Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tầng Sáu Không Chào Đón Anh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1


Chưa kịp cởi giày, cửa đã có người gõ — là vợ chồng nhà 601.


Gã chồng đầu đinh, chân đi dép lê, mặt nhăn nhó như bị nợ tiền:


“Không thấy tờ thông báo dán cửa à? Mau lên phụ tôi khiêng đồ xuống.”


Tôi ngoáy tai, giả bộ ngơ: “Anh nói cái thông báo đổi nhà á?”


Hai vợ chồng thản nhiên đi thẳng vào, ngồi phịch xuống sofa:


“Ừ. Mau thu xếp đi, vợ tôi bầu bì ngày một lớn rồi.”


Cô vợ vuốt cái bụng còn chưa thấy rõ, đảo mắt quanh nhà, vẻ mặt hài lòng, rồi ngồi phịch lên bộ sofa da mới tinh của tôi:


“Anh à, sofa này lạnh quá, em thích loại vải hơn.”


“À, còn nữa. Bầu bì không được nuôi thú cưng. Tôi dị ứng lông mèo. Con mèo của cô không được đem lên tầng 6, lỡ dính vào đồ nhà tôi thì kinh bỏ xừ.”


Gã đầu đinh nhìn quả cầu lông đang nằm trên trụ mèo, rồi bảo tôi:


“Trước khi dọn lên tầng 6, đổi sofa đi, chuyển sang loại bọc vải. Mèo cũng lo mà xử lý, đừng nuôi nữa.”


Tôi hiểu rồi. Hai cái của nợ này nghiêm túc thật.


Cục bông nhà tôi nghe thấy giọng điệu không lành, kêu "meo" một tiếng rồi chui ngay vào lòng tôi. Tôi ôm nó, lạnh giọng:


“Ý hai người là muốn đổi nhà? Lấy tầng 6 của mấy người đổi lấy tầng 1 của tôi?”


Cặp vợ chồng liếc nhau, gật gù đầy đắc ý:


“Cũng không phải kiểu làm thủ tục hẳn hoi đâu. Chỉ là đổi chỗ ở thôi. Đợi sinh xong, bố mẹ qua đời rồi thì đổi lại. Cô còn trẻ, leo cầu thang dễ. Diện tích nhà mình cũng tương đương mà, cô đâu thiệt gì.”


Tương đương? Nhà tôi 1 tầng là 3 phòng ngủ, 2 phòng khách. Nhà mấy người là 2 phòng ngủ, 2 phòng khách.


Tôi kìm nén cơn giận, mở cửa:


“Leo cầu thang mệt thì tự đi mua nhà tầng 1. Tôi không đổi.”


Gã kia sầm mặt, đứng dậy trừng mắt:

“Cô nói gì? Dám nhắc lại lần nữa?”


Tôi cứng rắn đáp:

“Láng giềng với nhau, tôi không muốn nói nặng. Nhưng nếu tôi nói cút, nghe hơi thô. Vậy nên, làm ơn đi ra ngoài giúp. Tôi cần nghỉ ngơi.”


Đúng lúc đó có người đi qua, chị vợ liền bắt đầu màn "diễn sâu":


“Vợ chồng tôi đến nói chuyện tử tế, cô lại ăn nói khó nghe. Bố mẹ chồng tôi già rồi, tôi thì đang mang thai, cô không biết thương người gì cả. Chỉ là đổi nhà tạm thời thôi mà, có hợp đồng hẳn hoi, đâu phải cướp của cô.”


Tôi đóng sập cửa, “rầm” một cái.


Gã kia đá mạnh vào cửa:


“Cô cứ đợi đấy. Không uống rượu mời thì sẽ uống rượu phạt. Tôi khuyên cô nên thu xếp đi là vừa.”


Tôi nhấp ngụm nước. Lúc mở cửa cho hai kẻ đó, tôi vẫn nhớ rõ — nửa năm trước khi đang sửa nhà, họ từng đến "giao lưu".


2


Khi ấy, họ thường xuyên tới công trường, còn “tận tình” chỉ tôi ống nước nào cần thay vì chung cư này cũ lắm rồi.


Tôi còn nghĩ mình gặp hàng xóm tốt bụng, ai ngờ... đúng là tính toán từ sớm.


Tôi nhớ có lần họ hỏi tôi sửa mất bao nhiêu tiền, dùng vật liệu gì. Tôi thành thật trả lời: tất cả đều là vật liệu thân thiện, không độc hại, có kiểm tra formaldehyde đầy đủ để vào ở sớm. Họ nghe xong còn gật gù khen tôi có mắt nhìn.


