THÁI TỬ PHI LÀ TA, PHÒ MÃ CŨNG LÀ TA - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:42:39
Ta bước tới xổm mặt đáng thương .
“Là ai sai ngươi?”
Hắn liếc một cái, khinh thường:
“Một lũ cá mè một lứa.”
Ta:
“Khâu đại nhân?”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Hắn nghiến răng:
“Giết !”
Ta nhẹ giọng:
“Chỉ cần ngươi thật, sẽ đảm bảo g.i.ế.c sạch sẽ. Nói , Khâu đại nhân sai khiến ngươi thế nào? Mưu sát Thái tử là trọng tội, liên lụy cả nhà đấy, vu oan là .”
Hắn im lặng.
Ta dậy:
“Không thì thôi, về cho tịch thu gia sản, đày biên cương, chắc cũng lòi manh mối.”
Ta , lập tức hét lên:
“Ta căn bản cái Khâu gì đó!”
Ta:
“Che giấu đồng bọn.”
Ta sang Thái tử, giọng trầm xuống:
“Điện hạ, Khâu đại nhân nhiều vạch trần thói hư tật trong triều, còn mười điều luận trị quốc vì dân, đề xuất giảm thuế phát triển thương nghiệp… Tiếc là trọng dụng, vi thần đoán chắc ông uất ức trong lòng, lỡ tay chuyện phản nghịch.”
Ta nháy mắt.
Thái tử phối hợp lưng, thở dài:
“ là vị quan lo cho dân đen… Đáng tiếc .”
Tên ngơ ngác:
“Các ngươi… các ngươi vu khống ! Các ngươi mượn cớ tiêu diệt dị kỷ!”
Ta nhỏ:
“Thái tử chinh thẩm vấn là cho ngươi cơ hội. Ngươi nghĩ ai thật sự quan tâm đến sự thật ? Nếu ngươi vì nhà họ Lâm rửa oan, chỉ một cái c.h.ế.t để bảo danh dự, thì cũng hết cách.”
Hắn im lặng một hồi.
Rồi mở miệng.
……
Ta ôm chồng tấu chương phê duyệt rời , thì tên gọi với :
“Xin đại nhân giữ lời, cho cái c.h.ế.t thống khoái!”
Ta tiện tay cắm d.a.o cột gỗ lưng :
“Ta g.i.ế.c . Tay trượt, c.h.ế.t .”
“…”
15.
Vụ án nhà họ Lâm đúng là uẩn khúc.
Thái tử đích điều tra, triều đình gió tanh mưa máu.
chuyện lớn nhất ở Lễ bộ vẫn là… hôn lễ của Thái tử.
Hôm ngày cưới, đến gặp công chúa.
Vừa , thấy một bàn tay trắng mịn, thon dài vén màn .
Ta do dự một chút, đặt tay tay nàng.
Công chúa:
“…Ngươi gì thế?”
Ta:
“Không ý bảo… nắm tay ?”
Công chúa:
“Ngươi mang gì cho bản cung ?”
Ta:
“…”
Ta vội rụt tay , lòng còn vương cảm giác ấm khô nơi lòng bàn tay nàng, má nóng thêm mấy phần.
“Ta… từ Lễ bộ về, kịp…”
Bỗng nhớ , lúc về gặp bà lão bán mặt nạ, mua vài cái.
Ta đưa một chiếc che nửa mặt cho nàng, rụt rè:
“Ta… thể thấy công chúa một ?”
Hồi đó nàng cứu khỏi hồ nước, còn mơ màng thấy rõ mặt.
Lễ cưới thì nàng mệt đến ngất, còn kịp bái đường, chẳng cơ hội vén khăn.
Công chúa trả lời.
Ngay lúc thất vọng định rút tay về, nàng vén rèm bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-phi-la-ta-pho-ma-cung-la-ta/chuong-4.html.]
“Nhan Tử Kỳ, bản cung ngươi nên để tâm.”
Nàng cao hơn nửa cái đầu, mang mặt nạ tặng, thấy chằm chằm còn xoay nhẹ để che bớt mặt.
Thoạt … quả thật giống Thái tử đến mấy phần.
Tóc nàng dài buộc, như mực tràn xuống vai, nàng tiện tay cuốn một lọn, lòng thắt .
Ta chua xót hỏi:
“Là vì Thái tử ?”
Chẳng lẽ Thái tử cưỡng ép? Chẳng lẽ… hai họ là tình đầu ý hợp?
Ta thật sự đào hôn!
Ta cưới tình địch!
Công chúa trừng mắt:
“Ngươi linh tinh gì thế? Là vì ngươi là nam tử, bản cung động lòng với đàn ông.”
Ta lập tức ngẩng đầu.
Tuyệt vời quá !
Công chúa:
“Ta và Thái tử cũng như ngươi nghĩ .”
16.
Ta bỏ một khoản lớn để thuê họa sư, chỉ vì vẽ dáng vẻ khi mặc nữ trang – bản áo cưới.
Công chúa đến , nhưng gửi cho nàng bức họa . Biết … nàng sẽ động tâm?
Chẳng ngờ, bước là… Thái tử.
“Còn tưởng kịp...”
Hắn khựng , chiếc quạt ngọc quen thuộc suýt nữa rơi khỏi tay.
Một lúc lâu , thử thăm dò:
“...Này... là… Nhan Tử Kỳ?”
Ta mặt xị như chảo chấu, thầm nhủ: xui xẻo.
Vì sợ bại lộ phận, học thuật dịch dung từ sớm. Tuy đổi quá nhiều, nhưng so với dáng vẻ khi mặc nam trang, vẫn khác biệt rõ ràng.
Ta vốn định để họa sư vẽ dung mạo thật, mới chỉnh trang thêm chút nữa. Ai dè Thái tử tới!
Hắn như nhận thất thố, hắng giọng lấy vẻ đạo mạo thường ngày:
“Xin , dáng vẻ của ngươi… thật chẳng là nam tử.”
Ta đang định phản pháo, thì đám phía kéo cửa. Chưa kịp lời nào, lôi chuẩn nghi lễ đủ thứ rườm rà.
Đến tối, Thái tử lén lút đến gặp .
“Ăn chút gì lót .”
Hắn đặt miếng bánh hoa quế lên tay , ngập ngừng một chút mới hỏi:
“Nhan Tử Kỳ… ngươi … ruột nào ?”
Hắn ?
Ta vốn là con một.
“Không .”
“Thật chứ?”
Giọng hiếm khi nghiêm túc thế , còn cái vẻ cà lơ phất phơ thường thấy.
“Hồi nhỏ, từng đến phủ Thái phó, gặp một nữ hài… giống ngươi.”
Ta nhai bánh, trong đầu xoay chuyển nhanh như chớp.
Năm mười ba, mười bốn tuổi, đúng độ tuổi yêu thích cái . Có đôi lúc cũng lén thử mặc nữ trang trong nhà. Tuyệt đối dám để hạ nhân thấy, thường mặc tới nửa khắc .
Thái tử lúc đó… từng vô tình thấy?
Nếu giữa và chẳng hiềm khích gì, chắc sẽ phủ nhận.
giờ thì…
“Hồi đó là đó, … sở thích mặc đồ nữ.”
Ta tận mắt thấy sững sờ, vẻ mặt như sét đánh. Đi cửa mà bước chân loạng choạng, tay chân cứng đờ như gỗ đá.
Ha ha, thật thú vị.