TÂN NƯƠNG THỨ SÁU - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:07:52
16
Vào một đêm trăng tròn, mẫu lặng lẽ giường , nước mắt đỏ như m.áu lăn dài má.
Cổ tay bà tái nhợt, buông thõng yếu ớt hai bên .
Vì cố gắng kiềm chế cơn khát m.áu, đôi mắt bà đỏ rực, giọng khàn đặc như tiếng gà trống bóp cổ, mà rợn .
"Miên Miên… gi.ết … Mẫu hại con…"
Bà chằm chằm bờ vai , nơi những vết thương cũ vẫn lành, m.áu thịt rách nát loang lổ.
Dạo gần đây, mỗi đêm bà đều kiểm soát nổi cơn điên loạn của , và thời gian mất trí cứ kéo dài thêm.
Mỗi tỉnh táo trở , bà luôn lẩm bẩm tự hỏi:
"Nếu cắn sâu hơn một chút, Miên Miên sẽ ch.ết …?"
Lần , bà đỏ hoe mắt , giọng khàn đặc:
"Tại con chạy?"
Ta đưa tay vuốt ve mái tóc rối bù của bà, khẽ như một đứa trẻ ngây thơ:
"Mẫu , cắn xong con sẽ tỉnh . Nếu con bỏ chạy, sẽ đau đến ch.ết mất."
Bà thực sự sẽ đau đến ch.ết. Những con trùng trong cơ thể bà ngày càng lớn, ngày càng khát m.áu.
Nếu hút m.áu, chúng sẽ gặm nhấm ngũ tạng của bà, khiến bà quằn quại trong đau đớn.
Trong phủ , ngoài , còn ai nguyện ý để bà hút m.áu chứ?
Ta tất nhiên thể tay với mẫu . nhiều ngày giằng co, bà càng lúc càng cực đoan hơn.
Mỗi phát bệnh, để tránh cắn , bà đập đầu thật mạnh xuống đất.
Trán bà vỡ nát, m.áu me đầm đìa, chảy xuống che kín cả khuôn mặt.
*** Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối, các bạn iu đừng REUP của mk nhoa!!!!***
Ta co trong góc, bà hết đến khác lặp hành động .
Cuối cùng, đành lòng.
Ta đưa tay cầm lấy cây kéo bàn.
Lưỡi kéo vẫn còn vương vết m.áu, hẳn bà thử nhiều , nhưng đôi tay bẻ gãy, chẳng thể nhấc lên nổi.
Đây là cây kéo bà dùng để may áo cho .
Vì kéo luôn sắc bén, cách vài ngày mang mài.
Và giờ đây, chính dùng cây kéo sắc nhọn , tự tay đ.âm lồng ng.ực bà.
Khoảnh khắc , ánh mắt bà dịu , khuôn mặt dần dần trở về vẻ hiền từ như ngày nào.
Ta ôm bà suốt nửa đêm, cảm nhận ấm trong lòng từng chút một tan , cuối cùng chỉ còn lạnh lẽo.
Ta khe khẽ hát bài hát ru cũ, nghĩ rằng, dáng vẻ của mẫu , lâu từng thấy.
Và từ nay về , cũng sẽ chẳng bao giờ thấy nữa.
17
Ngày hôm khi mẫu qua đời, Trương thị dẫn đến viện.
Bà rằng tuổi còn nhỏ mà tàn nhẫn gi.ết sinh mẫu, là kẻ độc ác nhất thiên hạ, túm lấy áp giải đến quan phủ.
Đại Nghiệp luật…con cái gi.ết phụ mẫu, xử lăng trì.
Có lẽ trong lòng Nguyễn Uy vẫn còn chút cắn rứt, cuối cùng đẩy chỗ ch.ết mà chỉ đoạn tuyệt quan hệ, đuổi trang trại tự sinh tự diệt.
Những năm tháng vô cùng gian nan, nhưng luôn nghĩ cách để sống.
Dù vì chính , cũng vì mẫu mà sống tiếp.
Để ch.ết đói, phố trộm thức ăn. Có khi thành công, khi bắt, đánh vài trận.
Sau đó, học cách trồng trọt, tự tay dựng nên một mảnh vườn nhỏ, từ đó mới miễn cưỡng đủ sống.
