TÂN NƯƠNG THỨ SÁU - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:07:50
13
Trương thị cảm thấy mang thai con trai, bèn cam lòng với phận bình thê, náo loạn đòi chính thất.
Nguyễn Uy chút khó xử, bèn mời thái y bắt mạch, nếu thực sự là con trai, sẽ tính toán .
Thế nhưng, liên tiếp ba thái y xem qua, đều hẳn là con gái, chuyện mới coi như tạm gác .
một yêu thành, sinh thêm một yêu khác.
Nàng nhắm tước hiệu Quận chúa của .
“Hoàng thượng ban cho nàng tước vị, chẳng qua là vì công lao bình loạn của . đừng quên, năm đó chính phụ , khiến khổ sở đợi chờ suốt bao năm, quân công của cũng phần của . Nguyễn Miên Miên là con gái của , thì đứa trong bụng cũng !”
Mẫu xong, trông mong Nguyễn Uy, chỉ chờ một câu công đạo.
Nguyễn Uy nghẹn ngào lau khóe mắt, nắm lấy tay mẫu mà :
“Năm đó và nàng mới thực sự là một đôi. Nếu nàng chen ngang, cũng để nàng khổ sở chờ đợi nhiều năm. Cuối cùng vẫn là hai với nàng . Chi bằng lấy hư danh Quận chúa bù đắp cho nàng ! Huống hồ, nàng cũng là chính thất của , hài nhi sinh , cũng gọi nàng một tiếng mẫu .”
Mẫu , đầu tiên lật mặt:
“Cái gì mà quân công đổi lấy? Quân công của , chẳng lẽ là nhờ mỏ quặng của nhà ? Đây là ân tứ của Hoàng thượng dành cho con gái , dựa mà ban cho nàng ?”
Nguyễn Uy xong liền nổi giận.
Chàng thu gương mặt giả dối, vung tay tát mẫu ngã xuống đất.
“Mỏ quặng nhà nàng? Nếu Hoàng gia che chở, nhà nàng lấy mỏ quặng? Không dẫn binh xông pha tiền tuyến, lấy thái bình thịnh thế cho phụ nàng kiếm tiền? Nếu gả cho , với phận của nàng, nhiều nhất cũng chỉ gả cho một tên thương nhân hôi tiền! Nàng lấy cái gì đổi cho đứa con hèn kém của nàng một danh hiệu Quận chúa?”
Trương thị khoan khoái mẫu , đầy âm hiểm.
Nguyễn Uy là kẻ thô lỗ, còn mẫu chỉ là một nữ nhân trong chốn hậu viện.
Cái tát giáng xuống, mẫu lập tức ngất xỉu.
Lúc đó, tròn sáu tuổi.
Khi bọn họ những lời , chỉ bên cạnh, từ đầu đến cuối lặng lẽ chứng kiến.
Đêm , khi mẫu dỗ ngủ xong, nàng lặng lẽ rời .
Ta bèn lén lút trèo lên núi phủ, bắt một con rắn độc bò lên nóc phòng của Trương thị.
Bên thở dồn dập, bèn một lát.
Trương thị thở dốc khuyến khích Nguyễn Uy:
“Quận… Quận chúa nhất định là… con của chúng …Chàng… khi xưa hứa với … sẽ động tiện nhân đó… … Nói mà giữ lời… để tiện nhân đó thai… hoang thai…”
Nguyễn Uy đang hứng tình, hôn Trương thị đến vang lên tiếng chụt chụt:
“Đừng gấp, đều là của nàng, tất cả đều cho nàng.”
Sau đó là một trận thở càng thêm dồn dập…
Lúc phụ xuống giường gọi nước, vỗ nhẹ đầu con rắn, thả nó xuống.
Trương thị còn kịp kéo chăn lên, rắn rơi xuống bụng nàng , cắn một phát thật sâu.
Đứa bé trong bụng tất nhiên giữ , Trương thị cũng lâm nguy kịch.
Nguyễn Uy yêu nàng tha thiết, vì cứu nàng mà lóc cầu xin Hoàng thượng.
Hoàng thượng lệnh cho bộ thái y túc trực trong phủ, bất cứ lúc nào cũng chữa trị cho Trương thị.
Chỉ là, nọc độc của rắn quá mạnh, thái y bận rộn mấy ngày đêm, ai nấy đều lắc đầu.
“Loại rắn ở vùng chúng . Dù cách giải độc, cũng cần thời gian nghiên cứu chế thuốc, e là phu nhân chờ kịp…”
lúc , nhà Trương thị đến báo, ở Dao Sơn một thầy thuốc Miêu, chỉ là tính tình cổ quái, hiếm khi chữa bệnh cho ngoài.
Nguyễn Uy nhiều năm nay cậy quân công mà ngông cuồng, ngày đến lấy bạc của ngoại tổ phụ cũng hùng hổ cúi đầu.
vì cứu Trương thị, ông từng bước dập đầu lên núi, còn lớn tiếng tuyên bố dù tán gia bại sản cũng cứu sống Trương thị.
Về , thầy thuốc Miêu xuống núi, Trương thị kỳ tích sống sót.
Cái giá trả là thể mẫu càng ngày càng suy yếu.
Hai họ như thể đổi vị trí cho , một dần dần khỏe mạnh, một ngày càng tiều tụy…
thái độ của Nguyễn Uy đối với mẫu , hiển nhiên thể so với Trương thị.
Ông mời thầy bói đến xem, rằng mẫu thể suy nhược, đè nổi kim, là do những món đồ vàng bạc trong phòng tổn hao nguyên khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-thu-sau/chuong-4.html.]
