Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tao Là Thím Mày

Chương 1



1,
Miểu Miểu đuổi theo chặn tôi lại: “Mày chạy cái gì?”

Tôi véo tai nó: “Mày đùa tao à? Sao mày không nói chú Hai của mày là cấp trên của tao?”

“Đau đau đau!” Miểu Miểu kéo tay tôi, xoa xoa vành tai: “Không phải tao cố ý giấu mày đâu, với cả thế này cũng không cần lo tao với thím không hợp nhau!”

Tôi cười lạnh: “Mày còn nghĩ đến thế rồi cơ à?”

Tôi trợ mắt lườm: “Nói thật, mày giới thiệu chú mày cho tao là có âm mưu gì?”

Miểu Miểu nắm lấy vạt áo của tôi lắc lắc: “Trừ chú hai của tao thì tao không quen người đàn ông nào độc thân nữa hết!”

Nó lẩm bẩm: “Tiểu Lê, Tiểu Lê đáng yêu của tao, đừng nóng giận mà!”

“Thật ra, chú Hai của tao rất tốt.” Nó giơ tay nghiêm túc thề: “Trước kia mày nói chú ấy là Diêm Vương mặt lạnh, đó là vì lúc đó mày là nhân viên của chú ấy. Mày thử làm bạn gái của chú ấy đi, tao chắc chắn là chú ấy sẽ yêu thương mày đến mức không tìm được ai tốt hơn.”

Tôi kéo nó bước đi: “Chú Hai của mày không biết tao đúng không?”

Miểu Miểu sững người.

Tôi quay lại nhìn nó: “Đừng bảo là mày nói với chú hai mày rồi nhé?”

Miểu Miểu gật đầu: “Ừa, nói rồi.”

Được.

Được lắm.

Tôi hít sâu một hơi, nở một nụ cười từ thiện: “Thẩm Miểu Miểu, từ giờ tao với mày đoạn tuyệt quan hệ!”

“Tiểu Lê!” Miểu Miểu đau khổ ôm lấy tôi: “Cầu xin á, mày cho chú hai tao một cơ hội đi, mày làm thím hai của tao đi!”

“…”

Đây là tiếng người à?

Miểu Miểu chớp chớp mắt.

Tôi tỏ vẻ ghét bỏ đẩy nó ra, khoanh hai tay trước ngực: “Đau mắt thì đi mà mua thuốc nhỏ mắt.”

Miểu Miểu thở dài: “Chú hai tao rất đáng thương, 31 tuổi rồi còn chưa có người yêu, nhà tao rất lo lắng, nhất là ông bà nội.”

Nó còn nói nhỏ vào tai tôi: “Bà tao bảo ai giúp chú hai tao tìm được người yêu, sẽ thưởng cho người đó 500 vạn, tao đưa mày 250 vạn được không?”

“Tao chia cho mày một nửa mà…”

Tôi ho nhẹ: “300 vạn?”

Miểu Miểu gật đầu: “300 vạn cũng được!”

Nó cười tủm tỉm: “Dù sao tao cũng là mày h i s i n h, tao lấy phần ít hơn là đúng rồi.”

Tôi quay người lại, hất cằm: “Được, 300 vạn.”

Thẩm Tu vẫn đang đợi ở quán cà phê.

Tôi hít một hơi thật sâu, bày ra trạng thái tốt nhất, từng bước đi đến, ngồi xuống đối diện anh.

“Xin lỗi để anh phải đợi.”

Thẩm Tu mặc vest đen, giống hệt lúc ở công ty.

Vừa nhìn tôi đã sợ hãi.

Nhưng vì 300 vạn, phải chịu đựng!

“Em nghĩ Miểu Miểu đã nói rõ với anh rồi, nếu tổng giám đốc như anh không phản đối, vậy thì từ giờ em sẽ là bạn gái của anh.”

Thẩm Tu: “Được.”

“…”

Sao cứ thấy sai sai ở đâu nhỉ?

