Thái Tử Gia, Hôn Ước Đã Vô Nghĩa Rồi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:27:47
5
Bạch Vi Vi liên tục gửi thêm hàng loạt ảnh cưới giữa cô ta và Cận Thâm, vẫn chưa thấy nhục, thậm chí còn gọi video tới.
"Chị Tống Miên à, ngại quá nha~ Tôi thật sự rất thích chiếc váy cưới này, chỉ tiếc là vòng một hơi nhỏ, không biết sửa lại theo số đo của tôi thì có kịp lễ đính hôn không đây~"
Buổi tiệc đính hôn của Cận Thâm vẫn chưa bị hủy.
Tôi nhìn chiếc váy cưới trên người Bạch Vi Vi, nhướng mày – cô ta lúc thì đeo bám Cận Thâm, lúc lại lượn quanh Cận Yến Hứa, chỉ cần hơi nhíu mày là có hai người đàn ông phát rồ vì cô ta.
Giờ chịu dừng lại thật sao? Đúng là lạ đời.
Tôi không đáp lại sự khiêu khích của cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Cận Thâm trong khung hình – anh ta vẫn im lặng từ đầu tới cuối.
Ngũ quan anh tuấn, gương mặt giống Cận Yến Hứa đến kỳ lạ, chỉ là giữa chân mày phảng phất vẻ âm u.
Giống hệt cái dáng vẻ khi tôi và Giang Niệm lần đầu gặp anh ta.
Tôi cúi đầu, nhìn hệ thống hiển thị nơi cổ tay.
Cột "Chỉ số tình cảm" của Cận Thâm: 100.
Tôi bật cười.
"Cận Thâm, anh có muốn biết vì sao Giang Niệm lại n h ả y l ầ u không?"
Cận Thâm lập tức ngẩng đầu, trong mắt lóe lên thứ điên dại ghê người.
"Ai nói Giang Niệm chec rồi?!"
"Chúng tôi sắp kết hôn rồi! Cô dám n g u y ề n r ủ a cô ấy à?!"
Mặt Bạch Vi Vi tái mét ngay tức khắc.
6
Cận Thâm phát điên thật rồi.
Bạch Vi Vi bị anh ta túm tóc lôi xềnh xệch vào phòng bệnh.
Khi bị ném xuống đất, váy cưới cô ta đã rách bươm, đôi chân dài luôn tự hào giờ máo thịt lẫn lộn.
Máo từ giữa hai chân cô ta trào ra, giống hệt cái ngày Giang Niệm ra đi.
"Nói! Giang Niệm ở đâu?!"
Mắt Cận Thâm đỏ rực như dã thú.
Tôi bị anh ta b ó p c ổ, nhìn dòng chữ đỏ rực và khói đen trên đầu anh ta:
"Giang Niệm chec rồi. Lúc ngã xuống, cả người nát bấy, trong bụng còn có một đứa bé."
"À phải rồi, tôi quên mất, đứa bé đó đâu phải của anh, vì chính tay anh đã đẩy cô ấy lên giường người đàn ông khác."
Cận Thâm bóp mạnh hơn.
"Tôi không tin!"
"Cô ấy còn chuẩn bị đám cưới, sao có thể rời bỏ tôi! Dù có chec… nhất định cũng chỉ là lừa tôi, để tôi hối hận thôi!"
"Đúng vậy, chắc chắn là thế… cô ấy giận rồi, nên mới trốn tôi… đúng không? Cô là bạn thân nhất của cô ấy… cô giấu cô ấy ở đâu rồi?!"
Anh ta nói như lên đồng, giọng dồn dập, ánh mắt tràn đầy cầu xin nhìn tôi, bàn tay siết cổ càng lúc càng mạnh, như thể sợ tôi phủ nhận điều đó.
Tôi thở không ra hơi, lại cười phá lên.
Ha, Giang Niệm, anh ta vậy mà không tin cậu đã chec.
Anh ta không dám tin!
Mọi thứ anh ta đều biết, nhưng lại không dám đối mặt!
7
Ngay khi tôi sắp bị siết chec, Cận Yến Hứa phá cửa xông vào.
