Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

TẦN VÃN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:28:30

13

Về , gã thợ săn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù, châm lửa thiêu rụi phủ họ Hàn, cuối cùng cũng chôn vùi chính trong biển lửa.

Ngoại tổ phụ chỉ tay về mảnh đất khô cằn, ho khan thở dài:

"Nếu thế tử hỏi đó thì , chỉ thể rằng, họ Hàn cũng chỉ là một góc nhỏ cảnh mà thôi."

Chẳng đổi cả. Họ Hàn c.h.ế.t , vẫn sẽ kẻ họ Lý, họ Vương tiếp tục thế.

"Lòng tham lam, khát vọng quyền lực bao giờ thỏa mãn, thiên hạ cũng chỉ ngày càng mục nát mà thôi."

Thẩm Mặc im lặng về phương xa, một đàn quạ đen sợ hãi bay lên, cảnh tượng chút thê lương.

"Thế tử , đại hạn tất đại hồng thủy ?

"Gần đây thiên tai liên miên, nhưng thực chất đều do nhân họa từ việc quản lý thủy lợi yếu kém. Triều đình tham nhũng, chỉ lo lợi ích của quyền quý, chẳng màng đến sự sống c.h.ế.t của bách tính.

"Ngay cả Giang Nam – vùng đất phồn thịnh giàu – cũng thành như , huống hồ là những nơi khác?"

Thẩm Mặc đưa mắt , thấy dân làng đang sức kéo dây, cố gắng múc từng giọt nước từ cái giếng cạn khô. Trong ánh mắt thoáng lộ vẻ đành lòng, bèn lệnh:

"Vương Khúc, giúp họ ."

Vương Khúc là thị vệ cận của , lệnh liền dẫn theo mấy tiến lên.

Dân làng gương mặt khô nứt, bàn tay chai sần, thế nhưng vẫn vui vẻ cảm ơn.

Thẩm Mặc họ, trầm ngâm :

"Bách tính chính là như , điều họ mong chẳng qua chỉ là cơm no áo ấm, sống một đời yên mà thôi."

Ngoại tổ phụ gật đầu, bỗng hỏi:

"Ta , thế tử cho Ô Lan Hùng mượn ba vạn binh để phản?"

Thẩm Mặc liếc một cái, đáp:

"Đại ca của Ô Lan Hùng là Ô Lực Hãn, mưu trí hơn , chí hướng cao xa. Nếu lên ngôi Đại Hãn của Da Bách, biên giới phía Bắc của Đại Hạ e rằng sẽ gặp đại họa.

"Hơn nữa, câu kết với trong triều, chỉ bòn rút lương thảo của quân mà còn tiết lộ quân cơ. Năm đó, đại ca – đại nguyên soái Dư Tuấn Cẩn – cũng chính vì chuyện mà mất mạng.

"Ô Lực Hãn và mối thù đội trời chung. Không giấu gì , trở về kinh là để mang theo chứng cứ, tận diệt lũ sâu mọt trong triều. nào ngờ tin tức lộ một bước, kết quả rơi cảnh truy sát.

"Giờ để Da Bách rơi nội loạn, để Ô Lan Hùng – một kẻ vô dụng – lên Đại Hãn, vẫn hơn là để Ô Lực Hãn nắm quyền.

"Còn về chuyện mượn binh, chẳng qua chỉ là một lời dụ dỗ tham vọng của . Ô Lan Hùng dù ngu xuẩn đến cũng ngốc đến mức thực sự để mang ba vạn đại quân Da Bách. Nếu thừa cơ phản công thì ?"

Tin tức về việc hôm qua Ô Lan Hùng g.i.ế.c phụ và ca ca bồ câu đưa tin về, thời gian cũng khác kiếp là bao.

Chỉ là ngờ, chuyện Thẩm Mặc truy sát khi hồi kinh còn ẩn giấu nguyên nhân như . Hèn gì bọn Da Bách thể lẻn Trung Nguyên.

Ngoại tổ phụ trầm ngâm :

"Như , thế tử thể yên tâm lo đại sự chứ?"

Thẩm Mặc sững :

"Tiên sinh ý gì?"

Ngoại tổ phụ khẽ ho, chậm rãi đáp:

"Ta bôn ba thương trường nhiều năm, từng một bí sự.

"Khi xưa, Thái Tổ của Đại Ung thực khởi binh theo tổ tiên nhà Thẩm, cùng chinh phạt thiên hạ, mãi đến khi đánh đế kinh. Thế nhưng , nhà họ Thẩm từ bỏ hoàng vị?

