Tầng Sáu Không Chào Đón Anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi lập tức báo cảnh sát.
Khi công an tới, họ vẫn định cãi. Đến khi xem camera, bà già kia lại lăn ra đất khóc rống:
“Cảnh sát ơi! Là nó ném chất bẩn vào nhà tôi trước! Chúng tôi chỉ là người già, có lòng tốt đến thương lượng đổi nhà với cô ta. Nó không đồng ý thì thôi, còn trả đũa!”
Cảnh sát chau mày:
“Nhà người ta mua thì người ta ở. Ai ép đổi với anh? Mà các anh cũng không phải lần đầu bị phản ánh ở tòa nhà này đâu. Biết điều thì dừng lại.”
Cả nhà họ gật gù nhận lỗi, nhưng vừa khi cảnh sát rời đi…
"Con đ i ế m kia, có bản lĩnh thì đừng sống ở đây nữa!"
"Chỉ cần mày chịu đổi nhà, mọi chuyện sẽ kết thúc!"
Tôi nhớ có người từng nói:
“Nhà đó không sợ cảnh sát đâu. Mỗi lần công an tới cũng chỉ hòa giải, chẳng làm gì được.”
5
Liên tục mấy ngày yên ắng, tôi cứ tưởng họ đã biết sợ mà im mồm.
Ai ngờ đâu, đụng không lại tôi thì chơi chiêu hạ lưu. Trong khu bắt đầu râm ran tin đồn: tôi là gái ngành, loại đến thợ khóa cũng không tha.
Bằng chứng hẳn hoi nhé, "có ảnh có thật".
Họ nói: "Con gái trẻ mà ở nhà to thế, chắc là tiểu tam của đại gia nào nuôi thôi."
Ra ngoài, người ta chỉ trỏ bàn tán.
Cả cái giường trị liệu cột sống cổ của tôi cũng không tha — bị nói là giường dụng cụ đặc biệt, dùng cho "việc đặc biệt", không tiện tả.
Bác bảo vệ ở cổng nhìn tôi ra khỏi nhà còn lật trắng mắt, tôi tức đến mức nghẹn họng.
Tôi đi thẳng tới nhóm người đang xì xầm ở vườn hoa, mỉm cười lại gần:
“Ôi, cái nhà đó ấy à, cũng may bố mẹ tôi giúp đỡ. Thời buổi này, con gái mua nhà là chuyện bình thường mà, đúng không? Tiếc là tôi đắc tội với người không nên đắc tội… nghe nói tôi vô tình biết được một bí mật cực lớn.”
Các bà cô lập tức mở to mắt, háo hức áp sát.
Tôi lấy điện thoại ra, cho xem một tấm ảnh rồi thì thầm như thật:
“Nhưng mà… các bác đừng nói với ai nhé, không là lại bị dựng chuyện giống tôi đấy.”
Tôi làm vẻ mặt như lỡ lời, mấy bà cụ thì lập tức túm tụm vào rôm rả buôn dưa.
Tôi vừa huýt sáo vừa rời đi, chẳng cần ngoái lại.
Tan làm về, bị tóm ngay trước cửa.
Người khóc to nhất lại chính là bà bầu tầng 601.
“Con khốn! Tôi sẽ kiện cô vì tội vu khống! Cô lấy gì mà dám nói đứa bé trong bụng tôi không phải của chồng tôi?!”
Tôi lớn giọng đáp:
“Ủa? Chồng chị phát hiện rồi à?”
Gã đầu đinh 601 đứng bên cạnh nghe vậy thì tát thẳng mặt vợ.
Tôi nhún vai:
“Thật hả? Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi. Hai người cãi nhau thì đừng đứng chắn cửa nhà tôi.”
Cô vợ khóc rống hơn:
“Cô ta vu khống em!”
Tôi nghiêng đầu hỏi:
“Có bằng chứng không? Vu khống là chuyện ai chả làm được. Mấy người còn ghép ảnh tôi tung khắp khu. Còn tôi, có ai thấy tôi phát ảnh nhà mấy người không?”