Vì thế, Nguyễn Uy vung tay quyết định: “Nếu nàng những thứ đó hại thể, thì dọn sang kho mà ở .”
Cuối cùng, những món bảo vật như dòng nước chảy viện của Trương thị.
14
Lại hai năm trôi qua, Trương thị vẫn thai. Dùng đủ cách, nhưng đại phu nào xem cũng chỉ lắc đầu.
Vì chuyện , mỗi cùng các phu nhân trong kinh thành uống rượu, nàng đều chế giễu ít.
Về , nàng bắt đầu nhắm đến , mềm mỏng dụ dỗ, nhận nàng mẫu , ghi danh nghĩa của nàng.
Nguyễn Uy đối xử với mẫu , nhưng khổ nỗi gối đứa con nào khác, nên đối với miễn cưỡng xem như tạm . Hắn bèn hỏi đồng ý .
Ta suy nghĩ một chút: "Hay là thử xem ? Nếu hai duyên mẫu tử, cũng ."
Từ đó về , Trương thị mỗi uống rượu đều mang theo, tự xưng là mẫu của .
Các tiểu thư trong kinh thành trạc tuổi , liền lén hỏi: "Ngươi là do nàng sinh thật ? mẫu nàng là con gà mái đẻ trứng mà!"
Ta lắc đầu, gặm khúc giò heo ngây thơ đáp: "Không , đầu bếp trong phủ , nàng lớn tuổi mà tiết chế, đêm nào cũng tám chín , hỏng cả ."
Các tiểu thư thấy thú vị, liền truyền tai , chẳng mấy chốc trong kinh thành rộ lên tin đồn—
*** Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối, các bạn iu đừng REUP của mk nhoa!!!!***
"Bình thê nhà họ Nguyễn lẳng lơ phóng đãng, mỗi đêm tám chín , khiến Nguyễn tướng quân cũng bào mòn đến suy nhược."
Vì chuyện , Trương thị lóc chạy đến viện của mẫu quậy phá.
Nàng kéo mẫu từ giường xuống, đè lên , cấu xé đến mức mặt mũi bà đầy vết cào.
Nguyễn Uy tin vội vã chạy đến, lập tức ôm lấy Trương thị, ngay mặt mẫu , hung hăng đánh một trận, đến mức xương sườn cũng đạp gãy.
Mẫu tức giận đến mức thổ huyết, nhưng Nguyễn Uy :
"Thượng bất chính, hạ tất loạn. Lời đều mang mùi thấp kém, nếu ngươi dạy nó, thì từ nay nó còn là con của ngươi nữa."
Sau đó, ngang nhiên đem nuôi ở viện của Trương thị.
Sau ba tháng dưỡng thương, đêm đầu tiên thể xuống giường, leo lên hậu sơn.
Lần , ôm theo một con sói con về. Để giúp sói tìm nó dễ dàng, cứ một đoạn thả nó lăn vài vòng đất.
Lúc Trương thị ngủ trưa, sói cũng theo mùi mà tìm đến.
Ta ném sói con lên Trương thị, sói lập tức tru lên một tiếng lao đến.
Trương thị hoảng hốt chạy, nhưng sói cắn chặt lấy chân nàng buông.
Nếu Nguyễn Uy về kịp, thì e rằng nàng chỉ mất một cái chân.
15
Vào cuối năm, sức khỏe của mẫu ngày càng sa sút.
Ban ngày bà mê man ngủ li bì, nhưng đến đêm hóa điên cuồng loạn.
Có khi ngay cả bà cũng nhận , đôi tay gầy guộc siết chặt cổ , hàm răng cắn sâu bờ vai , đến khi m.áu thịt be bét vẫn chịu buông.
Đến rạng sáng, bà tỉnh táo trở , bên giường , dịu dàng vuốt ve khuôn mặt , nước mắt ngừng rơi xuống.
Chưa đầy hai tháng, bà gầy gò như que củi khô.
Dưới lớp da tím tái, từng con trùng thô to bò lổm ngổm, chạy dọc theo mạch m.áu mà thể thấy rõ bằng mắt thường.
Nỗi đau của bà thấu tận xương tủy. Một đêm nọ, bà phát điên chạy khỏi viện, tình cờ gặp Nguyễn Uy.
Bà lăn lộn mặt đất, đau đến còn hình dạng, gào cầu xin gi.ết .
Nguyễn Uy chỉ đó, ánh mắt lạnh lẽo:
"Thần y , ngươi khắc nàng . Có ngươi ở đây, nàng thể sống yên . Thuật đổi mạng giữa trùng và con thể lấy mạng ngươi. Nó chỉ chuyển hết thống khổ lẽ nàng chịu sang cho ngươi. Nhịn một chút là qua ngay thôi."
Mắt mẫu đỏ ngầu, bà gầm lên như dã thú, lao đến cắn mạnh vai Nguyễn Uy.
Lúc phát bệnh, sức bà mạnh đến đáng sợ, nghiến chặt đến mức xé rách một mảng thịt lớn.
Nguyễn Uy nào kẻ để khác gì thì .
Hắn vung tay giáng một cú đấm, đánh bà ngã xuống đất, hung hãn giẫm nát đôi tay bà.
Tiếng xương gãy vụn vang lên rợn trong màn đêm tĩnh mịch.
Ta thấy mẫu .
Ta chỉ thấy ánh mắt bà dần dần tối , như một bông hoa úa tàn, lặng lẽ mất sinh khí.