"Thái Tổ tự thấy ngai vàng là do giành , nên phong nhà họ Thẩm Dị Tính Vương, đời đời thế tập.

"Dẫu hai trăm năm trôi qua, phủ Quốc Công của nhà họ Thẩm vẫn giữ nguyên tôn vinh."

Thẩm Mặc ngậm một cọng cỏ môi, lên tiếng.

Đột nhiên, ngoại tổ phụ chậm rãi quỳ xuống ruộng, còn Thẩm Mặc vẫn bờ.

Thấy , Thẩm Mặc giật nhảy xuống, cũng hiểu ngay lý do ngoại tổ phụ kiên quyết đến Hoài Viễn , lập tức quỳ xuống bên cạnh ông.

"Tiên sinh, xin ngài đừng !"

Ngoại tổ phụ lên, nét mặt đầy vẻ trịnh trọng:

"Thế tử, xin lão phu một lời!"

Thẩm Mặc thấy ông quyết ý, cũng đành nghiêng , quỳ đối diện với ông.

"Tiên sinh cứ ."

Ngoại tổ phụ nghiêm nghị cất lời:

"Ta vốn là một thương nhân, cả đời bôn ba khắp nơi, tích góp từng chút một, cuối cùng trở thành phú thương.

" triều đình ngày nay, tham quan ô hoành hành, dân chúng lầm than, khắp nơi tràn ngập cảnh khổ đau.

"Triều đình chỉ lo cho quyền quý, coi dân như cỏ rác, cứ tiếp diễn như , thiên hạ tất sẽ đại loạn, giang sơn sẽ trở thành địa ngục trần gian.

"Thế cuộc hôm nay, đổi !

"Thế tử nắm trong tay binh quyền, mang trọng trách vai.

"Lão phu mong thế tử hãy dũng cảm lên, thuận theo thiên mệnh, trả cho dân một thiên hạ quang minh chính đại!"

***Truyện đăng page Ô Mai Đào Muốn, hoặc audio YT Mây Lấp Lánh, mong các bạn iu REUP nhoa!!!***

Thẩm Mặc ánh mắt sâu thẳm, đưa tay đỡ lấy ngoại tổ phụ:

"Tiên sinh, ngài đang ?"

"Đương nhiên !

"Tuy chỉ là một thương nhân, nhưng cũng hiểu rõ đại nghĩa quốc gia. Nếu thế tử quyết tâm khởi sự, nguyện giao bộ gia sản cho ngài!

"Mong thế tử thương lấy nỗi khổ của trăm họ, sớm đưa quyết định, cứu vớt thiên hạ khỏi biển lửa."

Nói , ngoại tổ phụ từ trong tay áo lấy tín vật của gia tộc họ Tiêu, hai tay dâng lên.

14

Gió lớn gào thét vùng hoang dã Hoài Viễn, Thẩm Mặc cụp mắt xuống, thật lâu lời nào. Ta quỳ bên cạnh ngoại tổ phụ, dậy.

Sắc mặt ngoại tổ phụ dần trở nên tái nhợt, nhưng ông cố nén cơn ho, nhất quyết chịu lên. Ta lo lắng cho sức khỏe của ông, ánh mắt khẩn thiết Thẩm Mặc:

"Thẩm Mặc…"

Một lúc lâu , mới nhận lấy tín vật, chậm rãi :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-van/chuong-5.html.]

"Những lời của hề sai. Năm xưa, Thái Tổ cùng tổ tiên nhà họ Thẩm khởi sự thành công, từng rằng ngai vàng vốn nên thuộc về nhà Thẩm. tổ tiên màng đế vị, chỉ mong thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp. Thái Tổ ghi nhớ công lao và đức độ , khi đăng cơ hậu đãi nhà họ Thẩm, phong hầu ban đất, ân sủng dứt."

Để thể hiện thành ý, Thái Tổ từng bí mật triệu kiến tổ tiên nhà họ Thẩm, đích trao một đạo mật chỉ:

"Thẩm , khởi sự, vốn là vì trăm họ thiên hạ. Nay tuy đăng đại bảo, nhưng trong lòng hiểu rõ, công cao đức dày, xứng đáng ngai vị thật . Nếu con cháu bất tài, xứng vua, nhà họ Thẩm thể dựa mật chỉ thế, để giữ vững thiên hạ thái bình."