601 trừng mắt, đá mạnh vào cửa nhà tôi. Hắn chắc cũng hiểu ra — tôi đang chơi trò “gậy ông đập lưng ông”.
Từ đó, tin đồn về tôi tự biến mất, vì trong khu lại có drama mới hấp dẫn hơn.
Mọi người trong tòa nhà, ai cũng biết tôi bị vu oan, dần dần đứng về phía tôi.
Mà cái vụ "con của ai" thì lan nhanh thật, đủ để bọn họ rối loạn nội bộ, không còn thời gian chơi bẩn với tôi nữa.
Tôi tưởng vậy là kết thúc.
Nhưng không, chúng còn có thể bẩn hơn tôi tưởng.
6
Quả bóng lông nhỏ của tôi – bé mèo cưng tên Cầu Cầu – mất tích.
Hằng ngày tôi đi làm về, nó luôn ngồi trước cửa chờ, nghe thấy tiếng chân là nhào ra cọ người.
Hôm đó, nó không có.
Tôi lục tung cả nhà, không thấy.
Cầu Cầu tôi nuôi từ nhỏ, lúc tôi trầm cảm, nó là chỗ dựa tinh thần duy nhất.
Nó là gia đình, là an ủi, là bạn thân.
Tôi hoảng. Mèo tôi ngoan lắm. Nhà tôi lại kín: có lưới chống muỗi, rào sắt tầng một, không thể tự thoát ra.
Tôi chạy ra kiểm tra thì thấy lưới cửa sổ bị rạch một lỗ, tôi gần như sụp đổ.
Bạn bè tôi cũng đến giúp tìm.
Tôi đăng cả tin tìm mèo lên group chung cư.
Tìm tới nửa đêm vẫn vô vọng.
Rồi có người nhắn riêng: thấy có kẻ lén lút ở cửa sổ tầng một.
Tôi xông thẳng lên tầng sáu.
Đập cửa không ngừng.
Họ chửi:
“Cô điên à, nửa đêm làm loạn!”
Tôi nhìn chằm chằm vào gã đầu đinh:
“Có phải các người dụ mèo nhà tôi ra không?”
Hắn hằn học:
“Cô nói nhảm gì đó! Mèo cô không giữ được thì đừng đổ thừa!”
Tôi rít lên:
“Lưới nhà tôi có lông mèo, chắc chắn là các người! Các người rạch lưới!”
Ông bà già kia lườm tôi, dửng dưng:
“Cô có bản lĩnh thì báo công an đi. Chúng tôi chỉ làm hỏng lưới thôi. Mèo thì liên quan gì?”
Tôi rút con dao làm bếp, mặt đỏ gay, gào lên:
“Mèo của tôi đâu?!”
Họ lùi về sau, mặt biến sắc.
Nhưng mụ vợ đầu đinh lại bật cười:
“Mẹ, con mèo đó định làm sao hầm nhừ đây?”
Tôi đứng chec trân.
Bà già kia mắt lảng tránh, lẩm bẩm:
“Lượm được một con, nghe nói thịt mèo bổ cho bà bầu, tính làm món tẩm bổ.”
Tôi lao vào nhà họ.
Đồ đạc bừa bãi. Không đặt chân nổi.
Cầu Cầu nằm trên bàn.
Cổ đeo chuông tôi tặng.
Cổ vẹo, chân gãy, mắt mở to…
Nó đã bị t r a t ấ n đến chec.
Tôi ôm nó vào lòng, tay run rẩy.
Gã đầu đinh cầm gậy đầy máo, cười khinh:
“Đứa nhỏ sắp ra đời, đừng ồn nữa. Mẹ tôi nhặt được, ai ngờ là mèo cô? Hầm rồi mới biết.”
“Nếu cô đổi nhà sớm thì mẹ tôi nhận ra ngay rồi, nhỉ?”
Tôi đỏ mắt, vung d a o chém mạnh vào cửa:
“Tiền cái lưới này, nhớ trả!”
