TÂN NƯƠNG THỨ SÁU - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:07:54
25
Thẩm Châu là việc cực kỳ dứt khoát.
Nhân lúc Trương thị còn tỉnh, trói chặt bà như bánh chưng, quăng thẳng lên kiệu. Sau đó, còn đến quốc khố lựa vài chục rương đồ rách nát, chẳng đáng mấy đồng, của hồi môn.
Mấy tên thái giám vác mấy cái chiêng cũ gõ vài tiếng, cứ thế tiễn lên đường…
Trương thị , giữa đêm khuya, Nguyễn Uy uống say mò đến phủ tướng lóc om sòm.
"Miên Miên… Là phụ với mẫu con, với con… Phụ từng nghĩ rằng cưới nàng chỉ vì tiền… Phụ từng nghĩ rằng chút tình cảm chỉ là sự mới mẻ nhất thời… Phụ từng nghĩ rằng cả đời , phụ yêu chỉ Vân nhi… nhiều năm qua, phụ luôn nhớ đến nàng … Nhớ giọng , nụ của nàng , nhớ nàng từng rúc lòng phụ nũng… Là phụ với mẫu con, với con…
"Miên Miên, phụ cố ý để con hòa , phụ vốn định cướp con giữa đường… Chỉ cần con , con sẽ tự do… Vân nhi cũng sẽ nghĩ đến chuyện hại con nữa… Phụ bao giờ ý giữ hết gia sản… Thẩm Châu kẻ lành gì, nếu để bạc rơi tay , con còn thể lợi gì đây…
"Mẫu con mất … Phụ với nàng … Phụ chỉ mong con lành… Miên Miên… Phụ thật sự nàng gọi phụ một tiếng 'Nguyễn lang' thêm nữa…"
Nguyễn Uy quỳ đất, ôm chặt lấy chân Thẩm Châu, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Thẩm Châu nhăn mặt, túm vạt áo của Nguyễn Uy lau sạch nước mũi, bóp giọng :
"Nguyễn lang, thật sự hối hận ?"
Nguyễn Uy ngơ ngác ngẩng đầu, đưa tay như chạm mặt Thẩm Châu:
"Lăng Hoa… Là nàng ?"
Thẩm Châu lót khăn cầm lấy tay :
"Nguyễn lang, là đây, còn nhớ hai mỏ khoáng mà để cho ?"
Nguyễn Uy gật đầu như gà mổ thóc:
"Lăng Hoa, vẫn giữ đây, bao năm qua Vân nhi luôn đòi lấy, nhưng từng đưa. Còn cái tên xúc sinh Thẩm Châu cướp, cũng nhất quyết đưa! Ta hứa với nàng, sớm muộn gì cũng sẽ để cho Miên Miên."
Thẩm Châu nghiến răng rạng rỡ:
"Tốt quá , thôi, chúng lấy ngay."
"Đi, chúng … Chúng về nhà…"
26
Ta hai kẻ khoác tay , thiết rời , cả ch.ết lặng.
Mặt đơ trông thấy, bèn chạy hỏi :
"Không yêu Trương thị ? Giờ diễn cái trò gì đây?"
Ta hừ lạnh một tiếng, xoay phòng.
"Ai cũng , nam nhân chỉ yêu ch.ết."
27
Sáng sớm hôm , Thẩm Châu vui vẻ đến chia bạc với .
"Hồi môn mẫu ngươi để thật ít, tên Nguyễn Uy xem cũng còn chút lương tâm, dù tiêu mất một phần, nhưng hai mỏ quặng vẫn còn nguyên."
Ta cẩn thận nhét khế ước mỏ trong ng.ực, sảng khoái đáp:
"Thứ , tạm thời lấy . Những gì còn , sẽ tự đòi. Đã như , cũng tiện ở quấy rầy thêm."
Thẩm Châu thản nhiên :
"Tướng phủ rộng lớn lắm, dù cũng nhận của ngươi một mỏ quặng. Bổn quan kẻ vô tình, ngươi còn nhỏ, cầm bạc trong tay chẳng an . Cứ ở đây vài năm, đợi lớn hơn chút hãy rời ."
Ta phân vân lâu, nhưng vẫn cảm thấy ngay lúc là an nhất.
Đừng thấy Thẩm Châu êm tai, nếu gặp ... chừng chẳng tiếc tay gi.ết .
Thẩm Châu quá mức nhiệt tình, sợ ngại ngùng bỏ trốn, liền cố ý sắp xếp tên mặt lạnh ở cạnh , là để bảo vệ an .
28
Sau khi chia bạc xong, đãi ngộ của trong Tướng phủ rõ ràng nâng lên mấy bậc.
Mỗi bữa đều bốn món một canh, phối hợp mặn nhạt, buổi trưa còn thêm một bữa nhẹ.
Thẩm Châu, nếu kỹ, cũng là dễ sống chung.
Chỉ cần bạc đưa đủ, hầu như chẳng chút nóng nảy nào.
Thỉnh thoảng, còn mang về cho vài tin tức về Trương thị.
"Người kế mẫu của ngươi bước địa phận Man Nỗ, mấy tên thổ dân lôi khe núi. Tặc tặc, đây những nữ nhân cướp về đều chơi đến ch.ết, bà lớn tuổi như thế, ban ngày mấy , ban đêm mấy , cũng thật là đáng thương. mà bà cũng khá thông minh, từ tìm một con bồ câu, gửi thư cầu cứu cho phụ , của bắt gặp."