Một cú đ ấ m thẳng vào bụng Cận Thâm, rồi lao tới kiểm tra vết thương của Bạch Vi Vi.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của tôi, anh ta khựng lại, ánh nhìn thoáng chần chừ.
"Tiểu Miên, anh…"
Tôi lạnh lùng quay mặt đi, nhìn về phía Cận Thâm.
Anh ta như bị một cú đấm kia rút hết sức lực, nằm bẹp dưới đất như đống thịt nát, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
"Cho tôi gặp Giang Niệm…" anh ta lẩm bẩm.
Nghe nói hôm Giang Niệm chec anh ta đã ngồi ôm x á c cô ấy suốt đêm, tinh thần sụp đổ hoàn toàn, cuối cùng phải do chính Cận Yến Hứa ra tay đánh ngất kéo đi.
Người chec rồi, mới bắt đầu yêu.
Đàn ông… thật rẻ mạt.
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười đáp lại: "Được thôi, anh giec họ Bạch kia đi."
Mắt Cận Thâm lập tức sáng rực.
"Tống Miên!" – Cận Yến Hứa quát lớn, trừng mắt nhìn tôi, như muốn ngăn cản điều gì.
Nhưng Cận Thâm đã như con thú hoang ngửi thấy mùi máo, lao về phía Bạch Vi Vi với đôi mắt đỏ rực.
Trong phòng bệnh, tiếng đ ấ m đ á xen lẫn tiếng hét chói tai của Bạch Vi Vi vang vọng – thật dễ chịu.
Tôi từ từ đẩy xe lăn, chọn một vị trí tốt nhất, thong thả xem vở kịch "hai chú cháu trở mặt vì một người phụ nữ".
Ngày trước tôi và Giang Niệm toàn đứng ngoài xem những cảnh này, chưa bao giờ thấy buồn cười đến thế.
Cho đến khi Cận Thâm bị người ta kéo đi, Cận Yến Hứa mới lạnh lùng nhìn tôi.
"Tống Miên, em làm loạn đủ chưa?!"
Tôi nghiêng đầu, cười nhẹ:
"Tôi nói rồi, tôi muốn Bạch Vi Vi chec."
Lồng ngực Cận Yến Hứa phập phồng, cuối cùng cũng xé toạc lớp mặt nạ dịu dàng giả dối, nắm chặt tay như đang cố kìm nén cơn giận muốn đ á n h tôi.
"Chỉ cần em dừng lại, chuyện kết hôn hay bất cứ điều kiện gì, anh đều đồng ý."
Anh ta đứng cao hơn tôi, giọng điệu như bố thí:
"Những năm qua em đã giúp anh rất nhiều, chỉ cần em không gây rối nữa, anh có thể đối xử tốt với em."
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta, chậm rãi nở một nụ cười thê lương.
"Kết hôn, tôi không cần nữa."
"Anh, tôi cũng không cần nữa."
8
Tôi và Giang Niệm lớn lên trong cùng một trại trẻ mồ côi. Thế giới này, không có Giang Niệm, tôi cũng chẳng còn gì để lưu luyến.
Về nhà chỉ có 50% cơ hội, mà tệ nhất thì cũng chỉ là cái chec thôi.
Giang Niệm còn dám bước đi, tôi còn sợ gì nữa?
Biểu cảm chắc nịch của Cận Yến Hứa thoáng chốc cứng đờ, anh ta nhìn tôi như thể đang nhìn người xa lạ, lặp đi lặp lại vài lần mới xác nhận tôi không hề nói đùa.
Anh ta hừ lạnh một tiếng vì quá giận, giật mạnh cửa đóng sầm lại, kéo theo Bạch Vi Vi rời đi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tôi xoa đôi chân không còn cảm giác, lôi ra một món đồ trong túi – là chiếc điện thoại mà Cận Thâm lén nhét cho tôi trong lúc hỗn loạn.
Dạo này Cận Yến Hứa sợ tôi truyền ra điều gì bất lợi cho Bạch Vi Vi nên cấm tôi liên lạc với thế giới bên ngoài.