Hôm sau, mới 5 rưỡi sáng, cửa bị đập ầm ầm.


Tôi cực ghét dậy sớm, mua nhà gần công ty để đi làm chỉ mất 10 phút.


Qua mắt mèo nhìn, là ông bà già nhà 601.


Họ không thấy tôi mở cửa liền đập tới tấp. Tôi đành mở. Hai người nhìn tôi chằm chằm:


“Đêm qua con tôi với con dâu qua bàn chuyện đổi nhà, cô dám mắng con tôi?”


“Cô còn trẻ mà không biết tôn trọng người già. Con dâu tôi đang mang cháu đích tôn đấy!”


“Mau thu dọn đồ đạc, không thì tôi nằm luôn ở cửa nhà cô, không đi đâu hết!”


Lúc đó tôi liếc thấy bóng người trên lầu – thì ra dọa không được liền gọi phụ huynh đến làm trò.


Tôi lạnh giọng từ chối:


“Muốn ở tầng 1 thì tự đi mua. Đừng làm phiền tôi, nếu không tôi báo công an.”


Nghe đến chữ "công an", bà cụ biến sắc rồi chửi ầm lên:


“Con tien  nhân này, báo đi! Tao nằm đây, mày báo thì tao nói mày t ô n g tao bị thương!”


Tôi tức đến nghẹn họng, đóng sầm cửa. Nghĩ: không thèm đôi co nữa, kệ đi.


Ai ngờ lúc tôi dậy đi làm, hai ông bà vẫn ngồi chình ình ở bậc thềm.


Vừa mở cửa, hai người lao ra, đ ẩ y tôi loạng choạng. Với sức đó mà bảo leo cầu thang không nổi?


Họ bắt đầu khóc lóc ăn vạ:


“Cô gái ơi, tôi quỳ xuống xin cô đấy. Đổi nhà đi, tầng 6 này sắp lấy mạng chúng tôi rồi. Tay chân tôi cứng hết cả, con dâu lại nghén, cần đồ ăn tươi mỗi ngày, chúng tôi khổ quá…”


Tôi né ra, vừa chạy vừa nói:


“Thay vì đổi nhà, sao không đổi sang chung cư có thang máy? Tôi trễ giờ rồi, tạm biệt.”


Phía sau vẫn vang vọng tiếng gào thét:


“Con tien nhan này đúng là không biết điều! Con trai, giờ phải làm sao?”


Xuống đến cổng, gặp cô hàng xóm tầng 2, cô kéo tay tôi:

“Cháu là Tiểu Diệp đúng không? Hồi cháu sửa nhà có mang trái cây sang nhà cô, cô biết cháu là người tốt.”


“Cô khuyên cháu thật lòng, hãy cẩn thận nhà 601.”


“Hồi xưa họ cũng đòi đổi nhà với cô. Người già ở tầng 1 không đổi nên chuyển sang gạ nhà cô, vì cô trẻ nhất. Ban đầu cô không chịu, sau họ dùng đủ chiêu, chịu hết nổi mới đổi. Kết quả nhà cô bị họ ở làm dột cả trần, họ lại bỏ về tầng 6. Nhà đó là vua tầng, ai cũng sợ.”


“Trên không dạy, dưới mới hư. Cả nhà là một ổ tai họa.”


Tôi hỏi:

“Không báo công an sao cô?”


Cô lắc đầu ngao ngán:

“Vô ích thôi cháu à. Công an chẳng giải quyết được gì. Con cô đang ôn thi đại học, bọn họ thủ đoạn lắm…”


Tôi siết chặt tay, chọn khu này vì nghĩ môi trường tốt, dân trí cao, ai ngờ lại gặp trúng ổ rắn độc.


Nhưng mà... tôi không phải dạng dễ bat nat đâu. Gặp áp bức, tôi chỉ càng mạnh mẽ hơn.


3


Tan làm về, tôi phát hiện… chìa khóa không mở được cửa.


Bất lực, tôi đành gọi thợ khóa. Đúng lúc đó, gã đầu đinh tầng trên đi ngang qua tôi, cười khẩy, lượn lên cầu thang:


“Đã bảo cô mau chóng đổi nhà với tôi đi mà! Gọi thợ mở khóa một lần mất 200 tệ, không biết cô một ngày có kiếm được 200 không?”


Tôi trừng mắt nhìn hắn:

“Là anh làm?”


Hắn nhún vai, cười nhạt:

“Cô có bằng chứng không? Tôi nói thật, một cô gái trẻ sống ở tầng một… không an toàn đâu.”


Tôi quay sang thợ khóa:

“Bác ơi, khỏi thay lõi nữa, đổi hẳn sang khóa điện tử vân tay đi ạ.”


