Thái Tử Gia Là Cún Con Ngây Thơ - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:16:42
3
Sau khi trò chơi nói thật hay thách thức kết thúc, cũng đã gần tới trưa.
Chương trình này từ lúc phát sóng đến giờ đã có một thông lệ bất thành văn.
Mỗi một khách mời đều cần mời một người bạn trong danh sách WeChat đến chương trình để tiến hành rút thăm, quyết định xem khách mời đó sẽ thưởng thức bữa trưa là sơn hào hải vị hay là món ăn kinh dị.
Đây cũng là mưu kế quá rõ ràng của tổ chương trình, chỉ cần thanh toán chi phí cho hai người, lại có thể đổi lấy độ hot của bốn minh tinh.
Lúc trợ lý vừa mới bắt đầu trả lại điện thoại đã thu cho tôi và Tô Kỳ, MC thần thần bí bí mở miệng: “Khâu mời bạn bè hôm nay không giống với mọi khi, cần phải chiếu màn hình điện thoại lên màn hình lớn, để fan hâm mộ tiến hành chọn lựa.”
Tô Kỳ hiểu ý bày tỏ đồng ý, ấn mở Wechat, chiếu rõ danh sách Wechat trên màn hình.
Tài khoản được ghim trên đầu danh sách trò chuyện có tên là “Tống Tống nhà ta”.
Người xem phát sóng trực tiếp dần tăng lên gấp đôi, đều liên tục bình luận “Tống Từ Tự”, độ hot dần tăng cao.
MC chờ mong nhìn về phía Tô Kỳ: “Xem ra chị và các fan đều chờ mong Tống phu nhân và Tống tiên sinh chính thức ra mắt đó.”
Trong lúc mọi người ồn ào, Tô Kỳ chậm rãi nhập chữ vào khung chat: [Tự Từ, trưa anh có thời gian rảnh không?]
Bão bình luận sôi trào:
[Ui ui ui, quả nhiên là yêu vào sẽ khiến người ta trở nên trẻ con mà, anh Tống lạnh lùng của chúng ta cũng không ngoại lệ. Đáng yêu như vậy, cái nickname kia đúng là ngọt chết người đó nha, chờ mong cặp tình nhân nhỏ này lên sóng quá, để xem xem Trần Nịnh có còn dám khùng điên như này tiếp không.]
[Nghe nói gia quy nhà Tống Thị nghiêm lắm, đời sống khép kín, cũng không cho phép con cháu tham dự hay làm việc liên quan đến hoạt động giải trí. Anh Tống đang phá lệ vì Kỳ Kỳ sao, wow, đúng chuẩn tình tiết trong phim thần tượng này.]
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, “Tống Tống nhà ta” vẫn không hồi âm gì.
Tô Kỳ chỉ có thể thoát chia sẻ màn hình trước, mấy giây sau, đột nhiên ngạc nhiên trừng to mắt, giọng nũng nịu như mọi khi:
“Tự Từ nhắn lại, anh ấy bảo vừa mới họp, hôm nay bận nhiều việc, trưa không thể đến được.”
“Còn nói muốn mua mấy cái túi dỗ dành em, hứ, mấy cái túi thôi sao mà đủ, em muốn mua một trăm cái cùng anh ấy. Em giữ một cái, chỗ còn lại đưa cho chị MC và các fan của em ạ.”
Nghe thấy Tống Tự Từ không tới được, fan trong bão bình luận có thể nhìn ra rõ có chút thất vọng, nhưng ngay giây sau lại bắt đầu đẩy thuyền:
[Wow, anh Tống chiều Kỳ Kỳ thật đó. Một trăm túi, nói mua là mua, thật là giàu đến mức vô nhân tính mà. Kỳ Kỳ có thể cho bé xuyên vào người hai hôm được không.]
[Thật sự phải cảm ơn Kỳ Kỳ rồi, cho chúng tôi phúc lợi tốt như vậy, không thể tin được, túi của thái tử gia Bắc Kinh mua cho mắc cỡ nào chứ.]
[Nhà giàu nhất Bắc Kinh bá đạo vậy sao hả? Chẳng trách giờ Trần Nịnh lại ghen ghét Kỳ Kỳ cỡ vậy, chắc chắn giờ nhỏ đang ghen đỏ mắt rồi.]
MC hai mắt tỏa sáng, ngữ điệu cực kỳ khoa trương: “Vậy cảm ơn Kỳ Kỳ trước nha, chị cũng tính là được hưởng chút may mắn của Tống phu nhân ha.”
Trong bầy không khí vui vẻ, tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Bởi vì Tô Kỳ đã thoát màn hình lớn, mọi người không nhìn được khung chat của cô ta.
Nhưng tôi biết, tuyệt đối không có chuyện Tống Tự Từ gửi tin nhắn cho cô ta.
Không có gì bất ngờ, tiếng cười của tôi khiến bão bình luận dâng trào, đều mắng tôi “không ăn được nho nên nói nho xanh”.
Chỉ có một vài fan lý trí đưa ra chất vấn:
[Sao cứ điêu điêu, vừa thoát màn hình cái là anh Tống nhắn lại cho Tô Kỳ luôn vậy? Chắc không phải Tô Kỳ xạo ra đâu nhỏ.]
Nhưng rất nhanh đã bị cư dân mạng nói móc lại:
[Fan Trần Nịnh hay gì? Fan y chủ, đều là chuột dưới cống ngầm, đều là loại người không nhìn nổi người khác sống tốt.]