Tôi nghiêng người về phía trước, ngập ngừng hỏi: “Tổng giám đốc, anh có biết em không? Em là Doãn Lê.”

Thẩm Tu vẫn nghiêm túc như vậy, không có phản ứng gì.

“Anh biết, em là Doãn Lê.”

Não tôi vẫn đang load…

Mặc dù IQ của tôi là 150, trình độ học vấn cũng cao, nhưng vẫn không hiểu được ý của Thẩm Tu.

Chẳng lẽ anh ấy…

“Tổng giám đốc, anh muốn đưa em về để qua mặt người nhà đúng không?”

Thẩm Tu khựng lại một chút: “Qua mặt người nhà?”

“Miểu Miểu kể hết với em rồi.” Tôi ngồi thẳng người, tỏ vẻ chuyên nghiệp” “Anh yên tâm, nhất định em sẽ trở thành một người bạn gái chuẩn mực, chắc chắn sẽ không bị lộ, đảm bảo người nhà anh sẽ hài lòng!”

Thẩm Tu: “…”

Vài giây sau anh mới lên tiếng: “Được.”

2,
Sáng sớm hôm sau, trước khi Thẩm Tu đến công ty, tôi đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.

Là một trợ lý ưu tú, tất cả mọi thứ về tổng giám đốc tôi đều phải nắm rõ.

Nào là lịch trình hằng ngày của anh ấy, anh ấy thích gì, không thích gì… tôi đều biết rõ, còn phải cẩn thận sắp xếp.

Nghĩ đến là tức giận.

Không ai hoàn hảo, nhưng trợ lý của Thẩm Tu nhất định phải hoàn hảo.

Anh ta thì rảnh rỗi rồi, còn tôi thì phải gánh vác mọi việc thay anh ta.

Vừa đặt cốc cafe lên bàn thì cửa văn phòng được mở ra, Thẩm Tu bước vào,

Tôi đứng gọn sang một bên, cúi đầu chào: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc.”

“Chào buổi sáng.” Anh gật đầu rồi ngồi xuống.

Tôi bắt đầu báo cáo lịch trình hôm nay.

“Để trống lịch trình sau 5h cho tôi.” Thẩm Tu lên tiếng.

Anh chậm rãi nhìn tôi: “Chiều tối có buổi họp gia đình, em đi với tôi.”

“Tôi?”

Thẩm Tu: “Lấy thân phận bạn gái anh.”

Nhanh quá!

Có nghĩa là 300 vạn sắp đến tay tôi rồi.

“Vâng, tổng giám đốc.”

Thẩm Tu mở tập văn kiện ra, “Nhắc nhở em một chút, đêm nay em ở lại nhà cùng anh.”

Tôi cười nhẹ: “Tổng giám đốc yên tâm,

Không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền.

Chỉ là họp gia đình thôi mà cũng hoành tráng như vậy, lại còn phải mặc lễ phục.

Nhưng mà bộ lễ phục này đẹp ghê.

Là Thẩm Tu chuẩn bị cho tôi.

Đây là lần đầu tôi đến nhà họ Thẩm, giống hệt trong phim, là một tòa trang viên.

Đúng là nhà giàu.

Tôi khoác tay Thẩm Tu vào đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn chúng tôi.

Mặc dù nói vậy nhưng tôi cũng hơi hồi hộp.

Chắc là Thẩm Tu cảm nhận được, anh vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm.”

Nghe xong tôi cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, dù sao cũng là lần đầu gặp trường hợp này, tôi thả lỏng hơn một chút.

Mặc dù đều là người nhà của Thẩm Tu, nhưng so với những đại lão tôi từng gặp, họ còn là đại lão của đại lão.

Anh đưa tôi đến trước mặt mọi người: “Bạn gái của con, Doãn Lê.”

Một vị phu nhân nắm lấy tay tôi, mỉm cười.

“Tiểu Lê! Miểu Miểu vừa mới kể về con, nói con là bạn tốt của con bé, còn nói con là một cô gái cực kì xinh đẹp, quả không nói điêu tí nào.”

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn ạ.”

