Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

TÂN NƯƠNG THỨ SÁU - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:07:47

4

 

Toàn bộ tướng phủ rối loạn như ong vỡ tổ, bất cứ cô nương nào chút nhan sắc lúc trông cũng như gặp đại nạn.

 

Thế mà, giữa mớ hỗn độn , ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Châu dừng ngay .

 

Nói thật, dù cách khá xa, nhưng cực kỳ ghét bỏ .

 

Ta cũng hiểu rốt cuộc ghét bỏ cái gì.

 

Ta im lặng gặm một miếng giò heo. Danh tiếng thối nát như , còn ghét bỏ hơn chứ.

 

“Đừng ăn nữa, lau tay sạch sẽ, lăn qua đây bái đường!”

 

Không đợi kịp nuốt xong miếng giò, hai bà v.ú hung hăng xông tới, thô bạo xốc lên, kéo thẳng hậu viện.

 

Rửa mặt, chải đầu, quần áo, hai túi giò heo khổ sở tích cóp ném thẳng thùng nước rửa.

 

Ta thậm chí còn thấy giọng ôn hòa của Thẩm Châu từ tiền viện truyền đến:

 

“Người , đóng cổng , mời chư vị gửi tiền mừng.”

 

 

5

 

Hai tên thị vệ ấn đầu hành lễ, đẩy động phòng.

 

Mãi đến khi mơ màng trong phòng tân hôn, mới chợt nhận thành ?

 

Rõ ràng chỉ định đến ăn chực lễ thành , thế nào thành tự lên bàn thờ thế ?

 

Chưa kịp nghĩ nhiều, Thẩm Châu trong bộ hỉ phục đỏ rực thong thả bước .

 

Sắc mặt rõ là vui vui.

 

Khiến hỷ nương bưng khay rượu hợp cẩn, nên mời nên mời.

 

“Thừa tướng...”

 

“Cút.”

 

Được , .

 

vui.

 

Cũng đúng, tuy rằng Thẩm Châu mắng chửi khắp nơi, chó thấy cũng né, nhưng là kẻ si tình.

 

Nghe sính lễ mang đến hơn trăm rương, đủ thấy trong lòng coi trọng cô nương đến nhường nào.

 

Vậy mà, miếng thịt vịt vất vả lắm mới rơi nồi kịp nóng chạy mất.

 

“Nhìn gì, từng thấy nam nhân phong lưu phóng khoáng thế ?”

 

Ta nuốt nước bọt, thẳng thắn đáp: “Nghĩ đến việc hôm nay tiệc, ba ngày nhịn ăn …”

 

Bụng kêu "ọt ọt" một tiếng đúng lúc.

 

Ánh mắt Thẩm Châu lạnh lẽo nheo , im lặng chốc lát :

 

“Đi, mang cái chân giò mà nàng gặm dở hồi trưa tới đây.

 

“Nhìn nàng ăn, xương cũng l.i.ế.m sạch cho .”

 

Hả?

 

“Đã mấy canh giờ , chắc ngon nữa ?”

 

Thẩm Châu chậm rãi cởi áo, hỉ phục rơi xuống đất, đạp lên bước về phía tủ áo, giọng điệu giễu cợt:

 

“Ngươi tưởng bạc dễ kiếm ? Chân giò mất tiền ?

 

“Một ngươi, một bàn ăn hết của hơn bốn trăm cái chân giò!”

 

 

Lúc đang gặm chân giò, Thẩm Châu cũng y phục xong.

 

Hắn khoác bộ trường bào đen thêu chỉ vàng, eo buộc chặt, tóc buộc cao.

 

Phải công nhận, thật.

 

“Ta còn việc buổi tối, ngươi tự ngủ , ăn chân giò đừng bôi dầu lên giường.”

 

Thẩm Châu chắp tay lưng ngoài, nhưng bước đến sân , ánh đèn vàng vọt ở hành lang .

 

, chân giò ngươi ăn , còn lễ thì theo ?”

