TẦN VÃN - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:28:31
16
Sau khi lo liệu xong hậu sự của ngoại tổ phụ, mấy vị tộc lão của gia tộc Tiêu liền kéo đến cửa, vẻ mặt ai nấy đều thiện ý.
Trước lợi ích tiền tài, ai thể động lòng? Huống hồ thừa kế ban đầu là "Tiêu Triệt" sớm qua đời , còn chỉ một cô nương đơn độc như , lũ sói đói bủa vây tứ phía, nhất định chiếm đoạt bộ tài sản mà ngoại tổ phụ để .
bọn họ rốt cuộc vẫn về tay trắng.
Không gì khác, chỉ bởi vì tên mặt đen râu ria xồm xoàm Thẩm Mặc tay là một chiêu chí mạng, ném tờ hôn thư nhập thích đăng ký tại quan phủ, khiến danh chính ngôn thuận lập hộ, thừa kế bộ tài sản của ngoại tổ phụ.
"Thật nực ! Ngoại tổ phụ ngươi mới qua đời, ngươi chẳng nghĩ đến hiếu đạo, nóng lòng chiêu phu nhập thích..."
"Thật nực ! Ngoại tổ phụ nàng mới qua đời, các ngươi chẳng ý , sốt sắng phân chia gia sản..."
Thẩm Mặc học theo y hệt, châm chọc một lượt đám tộc lão, khiến mặt bọn họ tức đến đen sì, phất tay áo bỏ .
Một ngọn đèn dầu leo lét, trong phòng yên tĩnh lạ thường, một lúc lâu ai lên tiếng.
Ta lật xem hôn thư, cũng lấy gan lớn như , còn dùng cả tên thật: "Thật cần thế, từ lúc mười tuổi, ngoại tổ phụ chuyển phần lớn tài sản sang danh nghĩa phận khác của ."
Thẩm Mặc lộ vẻ kinh ngạc: "Phu nhân nhiều tiền ?"
Hắn lắc đầu cảm thán: " cũng , tài sản ngoại tổ phụ để đủ để nuôi dưỡng mười vạn binh sĩ trong ba năm, thể để đám lão bất tử chiếm tiện nghi?"
Ta đang cố vui, nhưng thật sự vui nổi, chỉ đẩy cửa:
"Ngươi mau về phòng ngủ , còn xem sổ sách."
"Phải , phu nhân kiếm nhiều tiền tài, vi phu mới thể giúp nàng giành lấy thể diện thật lớn."
Thẩm Mặc cợt nhả , chống cửa định tiếp tục gì đó, nhưng Tiêu Lương vội vàng chạy tới.
"Thế tử, tiểu thư, nhận thư truyền tin bằng bồ câu, thánh nhân nguy kịch.
"Tuyết rơi hoành hành khắp nơi, c.h.ế.t cóng vô , triều đình mấy phát chẩn, nhưng bách tính vẫn đói c.h.ế.t đầy đường. Hiện nhiều nơi nổi dậy tạo phản.
"Ở Bắc Cảnh, Ô Lan Hùng bất ngờ khởi binh, thủ lĩnh mới của Bắc Cảnh là Khuất Lâm địch , để mất hai thành. Phía Tây, Long Chân cũng nhân cơ hội phát động chiến sự.
"Thánh nhân tin thì tức giận đến phát bệnh, hiện tại hôn mê bất tỉnh. Thái tử đang giám quốc."
Thánh nhân nguy kịch, thái tử giám quốc?
Việc giống với kiếp !
Kiếp đến năm , khi lũ lụt xảy khắp nơi, đến đại dịch đột ngột bùng phát, khiến vô chết, lúc đó các nơi mới khởi nghĩa.
Lúc đó thánh nhân mới nguy kịch, thái tử kế vị, nhưng dốc bộ binh lực việc trấn áp nội loạn.
Bây giờ chuyện đến sớm như !
Vậy thời điểm Thẩm Mặc khởi binh cũng sẽ đến sớm ?
Khoan , thái tử kế vị, còn tỷ tỷ Thẩm Yểu của Thẩm Mặc thì ?
Trong đầu bỗng vang lên một âm thanh, đó là lễ sắc phong hoàng hậu: "Đường thị nữ ngọc Dao, kế thừa dòng dõi cao quý, phận hiển hách. Cung kính tiết kiệm, nhân hậu hiếu thuận, đoan trang chính trực..."
Không Thẩm Yểu!
Vậy là ?!
Ta chợt nhớ đêm hôm đó, khi ngoại tổ phụ c.h.ế.t cóng đường, mang đầy oán hận bay lơ lửng giữa trung, vô tình trôi đến cửa Đông Cung, thái tử phi lương trong cung hạ dược, sảy thai nguy kịch, sắc mặt nàng trắng bệch, chạm ánh mắt Thẩm Mặc.
