TÂN NƯƠNG THỨ SÁU - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:07:46
1
Ngày thành thứ sáu của Thẩm Châu, phủ tướng trang hoàng lộng lẫy hơn bao giờ hết.
Đặc biệt bày mấy trăm bàn tiệc, dù tân nương còn tới, bàn nào bàn nấy đầy ắp điểm tâm của Tinh Quế Đường.
Ta nhồm nhoàm gặm điểm tâm chờ món chính, canh lúc ai để ý mà nhét túi.
Nửa canh giờ, một canh giờ, một canh giờ rưỡi trôi qua…
Mặt trời ngả về tây mà tân nương vẫn chẳng thấy .
"Ối chà, giờ lành qua mất , chẳng lẽ tân nương bỏ trốn?"
"Không thể nào, ai mà Thẩm tướng tham tiền như mạng. Nàng nhận nhiều sính lễ thế, nếu còn dám sống mà chạy thì chẳng khác nào tìm ch.ết!"
"Ai mà … Mau Thẩm tướng kìa, trời ơi, đến mềm cả …"
"Hừ, mềm thì ngươi gả cho , cưới xong đảm bảo cứng ngay lập tức."
"Ngươi tưởng chắc? Nếu thầy bói bảo mệnh yếu chịu nổi , ai mà ngăn chứ…"
Ta gặm điểm tâm đám tiểu thư rì rầm, trong lòng nóng như lửa đốt.
Khai vị thế , món chính hoành tráng cỡ nào?
Chuyện cưới xin để , hết lên món .
Mấy vị tiểu thư rõ ràng chẳng hứng thú với đồ ăn. Chờ đến khi món chính lên bàn, sẽ hốt sạch mang về, thể cầm cự thêm mấy tháng cũng chừng…
Có lẽ ông trời cũng thương xót, Thẩm Châu trời, chút lương tâm, hiệu dọn món.
Chà, dê hấp mềm, móng dê hầm măng, gà nướng ngũ vị, ngỗng thổi thêu…
Còn món thích nhất, giò heo hầm!
Ta đang ăn ngon lành thì đội thị vệ rầm rập xông sân, đao kè kè bên hông.
Cả bọn quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt vô cảm:
"Thuộc hạ vô dụng, để tân nương chạy mất, xin chủ nhân trách phạt!"
Yên tĩnh!
Yên tĩnh đến ch.ết lặng!
Toàn bộ khách mời nín thở, bịt miệng, chỉ sợ thở mạnh cũng xui rủi dính xui xẻo của gian tướng.
Thẩm Châu đột nhiên bật , giọng dịu dàng đến mức cảm xúc.
"Chạy ?"
"Vâng…"
"Món ăn đều dọn lên, bây giờ ngươi mới với là tân nương chạy ?"
"Xin chủ nhân trách phạt!"
"Phạt ngươi thì tổn thất của bù ?"
Thị vệ: "…"
Lúc , một vị đại thần lớn tuổi run rẩy dậy, cẩn trọng chắp tay :
"Tướng gia hẳn là còn việc quan trọng khác. Nay lễ thành thành, chúng thần cũng tiện quấy rầy thêm…"
Lão ý .
Bàn tiệc của bọn họ động đến, nếu rời ngay lúc , Thẩm Châu ít nhất cũng đỡ lỗ chút ít.
gian tướng là tiếc của vặt thế ?
"Trương đại nhân, mừng cưới ?"
Lão nhân lúng túng: "Vốn dĩ định mừng, nhưng giờ hôn lễ thành…"
"Không thành?"
Thẩm Châu thong thả lau đao, dịu dàng:
"Là viện trang trí? Hay tiệc dọn lên?
"Là điểm tâm ngài ăn? Hay uống?
"Ngài lâu còn trả tiền, trong phủ của bản quan cả buổi chiều là ?
"Chẳng lẽ chỉ mỗi ngài chân?"
Lão nhân: "…"
Mọi đều hiểu .
Dù hôm nay tân nương mặt , thì hôn lễ vẫn xem như cử hành.
Cơm thể ăn, nhưng lễ vẫn mừng!
*** Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối, các bạn iu đừng REUP của mk nhoa!!!!***
"Ta tưởng cái tên khốn định cải tà quy chính, ai dè vẫn chỉ là cái cớ vơ vét của cải, súc sinh!"
"Nhỏ giọng thôi! Cẩn thận đem ngươi tế trời…"
Ta gặm giò heo tít mắt.
Nghe đồn đám cưới của Thừa tướng lúc nào cũng gay cấn, ngờ kích thích đến mức .
"Rầm!"
Trương đại nhân yếu ớt xuống, thì một vị đại nhân tính nóng đập mạnh chén , bật dậy:
"Thẩm Châu! Những năm qua, lão phu ít nhất dự tiệc của ngươi năm , nào cũng mừng một ngàn lượng bạc!
"Lần nào cũng mất một năm bổng lộc! Ngươi tưởng bạc của chúng là gió thổi đến chắc?"
Thẩm Châu nhướng mày, ánh mắt càng thêm ôn hòa: "Chẳng lẽ ?"
Vị đại nhân hiển nhiên cứng rắn hơn Trương đại nhân, lẽ vì mừng cưới quá nhiều mà tức đến phát điên.
Cũng đúng, một năm lương bổng còn ngàn lượng, mà năm nhiều nhất Thẩm Châu tổ chức cưới hỏi đến ba , ai mà chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-thu-sau/chuong-1.html.]
"Hôm nay tân nương, thì tính là hôn lễ! Nếu hôn lễ, một văn tiền cũng bỏ !"
Vừa dứt lời, hơn chục thị vệ đồng loạt đặt đao lên cổ vị đại nhân .
Ta lau dầu mỡ miệng, nhân lúc hỗn loạn trút nguyên đĩa thỏ xào túi.
Đánh , đánh ! Đánh sẽ ôm luôn cả bàn mang về.
Không khí căng như dây đàn, đại nhân cứng cổ chịu cúi đầu.
Có lẽ khí thế của quá hùng dũng, các lão thần vốn áp bức nhiều năm cũng truyền cảm hứng, chống gậy dậy.
Không lời nào, nhưng ý tứ rõ ràng tân nương thì tuyệt đối mừng cưới!
Bên đại thần một lòng tử chiến, bên Thẩm Châu ung dung lau đao, nét mặt ôn hòa, vẻ gì thì từ từ thương lượng.
"Chỉ cần tân nương là các ngài chịu mừng cưới đúng ?"
"Vậy thì ."
"Chẳng các vị đại nhân đều ái nữ đến tuổi cập kê ?
"Hôn lễ chuẩn xong, tân nương chạy mất, thật đúng là duyên phận đến thì cản cũng ."
…
2
Những tiểu thư vốn dĩ xem chuyện như chuyện ngoài cuộc, giờ xong câu đó thì lập tức như đống lửa.
Các đại nhân dắt con gái đến dự tiệc mặt mày tái mét.
Ban đầu, bọn họ đưa con gái theo vì rằng uy quyền của gian tướng, đám tân tú trong triều chắc chắn đến uống rượu mừng.
Mừng cưới mất ngàn lượng bạc, bữa tiệc xem như gỡ . nếu thể tìm một mối hôn sự , thì cũng xem như phí công.
Ai ngờ , phò mã tìm , mà khi con gái cũng mang về nổi.
Nhiều vị đại nhân lén nháy mắt với ái nữ, hiệu dù thế nào cũng tự cứu lấy .
Nhóm tiểu thư cũng chẳng màng đến dáng vẻ đoan trang nữa, ai nấy đều chộp lấy bùn bẩn bôi đầy mặt.
Có nỡ bôi bẩn bản thì dứt khoát túm lấy tóc mà giật…
Ta hút phần tủy xương, mắt tròn xoe cảnh tượng mặt, chỉ tay đĩa thức ăn, hỏi vị tiểu thư bên cạnh— đang chấm nước sốt trét lên mặt:
"Giò heo ngươi ăn ?"
Tiểu thư đẩy cái giò về phía , ánh mắt kiên định đổ cả bát nước sốt lên đầu, nghiêng đầu hỏi:
"Ta trông ?"