 

Ta ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ôn hòa nhưng ẩn chứa uy h.i.ế.p của , cúi xuống cởi giày.

 

Hai đồng xu ấm nóng trong đế giày.

 

Thẩm Châu sải ba bước đến mặt , cúi đầu .

 

Quả nhiên, nét mặt đầy vẻ ghét bỏ…

 

“Chỉ nhiêu đây?”

 

Nói xong liền hiệu, thị vệ lập tức đổ đồng xu khay, lùi về một bên.

 

Ta chọc chọc ngón tay, thành thật : “Cũng ít , còn gả đến đây mà!”

 

Thẩm Châu từ xuống , ánh mắt càng thêm chán ghét.

*** Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối, các bạn iu đừng REUP của mk nhoa!!!!***

lẽ thấy lời cũng lý, nhẫn nhịn dỗ dành:

 

“Ta cũng kẻ trái, theo lễ ít cũng , nhưng của hồi môn phụ ngươi chuẩn chứ?

 

“Ngươi là tiểu thư nhà nào? Bên ngoài ai là phụ ngươi? Ta chuyện với ông .”

 

Ta quét mắt đám bên ngoài đang uống đến cao hứng, lắc đầu:

 

“Ông đến, nhưng thể cho ngài ông là ai.”

 

Thẩm Châu tin nổi về phía thị vệ: “Không đến? Ngươi gửi thiệp mời kiểu gì ?”

 

Thị vệ quỳ phịch xuống đất, giọng điệu trống rỗng: “Xin chủ tử trách phạt!”

 

Thẩm Châu lười , bóp cằm , dịu giọng : “Nói, phụ ngươi là ai?”

 

“Nguyễn Uy!”

 

“Nguyễn Uy…”

 

Hắn lặp cái tên , trầm ngâm chốc lát, như đang lục lọi trí nhớ, đó nheo mắt :

 

“Ồ… thì ngươi chính là vị quận chúa đuổi khỏi nhà vì tội gi.ết mẫu . Nếu nhớ lầm, thánh thượng hạ chỉ, ba tháng nữa ngươi hòa ? Ha, nó ngươi đùa chắc?”

 

Thẩm Châu nheo mắt đặt tay lên chuôi kiếm.

 

Ngay lúc rút kiếm, lao lên, bổ nhào , loạng choạng.

 

“Đại nhân, ngài nghĩ kỹ xem, thật sự là đùa ngài, ngài đùa ?”

 

Khóe môi Thẩm Châu cong lên, ánh mắt nguy hiểm:

 

“Dù đùa ngươi, ngươi cũng chịu, bằng thì ngươi ?”

 

Chắc chắn thể chống , đổi hướng suy nghĩ.

 

“Mẫu để cho ít gia sản, tất cả đang trong tay Nguyễn phu nhân. Nếu ngài bản lĩnh lấy , chia ngài năm năm!”

 

Thẩm Châu khẩy, dứt khoát rút kiếm: “Ngươi tưởng là hạng thể mua chuộc bằng ba năm lạng bạc?”

 

Ta dốc sức ấn kiếm trở vỏ, lực mạnh đến mức khiến Thẩm Châu sững sờ.

 

“Mẫu để hai mỏ khoáng sản.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-thu-sau/chuong-2.html.]

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng vang yếu ớt của thanh kiếm đẩy xuống.

 

Thẩm Châu xoa cằm, nhướng mày:

 

“Chắc chắn là mỏ chứ? Không hố chứ?”

 

“Nếu tin, ngài thể hỏi. Ngoại tổ phụ khi còn sống là hoàng thương. Dù những năm qua gia tộc sa sút, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.”

 

Thẩm Châu ném kiếm cho thị vệ, liếc , giọng điệu hòa hoãn hơn chút:

 

“Biết hậu quả của việc lừa là gì ?”

 

Ta cầm lấy chân giò nhét miệng: “Còn thảm hơn hòa ?”

 

6

 

Canh hai, Thẩm Châu ngoài, mãi đến giờ Thìn hôm mới ngâm nga tiểu khúc trở về phủ.