Đó là Thẩm Yểu, đáng lẽ là con đại bàng tung hoành nơi sa trường, giam cầm trong thâm cung phượng hoàng.
Ta cứu ngoại tổ phụ, nhưng lẽ thể cứu tỷ tỷ của . Ta hỏi Tiêu Lương:
"Thái tử phi Thẩm Yểu ?"
Nghe nhắc đến tỷ tỷ, Thẩm Mặc lập tức sang .
Tiêu Lương đáp: "Hai năm nay, tin tức về thái tử phi Đông Cung phong tỏa chặt, thể dò hỏi . theo những gì tìm hiểu , lẽ thái tử phi thai."
Kiếp , khi trở về từ Bắc Cảnh, Thẩm Yểu sinh hạ một đứa con trai, thái tử kế vị, địa vị định.
Dựa những thông tin từ kiếp , nếu Thẩm Yểu thai, mà kẻ nhân cơ hội hạ dược nàng sảy thai, nếu thái tử đang bận giám quốc hoặc thậm chí thuận nước đẩy thuyền, mặc kệ nàng sống chết, thì tình cảnh của Tiêu Diểu sẽ vô cùng nguy hiểm.
Ta và Thẩm Mặc : "Số binh lính ngươi mang về kinh, ngoài trăm đang dưỡng thương ở điền trang, những khác ?"
"Ẩn nấp ở ngoại thành Nam Sơn."
"Có ai là cầm đầu ?"
"Ca ca của Vương Khúc, Vương Trực. Nàng gì?"
Ta nghiêm túc : "Mượn binh một chuyến. Thế tử tin chứ?"
Tiêu Mặc chăm chú : "Phu thê là một thể, đương nhiên là tin."
Ồ, suýt quên mất nhập thích cho .
Ta sang hỏi: "Tiêu Lương, Triệu còn ở kinh thành ?"
Sau khi chúng trở về Lương Khê, Triệu liền lập tức lên đường đến kinh thành.
Thấy Tiêu Lương gật đầu, lập tức sắp xếp: "Vậy thì dùng bồ câu truyền thư nhanh nhất, bảo Triệu đến gặp Vương Trực. Thế tử ám ngữ nào để Triệu lấy lòng tin của Vương Trực ?"
Thẩm Mặc một câu, Tiêu Lương nhanh chóng ghi . Ta dặn dò tiếp:
"Nói Triệu dùng cái giá thấp nhất, tìm cách để trộn Đông Cung.
"Tốt nhất thể cứu thái tử phi Thẩm Yểu ngoài.
"Trong trường hợp cần thiết, thể sử dụng một thủ đoạn đặc biệt!"
17
Nghe tỷ tỷ Thẩm Yểu thể gặp nguy hiểm, Thẩm Mặc thể chờ thêm nữa, chỉ hận thể trói lên ngựa lập tức lên đường.
Ta vất vả lắm mới trấn an , cẩn thận sắp xếp chuyện ở Lương Khê, giao cho Tiêu Lương chủ trì đại cục. Đợi đến khi trời sáng, cùng Thẩm Mặc dẫn theo trăm ở điền trang, ngày đêm nghỉ, băng qua ngàn dặm trở về kinh thành.
Lúc rời kinh mất gần một tháng, mà lúc về chỉ vỏn vẹn mười ngày.
hành trình hề suôn sẻ.
Tuyết rơi dày đặc, ngựa chạy khó khăn, chúng ngựa gần như ở mỗi trạm dịch. Lại thêm lưu dân tập trung khắp nơi, lúc buộc rẽ sang đường khác.
Trên đường, nhận tin từ Vương Trực: Đông Cung phong tỏa, hành động cũng dễ dàng.
Bọn họ trong ứng ngoại hợp, nhưng chỉ thể phóng hỏa viện của thái tử phi, suýt chút nữa thiêu c.h.ế.t nàng.
Tin là, thái tử vì giận dữ và vì thể diện, hoặc cũng thể vì Thẩm Yểu vẫn còn giá trị, nên cho chuyển nàng từ viện nhỏ hẻo lánh ngoài.
Tin là, sự canh phòng càng thêm nghiêm ngặt, tay càng khó khăn.
dù thế nào, và Thẩm Yểu cũng liên lạc với . Nàng càng cảnh giác hơn, bọn ẩn trong bóng tối khó cơ hội tay.
Màn đêm buông xuống, ba chữ "Trường Lạc Cư" hiện trong tầm mắt, khỏi cảm thán về sự xoay vần của phận.
Kiếp , Thẩm Mặc trúng bẫy tại nơi .
Ba trăm tiên phong mang về kinh, bộ c.h.é.m g.i.ế.c tại đây. Bản thương, may nhờ Vương Khúc, Vương Trực bảo vệ, trốn thoát đến một sơn động ở ngoại ô phía Nam.
