Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tầng Sáu Không Chào Đón Anh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

7. 


Nửa đêm, tại cửa nhà 601 tầng sáu.


Chị Tiểu Thiện – tóc dài buông xõa, mặc váy ngủ trắng toát – ánh mắt vô hồn, tay cầm rìu, từng nhát từng nhát gõ lên cửa:


“Cốc cốc cốc. Cốc cốc cốc.”


Bà già tầng sáu mở cửa, suýt thì lên cơn đau tim — cũng đúng thôi, ác nghiệp làm nhiều, giờ báo ứng gõ cửa.


Bà ta hét thất thanh:

“Có ma! Có maaaaa!!”


Cả nhà 601 ùa ra, ai nấy đều chec lặng khi thấy Tiểu Thiện đứng đờ đẫn lặp đi lặp lại:


“Đổi nhà... đổi nhà...! Giec mèo... b ó p cổ! Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!”


“C h é m chec... ch ém... ch ém... ch ém... đ ứ t cổ!”


Ban đầu 601 còn to mồm chửi bới, nhưng sau khi thấy chị ấy chẳng thèm phản ứng, tay vẫn cầm r ì u, mặt vô hồn, tóc rũ rượi…


Họ sợ đến nỗi đóng sầm cửa, run rẩy nghe tiếng “cốc cốc” suốt cả đêm.


Sáng hôm sau họ kéo đến khiếu nại.


Tiểu Thiện mỉm cười dịu dàng, rút từ túi ra giấy chứng nhận bệnh lý.


Giọng chị nhẹ nhàng:

“Tôi không nhớ gì hết á. Bác sĩ nói tôi bị sang chấn tâm lý, nên mới mộng du và nói linh tinh. Nhưng... tôi có làm ai bị thương đâu mà, thấy mọi người còn sống nguyên đây này. Không sao đâu, tôi chỉ... quên thôi.”

 

Chị vừa nói vừa lượn qua góc nhà, lặng lẽ cầm lại chiếc rìu, vung nhẹ:


“Đ ứ t cổ... đ ứ t cổ... hehe.”


Bà già nhà 601 hoảng hồn nhưng vẫn cố vùng lên:

“Cả khu đến mà xem! Con này điên! Thần kinh! Phải đuổi nó ra khỏi chung cư, suýt làm tôi chec khiếp!”


Cả dãy nhà… đóng chặt cửa. Không ai thèm hó hé.


Anh Pi đang mút cây kẹo mút, thấy bà gào khóc, liền nhét nốt phần còn lại vào miệng bà rồi nghiêm túc:


“Bà ơi, ăn kẹo đi nè, ăn rồi không khóc nữa, cháu thổi cho nha~”


Anh ấy… phun nước bọt đầy mặt bà già.


Một người đàn ông to xác… diễn như một đứa trẻ. Quá ghê.


Ông lão nhà 601 lao đến định can thiệp. Ai dè anh Pi lại nhập vai bà thím trung niên:


“Lão già trọc đầu! Mồm như bô! Mày dám chửi tao à? Tao đ ậ p cho mày gãy răng giờ! Tao mà ra sàn nhảy, nguyên cả đội văn nghệ không ai dám hó hé với tao! Cút khỏi nhà tao!”


Cả nhà tầng sáu đơ mặt. Không biết đang ở địa ngục hay sân khấu hài.


Anh Pi lại quay lại làm chính mình, cười ngốc nghếch với không khí:


“Ôi xin lỗi mọi người nha, hồi nãy là cháu gái và bà nội em ra chơi đó, không sao đâu, em kiểm soát lại rồi.”


Tôi nhấp ngụm trà, thong thả:

“Yên tâm nha, mấy bạn ở với tôi tuy có chút bệnh lý nhẹ, nhưng đều được bác sĩ xác nhận đủ điều kiện sống cộng đồng.”


“Miễn là không bị kích thích!”


Tôi chìa giấy xác nhận bệnh của anh Pi, nhìn thấy vậy, nhà 601 chạy mất dép.


Từ đầu đến cuối... không dám hé răng thêm câu nào.


8. 


Cuộc sống có bạn cùng nhà thật tuyệt.

Nỗi đau mất Cầu Cầu cũng dịu đi đôi chút.


Anh Pi giỏi việc nhà không chê vào đâu được — hai nhân cách là bà thím và bà nội không cho phép nhà cửa bừa bộn.


Còn nhân cách sinh viên mang theo đủ trò giải trí trẻ trung.


Cuối tuần, cả đám tụ tập xem phim, đánh bài, chơi trò chơi. Gia đình dị biệt, nhưng vui.


Đêm đến, chị Tiểu Thiện lại mộng du… lên tầng sáu, cốc cốc cốc.


Một hôm, tầng sáu không chịu nổi nữa, gọi công an.


