THÀ CHẾT CŨNG KHÔNG LEO GIƯỜNG - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:16:36
11.
Hạ thu tới, đông cũng về.
Sau vài tháng sống chung, và Hà Húc trở nên ăn ý, ngay cả con chim ưng của cũng lúc đói thì tìm .
ngày đông chí, đang hầu hạ đại nhân ăn sủi cảo, thị vệ đột nhiên chạy đến tìm .
“Hắc cô nương, ngoài cổng nam nhân tìm , là họ hàng xa của cô.”
Hả???
Ta gì họ hàng xa?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ta theo thị vệ cổng, từ xa thấy nam nhân ăn mặc đơn bạc ngoài cổng ngó nghiêng.
Đến gần kỹ, hóa là Thôi đại ca.
“Thôi đại ca, đến đây?”
Mặt Thôi đại ca gầy nhiều, thấy , liền lau nước mắt đầy tủi .
“Tân Hi , là để tìm , chịu bao nhiêu khổ cực dọc đường, đế giày cũng mòn hết cả .”
Ta cúi đầu , quả nhiên, giày thủng một lỗ lớn, ngón chân lộ ngoài đỏ ửng vì lạnh, khiến đau lòng rơi nước mắt.
“Thôi đại ca, đến đột ngột thế, đường xa như , sắp tuyết rơi, lạnh cóng thì ?”
Thôi đại ca gạt nước mắt, chỉ chiếc xe ngựa phía : “Ban đầu tự bộ một đoạn, sợ xót nên dám tiếp, liền thuê một chiếc xe ngựa, năm lượng bạc, đưa tiền cho .”
Năm lượng?
“Muội …. tiền, tiền đều gửi hết cho …”
Thôi đại ca sửng sốt, kéo góc.
“Vậy bây giờ? Ta vì nên mới thuê xe, nơi là kinh thành, chỉ là , thể bỏ mặc .”
“Vị thượng thư đối xử với ? Ta thị vệ nhà , cho hầu hạ bên cạnh . Hắn giàu như , tùy tiện thưởng chút đỉnh cũng hơn nhiều. Đừng là nỡ cho đấy nhé.”
Thôi đại ca càng càng kích động, giọng điệu cũng gay gắt hơn: “Tân Hi, đừng quên, chính chỉ đường cho , nên mới ngày hôm nay, thể vong ơn bội nghĩa!”
Ta sợ nhất là Thôi ca nổi giận, vội kéo tay áo giải thích:
“Không , thật sự đều gửi hết tiền cho , nhưng đừng lo, sẽ xin đại nhân thêm một ít, đợi một chút.”
Lúc sắc mặt Thôi đại ca mới dịu xuống: “Mau , chờ .”
12.
“Đại… đại… đại nhân…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tha-chet-cung-khong-leo-giuong/8.html.]
Hà Húc ăn no đang huấn luyện chim ưng, đầu .
“Lưỡi cắt ?”
“Không , nô tỳ xin đại nhân, thể cho nô tỳ nhận năm lượng bạc ?”
“Lý do.”
Ta kể chuyện Thôi đại ca đến kinh thành cho , nhưng vì là xin tiền nên chột , cúi đầu lí nhí:
“Nô tỳ ngài cho hai mươi lượng trả xong, nhưng sức nô tỳ lớn thế nào ngài cũng , nô tỳ thể nhiều việc hơn!”
“Đốn củi, giặt quần áo, quét sân, cọ bô, nô tỳ thể hết! Không cần trả thêm bạc!”
Hà Húc chống cằm , giọng điệu bình thản: “Đủ ?”
“Nếu ngài thấy đủ, nô tỳ còn thể… còn thể canh đêm, việc của ám vệ đại ca nô tỳ cũng !”
Trong mắt Hà Húc lóe lên chút ý : “Bản quan hỏi ngươi năm lượng đủ , tiền xe năm lượng , ở ? Ăn ở thế nào?”
Không ngờ Hà Húc dễ chuyện như , cúi đầu, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
“Đại nhân… ngài thật là … từ nhỏ đến giờ, nô tỳ thấy ai đối xử với nô tỳ như ngài…”
“Được , đừng ở đây chướng mắt bản quan, đến phòng quản sự lấy năm mươi lượng, ngươi vẫn chỉ cần hầu hạ bản quan như cũ, coi như lãnh bạc .”
“À, những chuyện khác quan trọng, ngươi chỉ cần nhớ một điều — tuyệt đối trèo lên giường!”
Ta cảm kích Hà Húc, kìm bước lên phía hai bước.
Hà Húc tưởng định ôm , sợ tới mức bật dậy.
Trong lúc lên, quỳ phịch xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh.
“Đại nhân, nô tỳ thề, nô tỳ sẽ coi ngài như cha ruột mà hầu hạ! Phụ đại nhân, để hài nhi dập đầu …”
“Cút!”
13.
“Đây là thượng thư đại nhân cho ?”
Bên ngoài phủ, Tôn thị vệ đang canh gác, vuốt đao, ánh mắt thiện cảm trừng Thôi đại ca.
Thôi đại ca chút sợ hãi, liền kéo gần xe ngựa.
“Đại nhân là , bạc thuê phòng, nếu đến thì yên tâm sách.”
Thôi đại ca cầm bạc lật qua lật , đưa lên miệng cắn thử, kích động thôi.