Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thái Tử Gia, Hôn Ước Đã Vô Nghĩa Rồi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:27:47

 

"Cút!"

 

 

"Không xứng nhắc đến tên cô ấy!"

 

Cận Thâm vung tay hất cô ta ngã lăn ra đất. Bạch Vi Vi sững người, không dám tin nhìn anh.

 

Trong mắt cô ta, ngoài người đàn ông kia ra, chưa từng có ai không bị cô ta mê hoặc.

 

Không cam tâm, cô ta còn định nói thêm điều gì.

 

Cận Thâm đóng sập cửa lại, đặt bó hoa bên giường tôi.

 

"Tôi biết, đến cả tôi… cũng không xứng để nhắc đến Giang Niệm."

 

Giọng anh nhỏ đi, nhìn ra cửa sổ, như thể bị rút hết sức sống, đôi mắt trống rỗng, như quay lại thời điểm từng bị trầm cảm giày vò.

 

Tôi khẽ vuốt cánh hoa.

 

Là hoa Diên Vĩ, loài mà Giang Niệm yêu thích nhất – biểu tượng của ánh sáng, tự do và tình yêu.

 

"Anh có biết Giang Niệm nói gì với tôi trước hôm cầu hôn không?"

 

Cận Thâm khựng lại, ánh mắt vừa mong đợi vừa sợ hãi.

 

"Cô ấy đã đặt tên cho đứa bé – Giản Lạc, hy vọng anh cả đời vui vẻ."

 

Cận Thâm bật khóc, ôm đầu đau đớn.

 

Báo cáo giám định pháp y cho thấy, đứa bé là con của Cận Thâm.

 

 

11

 


Hôm đó, Bạch Vi Vi giả vờ nói Cận Thâm bị bỏ thuốc. Giang Niệm lo lắng chạy tới, không ngờ lại thấy vài người đàn ông xa lạ trong phòng.

 

Giang Niệm lương thiện, nhưng không yếu đuối hay cam chịu.

 

Cô ấy rất kiên cường.

 

Lúc tôi đón được cô ấy, cô vừa n h ả y từ tầng hai xuống, gãy chân, toàn thân đầy vết thương.

 

Khi ấy, cô vẫn nghĩ đó chỉ là âm mưu của Bạch Vi Vi, vẫn tin Cận Thâm vô tội.

 

Chỉ số tình cảm của Cận Thâm khi ấy là 99, dù anh ta chưa dứt được Bạch Vi Vi, Giang Niệm vẫn tin anh ta không liên quan.

 

Cho đến khi mang thai, cô ấy vẫn vui vẻ chuẩn bị bất ngờ.

 

Cận Thâm khóc không thành tiếng.

 

Chậc, thật là những giọt nước mắt khiến người ta phát ngán.

 

"Đủ rồi, đừng bẩn tai tôi và Giang Niệm nữa. Thứ tôi cần đâu?"

 

Cận Thâm lau mặt, lấy ra một tập giấy tờ: "Nếu Giang Niệm còn sống, những thứ này vốn dĩ là để cho cô ấy. Giờ… giao cho cô cũng được."

 

"Cô thật sự không có chút tình cảm nào với chú tôi à?"

 

Anh ta nắm chặt bản chuyển nhượng cổ phần, vẫn chưa chịu buông tay.

 

Ánh mắt tôi nhìn về bóng người đang đứng ngoài cửa, bật cười mỉa:
"Sao? Sợ tôi mềm lòng, không dám b á o t h ù thay Giang Niệm à?"

 

 

"Yên tâm, tôi không ngu như Giang Niệm, vì một kẻ lòng lang dạ sói mà đến mạng cũng không tiếc."

 

Mặt Cận Thâm lập tức trắng bệch.

 

Tôi cất kỹ tập hồ sơ, xoay bánh xe lăn quay lại, nhìn thẳng vào ánh mắt đang đầy tức giận của Cận Yến Hứa, mỉm cười nhạt:

 

"Hẹn gặp lại ở đại hội cổ đông."

 

 

12

 


Trước khi chính thức nhìn thấy tên mình thay thế Cận Thâm trong danh sách cổ đông, tôi cũng chẳng tin anh ta thật lòng.

 

Chỉ số tình cảm 100?

 

Ngay lúc chỉ còn cách hạnh phúc một bước, anh ta vẫn có thể ra tay tàn nhẫn với Giang Niệm như thế.