Ngay ngày giỗ đầu của phụ , mới hồi phục đôi chút, lén trở về phủ Phụ Quốc công, định tìm thúc phụ cầu cứu. Ai ngờ còn kịp đến gần, thấy phủ treo đầy bạch lạp, mà từ bên trong tràn một đám hắc y nhân truy sát.
Lần đó, một một , c.h.é.m mấy đao, nếu nhờ trốn lên xe ngựa của , chỉ e bỏ mạng.
Sau đó, ngay thuyền về Lương Khê, thích khách Da Bách truy sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-van/chuong-6.html.]
Dường như đến , cũng đuổi giết.
vì khi đến Lương Khê , những cuộc ám sát đột nhiên dừng ?
Đang suy nghĩ thì bất chợt, một sợi dây thừng vươn mặt đất, giăng ngang đường như ngựa vấp ngã.
Thẩm Mặc chinh chiến nhiều năm, phản ứng cực nhanh, giật cương ngựa, khiến nó tung vó cao hí dài, nhảy qua chướng ngại.
Trường kiếm vung lên, c.h.é.m đứt dây thừng trong nháy mắt.
Bụi cỏ ven đường vang lên hai tiếng "Ái chà!"
Phía , Vương Khúc dẫn đuổi đến, chút do dự hạ sát mấy kẻ phục kích.
Trên mái Trường Lạc Cư, hơn chục hắc y nhân giương nỏ, nhất loạt nhắm về phía chúng .
"Thẩm Mặc! Hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của ngươi!"
"Thả tên!"
Mưa tên ào ào quét tới.
Ta tuy chút võ nghệ, nhưng giờ từng thực chiến, theo bản năng nhắm mắt .
Thẩm Mặc bật khẽ, thúc ngựa che chắn cho , trường kiếm trong tay tạo thành một tấm lưới kín, quét rơi từng mũi tên.
***Truyện đăng page Ô Mai Đào Muốn, hoặc audio YT Mây Lấp Lánh, mong các bạn iu REUP nhoa!!!***
Một mũi tên lao thẳng về phía mặt , quát lớn:
"Khom , bám chắc!"
"Chờ phía !"
Ta lập tức cúi rạp xuống, tay bấu chặt cương ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, phi thẳng về phía .
Thẩm Mặc nhảy lên mái nhà, Vương Khúc cũng theo sát phía , chỉ trong chớp mắt tiêu diệt sạch hắc y nhân.
ngựa của trúng tên, khuỵu xuống, hất văng xuống đất. May mắn là nền đất phủ đầy lá khô dày xốp, lăn mấy vòng, đau đến nhe răng trợn mắt.
Khi Thẩm Mặc đuổi đến, chật vật bệt đất, tóc tai rối bù, còn vướng cả lá khô, trông cực kỳ buồn .
"Nàng thương ?"
Hắn đỡ lên, khẽ nhếch môi – nụ đầu tiên trong mấy ngày nay.
Vương Khúc cũng chạy đến: "Thế tử, là tử sĩ, bọn chúng cắn thuốc độc tự sát."
Ánh mắt Thẩm Mặc lạnh lẽo: "Xem chỉ chết, mà còn nắm rõ hành tung của chúng trong lòng bàn tay."
Vương Khúc cúi đầu , bởi vì hành tung của chúng vô cùng bí mật, ngay cả Triệu và Tiêu Lương cũng , chỉ ca ca , Vương Trực là tin.
"Thế tử, và trưởng theo ngài lâu, ca tuyệt đối thế!"
Vương Khúc vội vàng biện hộ.
Thẩm Mặc khẽ vuốt ve lệnh bài trong tay, gật đầu, thu trong ngực.
"Đi thôi, hồi kinh."
18
Kinh thành phòng nghiêm ngặt, may mà Triệu chuẩn từ , chúng cải trang trở về nơi từng cứu chữa Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lập tức gặp của , về hậu viện, trong hoa sảnh gặp Triệu mấy tháng thấy.
Ông sớm nhận thư của ngoại tổ phụ , dặn rằng dù thế nào cũng ở kinh thành, vì thế khi ngoại tổ phụ qua đời, ông cũng về Lương Khê. Nay thấy mặc đồ tang, đôi mắt theo ngoại tổ phụ nhiều năm liền hoe đỏ.
Chúng an ủi một hồi, hỏi về tình hình kinh thành.
Triệu đáp: "Hoàng cung là nơi bất khả xâm phạm với chúng . May mà thế tử con đường riêng. Bệnh tình của hoàng thượng lắm thì chỉ còn một tháng nữa."
Việc cấp bách mắt là cứu Thẩm Yểu ngoài. Nay Thẩm Mặc về kinh, ẩn trong bóng tối, chuyện chắc chắn sẽ dốc sức lo liệu.
