Tao Là Thím Mày
Chương 2
4,
Hôm sau, trước khi tan làm, Miểu Miểu nhắn tin qua Wechat rủ tôi đi ăn tối.
Tôi dọn đồ ra về, đại tiểu thư đang ngồi trên chiếc Porsche chờ tôi.
Tôi bước bên xe: “Đỏ chót thế này, cậu cũng lòe loẹt quá đấy!”
Miểu Miểu ngượng ngùng: “Ai bảo tớ thích màu đỏ chứ? Cậu nhìn bộ móng mới nè.”
Cô ấy giơ mười ngón tay đỏ đỏ hồng hồng lên cho tôi xem, trên đó gắn mấy viên kim cương làm tôi chói cả mắt.
“Tao thật sự rất hâm mộ mày.” Tôi bĩu môi, giọng điệu có chút chua ngoa nói, “Đúng là kẻ ăn không hết, người làm chẳng ra.”
Miểu Miểu đưa cho tôi một tấm thẻ: “Nè, chìa khóa để trở nên giàu có đấy.”
Tôi vui vẻ nhận lấy: “300 vạn?”
“500 vạn.” Miểu Miểu vừa ngắm bộ móng tay vừa nói, “Bà ngoại tao rất hài lòng với mày, tao nói với bà bố mẹ mày đều là giáo sư đại học, bà càng vui hơn, thế là cho tao thêm 100 vạn, tao cũng biết điều thế còn gì, chỉ giữ lại 100 vạn.”
Tôi cất thẻ ngân hàng vào túi sách: “Ừm… đúng là rất biết điều.”
Miểu Miểu lại tiếp tục, “Mày đúng là chẳng biết cái gì, tao nói cho mày biết, mày có gia đình tốt như thế, lại còn xinh xắn, có học thức, bản thân mày chính là nguồn tài nguyên cao cấp mà còn không biết dùng. Nếu mày với chú hai tao biến giả thành thật thì cả Thẩm gia là của mày rồi không phải sao?”
Nó nhìn tôi như nhìn một đứa ngốc, “Biết đâu sau này mày còn quản được cả tao.”
Ừ nhể?
“Nói cũng đúng, nhưng chú hai của mày…”
Chỉ sợ tôi không tán được Thẩm Tu.
“Chú hai tao làm sao?”
“Chú mày thích kiểu con gái thế nào?”
“Ờ…” Miểu Miểu chớp chớp mắt, “Cái này tao không biết thật.”
Nó nói tiếp: “Tao chỉ biết chú tao là người cuồng công việc, hình như chú ấy cũng không thích gì ngoài làm việc… À, chú ấy thích tao! Chú ấy vừa yêu thương vừa chiều chuộng tao, mỗi lần công tác về đều mua cho tao rất nhiều đồ đắt tiền.”
Nói được một lúc, nó lại hừ một tiếng, “Nhưng chú ấy cũng rất nghiêm khắc, tao không thi đỗ trường chú ấy học, chú ấy cắt tiền tiêu vặt của tao rất lâu.”
Tôi và Miểu Miểu quen nhau từ hồi cấp 2, chơi thân với nhau rất lâu. Sau này tôi đi du học, còn nó học ở trong nước, nhưng chúng tôi vẫn luôn giữ liên lạc.
Sau này, kể cả gặp những người khác, cũng không có ai có thể thay thế được chúng tôi trong lòng nhau.
Từ nhỏ Miểu Miểu đã được ăn ngon mặc đẹp, từ khi còn học cấp 2 đã được xe sang đưa đón, tôi đều biết hết.
Thật ra tôi vẫn luôn rất ghen tị, tôi thường nói với nó rằng tôi sẽ cố gắng nỗ lực để có được cuộc sống như vậy.
Nhưng bây giờ có một con đường tắt xuất hiện, đó là Thẩm Tu.
Miểu Miểu nói đúng, nếu tôi gả cho Thẩm Tu, sau này nó còn phải nghe lời tôi.
Mặc dù chỉ là một câu nói đùa, nhưng ngại gì mà không thử?
“Miểu Miểu, cậu đi hóng hớt xem chú hai cậu thích con gái kiểu gì cho tớ.”
Nó sáng cả mắt lên, “Yên tâm, tớ nhất định sẽ tìm cho cậu câu trả lời chính xác.”
Rồi nó lại do dự, “Nếu chú hai tao không thích kiểu như mày thì sao?”
Tôi cười nhẹ, “Anh ấy thích con gái kiểu gì thì tao chính là kiểu đó.”
5,
Hơn 11h, Miểu Miểu gửi tin nhắn cho tôi.
Nó nói với tôi: “Tao không hỏi được.”
Tôi hỏi ngược lại: “Chú mày bảo sao?”
Miểu Miểu: “Chú tao bảo trẻ con không được hỏi chuyện người lớn.”