 

Loại cặn bã như vậy mà dám nói hối hận?

 

Hối hận cái gì? Chẳng qua là vì anh ta sẽ không bao giờ tìm được ai yêu mình đến mức bất chấp tất cả như Giang Niệm nữa mà thôi.

 

Giờ người chec rồi, anh ta đóng vai nạn nhân, điên cuồng chạy khắp nơi, hô hào trừng phạt Bạch Vi Vi.

 

Đừng vội.

 

Từng người trong số các người, không ai thoát được.

 

Khi tôi lăn bánh xe tiến vào phòng họp, mười mấy cổ đông bên trong ai nấy đều biến sắc.

 

Biểu cảm của Cận Yến Hứa lại càng đặc sắc hơn.

 

"Tống Miên, em thật sự phải đi đến bước này với anh sao?"

 

"Chỉ dựa vào chỗ cổ phần ít ỏi từ Cận Thâm, em nghĩ em có tư cách đấu với anh à?"

 

Cái tên vô dụng nhu nhược đó sau khi bị Cận Yến Hứa đạp khỏi vị trí thừa kế, số cổ phần trong tay chẳng còn bao nhiêu.

 

Cận Yến Hứa vẫn là người có tiếng nói lớn nhất trong Cận thị.

 

Nhưng… cộng thêm phần của tôi thì khác.

 

 

13

 


Tôi mỉm cười lấy ra một bản hợp đồng, đặt thẳng trước mặt Cận Yến Hứa, hoàn toàn phớt lờ khuôn mặt đang nổi giận của anh ta.

 

"Khi anh bán công ty bên nước ngoài, tôi đã liều mạng cứu anh trong trận động đất, anh hứa sẽ chuyển chỗ cổ phần đó cho tôi."

 

Ánh mắt Cận Yến Hứa lập tức căng lại, vài giây sau bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, kinh ngạc đến mức không thể tin nổi.

 

Năm đó, Cận Yến Hứa bị lưu đày ra nước ngoài, nhà họ Cận xem anh ta như phế vật, mỗi tháng chỉ cho ít tiền đủ sống.

 

Anh ta chán đời, suốt ngày lăn lộn trong quán bar.

 

Tôi tìm đến, kéo anh ta ra khỏi vũng lầy đó:

"Dù có khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ bên anh."

 

Tôi giúp anh cai rượu, ôn lại chương trình đại học, dựng công ty riêng, cuối cùng gây được chút tiếng vang khiến ông cụ Cận phải nhìn anh ta bằng con mắt khác.

 

Bản hợp đồng này, là lời hứa của anh ta sau khi bán công ty nước ngoài – khi ấy tôi cứu anh ta trong trận động đất, anh ta cảm kích mà ký tên.

 

Khi đó tôi chỉ nghĩ đến chuyện về nhà với Giang Niệm, một lòng hoàn thành nhiệm vụ nên không đòi. Anh ta cũng không nhắc lại.

 

Giờ nhìn vẻ mặt sững sờ của Cận Yến Hứa, thì ra anh ta chưa từng nghĩ tôi sẽ thực sự thu nợ.

 

"Sao vậy? Cận tổng bất ngờ à? Hay là không định giữ lời?"

 

"Tống Miên!" – Bạch Vi Vi đứng cạnh tức tối quát lên, "Cô thật trơ trẽn! Tôi biết ngay từ đầu cô giúp anh Yến Hứa chỉ vì ngày hôm nay!"

 

"Đồ đàn bà thâm độc! Anh Yến Hứa còn đang chuẩn bị hôn lễ cho cô, cô không xứng với anh ấy!"

 

Nhắc đến chuyện này, Cận Yến Hứa như lấy lại được bình tĩnh, hít sâu một hơi, nhìn tôi nói:

 

"Tống Miên, anh biết em vẫn còn giận, anh đã đồng ý kết hôn với em rồi, nếu em vẫn còn…"

 

Ánh mắt anh ta liếc về phía Bạch Vi Vi, rõ ràng đang giằng co nội tâm, cuối cùng nói đầy đau khổ:

 

"Nếu em không chấp nhận được Vi Vi, anh sẽ cho cô ấy rời khỏi."

 

"Yến Hứa!" – Bạch Vi Vi hét toáng lên, nhào vào anh ta, vừa khóc vừa đánh.

 

Cận Yến Hứa giữ lấy tay cô ta, gương mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, giống như một người đang gánh trên vai bao đau khổ, oán trách ông trời bất công.

