Thái Tử Đến Từ Tương Lai
Chương 23: Tai Tiếng Của Thái Tử
Điều Lăng Mặc Vân lo lắng lại là dư thừa.
Dưới sự sắp xếp của Tô Mạc Già, tất cả gia đinh và tiểu nhị của Tô phủ cũng gia nhập hàng ngũ chuyển bạc.
Thời đại này còn chưa sử dụng ngân phiếu hay tiền giấy.
Đồng tiền có giá trị chỉ gồm ba loại vàng, bạc, đồng thôi.
Một trăm vạn lượng bạc, trọng lượng lên đến bảy tám vạn cân, đủ để xếp thành một hòn núi nhỏ, cực kì chấn động.
Sau khi đám người Lăng Mặc Vân đi vào nhà kho của Tô gia lập tức bị lóa mắt.
Bạc, chỗ nào cũng toàn là bạc... Sáng chói cả một mảng!
Mười tên quân cận vệ của thái tử, người nào người nấy điên cuồng nuốt nước bọt.
Lần đầu tiên trong đời bọn họ thấy nhiều bạc đến vậy.
"Dọn! Dọn nhanh đi..."
Lăng Mặc Vân ra lệnh một tiếng, ngay lập tức mọi người như được tiêm máu gà, làm việc trong khí thế ngất trời.
Mặc dù biết đây không phải của mình, nhưng nhiều bạc như vậy, chỉ cần sờ sờ thôi cũng đã hạnh phúc rồi.
Nhiều người thì hiệu suất cao.
Chưa đến nửa canh giờ, toàn bộ một trăm vạn lượng đã được khuân vác xong.
Một đoàn dài đằng đẵng cả trăm chiếc xe dùng ngựa và lừa để kéo, đứng ngoài cửa Tô gia xếp thành một con rồng dài.
Toàn bộ con phố nhanh chóng bị chặn lại.
Trêи những chiếc xe kia là những cái rương lớn chứa đầy bạc, lúc khuân vác không cẩn thận để lộ ra khiến cho người qua đường thèm thuồng không thôi.
Bọn họ rối rít dừng chân vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Nhiều bạc như vậy... Không phải Tô gia xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Lửa bát quái trong lòng mọi người hừng hực bùng lên.
Có câu gọi là không nên khoe của.
Một lần mang ra nhiều bạc như vậy, trong mắt dân chúng, Tô gia chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó lớn lắm.
Quả nhiên.
Suy đoán của họ nhanh chóng được xác minh.
Lúc vị thái tử ăn chơi trác táng nổi tiếng khắp kinh thành - Vương An, được người của Tô gia cung tiễn, nghênh ngang đi ra, tất cả đều đã rõ ràng.
"Hóa ra là chuyện tốt thái tử làm!"
Bách tính vây xem bừng tỉnh tự nhiên thông suốt.
Vì tin đồn quanh năm về vị thái tử trẻ tuổi gần như tệ hại, tin tức một khi truyền ra sẽ nhanh chóng trở thành tam sao thất bản...
Ghê gớm, quá kinh khủng mà!
Gia tài bạc triệu của Tô gia bị vị thái tử ăn chơi trác táng kia cướp bóc... ít nhất cũng trăm vạn lượng bạc!
Toàn bộ kinh thành ầm ĩ.
"Tô gia đúng là xui tám đời mà, vợ chồng gia chủ qua đời, giờ lại bị cướp bóc, gây nghiệp mà!"
"Còn không phải sao, vị thái tử ăn chơi trác táng kia rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có còn vương pháp không vậy?"
"Hầy, vương pháp... Toàn bộ triều Đại Viêm là của người ta, ngươi nói vương pháp với người ta? Chỉ tội nghiệp cho vị Tô tiểu thư kia..."
"Ôi! Gặp phải vị trữ quân như vậy, tương lai Đại Viêm ta nguy rồi!"
Một khoảng thời gian sau, đầu đường cuối xóm đâu đâu cũng tràn đầy những lời mắng chửi Vương An.
Một vài thương nhân nhà cao cửa rộng người nào người nấy cũng đều đóng cửa tự bế, từ chối tiếp khách.
Chi chủ trong nhà cũng âm thầm dặn dò con cháu hậu bối, thời gian gần đây cần phải khiêm tốn lại.
Làm ăn có thể tạm dừng, tiền cũng có thể kiếm ít một chút, dù thế nào cũng không thể bị vị thái tử quần là áo lụa đó nhắm đến...
Nếu không sẽ dẫm lên vết xe đổ của Tô gia đấy.
Nếu Vương An biết, chỉ vì mình dọn bạc của Tô gia mà khiến kinh tế của kinh thành một hai tháng sau đó tiêu điều, không biết sẽ có cảm tưởng ra sao.
Vương An hăng hái hăm hở ngồi trong xe ngựa, suốt chặng đường ngựa không ngừng vó chạy về hoàng thành.
Một trăm vạn lượng về tay.
Sau đó chính là lúc để Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh thực hiện vụ cá cược.
Lúc nào hai người này cũng chống lại Viêm Đế, lòng lại hướng về Huệ vương, dù là Vương An hay Viêm Đế đều không chấp nhận được chuyện bọn họ cứ ngồi ở địa vị cao.
Đổi càng sớm càng tốt.