Tiếng thét vang lên sau lưng tôi, tôi quay người đi xuống.
Báo công an?
Chúng lại giở trò, chối bay. Cùng lắm đền lưới.
Còn nếu tôi làm quá, tôi sẽ ngồi toò.
Đối với kẻ ác, phải có cách xử lý khác.
Tôi cho thuê căn nhà, giá rẻ bất ngờ.
Yêu cầu duy nhất: phải có chứng nhận bệnh tâm thần.
Bác sĩ tâm lý tôi từng tin tưởng tìm giúp vài người phù hợp.
Họ nhìn qua bình thường.
Nhưng ai nấy đều có bệnh án.
Bác sĩ nói: “Yên tâm, mấy người này không gây hại đâu, nhiều người còn thích ở nhà, giống em mà.”
Tôi từng làm công việc áp lực cao, bị t r ầ m c ả m, suýt sang nặng. Nhờ trị liệu và đổi việc, tôi mới dần khá lên.
Cứ tưởng đời yên, ai ngờ gặp phải gia đình tầng sáu ác quỷ.
Tôi cùng mấy người thuê nhà tổ chức lễ tang cho Cầu Cầu.
Chị gái tóc dài tên Tiểu Thiện – mắc chứng mộng du – lặng lẽ niệm siêu độ cho bé.
Căn nhà tôi giờ rất đông vui.
Ngoài tôi còn có:
Chị Tiểu Thiện mộng du, ban ngày hiền dịu, tối u ám.
Anh Pi, to khỏe, mắc đa nhân cách, lúc thì ông cụ, lúc thì sinh viên, lúc thì bà thím tuổi tiền mãn kinh.
Anh Chu, rối loạn phản xã hội, nhưng cực thông minh. Được ra viện vì cam kết “không giec người nữa”.
Hôm 601 đến tìm, chúng tôi đang chơi mạt chược.
Chị Tiểu Thiện ra mở cửa.
Gã 601 nhìn chị bằng ánh mắt nham nhở.
Tôi chắn ngang.
Hắn giơ hợp đồng:
“Tiểu Triệu, ký đi. Hợp đồng thuê mười năm.”
Tôi không nói gì.
Tôi đã điều tra: nhà hắn đã cầm cố, nợ nần chồng chất, không mua được nhà mới, lại chẳng ai thuê.
Hắn định dụ tôi ký thuê để lợi dụng luật "mua bán không phá vỡ hợp đồng thuê".
Một mũi tên trúng ba đích.
Tôi đặt hợp đồng xuống.
Anh Chu liếc qua, lạnh lùng nói:
“Căn này đủ người rồi. Nhà to đấy, nhưng không chứa thêm ai nữa.”
Anh Pi trong vai “bà thím” mắng to:
“Đừng lằng nhằng nữa, đến lượt tôi đánh bài rồi!”
601 ngơ ngác.
Vợ hắn nhìn đống hành lý của người thuê, nhăn mặt:
“Cô đem nhà đi cho thuê à?”
Tôi mỉm cười tiễn khách:
“Ừ, tôi thấy sống một mình hơi buồn, nên rủ thêm mấy người ở chung. Không đổi nhà nữa nhé.”
601 định giơ nắm đấm, anh Chu chắn trước:
“Đụng đến chủ nhà tôi? Mơ đi. Nhà này, tôi thích lắm. Cút.”
601 bị đẩy ra cửa, tức điên.
Hắn đứng đó gào:
“Cô cứ đợi đấy! Con khốn! Cô nhớ con mèo chứ? Cái cổ nó, b ẻ một cái ‘rắc’ thôi, kêu còn không kịp…”
Bốp!
Anh Chu quăng ghế đập thẳng vào mồm hắn.
“Xin lỗi nhé, không kìm chế được! Tôi bệnh mà! Cậu vừa kích thích tôi đó, tôi cũng muốn b ẻ cổ cậu cho biết mùi! Khà khà khà.”
601 ôm miệng, lảo đảo bỏ chạy.