 

Tôi nhướng mày, tâm trạng khá tốt, giơ điện thoại lên chụp lại khoảnh khắc này, gửi cho một dãy số.

 

【?]


【Tổng giám đốc Kỳ, gặp một chút chứ?】

 

 

14

 


Kỳ Diệm.

 

 

Nam chính của cuốn tiểu thuyết ngược tâm này.

 

Thế giới truyện đã sớm mất kiểm soát.

 

Bạch Vi Vi – người vốn nên là kiểu nhân vật thánh mẫu lương thiện, giờ chỉ còn lại độc ác và thô bạo.

 

Khi tôi vừa nhắc đến tên cô ta, ánh mắt Kỳ Diệm đã đầy chán ghét.

 

"Con điên đó liên quan gì đến tôi? Tôi dựa vào đâu mà phải giúp cô?"

 

"Vì tôi có thể giúp anh kéo sập nhà họ Cận."

 

Tôi mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, giọng điệu chắc nịch.

 

Kỳ Diệm tay trắng dựng nghiệp, hiện tại đối thủ lớn nhất chính là nhà họ Cận.

 

Trong truyện, Bạch Vi Vi vì anh ta mà đánh cắp tài liệu cơ mật của Cận thị, khiến công ty suýt bị anh ta nuốt trọn.

 

Còn tôi, muốn tặng anh ta cả cái tập đoàn này.

 

"Đây là một số bằng chứng về việc Cận thị trốn thuế, thao túng cổ phiếu và làm sổ sách giả. Hy vọng Tổng giám đốc Kỳ có thể cảm nhận được thành ý của tôi."

 

"Ba ngày nữa, gặp lại tại lễ cưới."

 

Ánh mắt Kỳ Diệm sâu thẳm, cuối cùng khi tôi chuẩn bị rời đi, anh ta vẫn cầm lấy tập tài liệu kia.

 

Tin tôi sắp kết hôn với Kỳ Diệm lan truyền rất nhanh.

 

Không ngoài dự đoán, người đầu tiên tìm tới tôi là Bạch Vi Vi – giận đến phát điên.

 

"Cô cố tình đúng không?! Vì trả thù tôi mà dám đi dụ dỗ Kỳ Diệm! Cô làm cách nào câu được anh ấy?! Đó là người đàn ông của tôi, là định mệnh của tôi, cô cũng dám cướp?!"

 

Bạch Vi Vi gào lên, lao đến định tát tôi, nhưng bị vệ sĩ bên cạnh tôi ngăn lại.

 

Những vệ sĩ này, do một cổ đông từng thân thiết với Cận Yến Hứa tặng cho tôi.

 

"Sao? Cô cướp được, thì tôi không thể sao?"

 

Tôi lười biếng tựa vào lưng ghế, bình thản nhìn cô ta phát rồ:
"Không phải cô thích Cận Yến Hứa à? Giờ tôi nhường cho cô, không vui à?"

 

Bạch Vi Vi như phát điên.

 

"Ai lại thích nuôi anh trai nuôi của mình chứ?! Ghê tởm chec đi được! Nếu không phải vì muốn đứng vững trong nhà họ Cận, tôi còn chẳng buồn liếc anh ta lấy một cái!"

 

"Nói đi! Có phải cô đã đồng ý giúp Kỳ Diệm đối phó nhà họ Cận đúng không?! Cái đó là của tôi! Tôi còn lấy được cả tài liệu tuyệt mật nhất của Cận thị!"

 

 

"Tống Miên, tại sao cô cứ phải xen vào?! Cô với Giang Niệm cũng tỉnh ra rồi đúng không?!"

 

 

Tôi tránh khỏi cô ta, ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn sững sờ của Cận Yến Hứa đứng nơi cửa.

 

"Em biết rõ tôi thích em."

 

"Thấy ghê tởm à?"

 

 

15

 


Bạch Vi Vi bị Cận Yến Hứa tát một cái, máu đỏ tươi rỉ ra từ tai.

 

 

Thế nhưng anh ta không hề liếc nhìn lấy một lần, chỉ lạnh lùng ra lệnh kéo cô ta đi.

 

 

Rồi quay lại, ánh mắt u tối nhìn tôi.

"Tiểu Miên."

 

"Đừng gọi tôi như thế. Kỳ Diệm sẽ ghen đấy." Tôi nhíu mày, không vui nói.

Loading...