Mặt gã kia tái mét, quay người lên lầu.


Tôi còn hỏi thêm:

“Có cách nào khóa kín ổ hơn cả đổ keo không bác?”


Hôm sau đi làm về, tôi nghe thấy tầng trên ầm ĩ. Có vẻ đang cưa khóa.


Vừa mở cửa, chưa kịp thở đã nghe tiếng đập cửa rầm rầm:


“Con tien nhan này! Có phải mày bịt ổ khóa nhà tao không? Đồ không biết xấu hổ! Khóa lõi cũng hỏng, phải thay cả cái mới, mất mấy trăm tệ đấy! Mày đền tiền đây!”


Tôi chỉ vào chiếc camera gắn ngay cửa – mới lắp đêm qua:

“Anh có bằng chứng gì? Khóa nhà anh liên quan gì đến tôi?”


Hai ông bà già nhà đó cũng đứng trước cửa, mặt mày hằm hằm chửi rủa, đến khi gã đầu đinh xuống, hắn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.


Hắn giơ nắm đấm, gân xanh nổi lên.


Tôi bình thản chỉ vào camera:

“Muốn làm chuyến đi nghỉ 15 ngày không?”


Hắn đấm mạnh vào cửa:

“Cô tưởng cô ngon lắm à? Một đứa con gái sống một mình, nhà to, sửa sang đẹp thế, ai biết cô kiếm tiền bằng cách gì?”


“Cô nên biết điều đi, sống ở tầng một nguy hiểm lắm. Tôi muốn đổi nhà là tốt cho cô đấy!”


Tôi rút điện thoại, bấm 110.


Hắn hừ một tiếng, nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi bỏ đi.


Tôi nghĩ có camera thì tụi này sẽ biết điều hơn… Ai dè…


4


Hôm sau, mở cửa ra, một mùi hôi thối bốc thẳng vào mặt.


Cửa nhà bị quét lên thứ chất lỏng màu vàng — tôi không cần nghĩ cũng biết là thứ gì.


Một đống rác tanh tưởi nằm ngay bậc cửa.


Hàng xóm đi ngang ai cũng nhìn tôi thương hại.


Ngay lúc đó, người ở tầng 602 nhắn tin, gửi kèm một loạt ảnh:


“Tủ giày nhà hắn luôn kê trước cửa nhà tôi. Tôi từng bị hắn hành vì chuyện này rồi. Ai cũng là dân đi làm, chẳng ai có thời gian dây dưa. Nếu không phải giờ bán nhà khó, tôi chuyển đi lâu rồi.”


Người tầng 502 cũng gửi:

“Nhà họ chưa bao giờ tự đổ rác, cứ vứt bừa trước cửa người khác. Mỗi lần bị nói thì lại giả vờ: người già rồi, tiện tay giúp một chút có sao đâu.”


“Mỗi tháng kiểu gì cũng có mấy đêm gào thét như tụ điểm bar mini, náo loạn cả khu. Góp ý thì bị ông bà già nhà đó chỉ thẳng mặt mắng. Vãi thật!”


Cả nhóm chung cư không có người nhà 601 mà ai nấy đều bức xúc.


Tôi chợt nhớ lời bác sĩ tâm lý từng nói:

"Khi cuộc sống quá bình lặng, bản thân sẽ dễ sinh bệnh. Tìm việc gì đó để làm cho vui đi."


Ồ, việc đây rồi!


Tôi gọi dọn vệ sinh, dọn sạch đống rác trước cửa rồi... chuyển tất cả lên tầng sáu.


Camera lớn bị ai đó bôi đen – không ngoài dự đoán. Nhưng tôi còn gắn thêm một cái camera mini ngụy trang ở góc khác, cho chắc ăn.


Dì giúp việc hỏi tôi:

“Cô gái, vậy là xong chưa?”


Tôi kể hết đầu đuôi, rồi hỏi:

“Dì có nhận dọn theo tháng không? Cháu trả thêm tiền.”


Mắt dì sáng rực:

“Đợi dì thay đôi giày thể thao đã. Dì có chị bạn làm ở khu vệ sinh công cộng, có cần tiếp viện không?”


Mùi nhà vệ sinh công cộng theo hàng hóa mà dì ấy đem đến, nhanh chóng bao phủ tầng sáu.


Vợ chồng và bà già tầng trên gào chửi không ngớt, mắng tổ tiên nhà tôi, không ngừng nôn ọe. Chắc là mang thai nghén thiệt?


Chưa đầy mấy ngày, bọn họ bắt đầu ném rác thẳng vào cửa sổ nhà tôi.

 

Loading...