Thâm Cung Nội Chiến
Chương 5
23
Đứa trẻ của quý phi không giữ được. Thái y nói là tâm khí tích tụ, dẫn đến mạch tượng không yên, cực dễ sảy thai.
Lúc ta cùng Hoàng thượng, Thái hậu và các phi tần vội vã chạy đến, thuốc thang đã vẩy đầy đất.
Từ Nguyệt Nhiêu chỉ mặc mỗi áo lót, búi tóc tán loạn, nhào vào trong ngực Hoàng thượng, khóc ruột gan đứt từng khúc.
Đúng vậy, nàng vào cung mấy năm, được sủng nhiều nhất, nhưng vẫn không con, đây là tâm bệnh của nàng.
Mà nàng thật vất vả mới mang thai, tất nhiên vạn phần cẩn thận.
Mỗi ngày ăn mặc ở đi lại cũng phải kiểm tra đi kiểm tra lại, tuyệt đối không cho sơ suất.
Thế nhưng đứa bé này, sao lại không còn chứ ?
Mặt nàng đầy đau buồn, ánh mắt bỗng dưng liếc về hướng ta, rồi dữ tợn nhào tới:
“Đều là ngươi Thẩm Vân Thư! Nhất định là ngươi làm cái gì! Nếu không, con ta nhất định vẫn còn!
“Đều là ngươi, đều là ngươi!”
Hoàng thượng thấy vậy, vội vàng kéo nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Trên mặt tràn đầy đau thương, an ủi nàng:
“Nguyệt Nhiêu không khóc, chúng ta nhất định sẽ có thêm hài tử.
“Trẫm đáp ứng nàng, sẽ cho nàng thêm một đứa trẻ có được hay không?”
Sau khi nghe xong, ta lập tức giơ khăn tay lên che khóe miệng.
Nếu chậm một giây, ta lo lắng nụ cười của ta sẽ lộ ra.
Đàn ông thật là buồn cười.
Nói dối không hề chớp mắt.
Từ Nguyệt Nhiêu, chớ ngu.
Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có hài tử.
24
Hoàng thượng khuyên Từ Nguyệt Nhiêu thật lâu, nàng khóc mệt mới chậm rãi ngủ.
Ta tiến lên sờ tay hoàng thượng, ra hiệu hắn ở lại cùng quý phi, liền đỡ Thái hậu đi xuống.
Mấy ngày sau, trong một buổi tối, Hoàng thượng ở cung của Từ Nguyệt Nhiêu lại bị chọc tức.
Nghe nói ngọc bội đính ước hắn ban cho Từ Nguyệt Nhiêu, cũng thiếu chút nữa bị hắn làm rớt bể.
Hoàng thượng liền tới Phượng Tê Cung, nhưng ta giả bộ đã ngủ, Hoàng thượng liền trở về Dưỡng Tâm Điện.
Chờ Hoàng thượng đi, ta lặng lẽ phủ thêm chiếc mũ rộng vành, thừa dịp đêm tối, đi tới Vị Ương Cung của Từ Nguyệt Nhiêu.
Nơi này quả nhiên nguy nga lộng lẫy, nhất là sau khi quý phi đẻ non, Hoàng thượng đau lòng nàng, ban cho nàng các loại kì trân dị bảo.
Nàng nằm ở trên giường nhỏ, gầy đi không ít, không còn vẻ vênh váo hung hăng trước kia.
Nhìn ta tới, nàng vội vàng giãy giụa ngồi dậy, kêu cung nhân.
Ta nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế, nói Thái hậu ngày gần đây lễ phật, phật đường bụi bặm cần quét dọn.
Cung nhân của nàng đều bị kêu đi, nhất thời nửa khắc không về được.
Nàng hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó lại tỏ vẻ cao ngạo, tựa như ta là tỳ nữ của nàng.
Ta khẽ cười một tiếng, trực tiếp nói vào chủ đề:
“Tạ Yến Chi chết, ngươi đau lòng không?”
Nàng ngây ngẩn, không nghĩ tới ta sẽ nhắc tới Tạ Yến Chi.
Một giây kế tiếp, nàng liền liếc ta một cái, thanh âm giả bộ kiên cường:
“Một thế gia công tử nho nhỏ, lại dám mơ ước sủng phi của hoàng thượng, tất nhiên chết không có gì đáng tiếc.
“Là chính hắn sinh ra tâm tư không nên có, từ đầu đến cuối, hắn chỉ là con rối của ta mà thôi. Ta khiến cho hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó, con dao tốt như vậy ai lại không cần?”
Ta sờ châu ngọc trên đầu nàng, thấy một cái trâm phượng, phượng hoàng chín đuôi hoa lệ dị thường, ta thật là vui vẻ.
