục Trung quy phục từ những năm đầu lập triều, nếu thì ngay cả và phụ , gặp những thứ cũng đau đầu."

Ngày hôm , theo quy củ cung tạ ơn và huấn thị.

Dâng hành lễ xong, phụ hoàng và hoàng hậu tượng trưng dặn dò vài câu, chỉ hơn một canh giờ là xong thủ tục. Ninh Dịch theo lang quan Lễ bộ thụ chức, đây chờ , hiếm khi cả nhà hoàng tộc tụ tập đông đủ thế , hàn huyên chuyện nhà cửa cũng rôm rả hẳn lên.

Động tĩnh đêm qua đương nhiên giấu ai, vây quanh hỏi han tỉ mỉ về chuyện nguy hiểm hôm qua, chuyện Tang Đồ chó cùng rứt giậu và Ninh Dịch đuổi theo trong gió tuyết, ai nấy đều khỏi đổ mồ hôi hột.

"Thật là gặp hung hóa cát, gặp dữ hóa lành. Cửu thật phúc khí." Đại hoàng tử xong bộ câu chuyện, thở phào một , ân cần , "Muội phu của chúng quả là một trang hùng."

"Lão Trấn Viễn Hầu cũng thật thảm, nhà sáu con trai thì hai c.h.ế.t trận, mãi mới một trời phú thể lập công gây dựng sự nghiệp, cửu gả phò mã, nghĩ thôi thấy cuộc đời tăm tối ."

Nhị hoàng tử âm dương quái khí cảm thán, khí vui vẻ hòa thuận bỗng chốc đổi, đồng tình trừng mắt , hắnta chẳng để ý xòe tay, khiêu khích liếc tứ hoàng .

"Câm miệng, đừng ăn lung tung." Đại hoàng khẽ quát.

Tứ hoàng tử mắt sắc lạnh lẽo, hề sợ hãi nghênh đón ánh mắt nhị hoàng tử, nhưng im lặng .

Phụ hoàng nhàn nhã uống bên cạnh bỗng lên tiếng, "Lão Nhị cũng , Tiểu Cửu, con thành , dù là công chúa, vẫn nên giữ bổn phận dâu, sinh con đẻ cái cho Ninh gia mới ."

Ta cúi đầu im lặng, đáp lời.

Nãy giờ phụ hoàng răn dạy về thể diện hoàng gia, xem một màn đấu khẩu ngấm ngầm tranh đấu, thấy ngán ngẩm, đến bữa trưa cũng chẳng buồn ăn.

Ăn trưa xong, cuối cùng cũng tìm cớ, chạy ngự hoa viên trốn lười.

Ngày đông lạnh lẽo, trong ngự hoa viên, hoa mai đỏ rực rỡ.

Ta men theo đường ngắm hoa thưởng tuyết, nỗi u uất buổi sáng dần tan biến, nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bên ngoài Trường Xuân cung của Tạ quý phi, cây đông xanh trĩu quả đỏ, xinh xắn đáng yêu, tiến gần khẽ nắn nó, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Dương lâu gặp.

Vẻ lạnh lùng và u ám xa lạ của Tạ Dương trong ánh đèn và hương rượu ở Thanh Phong Lâu hôm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí, gặp , vô thức lùi một bước, tránh mặt.

Tạ Dương thấy , vẫn cứ vô tư lự, ồn ào xông tới.

"Hay nha tiểu sư phụ, gạt ! Đừng hòng chạy."

Hắn khoác áo choàng màu đỏ sẫm, chạy trông như con lân sống động.

Ta bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.

"Ta gạt ngươi chuyện gì?"

"Người , Ninh tướng quân vốn dĩ là tướng quân, nhưng bây giờ thì ! Người biến thành phò mã ! Người gạt !" Tạ Dương giận phồng má, bĩu môi tán đồng.

Vốn là lời cần nghĩ cũng thể đáp trả, lòng chợt trùng xuống, nỗi áy náy kìm nén bấy lâu lặng lẽ trỗi dậy, đến cả phản bác cũng trở nên chột .

"Ta..."

Ta kịp xong, một lực mạnh từ phía kéo về, loạng choạng lùi một bước, đụng lồng n.g.ự.c rắn chắc rộng lớn của phía .

Ninh Dịch đến từ lúc nào, ôm lòng đầy bá đạo, hình cao lớn vạm vỡ, cánh tay vặn ôm trọn bờ vai , giọng trầm thấp vang lên đỉnh đầu.

"Ninh mỗ giữ chức gì, cần Tạ công tử bận tâm, , còn cảm tạ Tạ công tử cao nghĩa tác thành, Ninh mỗ mới thể như ý nguyện."

Nói xong, mặc kệ Tạ Dương ở phía tức đến giậm chân, cứ thế kéo t nhanh chóng rời khỏi ngự hoa viên.

"Mẹ kiếp, thằng họ Ninh , nếu ngươi cướp..."

Chàng đưa tay lên, bịt tai .

Ta ngẩn , cảm thấy hành động trẻ con của chút đáng yêu, như thể lễ pháp và phận giữa chúng tan biến, để lộ con thật như đứa trẻ.

Ta ngước mắt , cằm căng chặt, mày nhíu, sắc mặt chút âm trầm.

"Chàng giận ?" Ta thăm dò hỏi.

"Không ." Chàng nheo mắt, môi mím thành một đường thẳng, bướng bỉnh thừa nhận.

"Còn , tức đến đỏ cả mặt , ai dám cho sắc mặt? Ta xả giận cho Ninh công tử!"

Chàng đang trêu chọc, trừng mắt , đột nhiên kéo lòng, ôm chặt cứng.

Hơi thở nóng rực phả tai, giọng nghẹn ngào.

"Không chuyện với thanh mai trúc mã của nàng."

Loading...