TÂN NƯƠNG THỨ SÁU - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:07:56
32
Hắn, Thẩm Châu, thương nặng.
Xương sườn gãy, m.áu cứ thế mà trào ngớt, lưng còn ch.ém một nhát sâu hoắm, chân thì què.
Ta đưa Thẩm Châu giấu nhà kho, qua cửa sổ xa, thấy Nguyễn Uy đang điên cuồng rượt đuổi đám hạ nhân, là những tiếng hét thảm thiết vang lên, nhanh đó rơi im lặng.
"Họ đang chơi trò gì chứ."
Thẩm Châu dựa ánh trăng , trong ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa chút điên dại.
Ta xé một mảnh vải sạch băng bó cho cầm m.áu:
"Ngài chịu đựng ? Đừng phát tiếng động, đừng để ông phát hiện."
"Ngươi ?"
"Ta tìm thuốc cho ngài, thì ngài sẽ ch.ết mất."
Thẩm Châu nắm lấy tay : "Ngươi sẽ chứ?"
Ta trả lời, chỉ xoay rời .
Lời hứa hẹn đời là thứ vô dụng nhất, Nguyễn Uy và mẫu hứa với bao nhiêu chuyện, nhưng thử hỏi cái nào thành sự thật ?
Ta tìm thuốc, về đắp lên vết thương cho Thẩm Châu. Đến nửa đêm, bắt đầu sốt cao, mơ màng dựa cả lên .
Gần sáng, trong sân vang lên tiếng ch.ém gi.ết, đám thích khách đến sai thời điểm, Nguyễn Uy điên loạn nguôi, thêm võ công cao cường, đám đó ch.ết thảm.
Nửa canh giờ , tính chắc Nguyễn Uy hồi thần, trở về phòng, lúc mới cõng Thẩm Châu, len lén theo ánh sáng lờ mờ về phía phủ Thừa tướng.
Đi nửa đường, bọn gặp mặt đơ, kẻ vẫn luôn mặt lạnh như tiền, đang hớt hải tìm. Hắn cõng Thẩm Châu, nhưng Thẩm Châu yếu ớt mở miệng mắng:
"Giờ mới vác mặt tới, ch.ết ở ?
"Cút."
...
33
Sau đó, những ngày tháng yên .
Chỉ là, lúc Thẩm Châu dưỡng thương ở nhà, Trương các lão tự vẫn.
Nghe là vì t.h.i t.h.ể Trương thị bọn Man Nô gửi về trong quan tài.
Bụng mổ phanh, chẳng còn hình .
Ban đầu, hoàng thượng vốn định trả xác cho Trương các lão, sợ ông già chịu nổi cú sốc.
Thế nhưng là đoàn đưa tang nhớ nhầm đường cố ý, vòng qua mười mấy khúc, thẳng qua phủ Trương các lão.
lúc , Trương các lão cửa, quan tài cũng "tình cờ" đổ xuống, t.h.i t.h.ể con gái ông rơi xuống, ruột gan lòi hết cả lên ông.
Đêm đó, Trương các lão treo cổ xà nhà.
...
34
Ngày tháng yên , Thẩm Châu bắt đầu giở trò.
Hắn bắt đầu chê bai mặt đơ đủ kiểu, suốt ngày quấn lấy , bắt hầu hạ trong phòng.
"Xương sườn gãy , ngươi để tự uống thuốc chắc? Thuốc nóng thế, nếu cầm chắc đổ lên , ngươi lau cho chắc? Ngươi thổi cho nguội ? Đắng ch.ết , cho viên mứt sen ? Ngươi nghĩ tự mặc quần áo chắc? Giờ là phế nhân, ngươi thể xem là phế nhân ? Ngươi hầu hạ phế nhân thế nào ?"
…
Ta trợn tròn mắt Thẩm Châu lý lẽ hùng hồn, thật hiểu nổi đời kẻ "phế nhân" mà mặt dày đến .
Thẩm Châu thì thản nhiên dang tay, bĩu môi: "Cởi khuy áo cho , hôm qua còn đồ, tính để mặc mấy ngày? Ta thiếu quần áo chắc?"
Hắn dĩ nhiên thiếu quần áo, là thiếu não.
Cả ngày khỏi phòng, nếu chịu, sợ là ngày ba bộ, mỗi bộ càng hoa hòe hoa sói.
Ta đồn là dưỡng bệnh, tưởng đang dưỡng thai.
Hễ vẻ vui, Thẩm Châu than thở lầm bầm:
"Ăn của , uống của , ngủ giường của , giờ hầu hạ mấy ngày mà chịu nổi. Ngươi nghĩ kỹ , ai là đòi gia sản cho ngươi, ai chọc giận hoàng thượng mà để ngươi hòa ? Kế mẫu ngươi thế nào, ngươi quên chắc? Nếu , ngươi ngày hôm nay để mà bày sắc mặt với ?"
"Ta , thật sự ."
"Vậy ngươi ? Cười lên."
Ta cố kéo khóe môi nở nụ gượng gạo, Thẩm Châu lúc mới tạm hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-thu-sau/chuong-8.html.]
"Ừm, hổ là ăn hết ba trăm cái giò heo của , càng ngày càng . Càng cacngf thấy giống thê tử của ..."
Thẩm Châu hết câu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Mặt đơ thở hổn hển, chỉ ngoài: "Chủ tử, đích nữ Ung vương tới !"