Cảnh sát đến, nhìn giấy bệnh của chị xong, quay sang hỏi:


“Cô ấy bị rối loạn phân ly mộng du. Mấy năm rồi không tái phát. Các người lại làm gì khiến cô ấy phát bệnh?”


601 câm như hến. Mắt thâm như gấu trúc. Miệng chỉ còn lắp bắp:


“Là tụi nó cố ý! Dọa chúng tôi! Tụi nó... chắc chắn giả bệnh!”


Tôi nghiêm mặt:

“Chính họ dụ mèo tôi ra ngoài rồi giec. Tiểu Thiện rất yêu thương Cầu Cầu.”


601 chối bai bải.


Cảnh sát gắt:

“Bệnh án là thật. Không muốn gặp cô ấy đêm khuya? Đừng gây chuyện.”


Từ đó, chị Tiểu Thiện không lên nữa.


Tầng sáu… im lặng bất thường.


Cho đến một sáng, trên đường đi làm…


Gã 601 và hai tên du côn chặn tôi lại.


Hắn gầm gừ:

“Mẹ kiếp! Đám điên đó đâu có ở bên cô suốt ngày được?”


T á t tôi một cái trời giáng. Còn kéo tóc tôi.

“Cô dám dùng mấy đứa điên đó chơi tôi? Chỉ là muốn đổi nhà thôi mà!”


Hắn ghé sát tai:

“Cô chưa chồng đúng không? Ở tầng dưới tôi, mình chăm nhau nhé? Ha?”


Chưa kịp hoàn thành câu... bị đá văng ra xa.


Anh Chu bước ra, mắt đỏ như máo.


“Tôi gọi công an rồi. Đừng mơ chạy! Không giec người... không giec người... Không giec người nữa!”


Anh vung tay đ ấ m, ba tên lăn ra đất như bao cát.


Nghe thấy từ “giec người”, hai tên du côn sợ run rẩy:

“Không liên quan đến bọn em đâu! Là hắn rủ đó!”


Tôi lặng lẽ nói với 601:

“Anh Chu từng giec chec một tên b u ô n n g ư ờ i khi cứu người, nhưng được giảm án vì nghĩa hiệp. Giờ anh dám b ắ t c ó c tôi? Lúc trước, anh Chu chỉ giec.... người xấu.”


601 tái mét mặt.


Cảnh sát đến, ba tên đái ra quần.


Cảnh sát còn nói:

“Anh Chu hiện đang trong giai đoạn tái phát. Dù có lỡ tay thì... cũng không ngồi tòo đâu.”


Cuối cùng, cả ba bị còng tay giải đi.


Cảnh sát còn khen:

“Chu Trần, lần này làm tốt lắm. Cứ coi như thấy chuyện bất bình mà ra tay nhé!”


Tối về, chị Tiểu Thiện vừa bôi thuốc cho tôi vừa rưng rưng.


Tôi cười:

“Không sao. Giờ thì tầng sáu yên rồi. Chắc không dám ngoi lên nữa.”


Chị gật đầu, ánh mắt xa xăm.


9. 


Khi cả tòa nhà nghe tin tên đàn ông tầng 601 bị bắt, group chung cư nổ tung vì sung sướng.


Mấy hàng xóm hay gặp tôi dưới sân còn nhiệt tình mang trái cây, đồ ăn vặt đến cho.


Còn Tiểu Thiện, anh Pi và anh Chu thì lại ngồi co lại một góc, chẳng nói lời nào.


Họ sợ. Tiềm thức vẫn lo sẽ bị kỳ thị.


Chị hàng xóm tầng hai – người từng được tôi giúp đỡ – kéo tay họ ra, cười tươi:


“Nhờ mấy đứa đó nha! Giống như mấy anh hùng diệt trừ yêu nghiệt ấy, cảm ơn nha!”


“Cô Lệ sống một mình ở tầng một thật ra không bằng sống với tụi con, có gì còn hỗ trợ lẫn nhau!”


Anh Pi đỏ bừng mặt, nhân cách sinh viên trẻ lại xuất hiện.


Khi bà bầu tầng 6 lết xuống, ba người họ lập tức chắn trước mặt tôi.


Tôi cũng cảm động, khẽ kéo họ sang một bên:


“Chị vác cái bụng bầu đến cửa nhà tôi làm gì? Đừng giở trò ăn vạ nhé. Tôi có camera đấy.”


“Tâm lý chị Tiểu Thiện vừa ổn định được tí, chị mà kích thích chị ấy lại mộng du lên tầng 6 thì đừng trách.”