Một giây kế tiếp, ta trực tiếp rút ra, cắm vào trên búi tóc của chính mình:
“Đáng tiếc, nếu là Tạ Yến Chi dưới đất biết được, biết người phụ nữ mình yêu cả đời, tự tay giết mình, sau khi chết còn nói mình như thế, cũng không biết hắn sẽ đau lòng thế nào.
“Nói như vậy, ta còn thay hắn cảm thấy không đáng giá.
“Nhưng, hôm nay ta đến không phải vì Tạ Yến Chi.”
Ta cầm lên gương đồng bên cạnh, nhìn cây trâm phượng này, chậc chậc cảm thán, vô cùng vui vẻ.
“Quả nhiên trâm đẹp còn phải phối với mỹ nhân, tỷ tỷ nói có đúng không?”
Không đợi Từ Nguyệt Nhiêu nói chuyện, ta trực tiếp tự nhiên nói.
“Tới hôm nay, là thấy tỷ tỷ đáng thương, muốn nói cho ngươi một ít chân tướng.
“Tỷ tỷ, Hoàng thượng ngươi yêu nhất lừa ngươi nha.
“Ngươi sẽ không bao giờ có con, cũng vĩnh viễn không biết điều đó.”
25
Vừa dứt lời, bên tai chỉ còn lại tiếng gỗ than trong chậu lửa cháy lách tách.
Trong điện an tĩnh dọa người.
Một giây kế tiếp, nàng nhào về phía ta, ta ung dung né tránh.
Sắc mặt nàng tái nhợt, toàn thân phát run, thanh âm làm bộ trấn định, thế nhưng rõ ràng có vẻ bối rối:
“Trầm Vân Thư, ngươi có ý gì?
“Ngươi lại dám nguyền rủa Bổn cung?”
Ta khẽ mỉm cười, trực tiếp sung sướng mở miệng:
“Tỷ tỷ nói gì thế, Vân Thư thế nào dám nguyền rủa ngươi chứ ? Chỉ nói thật thôi.
“Phụ thân ngươi là Khả Hãn đã thống lãnh ngàn vạn binh mã đại mạc, mặc dù hắn chết, thế nhưng trên người ngươi có một nửa dòng máu là người đại mạc. Ngươi có nghe qua những lời này chưa: không phải tộc ta, ắt có dị tâm?
“Nếu ngươi có con, không bảo đảm được người trên đại mạc sẽ không sinh ra tâm tư không nên có. Bọn họ nếu ủng lập con ngươi thành hoàng đế, tranh thủ lợi ích cho tắc bắc, Hoàng thượng sao có thể cho phép?
“Lại nói, biên cảnh phía bắc mới an ổn mấy năm, Hoàng thượng sao có thể đánh cuộc?
“Cho nên, Hoàng thượng có thể cho ngươi vô tận sủng ái, nhưng vĩnh viễn không cách nào cho ngươi một đứa bé. Chỉ là đạo lý này, sao tỷ tỷ không nhìn thấu chứ ?
“Tâm tư Hoàng thượng kín đáo, thuốc trợ thai mỗi ngày ngươi uống, thật ra đều là thuốc tránh thai.
“Thế nhưng tỷ tỷ sẽ không bao giờ biết được sự thật. Giống như tỷ tỷ ngày ngày tìm thái y, cũng không tra được vì sao sảy thai.
“Bởi vì chủ tử của toàn bộ thái y viện, chỉ có một, đó chính là Hoàng thượng.”
Từ Nguyệt Nhiêu đột nhiên nhào về phía ta, hai tay hung hăng bắt lấy vai ta.
Trong mắt nàng tràn đầy nghi ngờ cùng kinh hoảng:
“Sẽ không, nhất định là con tiện nhân ngươi khích bác ly gián, ta cùng Hoàng thượng có nhiều năm tình nghĩa, hắn sẽ không đối với ta như vậy, tuyệt đối không! Ta chỉ muốn một đứa bé mà thôi.”
Thấy ta không nhúc nhích để mặc nàng nắm, nàng đột nhiên buông tay, trong mắt giống như đang nhớ lại thứ gì:
“Lúc ta vào cung bồi cô mẫu, thấy Hoàng thượng thường xuyên bị bắt nạt.
“Hắn mặc dù gầy đét, thế nhưng trong mắt tràn đầy ánh sáng, dù là bị các nô tài bắt nạt, hắn vẫn luôn đứng thẳng lưng
“Ta nhìn không được. Vì vậy, những kẻ bắt nặt hắn, đều bị ta hung hãn trả thù, mà cuộc sống của hắn trong cung mới trở nên tốt hơn.
“Hắn đã nói, chỉ cần hắn làm hoàng đế, ta chính là hoàng hậu duy nhất.