Thẩm Tu giới thiệu với tôi: “Đây là mẹ anh.”

“Con gọi dì Tôn là được.”

Nhưng tôi với Miểu Miểu bằng tuổi nhau, không phải nên gọi là bà Tôn sao?

Nhưng mà hiện tại tôi là bạn gái của Thẩm Tu.

“Con chào dì Tôn.” Tôi cười chào,

Thẩm Tu giới thiệu tôi với những người khác, nào là ba, chị gái, anh rể, chị gái, anh trai, chị dâu…

Tất nhiên không cần giới thiệu tôi với Miểu Miểu.

Đúng là một gia tộc lớn.

Chỉ riêng tiền mọi người lì xì tôi đã hơn mấy trăm vạn, cụ thể là bao nhiêu thì chưa tính.

Hehee…

Tôi kéo Thẩm Tu sang một bên, nói thầm: “Tổng giám đốc, chút nữa em sẽ đưa lại lì xì cho anh.”

“Họ cho em mà.” Anh cúi đầu nhìn tôi, “Còn nữa, nhắc em một chút, bây giờ em nên gọi bằng tên của anh.”

Tôi mỉm cười nắm tay anh: “Em hiểu rồi, em sẽ gọi anh là bảo bối.”

Không hiểu sao tôi cảm thấy người Thẩm Tu hơi cứng lại.

Anh bằng đấy tuổi nhưng chưa được ai gọi là bảo bối đúng không?

Chúng tôi tiếp tục đi giao lưu, sau đó tôi và anh tách ra, vài người chạy ra vây quanh tôi.

Khi họ biết tôi và Thẩm Tu trước kia học cùng trường đại học, họ hết lời khen ngợi tôi.

“Tiểu Lê thật sự rất có triển vọng.”

“Vừa xinh đẹp vừa có học thức, thật xứng với Thẩm Tu.”

“Nhìn lại Miểu Miểu thì…” Chị gái của Thẩm Tu nhìn Miểu Miểu một cái, cười lắc đầu.

Miểu Miểu bĩu môi: “Mẹ, mẹ khen cậu ấy thì khen, sao còn coi thường con như thế.”

“Mẹ sai, mẹ sai, con gái mẹ tuyệt nhất.”

Miểu Miểu kéo tôi sang một bên, “Thấy chưa, tớ đã bảo nhà tớ rất dễ gần. Hơn nữa họ cũng rất thích cậu, cậu cưới chú hai của tớ đi.”

“…”

Rõ ràng tôi đến đây vì 300 vạn mà.

3,
Sau khi buổi họp gia đình kết thúc, tôi được dẫn về phòng công chúa.

Nói thật thì tôi chẳng thích phong cách này chút nào.

Nhưng họ chuẩn bị kĩ càng cho tôi như vậy, tôi rất biết ơn.

Dì Tôn cũng đi vào, kéo tay tôi ngồi xuống ghế, “Tiểu Lê, trong nhà con có những ai?”

Tôi cười cười: “Dạ trong nhà con có bố mẹ, con là con một.”

“Vậy con xem hôm nào thuận tiện, để dì thu xếp hai nhà gặp mặt.”

Có phải quá nhanh rồi không?

Hôm nay mới là lần đầu tôi đến đây.

Dì Tôn giống như vừa nhận ra có gì không đúng, bà thở dài: “Có lẽ hơi đường đột, nhưng quan trọng vẫn là ý kiến của các con, dì tôn trọng hai đứa.”

Tôi biết dì ấy sốt ruột vì con trai đến tuổi rồi, tôi hiểu điều đó.

Nhưng Thẩm Tu mới 31 tuổi, cũng chưa đến mức đó.

Anh ấy cũng chưa vội.

Tôi cứ nghĩ Thẩm Tu sẽ không đồng ý chuyện gặp người lớn này, thế là tôi gật đầu đồng ý luôn.

“Con hiểu, dì Tôn, nghe lời dì hết.”

Dì Tôn càng hài lòng với tôi hơn, nắm lấy tay tôi khen ngợi hết lời.

Cuối cùng dì ấy mỉm cười rời đi.

Lúc đưa dì ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Thẩm Tu.

Dì Tôn lập tức nói ngay về kế hoạch gặp mặt giữa hai gia đình.

Thẩm Tu nhìn tôi, “Vâng, con sẽ sắp xếp.”

???

Giờ nói không còn kịp chứ?

Tôi nhìn chằm chằm Thẩm Tu.

Anh cũng nhìn tôi chằm chằm, sau khi dì Tôn xuống nhà rồi, anh mới lên tiếng: “Sao thế?”

Tôi nhìn xung quanh, sợ bị nghe lỏm nên kéo Thẩm Tu vào phòng, đóng cửa lại.

“Tại sao anh lại đồng ý?” Tôi hỏi.

Thẩm Tu không biểu cảm gì, “Bởi vì em đồng ý rồi.”

Aaaa, cái tên này đúng là không có đầu óc, tôi làm trợ lý cho anh lâu thế rồi, còn tưởng anh hiểu được ý tôi, ai dè chỉ có một mình tôi hiểu.

“Em chỉ… chỉ diễn giỏi thôi, anh đừng nói là anh nghĩ em và anh sẽ kết hôn nhé?”

Thẩm Tu không trả lời, chỉ yên lặng nhìn tôi, giống như đang tìm tòi một điều gì đó.

Anh đột nhiên hỏi tôi: “Doãn Lê, em có ý kiến gì đối với anh không?”

Tất nhiên là có.

“Anh nói trong công việc hay chuyện riêng?”

Thẩm Tu: “…”

Anh trầm mặc một lúc, “Xem ra em rất không hài lòng với anh, Doãn Lê, đợi có thời gian chúng ta nói chuyện.”

Tôi có cảm giác mình sắp thất nghiệp.

EQ của tôi cao như vậy, đáng ra vừa nãy không nên nói câu đó, nói không có ý kiến là được rồi.

“Tổng giám đốc, em không có ý kiến gì với anh, chúng ta không cần nói chuyện.”

“Lúc không làm việc thì gọi bằng tên của anh.”

Giọng điệu của anh vẫn rất bình thường, nhưng lại mang theo một cảm giác hơn người, điều anh ấy nói giống như đang ra lệnh.

Bây giờ là anh ấy ra lệnh cho tôi gọi tên anh ấy hả?

Tôi không dám.

Ít nhất từ giờ cho đến khi 300 vạn vào túi tôi, tôi không thể bị đuổi việc được.

Mà 300 vạn cũng chỉ là một phần thôi, vẫn chưa đủ.

Đầu tôi lập tức nảy số, “Vậy em không gọi anh là tổng giám đốc, gọi là anh yêu hay bảo bối được không?”

Thẩm Tu: “…”

Khuôn mặt anh hơi cứng đờ, vài giây sau mới gật đầu: “Được thôi.”

Đệt!

Anh thì ok còn tôi thì không.

Nhưng tôi vẫn cười, nắm lấy tay anh, nghiêng đầu: “Anh yêu, từ giờ trước mặt người nhà anh, em sẽ gọi như vậy.”

“Người nhà anh có cảm thấy xưng hô như vậy rất tùy tiện không?”

Một gia tộc lớn giống như nhà họ Thẩm có lẽ có rất nhiều quy củ.

Ví dụ như mẹ của Thẩm Tu, dì ấy cao quý đoan trang như vậy, chắc chắn họ thấy tôi ăn nói như vậy rất tùy tiện, không đàng hoàng.

Thẩm Tu chớp mắt: “Không hề.”

“Vậy, anh yêu, chuyện gặp mặt bố mẹ hai bên làm như nào bây giờ?”

Trầm mặc vài giây anh mới nói: “Để anh lo.”

Sau đó Thẩm Tu ra ngoài.

Sao cứ thấy sai sai ở đâu nhể?

Sao anh ấy đồng ý dễ dàng thế?

Chương tiếp
Loading...