“…”
Đây đúng là lời Thẩm Tu nói được.
Xem ra tôi phải đích thân lâm trận.
Thế là sáng hôm sau, tôi pha cafe mang đến cho Thẩm Tu, lúc đó anh ấy không có ở văn phòng, tôi ngồi đợi anh một lúc.
Tầm 5 phút sau, anh bước vào.
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc.” Tôi nở một nụ cười.
“Chào buổi sáng.” Thẩm Tu ngồi xuống bắt đầu làm việc.
Thấy tôi chưa ra ngoài, anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Còn có chuyện gì sao?”
Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn hỏi, chuyện gặp mặt giữa hai gia đình sắp xếp như thế nào?”
Thẩm Tu nghiêm túc đặt tập tài liệu xuống: “Anh sẽ sắp xếp, hỏi xem chú dì khi nào có thời gian?”
“Thứ bảy hoặc chủ nhật.”
Thẩm Tu gật đầu, “Được, vậy thì chủ nhật tuần này đi.”
“OK.”
Tôi vẫn chưa đi, thăm dò hỏi: “Em nên biểu hiện thế nào? Lần trước anh có hài lòng không?”
Thẩm Tu nhìn tôi: “Doãn Lê, em không cần phải thế nào cả, làm chính mình là được rồi.”
Anh có ý gì?
Có nghĩa là dù sao cũng là giả, tôi thế nào cũng được?
Tôi không thể hiểu nổi anh.
Xem ra đích thân lâm trận cũng không thăm dò được anh.
Thẩm Tu lại lên tiếng: “Em rất tốt.”
Tim tôi khẽ run lên, “Ý anh là, em… rất tốt?”
“Đương nhiên.” Anh khẳng định, giống như đó là điều hiển nhiên.
Thì ra hình tượng của tôi trong lòng anh lại tốt như vậy.
“Em hiểu rồi, tổng giám đốc!” Tôi mỉm cười gật đầu rồi đi ra.
Yes!
Tôi cảm thấy mình sắp tán được Thẩm Tu rồi.
…
Khi tôi nói với bố mẹ về cuộc gặp gỡ này, họ đều rất ngạc nhiên.
Nhất là mẹ tôi.
Bà ấy nói: “Mẹ tưởng con phải độc thân đến cuối đời.”
Tôi tròn mắt, “Sao mẹ lại nghĩ thế? Vậy sao mẹ không giục con tìm đối tượng?”
“Sao phải giục con?” Mẹ tôi liếc tôi một cái, “Con muốn ;làm gì thì làm, đó là cuộc đời của con, mẹ cũng không thể sống hộ con, con muốn làm thế nào là quyền của con.”
Bố mẹ tôi rất tốt.
“Thẩm Tu, ông chủ của con sao?” Bố tôi trầm tư một lúc, nhìn về phía mẹ tôi, “Chênh lệch giữa hai nhà chúng ta có quá lớn không?”
Mẹ tôi bình tĩnh nói, “Tôi hiểu ý ông, nhưng nhà chúng ta cũng không tệ, hơn nữa con bé Tiểu Lê xuất sắc như vậy, Thẩm Tu thích nó cũng là chuyện thường, ông không cần lo đâu…”
Bố tôi lại cau mày, “Con gái chúng ta tất nhiên là rất xuất sắc, nhưng tôi cũng không tán thành Tiểu Lê bước vào gia tộc lớn như vậy, vũng nước này quá sâu.”
Sau đó ba lại nói với tôi: “Nhưng nếu con gái đã quyết định, bố ủng hộ con. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, bố mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc của con.”
Thật ra bọn họ nghĩ hơi xa rồi, tôi còn chưa tán được Thẩm Tu.
Sau khi về phòng, tôi nhắn tin cho Miểu Miểu: “Chú hai của cậu có điểm yếu nào không?”
Miểu Miểu gửi 6 gạch đầu dòng viết 6 điểm.
Sau đó gửi thêm một tin nhắn thoại: “Mày đáng sợ ghê, định giở trò gì thế?”
“Tao đang xem xét xem làm thế nào mới tán được chú mày.”
Miểu Miểu gọi video cho tôi.
Tôi vừa nghe máy đã nghe được tiếng cười lớn của nó.
“Tự nhiên tao nhớ tới một chuyện, tao nói mày nghe, chú hai tao độc thân từ trước tới giờ, mày nghĩ một người đàn ông độc thân hơn ba mươi năm sẽ có điểm yếu gì?”
Nó lúc nào cũng giàu trí tưởng tượng, còn hay vòng vo như vậy, tôi không hiểu ý nó là gì.
Miểu Miểu ho nhẹ: “Bạn trai tao muốn ngủ cùng tao, mấy ngày lại đòi một lần. Mày nghĩ xem chú tao nhịn hơn ba mươi năm thì có nhịn được không?”