“Không chỉ có như vậy, hắn sẽ để cho ta trở thành hoàng hậu được sủng ái nhất trong sách sử, cho ta chí cao vô thượng sủng ái, ta sẽ là người phụ nữ duy nhất của hắn.
“Mới đầu, ta tự nhiên không tin. Thế nhưng hắn nói tràn đầy thâm tình. Ta liền cam tâm tình nguyện giúp hắn.
“Hắn muốn ngôi vị hoàng đế, ta liền khuyên cô mẫu Dung Thái phi đứng về phía hắn, nghĩ hết các loại biện pháp giúp hắn lôi kéo bề tôi, hắn mới tìm được chiến thắng trong nguy hiểm, đạt được ngôi vị hoàng đế. ”
Sau đó nàng xoay người, giống như là bị người hút khô tinh khí, từng bước một đi về phía giường nhỏ.
“Ta cùng hắn có nhiều năm tình nghĩa như vậy, tiện nhân như ngươi sao có thể hiểu?
“Hắn nói có thánh chỉ của tiên đế, ta không thể làm hoàng hậu, nhưng hắn có thể cho ta tình yêu duy nhất. Ta không cần vị trí hoàng hậu, ta chỉ cần tình yêu của hắn, toàn bộ tình yêu!
“Thế nhưng sau khi ngươi vào cung, hết thảy đều thay đổi, ta cảm giác được, tâm của hắn không còn ở chỗ ta.
“Ngày đó hắn lại thiếu chút nữa đập ngọc bội kia, đó là vật đính ước hắn cho ta, ta cất đi nhiều năm như vậy, hắn trực tiếp cầm lên muốn đập.
“Hắn dường như quên, cái gì đều có thể đập, nhưng ngọc bội kia thì không. Hoặc là trong cung có quá nhiều bảo vật, hắn thấy nhiều, liền không nhớ được, cái gì là quan trọng nhất.
“Hoặc là, trong cung có quá nhiều người, hắn cũng dần dần quên, ban đầu là ai, cùng hắn từ cái gì cũng không có, đi tới trên vạn người.”
Nàng nhẹ nhàng ngồi ở trên giường nhỏ, giương mắt, trong mắt tràn ngập nước mắt.
Ta nhìn nàng, nhớ tới kiếp trước sau khi ta chết, hồn phách ta nhìn nàng viết thư cho Tạ Yến Chi, trong thư nói hắn làm rất tốt.
Nói phụ thân ta cùng phe phái của Dung Thái phi đã sớm không hợp nhau.
Mà sau khi Hoàng thượng lên ngôi, hắn cùng phụ thân bất hòa.
Phụ thân ta tôn sùng “Nhân trị”, mà Hoàng thượng không cùng ý kiến, cho nên Hoàng thượng đã sớm muốn diệt trừ ông.
Hôm nay bọn họ diệt trừ Thẩm gia, không chỉ là vì nàng cô mẫu phân ưu, càng là vì Hoàng thượng phân ưu.
A, lại là vì Hoàng thượng của nàng.
Cho nên kiếp trước, cả trăm nhân mạng của Thẩm gia ta, liền đáng đời máu chảy thành sông?
Sau đó, ta nhẹ nhàng cúi người, nhẹ giọng nói vào tai nàng:
“Ngươi biết tại sao ngươi sẽ mang thai sao? Là bởi vì ta sai người lặng lẽ đổi thuốc của ngươi.
“Ngươi biết con ngươi tại sao đột nhiên sảy sao? Là bởi vì bên trong thuốc an thai Hoàng thượng đút ngươi uống có hồng hoa.
“Mẫu thân ngươi tuy là người Hán, nhưng trong người ngươi chứa dòng máu của dị tôc. Ngươi thật sự cho rằng, Hoàng thượng sẽ mạo hiểm giang sơn đổi chủ mà cho phép một đứa con của dị tộc được sinh ra?”
“Ngươi xem đi, đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi không hiểu, cũng không đoán ra.
“Hoặc là nói, trong lòng ngươi biết, thế nhưng ngươi muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc sức nặng của ngươi trong lòng hắn. Hôm nay ngươi biết, Hoàng thượng không yêu ngươi như trong tưởng tượng.
“Hắn không yêu ai.
“Hắn chỉ yêu chính hắn.”
Sau khi nghe xong, nàng không thể tin nhìn ta, tràn đầy kinh hãi.
Sau đó, nàng bưng kín đôi tai, gào to, vừa khóc vừa cười.
Thanh âm thê lương, phảng phất như ác quỷ.
Xem đi, dù có yêu một người đến thế nào, cũng không nên đem tánh mạng của người khác, coi như cