THÀ CHẾT CŨNG KHÔNG LEO GIƯỜNG - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:16:37
“Tân Hi, thật sự ngờ, năng lực như , vị thượng thư đó là như nào, mà đối xử với như .”
“Chúng bám quý nhân, ở kinh thành cũng coi như , với chuyện thi ?”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ta ngơ ngác: “Nói mà, ?”
“Tốt quá, nếu thật sự coi trọng , chắc chắn sẽ giúp đỡ vài phần! Như , kỳ thi mùa thu ắt hy vọng !”
Nghĩ đến những nhờ vả Hà Húc, động một chút là vạn lượng vàng, vội lắc đầu.
“Thôi đại ca, đại nhân là , nhưng giá tay của ngài cao lắm. Chúng tiền, ngài sẽ giúp !”
Thôi đại ca đột nhiên dùng ngón tay xoa xoa mu bàn tay , nháy mắt :
“Đó là với khác, ở bên cạnh , chỉ cần chịu khó hầu hạ , khiến thoải mái, còn tiếc gì mà cho chút lợi ích?”
Thấy vẫn đồng ý, Thôi đại ca cũng thêm, chỉ cất bạc .
“Tân Hi, ngoài một lúc , hầu hạ đại nhân , tìm phòng, chúng gì từ từ .”
Nghĩ đến việc Thôi đại ca đầu đến kinh thành, chút lo lắng.
“Trong thành quen thuộc, là dẫn …”
Sắc mặt Thôi đại ca chút tự nhiên, vẫy tay với , nhanh chóng lên xe ngựa.
“Không cần, tự lo , về .”
Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, cảm thấy vui vẻ.
Kinh thành rộng lớn , cũng , cảm thấy việc càng thêm hăng hái.
14.
Thôi đại ca thuê một căn nhà nhỏ trong thành.
Không lớn, nhưng cũng đủ ở.
Hà Húc quen hầu hạ, thích khác đến gần.
Vì , ít khi khỏi phủ, chỉ lúc chợ mới tranh thủ chuyện với Thôi đại ca vài câu.
Thôi đại ca dường như hứng thú với Hà Húc, luôn hỏi về sở thích và tính cách của .
Ta tưởng Thôi ca ơn đại nhân, nên kể hết chuyện, còn khuyên chăm chỉ sách, cơ hội nhất định báo đáp đại nhân.
Thôi đại ca là ơn, đáp ứng, còn một bức thư đưa cho , bảo chuyển đến đại nhân.
“Đây là gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tha-chet-cung-khong-leo-giuong/9.html.]
Ta chút chữ, thể câu đơn giản, nhưng phức tạp thì hiểu.
“Tân Hi, đại nhân đối xử với như , nên cảm ơn , chuyển bức thư cho , Hà đại nhân sẽ hiểu ý của .”
Ta gật đầu, lúc dùng bữa đưa thư cho Hà Húc.
Hà Húc mở thư , liếc qua, đặt xuống, cũng gì thêm.
15.
Mùa thu năm , Thôi đại ca thi rớt.
Biết tin, xin đại nhân nghỉ một canh giờ, chạy đến an ủi Thôi ca.
Trong căn nhà nhỏ, Thôi đại ca uống nhiều rượu, thấy , đỏ mắt chất vấn:
“Tân Hi, cầu xin giúp ? Với , chuyện chỉ nhỏ như móng tay thôi, giúp ?”
Thôi đại ca say rượu, mê sảng.
Ta vắt khăn lau mặt cho , rót một chén .
“Thôi đại ca, , năm nay đỗ, còn năm , năm nữa, học vấn của cao như , chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ thành công…”
“Năm nào nữa?”
Thôi đại ca đột nhiên dậy, dùng khuỷu tay kẹp lấy cổ , đè xuống giường, mắt đỏ ngầu: “Tân Hi, năm nay bao tuổi ? Hai mươi lăm , năm nay hai mươi lăm ! Ta còn nhiều năm nữa , năm nay nhất định đỗ!”
“ năm nay yết bảng …”
Thôi đại ca tiến gần, giật khăn che mặt của , ánh mắt mê ly: “Tân Hi, còn ?”
“Ta?”
“Thật là phú quý dưỡng , đây đen đúa xí, nhưng nuôi chỉ hai năm, da dẻ mịn màng thế , trông chút dáng vẻ kinh thành …”
Ta cảm thấy ngứa ngáy mặt vì tay Thôi đại ca, vô thức đẩy .
Thôi đại ca đề phòng, đẩy mạnh, ngã xuống đất.
Ta vội vàng dậy đỡ , nhưng thấy khuôn mặt Thôi đại ca đột nhiên biến sắc.
“Thế nào? Hắn ngủ với ngươi hai năm, giờ chạm một cái cũng ?”
Ta sững , ngàn lời nhưng cảm thấy thể thốt một chữ.
Thôi đại ca gắng gượng dậy, đầy giận dữ, giọng lạnh lùng:
“Tiện nhân, còn giả vờ cái gì? Thứ hàng chơi đến nát còn biến thành kẻ ngu ?”