Tôi hiểu ra, “Ý mày là tao lên giường với chú hai mày, đúng không?”
Miểu Miểu nháy mắt, “Mày hiểu ý tao mà.”
6,
Thẩm Tu sắp xếp buổi gặp mặt giữa hai gia đình rất tốt.
Bố mẹ tôi rất hài lòng, họ nói chuyện với bố mẹ Thẩm Tu rất vui vẻ.
Có thể nhìn ra được bố mẹ Thẩm Tu mặc dù sinh ra trong một gia tộc lớn, nhưng phẩm chất và tố chất rất tốt, cao quý nhưng không tỏ ra cao cao tại thượng.
Bố mẹ tôi cũng không phải loại người a dua nịnh hót, nên họ không bao giờ cảm thấy nhà mình thua kém những người có tiền.
Bố mẹ tôi vô cùng hài lòng với Thẩm Tu, còn bố mẹ anh ấy cũng cảm thấy tôi rất tốt.
Xem ra hai bên gia đình đều muốn bàn đến hôn sự của tôi và Thẩm Tu.
Tôi nghĩ mình cần nói chuyện với Thẩm Tu.
Buổi tối, tôi gọi cho anh ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi gọi cho anh ấy vì vấn đề cá nhân.
“Tổng giám đốc, em muốn nói chuyện với anh, chúng ta gặp nhau được không?”
Thẩm Tu: “Ừ.”
“Anh đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Vậy em qua tìm anh được không?”
“Được.”
Thế là tôi đi đến nhà Thẩm Tu.
Đây không phải lần đầu tôi đến nhà Thẩm Tu, tôi từng đến nhà anh lấy đồ hoặc tài liệu vài lần, nên cũng không xa lạ gì.
Tôi biết mật khẩu nhà anh.
Thẩm Tu mặc bộ quần áo ngủ, rót cho tôi một ly rượu vang.
Tôi nhận lấy, “Cảm ơn.”
Tôi uống cạn ly rượu để tăng thêm lòng dũng cảm.
Tôi đặt ly rượu xuống, lấy hết can đảm nói: “Thẩm Tu, chúng ta kết hôn đi.”
Thật ra lúc đầu tôi không định nói vậy.
Ban đầu, tôi muốn đi đường vòng.
Bây giờ hai bên gia đình đã gặp nhau, cũng rất hài lòng, tiếp theo nên làm gì?
Không kết hôn không được.
Tôi định nói như vậy.
Ai biết được vừa mở miệng ra mà đã cầu hôn với Thẩm Tu rồi.
Lời vừa nói xong, tôi đã hối hận rồi.
Đang nghĩ xem làm thế nào mới cưa được Thẩm Tu, anh đã lên tiếng: “Được.”
Tôi ngạc nhiên.
Anh đồng ý rồi?
“Ý em là kết hôn thật.”
Anh nhìn vào mắt tôi, “Anh biết, anh cũng nói là kết hôn thật.”
Tôi ngạc nhiên, “Anh thật sự muốn kết hôn với em?”
“Tại sao không?” Anh hỏi lại tôi.
Hóa ra anh không phải không muốn kết hôn.
Không phải…
Không muốn kết hôn?
Tóm lại giờ tôi mới hiểu, Thẩm Tu cũng rất nóng lòng muốn kết hôn rồi.
Nhưng chắc chắn anh cũng đã suy nghĩ kĩ càng, người như Thẩm Tu sao có thể tùy tiện tìm người kết hôn.
Chắc chắn mọi phương diện của tôi đều phù hợp với yêu cầu của anh.
Dù sao tôi cũng xuất sắc như thế.
Giống như tôi cũng rất vừa ý Thẩm Tu.
Ngoài vấn đề trong công việc anh ấy quá khắt khe lại còn khó tính, khiến tôi cảm thấy rất phiền.
Được cái ngoài điểm đó ra thì cũng không có gì để chê.
“Vậy khi nào thì chúng ta kết hôn?”
“Hôm nay muộn rồi.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Ngày mai 9 giờ, chúng ta gặp nhau ở cục dân chính.”
“…” Tôi chậm rãi gật đầu, “Vâng.”
Anh lại liếc nhìn đồng hồ, “Giờ cũng muộn rồi, em ở lại đây đi?”
Tôi khựng lại, một cảm xúc phức tạp dâng lên từ đáy lòng, vừa hồi hộp vừa mong chờ.
“Vâng.”
Dù sao ngày mai cũng kết hôn rồi, hôm nay ngủ cùng nhau cũng rất bình thường.
Hai mươi tám năm còn nguyên zin của tôi hôm nay sẽ kết thúc.
Sau đó Thẩm Tu đưa tôi đến phòng của khách.
Á đù, thì ra hai mươi tám năm còn zin của tôi vẫn chưa kết thúc được