35
"Cái gì?"
Ta giật bật dậy, chẳng buồn để ý Thẩm Châu, vội chạy sân.
"Đi ? Này, Nguyễn Miên Miên, ngươi ? Quần áo còn mặc xong mà. Ngươi chạy gì chứ, ngươi ghen ? Ngươi về đây, với ngươi từ từ ..."
*** Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối, các bạn iu đừng REUP của mk nhoa!!!!***
Ta lao sân, túm lấy quần áo nhét vội tay nải.
Cái gì cũng nhét, chẳng buồn sắp xếp.
Bình thường chẳng mua mấy thứ, giờ nhiều thế .
Còn ngân phiếu, khế mỏ, là thứ giữ mạng, nhất định mang theo.
Gần đây Thẩm Châu phát điên gì, bắt mặt đơ mang cho mấy chục món vàng bạc châu báu, là tiền, lấy thì uổng, mang.
Vậy nên, nửa canh giờ , vác theo cái tay nải to hơn cả , lén lút chuẩn chuồn.
Xui xẻo , khéo gặp đích nữ Ung vương - Triệu Tri Ý từ phòng Thẩm Châu bước .
Nàng mắt hoe đỏ, vẻ mặt ngơ ngác , đột nhiên mở to mắt kêu lớn: "Là ngươi!
Tay nải rơi xuống đất, vội vàng chạy tới nắm tay nàng, tươi mật:
"Là là , hôm ngươi lấy phu quân còn tới uống rượu mừng đấy, còn nhớ ?"
Triệu Tri Ý còn định gì đó, nhưng bịt miệng nàng, kéo tuột trong sân.
36
"Đồ lừa đảo, ngươi bụng giúp trốn chạy như ! Hóa ngươi chiếm tổ chim sẻ, cướp lấy phu quân của !"
Vừa cởi bỏ gông cùm, Triệu Tri Ý chống nạnh, mắng một trận như tát nước mặt.
"Ngươi cái gì mà trốn là sẽ ngày lành, đúng là bậy bạ! Lão nương trong thùng phân để đưa khỏi thành, nhưng thì lấy một đồng bạc, chẳng bản lĩnh gì. Sợ Thẩm Châu truy sát, lão nương lén lút trốn đông trốn tây, ngay cả việc ăn xin cũng qua. Chuyện đó kể, còn hại phụ mẫu bỏ hết bạc tích cóp cả đời, tất cả đều là tại ngươi hại !"
Ta ôm đầu xổm xuống đất, chút đồng tình:
"Ngươi cũng đúng , ngươi , giúp ngươi, chẳng là cùng thắng ?"
"Cùng thắng cái đầu ngươi! Ngươi thì thắng , còn thắng cái gì?"
Ta yếu ớt : "Ngươi thắng ở tự do mà, ngươi chạy trốn, cưới , chẳng là tự do ..."
Triệu Tri Ý hừ lạnh một tiếng:
"Tự do? Nếu sớm Thẩm Châu thật lòng cưới , còn cần cái tự do đó gì? Đừng tưởng , bên ngoài đều đồn ầm lên, là ngươi gả Tướng phủ, Thẩm Châu nâng ngươi như châu như ngọc, vì ngươi mà ngay cả kế mẫu của ngươi cũng đuổi hòa , những ngày tháng đó vốn dĩ là của , bây giờ ngươi mau trả cho !
"Nếu ngươi trả, sẽ cho Thẩm Châu , năm đó căn bản bỏ trốn, là ngươi lừa ! Thẩm Châu thù dai, ngươi nghĩ mà xem kết cục của ngươi sẽ thế nào!"
37
Sau ba ngày Thẩm Châu quấn lấy bắt hầu hạ, cuối cùng cũng tìm cơ hội lẻn ngoài khi đang ngủ trưa.
"Cho ngươi năm lượng bạc, giúp diễn một vở kịch, chỉ cần thoát , xong việc sẽ cho ngươi thêm năm lượng nữa."
Tiểu quan cầm bạc đưa lên miệng cắn thử: "Giao dịch thành công."
Nửa tháng , thể Thẩm Châu khá lên nhiều, tuy hồi phục nhưng cũng chẳng còn yếu ớt như .
Ta cảm thấy thời cơ đến, liền một bức "thư hòa ly", đợi đến lúc Thẩm Châu uống xong chén canh, tâm trạng vui vẻ, liền lấy đưa cho :
"Năm xưa, ngài nếu gặp , ngài sẽ tám kiệu lớn rước , lời đó còn tính ?"
Thẩm Châu sửng sốt, liếc qua tờ thư hòa ly, sắc mặt lập tức tối sầm .
"À... giấu gì ngài, hơn một năm qua ngài chăm sóc, cũng tìm ý trung nhân . Giờ ngài cũng khỏe, chi bằng và ngài mỗi một ngả, vui vẻ đôi đường?"
Thẩm Châu nhận lấy hòa ly thư, bóp nát quả cầu sắt đang xoay trong tay, phát tiếng "rắc rắc":
"Chúc phúc. Ngươi định thành với ai? Định ngày ?"
"À... là ở phố bên, họ Tôn..."
"Đợi đến đêm tân hôn của các ngươi, nhất định đích tiễn một đoạn."
Ta gương mặt hung dữ của Thẩm Châu, mờ mịt hỏi:
"Tiễn ?"
"Về Tây thiên!"