【Đinh!】
Tin nhắn từ Cận Thâm hiện lên.
【Cô muốn t r ả t h ù bọn tôi thế nào, tôi giúp cô.】
9
Bạch Vi Vi được sắp xếp ở phòng bệnh ngay cạnh tôi.
Giống như lúc cứu tôi, Cận Yến Hứa lại chi số tiền lớn mời bác sĩ thẩm mỹ hàng đầu đến, không cho phép đôi chân của cô ta để lại bất cứ vết sẹo nào.
Chỉ là, hình như Cận Yến Hứa đang giận dỗi với tôi.
Mỗi lần đi ngang qua phòng bệnh của tôi, anh ta đều cố tình dừng lại vài giây, nhìn tôi lạnh lùng mấy lần rồi bỏ đi khi thấy tôi chẳng có phản ứng gì.
Tôi chẳng hiểu anh ta đang giận cái gì.
Không còn Cận Thâm là tình địch, cũng không còn tôi – vị hôn thê suốt ngày bám lấy anh ta, lẽ ra anh ta nên thoải mái ở bên Bạch Vi Vi chứ?
À không.
Trong lòng Bạch Vi Vi, dù Cận Yến Hứa có là người thừa kế nhà họ Cận, cũng chỉ là “bánh xe dự phòng”.
"Tống Miên, cô đúng là đáng thương. Cứ tưởng chỉ cần n h ả y l ầ u là Cận Yến Hứa sẽ động lòng với cô à? Dù Giang Niệm chec là do tôi thì sao chứ? Anh ấy vẫn chẳng nỡ để tôi bị thương chút nào."
"Chỉ tiếc Cận Thâm – thằng điên ấy, lại thật sự yêu Giang Niệm! Làm hại chân tôi thành thế này! Nhưng tôi khác mấy người, mất một người đàn ông, tôi còn có người tiếp theo!"
Bạch Vi Vi tìm đến tôi, khoe khoang về loại kem trị sẹo trị giá hàng triệu đô mà cô ta đang dùng trên chân.
Là do Cận Yến Hứa vất vả tìm kiếm, dốc sức mang về cho cô ta.
Tôi không nói gì, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại cô ta, đang là giao diện chat với một người đàn ông khác.
Ảnh cưới với Cận Thâm, cả hình ảnh đôi chân bị thương hôm nay, đều được cô ta gửi sang đó.
Khác với thái độ lạnh nhạt với Cận Yến Hứa và Cận Thâm, trong cuộc trò chuyện với người đàn ông kia, cô ta dùng toàn màu xanh – là người nói nhiều hơn, còn đối phương chỉ trả lời vài câu hờ hững.
Hệ thống từng nói: đây là một cuốn tiểu thuyết ngược tâm.
Nữ chính Bạch Vi Vi yêu thầm nam chính không thành, lặng lẽ bên cạnh anh ta nhiều năm, nhờ có nam phụ và nam ba bầu bạn, từng bước trưởng thành và tiến bộ, cuối cùng mới khiến nam chính nhìn mình bằng con mắt khác, và rung động.
Nam phụ và nam ba tất nhiên là Cận Yến Hứa và Cận Thâm.
Hiện tại, cốt truyện mới chỉ đi được nửa chặng đường. Giữa Bạch Vi Vi và Cận Yến Hứa, vẫn còn nhiều ràng buộc.
Ánh mắt tôi chợt lóe lạnh, lặng lẽ mở điện thoại, chụp lại đoạn chat kia và gửi cho Cận Thâm.
10
Nửa tiếng sau, Cận Thâm xuất hiện.
"A Thâm! Anh vẫn còn giận em sao?" – Bạch Vi Vi vui mừng reo lên khi thấy anh, nhất là lúc trông thấy bó hoa trong tay anh.
Cô ta đắc ý liếc tôi một cái, rồi khập khiễng bước tới đón.
"A Thâm, em biết hôm đó em sai rồi. Em không ngờ Giang Niệm đã mang thai, nhưng dù sao đứa bé đó cũng không phải con anh. Em chỉ muốn mọi người thấy rõ bộ mặt thật của cô ta…”