Tổ tiên nhà họ Thẩm xong chỉ nhạt, dù từ chối , cũng chỉ đành nhận lấy mật chỉ, nhưng từ đó về từng nhắc đến.

Sau khi Thái Tổ băng hà, Thái Tông kế vị.

Bỗng nhiên, phủ họ Thẩm gặp đại hỏa, cả phủ thiêu rụi thành tro, tổ tiên cũng vùi trong biển lửa, chỉ còn một ít may mắn sống sót. Nhà họ Thẩm từ đó chìm lặng lẽ suốt nhiều năm, câu chuyện về mật chỉ dần lãng quên.

Mãi về , khi gia tộc họ Thẩm xuất hiện tài trong triều đình, hoàng đế đương thời tình cờ "Thái Tổ nhật ký", phát hiện đoạn ký sự .

Hắn kinh hãi, lo sợ nhà họ Thẩm vẫn còn lưu giữ mật chỉ, ngày sẽ dùng để đoạt vị. Vì , từng bước điều động, đẩy dần nhà họ Thẩm khỏi trung tâm quyền lực, thậm chí còn chọn con bất tài nhất trong nhánh thứ của họ Thẩm – tức là phụ của Thẩm Mặc – phong thế tử.

Nội tổ phụ của Thẩm Mặc thấu tình thế, nhưng vờ như gì. Ông gả phụ của Thẩm Mặc cho con gái một danh tướng khuất, môn đăng hộ đối nhưng hề giúp ích gì cho sự nghiệp quan trường. Ba con của họ lượt đặt tên là Yểu, Mặc, Ẩn – kín đáo thể hiện lòng trung thành với hoàng gia.

"Mẫu cực kỳ thông minh, khi bà còn sống cẩn thận dạy dỗ ba , nhưng cho phép bọn bộc lộ tài năng bên ngoài. Vì , tỷ tỷ danh tiếng, cũng chỉ giả bộ là hai kẻ ham chơi vô dụng.

"Sau khi mẫu mất, phụ nhu nhược bất tài, chẳng những tự tạo thế lực ép tỷ tỷ Đông Cung, còn thi khoa cử, khiến buộc một kẻ ăn chơi.

"Hoàng gia một khi sinh nghi, thì tuyệt đối dễ dàng bỏ qua. Tỷ tỷ ghẻ lạnh và hành hạ ở Đông Cung, cũng chỉ giữ một chức quan nhàn tản. Năm nhập ngũ, là thế sự ép buộc, chẳng sự lựa chọn nào khác."

Thẩm Mặc chỉnh tư thế, hướng về ngoại tổ phụ, dập đầu một cái:

"Thẩm Mặc từ nhỏ tính tình ngông cuồng, tự phụ, từng dễ dàng phục ai. hôm nay những lời tâm huyết, từng câu từng chữ đều đúng với thời cuộc, đều là lời thuốc đắng dã tật. Tiên sinh hiểu rõ đại nghĩa, lòng ôm thiên hạ, khiến vô cùng kính phục.

"Những điều , Thẩm Mặc nhất định sẽ dốc lực thực hiện. Nếu may mắn thành công, sẽ tận tâm tận lực, ngày đêm ngơi nghỉ, trả cho dân chúng một thiên hạ thanh bình."

Nói xong, nhận lấy tín vật từ tay ngoại tổ phụ, nhưng ngay đó đưa nó cho .

"Ban đầu, Sơ Bạch là vị hôn thê của , tín vật giao cho nàng bảo quản."

Ngoại tổ phụ rưng rưng nước mắt, liên tục gật đầu tán thành.

Thẩm Mặc để ý đến phản ứng của , thẳng tay nhét tín vật lòng , đó đỡ ngoại tổ phụ dậy:

"Tiên sinh, mau lên ."

Ta: !!!

15

Trên xe ngựa trở về Lương Khê, thấy Thẩm Mặc cũng chen lên, sát bên cạnh , đôi chân ấm áp của khiến cảm thấy thoải mái.

Ta liếc ngoại tổ phụ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hạ giọng :

"Thế tử, nam nữ biệt..."

Thẩm Mặc hừ nhẹ một tiếng: "Năm đó ngươi và kết bái , khoác vai bá cổ, cũng thấy ngươi nam nữ biệt. Sao bây giờ định , xa cách với như ?"

Ta chằm chằm: "Ngươi gì?"