Bà bầu lần này không còn gào rú như mọi lần, chỉ lí nhí nói:


“Ờm… tôi chỉ muốn hỏi... cô có thể ký giấy bãi nại cho chồng tôi được không…? Tôi đang bầu, nhà còn có người già, không có anh ấy... khó lắm…”


Nhìn vẻ mặt Tiểu Thiện, cô ta lại dè dặt:

“Xem như tôi cầu xin chị, được không?”


Tôi lạnh lùng đáp:

“Hắn b ắ t c ó c và đ á n h tôi. Hắn phạm pháp. Không có chuyện tha thứ.”


Cô ta lập tức lật mặt:

“Cô còn biết xấu hổ không? Chắc chắn là cô dụ dỗ chồng tôi! Cùng lắm cũng chỉ là bảo cô đổi nhà ở tạm, trẻ như cô không biết nghĩ cho người già yếu à? Trên có bố mẹ, dưới có con nhỏ, nhà tôi sống dựa vào anh ấy!”


Tiểu Thiện cười lớn.


Cô ta im bặt, nhưng lại gồng cổ gào lên:

“Tôi là phụ nữ mang thai đấy! Tôi mà làm gì cô, tôi cũng không phải ngồi tò đâu! Tới đi! Ai sợ ai!”


Tôi tiến lên:

“Tốt nhất chị tự đem rác nhà mình đi đổ, đừng có quăng trước cửa nhà người khác. Còn muốn thử xem giec mèo xong, có dám giec người không thì cứ thử.”


601 tái mặt, cụp đuôi bỏ đi.


Chúng tôi đóng cửa, cả nhà bật cười rộ lên. Tiểu Thiện cũng bật cười.


Chị từng mắc chấn thương tâm lý thời thơ ấu, dẫn đến trầm cảm và rối loạn phân ly.


Nhưng gần đây, nhờ có mọi người, chị nói nhiều hơn, cũng cười nhiều hơn.


10.


Từ khi tên đàn ông tầng sáu bị bắt, không khí cả tòa nhà như được thanh lọc.


Ông bà già tầng trên cũng không dám bén mảng xuống xin xỏ ký giấy bãi nại nữa.


Tôi nghe đồn, họ bị mộng du của Tiểu Thiện dọa đến mất ngủ cả tuần.


Cộng thêm nhân cách "bà thím chợ búa" của anh Pi thì... đúng là không còn lối thoát.


Giờ ở nhà đó, bà già thì nằm bẹp trên giường sai khiến con dâu đi chợ, nấu cơm.


Còn cô con dâu thì gào lên:


“Tôi đang có bầu đấy, không nấu đấy! Bà tự mà làm!”


Thế là mỗi ngày đều cãi nhau như hội.


Có hôm, hai người xông vào đ á n h nhau thật, ông già chạy ra can thì... đ ậ p đầu vào cạnh bàn phải gọi cấp cứu.


Sau vụ đó, dân trong khu truyền tai nhau:


Cặp vợ chồng con trai lười chảy thây, sống dựa vào tiền hưu của ông bà.


Bà già cưng con quá độ, nên mới bị con dâu trèo lên đầu.


Cả nhà thối nát như cái ổ rác.


Giờ không có thằng con trai ở nhà, bà thì nằm bẹp, con dâu cũng nằm bẹp. Không ai chịu nấu ăn.


Khi hắn được thả, ngân hàng tới gõ cửa đòi nợ.


Không có tiền, vừa nhìn thấy tôi đã vội vàng né đường.


Tôi lạnh lùng nhắc:

“Nhà tôi cho thuê dài hạn rồi. Đừng có mơ tưởng nữa.”


Chẳng bao lâu, nhà hắn bị niêm phong. Cả gia đình bị tống ra khỏi chung cư.


Không ai tiễn. Không ai thương hại.


Họ chuyển đến một khu nhà tôn.


Tốt thôi, không có cầu thang, khỏi cần leo.


Nghe nói hắn vay không chỉ ngân hàng mà cả tín dụng đen, tiêu hết tiền dưỡng già của ông bà.


Cãi nhau với chủ nợ, gãy cả chân.


Giống như cái chân của Cầu Cầu, bị chúng bẻ gãy.


Vợ hắn chịu không nổi, bỏ về nhà mẹ đẻ.


Tôi cũng chẳng còn tâm trạng hóng chuyện ở sân hoa nữa.


Nghe đâu cuối cùng cả đám phải về quê sống.


Tầng sáu sau đó có chủ mới, là một cặp vợ chồng trẻ.


Ngay ngày đầu sửa nhà, họ gửi hoa quả đến từng hộ trong tòa nhà để xin lỗi vì bụi bặm.


Sửa đúng giờ, không ồn ào.


Đúng chuẩn người văn minh.


Tôi và các bạn thuê trọ, ngày càng thân thiết.


Căn nhà nhỏ, chứa đủ những người dị biệt, nhưng sống cùng nhau thật dễ chịu.


( HẾT)

 

Loading...