 

Cùng trở về, còn mấy chục hàng rương lớn.

 

Ta thò đầu qua cửa sổ một cái, cứ tưởng lấy đồ, hưng phấn đến mức chân trần lao ngoài.

 

“Đây là của hồi môn Nguyễn Uy chuẩn ?”

 

Thẩm Châu phòng y phục, canh chừng rương là tên thị vệ mặt liệt suốt ngày chỉ “Xin chủ tử trách phạt.”

 

Thị vệ mặt liệt đáp: “Đây là sính lễ chủ tử đưa sang phủ Ung Thân Vương.”

 

Ta thất vọng “Ồ” một tiếng, nhưng vẫn nhịn mà kinh ngạc khung cảnh đồ sộ đầy sân.

 

“Chủ tử nhà các ngươi thật hào phóng, cưới một thê tử mà đưa nhiều sính lễ thế .”

 

Thị vệ mặt liệt chút tự hào: “Làm thể?

 

“Chủ tử chúng nổi tiếng là nguyên tắc, bỏ một phần, kẻ khác trả mười phần. Đưa một trăm rương, mang về năm trăm rương, đều là tạ lễ của phủ Ung Thân Vương.”

 

“Tạ lễ gì?”

 

Thị vệ mặt liệt rút đao động tác ch.ém: “Tạ ân gi.ết!”

 

Ta kéo dài giọng “A ô ô” một tiếng, thì là như , trách chẳng ai dám gả cho .

 

Cái loại ai mà dám cưới chứ, mạng sống cũng tiền mới trụ nổi!

 

Ta đang định về phòng thì thấy Thẩm Châu bên một bộ trường bào màu tím rực rỡ.

 

Mặc dù cả đêm ngủ, nhưng làn da vẫn mịn màng như trứng gà bóc, dáng vẻ phong lưu tiêu sái.

 

Đặc biệt khi phối với bộ y phục , trông cứ như tiên nhân từ trời giáng xuống.

 

Ta kìm đến thất thần.

 

Thẩm Châu bước đến mặt , ghét bỏ ném một chiếc khăn tay mặt :

 

“Lau nước miếng , khăn hai lượng, tạm ghi nợ. Chuyện của giải quyết xong, giờ đến lượt giải quyết chuyện của ngươi .”

 

Ta hít mạnh một nuốt nước miếng xuống, cầm khăn chạy thẳng phòng.

 

Bảy năm , phụ , vài món nợ, chúng nên tính toán rõ ràng .

 

7

 

Biết ngay bạc dễ đòi, Thẩm Châu liền dẫn theo mấy chục thị vệ, khí thế chẳng giống nhận , mà giống như tịch thu gia sản hơn.

 

Tiểu tư giữ cửa thấy tới là Thẩm Châu, lập tức chân mềm nhũn.

 

Hắn run rẩy định thông báo, nhưng thị vệ mặt liệt đá bay ngay tại chỗ.

 

Thẩm Châu nghênh ngang bước phủ, cứ như trở về nhà .

 

Đặc biệt là khi quan sát một lượt, vô cùng hài lòng.

 

"Không ngờ, nhạc mẫu của giàu như . Với chút bổng lộc nghèo nàn của Nguyễn Hầu, mà cũng thể sống những ngày sung túc thế ."

 

Quả thật, khi Nguyễn Uy tuổi, Hoàng thượng phong cho ông tước vị dị tính hầu.

Bổng lộc nhiều, nhưng quý ở chỗ thanh nhàn.

 

Thẩm Châu dạo một vòng, bỗng nhiên trông thấy một khối san hô đỏ cao bằng một , rộng bằng ba trong hồ sen, ánh mắt càng thêm ôn hòa.

 

Hắn dịu dàng khoác vai , ghé sát tai thì thầm thương lượng:

 

"Khối san hô đỏ tính phần năm của , ?"

 

Ta gật đầu: "Phủ cũng tính phần năm của luôn."

 

sớm muộn gì cũng , chỉ cần khế mỏ và ngân phiếu là .