Ta vốn định cố gắng cầm cự thêm hai năm nữa, đợi khi lớn hơn, nghĩ kế sách vẹn , sẽ tìm lão súc sinh đó đòi tài sản của mẫu .
Không ngờ, lão hoàng đế chó má đột nhiên bắt hòa .
18
Chuyện là thế .
Ở vùng Tây Bắc hoang vu của Đại Nghiệp bỗng nổi lên một bộ lạc man rợ gọi là Man Nô.
Đất đai của Man Nô đen sì, thể tự cung tự cấp. Thêm đó, tộc nhân hung hãn hiếu chiến, cách dăm ba bữa cướp nữ nhân, gia súc ở các trấn quanh biên giới Đại Diệp, khiến dân chúng oán than khắp nơi.
Triều đình ban đầu đề xuất xuất binh diệt Man Nô, nhưng Thẩm Châu đồng ý.
Hắn chất vấn đề xuất: “Bắt đại quân suốt năm nghìn dặm chỉ để tiêu diệt một bộ tộc nhỏ, ngươi bỏ lương thực bỏ giáp trụ? Ngươi tưởng bạc là gió thổi tới chắc?”
Hoàng đế xong cũng cảm thấy chuyện chút động binh to. Một đám quan tụ bàn bạc, quyết định hòa .
Mang theo một ít sính lễ khi hòa , bọn rợ vốn chẳng kiến thức gì, thấy đồ hẳn sẽ ngừng tay. Như chẳng tiết kiệm bạc hơn đánh trận ?
ai sẽ hòa đây? Đây mới là vấn đề lớn...
Người Man Nô thô kệch, cao hơn Đại Diệp cả hai cái đầu còn . Đáng sợ hơn, bọn chúng phân biệt ngươi trong chuyện nối dõi tông đường, nữ nhân gả bộ tộc sẽ hầu hạ tất cả nam nhân trong tộc, bất kể già trẻ...
Thẩm Châu nghiêm túc : “Hòa giữa hai nước, từ đến nay đều là công chúa hoàng thất xuất giá. Man Nô nơi gì, thì cứ chọn một vị công chúa sủng ái mà gả .”
Hoàng đế sợ đến mức xua tay liên tục, rằng con gái ông lớn nhất cũng chỉ mới mười bảy tuổi, chịu nổi khổ .
Hàm ý chính là, hòa xuất từ nhà đại thần.
Đám đại thần , lập tức quỳ rạp xuống.
Kẻ con gái tính tình nóng nảy, sợ hỏng đại kế hòa .
Kẻ bảo con gái thể yếu ớt, đường xa vạn dặm sợ rằng đến nơi mất mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-thu-sau/chuong-5.html.]
Thậm chí còn kẻ về nhà ngay trong đêm, bẻ gãy một chân con gái ...
Các tiểu thư trong triều ai cũng là khuê tú danh môn, đến việc chịu nổi phong tục , mà gia tộc bọn họ đời đời quan, thể để thanh danh bôi nhọ?
Thế là vòng tới vòng lui, chuyện tồi tệ liền rơi lên đầu .
Nguyễn Uy đoạn tuyệt quan hệ với nhiều năm, nhưng đúng lúc nhớ một đứa con gái đến tuổi cập kê, liền vì hoàng đế mà lập thêm một công lao nữa.
Còn Trương thị thì càng tuyệt tình hơn.
Bà thiêu trụi vườn rau nhỏ của trong đêm, lửa lớn bén sang căn nhà nhỏ của . Nếu nhanh chân, e rằng mất mạng trong đó .
Ý đồ của bà , hiểu rõ.
Bà sợ mượn danh nghĩa hòa để xin hoàng đế trả của hồi môn của mẫu , nên dứt khoát đốt ch.ết , trừ hậu họa vĩnh viễn.
Vườn rau mất , nhưng ngày xuất giá vẫn còn nửa tháng nữa.
Ta luôn tin rằng, chỉ cần còn sống thì vẫn hy vọng, nhất định sống tiếp.
Vậy nên khi tin Thẩm Châu vì thành mà bày tiệc ba ngày ba đêm, liền rằng, trời tuyệt đường —thời cơ mượn sức đánh sức tới.
19
Trời tối, và Thẩm Châu cùng dùng bữa.
Trước mặt bốn món ăn, thịt cá đầy đủ, bày biện tinh tế.