“...”
Sau khi nghe thấy tiếng cười, lúc này MC mới chú ý đến tôi, hỏi qua loa:
“Trần Nịnh, em chuẩn bị chia sẻ màn hình chưa?”
Tôi đang định gật đầu, chợt nghĩ đến gì đó, vô thức nắm chặt điện thoại: “Có thể chờ thêm chút không ạ?”
Tô Kỳ dịu dàng trấn an, trong mắt lại hiện lên vẻ trào phúng: “Chị Trần Nịnh, đừng áp lực mà, mời được diễn viên nhỏ thôi cũng vui rồi mà.”
Thấy tôi mãi không nói gì, MC hơi bực bội: “Có phải vừa rồi Trần Nịnh chơi mệt quá rồi không, không sao, để chị giúp em.”
MC giật điện thoại trong tay tôi.
Trên màn hình lớn, đập vào mắt mọi người là khuôn mặt khiêu gợi của một người đàn ông, cánh môi hồng nhạt hơi mím, anh ta quỳ gối dưới sàn nhà, khẽ ngẩng đầu lên, trên người là đồ âu được cắt may kỹ càng, cà vạt bị một bàn tay phụ nữ sơn móng tay hờ hững kéo lấy.
Lạnh lùng lại tràn ngập quyến rũ.
Mặc dù chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt, trong bão bình luận vẫn có người nhanh chóng nhận ra:
[Đây chẳng phải anh Tống à? Sao Trần Nịnh lại dùng ảnh anh Tống làm ảnh nền vậy?]
[Ghê thật, hóa ra Trần tâm cơ mơ mộng anh Tống lâu rồi. Bảo sao thù địch bé Kỳ của chúng ta như vậy.]
[Nhưng có lục tung cả mạng lên cũng không tìm ra bức ảnh này. Sao Trần Nịnh lại có được? Giờ tôi càng lúc càng thấy hai người này thật sự có gì đó thật…]
[Có cái quần què, nhìn là biết photoshop. Tôi nghĩ là cứ bảo Trần Nịnh mời anh Tống đi, Kỳ Kỳ hiền quá rồi, để anh Tống đến dập cái thái độ kiêu căng phách lối của cô ta đi.]
[Hahaha, lầu trên đúng là cmn nhân tài, t không nghĩ ra được kế cay độc vậy đâu. Đúng rồi, bảo cô ta mời đi! Bắt nạt người phụ nữ của anh Tống, còn dám photoshop ghê tởm anh Tống nữa, t muốn nhìn Trần tâm cơ thân bại danh liệt quá.]
[Yêu cầu Trần Nịnh mời anh Tống.] Bão bình luận không ngừng bình luận.
4
MC và các khách mời khác đều tỏ vẻ hóng trò vui.
Chỉ có Tô Kỳ chủ động lại gần.
Cô ta vừa chịu nhục xong, nóng lòng muốn lấy lại danh dự từ trên người tôi:
“Chị Trần Nịnh, khán giả đã đưa ra yêu cầu, sao chị còn chưa nhắn tin cho Tự Từ đi.”
Mấy giây sau, cô ta lại như bừng tỉnh đại ngộ, nhỏ giọng xin lôi:
“Ngại quá, chị Trần Nịnh, trước chị nói chị quen biết Tự Từ, em cứ tưởng hai người nhất định có phương thức liên lạc của nhau. Không ngờ là chị không có Wechat của Tự Từ…”
Bão bình luận điên cuồng trôi lên, trào phúng nói:
[Hahahaha, phét lác quá mức rồi, giờ không cứu được đúng không. Nếu như t là Trần Nịnh, giờ sẽ lập tức cút khỏi chương trình, đỡ phải xấu mặt thêm, xấu hổ giùm luôn đó.]
[Không phải chứ, thật sự không có ai cảm thấy Tô Kỳ hơi trà xanh à? Cô ta biết rõ anh Tống bận, còn bắt Trần Nịnh đi mời, không phải cố tình muốn nhìn người ta xấu mặt hay sao?]
[Trà chỗ nào? Kỳ Kỳ nhà chúng ta là chính thất, nhìn thấy có hồ ly tinh ngấp nghé chồng mình, không há miệng chửi cho là thiện lành lắm rồi.]
Thấy tôi thờ ơ, MC cũng bất bình thay Kỳ Kỳ: “Trần Ninh, Kỳ Kỳ nói chuyện với em, cũng nên lịch sự trả lời chứ.”
Tôi nhìn Tô Kỳ, thản nhiên nói: “Diễn giỏi như vậy, nếu dùng trong lúc đóng phim thì tốt bao nhiêu.”
MC tức giận mấp máy môi, bị Tô Kỳ cản lại, nét mặt khổ sở đáng thương: “Chị Trần Ninh, em biết giờ tâm trạng chị không tốt.”
“Như vậy đi, em gửi Wechat của Tự Từ cho chị, nhưng anh ấy có đồng ý kết bạn với chị hay không thì em không chắc được…”
Tôi hờ hững ngắt lời Tô Kỳ: “Không cần, tôi có Wechat của Tống Tự Từ, chỉ là chặn rồi thôi.”
Tô Kỳ hơi kinh ngạc, bĩu môi, giọng điệu như thể nghĩ cho tôi:
“Chị Trần Nịnh, em biết tính chị mạnh mẽ, không thích bị người khác vượt mình, nhưng đừng đùa như vậy, thật sự không buồn cười…”