Ta cắn một miếng giò, ngơ ngác đáp:
"Thơm lắm, mùi giò heo."
Tiểu thư nọ bình tĩnh ngay ngắn , cử chỉ đoan trang, yên tâm ăn tiếp.
3
Không thể trách đám tiểu thư gả, thật sự là vì tên gian tướng quá vô sỉ.
Tên cẩu tặc khét tiếng xa gần, tham tiền, bạo ngược, việc ác nào cũng .
Nếu con ch.ó nào dám sủa hai tiếng, nhất định trong đêm đó nó sẽ treo cổ. Không chỉ , còn sai treo xác con ch.ó ngay đầu giường chủ nhân của nó, bắt bồi thường tổn thất tinh thần cho .
Ngang ngược đến mức ai bì kịp.
mà, quyền lực của quá lớn, chẳng ai thể gì , chỉ thể tránh xa.
Cứ thế mà đến tận hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vẫn nổi một thê tử còn sống.
Không là cưới , dù danh tiếng thối nát, nhưng khổ nỗi, quá .
Những năm , cũng vài tiểu thư danh môn vì mê mẩn sắc của mà bất chấp cả mạng sống, tổ chức mấy hôn lễ chấn động kinh thành với .
thật xui xẻo, cứ mỗi thành xuất hiện thích khách.
Thông thường, sính lễ nhận xong, còn kịp bái đường thì tân nương thích khách ch.ém ch.ết.
Nhà đẻ đương nhiên chịu, lượt kéo đến cửa đòi công đạo. khổ nỗi, mỗi như , còn đau khổ hơn họ.
Để thể hiện sự trân trọng và áy náy với các vị tân nương, sẽ tổ chức cho mỗi một tang lễ còn linh đình hơn cả hôn lễ, nhân tiện thu thêm một đợt tiền phúng điếu...
Cứ như thế, bảy tám , dần dần nhận vấn đề.
Tên cẩu tặc thật sự cưới thê tử !
Rõ ràng là xem chuyện cưới thê tử như một cơ hội kiếm tiền, ngang nhiên vơ vét tài sản!
Sau đó, chẳng còn ai chịu gả con gái cho nữa.
Những cô nương từng si mê dung nhan của cũng dần tỉnh mộng.
Thi thoảng cam lòng, bèn tìm thầy bói xem mệnh, phát hiện lá của đủ cứng cỏi để chống chọi, thế là cũng bỏ cuộc luôn.
Cứ thế yên hai năm, chắc là sống , thiếu bạc nữa, thế mà bỗng một ngày, lão cây sắt nở hoa.
Tân nương là độc nữ của vương gia Ung Thân Vương, sắc nước hương trời, yếu đuối mong manh, khiến gặp nhất kiến chung tình, ch.ết cũng cưới bằng .
Ban đầu, cô nương tất nhiên đồng ý, đường đường tiểu thư vương phủ, ai lấy, tự tìm ch.ết?
là loại tôn trọng ý kiến khác ?
Hắn xưa nay gì cũng theo ý , chỉ cần bản vui vẻ là .
Hắn tốn bao công sức lấy lòng nàng, tặng kiếm dính m.áu, xiềng xích nung đỏ, thủ cấp còn nhắm mắt...
Nửa năm , cuối cùng cô nương cũng động lòng.
Nghe , hôm mang sính lễ đến cầu hôn, cả nhà Ung Thân Vương vui mừng quá mà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hắn cầm quả cầu sắt trong tay, hài lòng :
"Thiên hạ đều bảo nữ tử miệng mà lòng là , bản quan còn tin. Hôm nay tận mắt chứng kiến, mới hóa nàng vẫn luôn khẩu thị tâm phi. Đã , ngày lành cũng cần chọn nữa, ba ngày bản quan sẽ đến rước dâu. Được , khiêng nàng phòng , đất lạnh, lỡ bệnh lỡ dở hôn sự thì ."
Ung Thân Vương tỉnh , xong câu thì mừng rỡ đến mức ngất nữa.