 

Mắt Thẩm Châu sáng rực, quét mắt phủ một lượt, chỉ bức tường bình phong phía tây :

 

"Người , dỡ nó xuống, khắc mệnh của bản quan xung khắc với nó."

 

Thị vệ mặt liệt vung tay lệnh, một đám lập tức xông đập tường…

 

8

 

Khi Nguyễn Uy dẫn Trương thị gặp khách, Thẩm Châu ngay ngắn vị trí chủ vị trong đại sảnh.

 

Nhiều năm gặp, Nguyễn Uy nhất thời nhận , chỉ vội vàng nịnh nọt chắp tay với Thẩm Châu:

 

"Không hôm nay Thẩm tướng đến phủ, là vì chuyện gì?"

 

Thẩm Châu kéo kéo tay áo , lôi sát hơn:

 

"Ồ, hôm qua bản tướng thành , tân nương chạy mất, Nguyễn Hầu ?"

 

Nguyễn Uy vội vàng lắc đầu: "Không liên quan đến bản hầu! Có kẻ nào hãm hại ? Bản hầu , trong phủ cũng chẳng mất thứ gì!"

 

Thẩm Châu liếc Nguyễn Uy, chắc cũng nhận giọng điệu của chút quá gắt, bất lợi cho chuyện đòi tiền, nên giọng điệu mềm mỏng hơn hai phần:

 

"Chạy thì chạy , chính vì nàng chạy mất, nên chúng mới duyên gặp thế ."

 

Nguyễn Uy trừng lớn mắt, vịn chặt Trương thị mới miễn cưỡng vững, gượng gạo:

 

"Chúng duyên? Chúng duyên gì?"

 

Thẩm Châu liếc , nhíu mày thật chặt:

 

"Hắn mù ? Lão tử nắm tay ngươi nãy giờ , thấy một to thế ?"

 

Ta: "……"

 

Cuối cùng, Nguyễn Uy và Trương thị cũng thấy .

 

Nguyễn Uy một lúc vẫn phản ứng gì, nhưng Trương thị thì trợn tròn mắt, ghé tai nhỏ gì đó với Nguyễn Uy, lúc Nguyễn Uy mới chậm chạp đánh giá , trong mắt lóe lên chút d.a.o động.

 

Thẩm Châu là loại kiên nhẫn chẳng bao nhiêu, liền thẳng vấn đề:

 

"Ít lời thừa , hôm qua con gái ngài gả cho bổn tướng. Hôm nay bản tướng đến lấy của hồi môn, mau chuẩn , bổn tướng ở đây chờ."

 

Nghe đến của hồi môn, Trương thị vốn dĩ im lặng từ nãy đến giờ lập tức vui.

 

"Thẩm tướng triều , chắc hẳn chuyện năm xưa. Nguyễn Miên Miên năm đó tự tay gi.ết sinh mẫu, theo luật lẽ xử tử. Phu quân vì tình phụ tử, cầu xin Hoàng thượng tha mạng cho nó. cũng đoạn tuyệt quan hệ, từ đó qua , việc Hoàng thượng cũng . Đã còn quan hệ gì, thì dù nó thành , cũng lý gì chúng chuẩn của hồi môn cho nó."

 

Thẩm Châu xoay xoay quả cầu sắt trong tay, tiếng va chạm vang lên chát chúa:

 

"Bản tướng ít lời thừa, ngươi điếc ?"

 

Trương thị nghẹn đến xanh mặt, định lên tiếng phản bác, nhưng Nguyễn Uy kéo .

 

"Thẩm tướng, phu nhân sai, của hồi môn , thể ."

 

Thẩm Châu nghịch ngợm ngón tay , mắt cụp xuống:

 

"Không thể ? Nếu bản tướng nhất quyết đòi thì ?"

 

Nguyễn Uy thẳng dậy, giọng cũng lớn hơn vài phần:

 

"Vậy thì cung diện kiến Hoàng thượng, để Hoàng thượng tự phán xét!"

 

Loading...