Hắn sờ sờ mũi, nhạt: "Sao, cũng đến nỗi ngốc như chứ? Dù ở Bắc Cảnh phát hiện phận nữ nhi của ngươi, đó cũng là vì ngươi còn nhỏ, nảy nở, còn dịch dung.

"Mộ phần của Tiêu Triệt thoạt lâu ai hương khói, bút tích của ngươi giống y như đúc với , còn dịch dung.

"Ta sớm ngươi chính là vị của ."

Chả trách, dạo gần đây thái độ của chút kỳ quái.

"Vậy, thế tử là thật lòng chấp nhận hôn ước , sẽ cưới ?"

Ta cũng vòng vo, dù mục đích của chính là trở thành hoàng hậu của .

Thẩm Mặc mắt ánh lên ý , ghé sát bên tai , thấp giọng : "Lấy giang sơn sính lễ, một đời một kiếp một đôi nhân, ?"

Lấy giang sơn sính lễ thì , còn một đời một kiếp một đôi nhân... Thế tử thật sự chung tình ?

Ta để tâm lắm, qua loa đáp .

Chờ lên ngôi hoàng đế, giai nhân khắp chốn, chắc hẳn cũng còn giữ suy nghĩ nữa.

Nhớ kiếp , dù hậu cung trống trải nhưng đoán lẽ là vì lúc chinh chiến thương, thể hành phòng... Ừm, thế nên mới lấy mất cớ.

Kiếp nên nhắc nhở chú ý thể nhỉ? Thôi bỏ , chính sự quan trọng hơn.

"Thế tử, thật sự mật chỉ ?"

Nếu quả thực mật chỉ , kiếp Thẩm Mặc khởi binh tạo phản cũng coi như danh chính ngôn thuận. phiêu bạt trong cung sáu mươi năm, từng ai nhắc đến chuyện .

Thẩm Mặc nháy mắt với . Ta...

"Vậy, mật chỉ thật sự thiêu rụi trong trận đại hỏa năm đó, hiện đang trong tay ngươi?"

"Không ở trong tay ."

Câu trả lời ... Vậy là mật chỉ hề thiêu hủy.

Ta nhớ kiếp , cái c.h.ế.t thảm của danh nghĩa là do phủ Phụ Quốc công đồ tài, nhưng phía liên quan đến đại bí mật của triều đình.

Đang suy nghĩ, bỗng thấy sắc mặt Thẩm Mặc đột nhiên biến đổi:

"Ngoại tổ phụ!"

Hắn nhanh chóng đỡ lấy thể đang ngã xuống của ngoại tổ phụ, vội vàng chạy đến, đặt tay mũi ông thử thở, trong nháy mắt cảm thấy m.á.u nóng trong như rút hết, cả cơ thể lạnh toát.

Một cơn choáng váng ập đến, ngã xuống bất tỉnh.

Sống một đời, đổi vận mệnh của chính , nhưng vẫn thể cứu ngoại tổ phụ.

Chỉ là , ông thành tâm nguyện, thanh thản, gương mặt vẫn còn mang theo ý .

Tang đường bố trí, mặc đồ tang, đôi mắt sưng đỏ, lặng lẽ hóa vàng mã; Thẩm Mặc quỳ bên cạnh , một lời.

Tiêu Lương quỳ phía , nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Gia chủ khi tiểu thư về hầu phủ chờ xuất giá đại hạn sắp đến, vì ..."

sớm chuẩn đường lui cho .

Nhớ thuở nhỏ ngang ngạnh kiêu căng, coi ông như ngựa, chạy khắp sân, đùa vui vẻ; nhớ thời niên thiếu trốn học, ông cầm thước trừng mắt nghiêm nghị, đánh đến khi chân rướm máu, đêm đến lén phòng bôi thuốc cho ; nhớ hai năm phiêu bạt bên ngoài, ông ngày ngày gửi thư, ngừng dặn dò; nhớ khi phụ mà định hôn ước, dù ông vạn phần nỡ, vẫn lưng lặng lẽ lau nước mắt, tiễn lên đường trở về nhà.

Nghĩ đến kiếp , lẽ ông cũng gắng gượng bệnh thể, đến kinh thành chỉ để đòi t.h.i t.h.ể của .

Khi , hận hồn phách vô lực, thể bảo vệ ông. Nay thể xác vẫn còn, mới hiểu nỗi đau thấu tận tâm can.

Đời còn nơi trở về, từ nay chỉ còn đường về cõi chết.

"Ngoại tổ phụ!"

Ta cúi đầu, dùng trán chạm đất, hồi lâu dậy.

Loading...