Thẩm Châu ném lá thư cho , chẳng buồn , cứ thế ném thẳng lò lửa.
Bà gặp chuyện gì, hề tò mò, chỉ mong bà thể ch.ết muộn một chút, chịu thêm chút đau khổ.
29
Sau khi Nguyễn Uy đưa mỏ cho , cách dăm ba bữa về Nguyễn phủ xem xét.
Hắn liêm sỉ, ôm lấy chăn của mẫu mà ngủ trong phòng của bà, ngủ say như ch.ết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-thu-sau/chuong-7.html.]
Say đến mức nhét thuốc miệng mà cũng chẳng phản ứng.
Cứ thế liên tục vài tháng, ban ngày càng lúc càng dễ buồn ngủ, nhưng ban đêm cực kỳ tỉnh táo.
Ta , thêm một thời gian nữa thôi, sẽ bắt đầu xuất hiện những triệu chứng giống hệt mẫu —.ên cu.ồng, khát m.áu, phát rồ phát dại.
Ta lạnh lùng gương mặt già nua đang ngủ say của , mong đợi ngày phát bệnh, xem rốt cuộc sẽ thành bộ dạng gì.
Đợi đến khi mất trí, mới thể yên tâm bắt đầu cuộc sống mới.
30
Đêm Giao Thừa, phố xá vô cùng náo nhiệt.
Ta từ đầu phố đến cuối phố, tiếng rao của các tiểu thương, mua một xâu kẹo hồ lô, tưởng tượng như mẫu vẫn còn ở bên cạnh.
Hồi đó, Nguyễn Uy đóng quân ở xa, trong phủ chỉ mẫu và .
Mỗi khi đến những ngày đoàn viên, bà đều dẫn phố ăn một bát hoành thánh.
Ta từng ghen tị với những đứa trẻ khác vì phụ bên cạnh, mẫu chỉ với :
"Phụ của Miên Miên là một hùng. Dù ông thể ở cạnh con, nhưng vẫn luôn nhớ đến con. Ông trấn thủ biên cương, giữ bọn ngoài cửa. Chỉ cần ông , tất cả mới thể sống yên ."
Ta , mẫu nhớ ông hơn cả .
Ta chỉ mới gặp Nguyễn Uy vài , nhưng mẫu thì thật sự yêu nhiều năm.
Trước khi Nguyễn Uy hồi kinh, bà vẫn ôm hy vọng, luôn với :
"Đợi chiến sự chấm dứt, gia đình chúng sẽ thể ở bên mãi mãi."
thực tế thì ?
*** Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối, các bạn iu đừng REUP của mk nhoa!!!!***
Hắn đúng là trở về, nhưng về phủ, mà chỉ ở lì trong quân doanh.
Sau đó, ngoại tổ phụ mất, liền lấy cớ mà vắng nhà triền miên.
Khi mẫu đau khổ nhất, đêm nào cũng ướt gối, nhưng ông từng xuất hiện.
Đến khi Trương thị phủ, bà lấy danh nghĩa thuốc bổ, bát bát khác ép mẫu uống.
Nguyễn Uy chắc trong đó gì, nhưng ông từng ngăn cản.
Về , khi Trương thị xảy chuyện, ông rõ ràng y thuật của Miêu y vấn đề, mà vẫn ép mẫu trúng cổ độc để cứu Trương thị.
Cái gì mà “cổ đổi mạng”? Một vị đại tướng quân như Nguyễn Uy, há tin chuyện đổi mạng hoang đường?
Chẳng qua, chỉ lấy lòng Trương thị mà thôi.
Ta lau nước mắt, chợt phát hiện đám đông xung quanh đang chạy tán loạn, nơi xa bắt đầu hỗn loạn.
Từng tốp hắc y nhân xuất hiện, đánh với một nhóm thị vệ.
Dần dần, thị vệ thất thế. Một bóng một quyền đánh văng, rơi xuống sập quầy hàng gần .
Ta thích xen chuyện khác.
Hơn nữa, cảm thấy … nhất là nên quản.
Nhanh chóng, một thanh đao từ xa bay tới, nhắm thẳng .
Hắn tránh , nhưng tránh hết, đao ch.ém trúng lưng, đau đến mức hét lên một tiếng.
Ta hít sâu, chuẩn nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy. nghĩ đến ngày đó trong đại điện, hao tâm tổn trí giúp , cảm thấy chạy mất như cũng bất nhân.
31
Chần chừ mấy thở, vẫn chạy về phía .
Thẩm Châu thấy , ánh mắt lóe lên.
"Chạy qua đây tìm ch.ết ?"
Ta nghẹn lời, xổm xuống:
"Leo lên mau, nhanh thì còn thể sống."
Thẩm Châu lau vết m.áu môi, hề do dự, lập tức leo lên lưng .
Ta quen đường nhỏ khu , cõng Thẩm Châu chạy như bay. Thỉnh thoảng bóng đen lao tới, lập tức luồn con hẻm chật hẹp, tiếp tục chạy trốn.
"Chạy hướng nào thì an nhất?"
Thẩm Châu hít sâu:
"Thị vệ trong phủ đều ở đây."
Ý rõ, giờ mà về phủ thì chẳng khác nào tìm ch.ết.
Ta quanh. Khu gần hậu sơn, rừng ở đó rậm rạp.
Có vẻ như… chỉ chạy lên núi mới là lựa chọn an nhất.
Vừa nghĩ , liền đổi hướng, chạy thẳng về phía Nguyễn phủ.