Ta hỏi Triệu : "Những việc khác sắp xếp thỏa chứ?"
Ông gật đầu.
Ngày tuyết rơi lớn nhất ở kinh thành, Ô Lan Hùng thế như chẻ tre, dẫn quân công phá thành thứ năm. Tin tức từ biên giới truyền về, mười vạn tướng sĩ ở phương Bắc tử trận, còn chiến sự giữa Long Chân và Đại Ung ở phía Tây cũng giằng co phân thắng bại.
Mười mấy toán nghĩa quân nổi dậy, kẻ đàn áp, nhưng cũng thế lực ngấm ngầm chiếm bốn quận sáu huyện.
Thế cục bên ngoài thành hình, mà trong kinh thành tin tức phong tỏa nghiêm ngặt, chỉ sợ dân chúng hoang mang, lòng d.a.o động.
Trong triều, thái tử mập ú vẫn an nhiên nhiếp chính, chẳng hề lo lắng. Kinh thành ba đại doanh, cộng thêm quân của hoàng đế, binh lực lên đến sáu mươi vạn. Hắn bất chấp phản đối của Thủ phụ Trần đại nhân, điều động mười vạn quân trấn áp nghĩa quân, phái thêm mười vạn quân lên phương Bắc tiếp viện.
Trong thành, một bài đồng d.a.o bắt đầu truyền tụng:
"Thiên mệnh tàng thạch, Thái Tổ truyền huấn.
Bắc phong lai thời, kiệt đương hưng.
Cựu tuế tương khứ, tân thiên tức lâm.
Thiên hạ an định, bách tính hoan đằng."
Chưa đầy vài ngày , Trường Lạc Cư, nơi phong tỏa ở ngoại ô phía Nam, bất ngờ phát nổ. Dưới nền đất hiện một tảng đá hình rồng, miệng ngậm quyển trục bằng đá, bên khắc hai chữ "Thánh chỉ".
Ngay đêm đó, dị tượng xuất hiện trời.
Những vây xem xôn xao bàn tán:
"Nơi chẳng chỗ Thẩm tướng quân gặp nạn ?"
"Chứ còn gì nữa? Thẩm tướng quân đánh quân Da Bách tan tác, ngờ đường hồi kinh hại. Đến giờ hung thủ vẫn bắt!"
"Ta , Thẩm tướng quân là ..." Một kẻ đội mũ vải nhỏ hạ giọng, chỉ lên .
Hắn thì thào: "Các bài hát trẻ con dạo gần đây ? Người đồn rằng Thẩm gia một đạo mật chỉ, do Thái Tổ hoàng đế truyền . Nếu đời ai ngai rồng mà bất tài, xứng vua, Thẩm gia quyền đoạt thiên hạ."
"Chẳng trách bảo 'Bắc phong lai thời'!"
"Ta còn , Trường Lạc Cư về mới xây, trăm năm vốn là tổ trạch của Thẩm gia, nhưng hỏa hoạn thiêu rụi."
"Vậy hòn đá chính là mật chỉ ?"
"Mật chỉ khắc đá ! Ta nghi ngờ Thẩm tướng quân đến đây để lấy mật chỉ, mới ..." Một thần bí tiếp lời, động tác cắt cổ.
"Giang sơn , loạn quá !" Một lão giả than thở. "Phía Bắc, phía Tây đều đánh , các nơi nổi dậy khắp nơi, e rằng kinh thành cũng sắp đổi chủ !"
Gã đội mũ vải nhỏ cảm thán: "Nếu Thẩm tướng quân còn sống thì quá! Có mật chỉ trong tay..."
"Suỵt! Chớ bậy, để thấy là mất đầu đấy!"
Một kẻ da ngăm, râu ria lởm chởm len , ghé giọng nhỏ: "Xuỵt, đồn, Thẩm tướng quân vẫn còn sống đấy! Thái tử phi trong Đông Cung chẳng là tỷ tỷ của ? Nghe bảo mấy hôm thấy ..."
Ngồi trong xe ngựa, vén rèm, tức buồn đám diễn trò.
Gã đội mũ vải nhỏ chính là Bảo Thúy, nha lanh lợi của . Nàng vẫn luôn thích diễn trò, nhưng ngờ Triệu và Thẩm Mặc cũng tham gia màn kịch .
Đám đông bàn tán rôm rả, nhưng thấy cấm vệ quân tới, liền tản như chim muông kinh động.
Thế nhưng, tin đồn theo bước chân của họ, tựa như mọc cánh, chỉ trong vài ngày lan truyền khắp lâu tửu quán, từ kinh thành lan tứ phương.
"Về thôi."
Thấy đám giải tán, buông rèm xuống, bảo Triệu Ngũ.