Trước mặt chỉ một cái màn thầu, thêm một đĩa dưa muối nhỏ, vô cùng tiết kiệm.
Hắn liếc , lạnh lùng : “Nhìn gì? Khi nào phụ ngươi mang của hồi môn đến, khi đó mới cho ngươi ăn thịt.”
Ta nuốt nước miếng, nhưng vẫn tỏ vẻ khí tiết, nghiêm túc đáp: “Ta thịt, ngài. Ngươi lắm.”
Thẩm Châu xong, lập tức trợn mắt thị vệ bên cạnh. Tên thị vệ mặt đơ nhanh chóng lấy một tấm vải trắng, mạnh mẽ che kín tầm mắt .
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Không bạc, còn chùa? Ngươi tưởng bổn quan là ai cũng ?”
Ta đành cắn miếng màn thầu khô khốc, nhai với dưa muối, đói meo mà về phòng.
Kết quả, đêm đó Thẩm Châu liền gặp báo ứng.
Lúc đang ngủ say, xà nhà đột nhiên một con rắn bò xuống.
Khéo thế nào, con rắn cắn ngay m.ô.n.g ...
20
"Nhanh lên!"
"Mau mang đại phu đến, tướng gia sắp đen hết !"
...
Nửa đêm tiếng ồn đánh thức, chân trần bước ngoài xem.
Vừa trông thấy một thị vệ đang cầm một con rắn mang ngoài.
Con rắn vẫn đang quằn quại, nhưng hình dạng của nó, lập tức cảm thấy quen mắt.
Trong phủ, các đại phu tới tới lui lui nhưng đều bó tay hết cách. Ta vỗ vai tên thị vệ mặt đơ:
"Bị rắn cắn ?"
Hắn thèm để ý đến , chỉ lo sắp xếp ngoại thành mời đại phu.
Thấy mặc kệ , bèn tự bước phòng, đẩy đại phu sang một bên, trực tiếp vạch m.ô.n.g Thẩm Châu .
Quả nhiên, chỗ cắn bắt đầu đen sạm.
Ta cầm con d.a.o trong hộp thuốc, mạnh tay đ.â.m xuống, rạch một đường.
Tên thị vệ sợ hết hồn, rút đao kề ngay cổ .
Ta rảnh giải thích với , lập tức cầm lấy cây nến bên cạnh, đổ phần sáp còn nóng miệng .
Sau đó, trong ánh mắt chấn động của , cúi xuống... dán môi lên m.ô.n.g Thẩm Châu.
Hút từng ngụm m.áu đen, nhổ , cứ thế vài , tên thị vệ mặt đơ cuối cùng cũng hạ đao.
Ta nhả cục sáp trong miệng, :
"Đi tìm lá sung, nghiền nát, pha nước cho uống."
Tên thị vệ là nhanh nhẹn, chẳng buồn nghĩ đúng sai, lập tức xoay .
đại phu thì chút do dự, kéo tay :
"Cô nương lang trung, lời nàng thể tin . Nếu uống nhầm thuốc, đến lúc đó chúng đều mất mạng."
Mặt đơ thẳng tay hất đại phu , lạnh lùng :
"Ngươi cứu thì đừng cản khác cứu. Ngươi tưởng cứu thì ngươi thể sống ? Nếu chủ tử tỉnh , kẻ đầu tiên chịu tội chính là ngươi."
Hắn việc hiệu suất cao, chẳng mấy chốc mang đến một bát thuốc xanh lè.
Hắn tận tâm tận lực hầu hạ Thẩm Châu uống thuốc, nhưng tên chẳng nuốt giọt nào, uống đến ói đến đấy.
Suy nghĩ giây lát, mặt đơ liền đưa bát thuốc cho , mặt đổi sắc mà phán:
"Ngươi uống một ngụm, đút cho một ngụm. Mau đút."
Ta như thằng ngốc:
"Ta mới cứu xong, ngươi ch.ết ?" Hắn còn chịu để , nếu đ.âm hôn , để sống tiếp ?"
Mặt đơ thản nhiên đáp:
"Chuyện đó cách nào khác, dù trong phủ bây giờ chỉ còn một vị phu nhân là ngươi. Ngươi đút, ai đút?"
Nói xong, thanh đao sáng loáng lặng lẽ kề sát cổ …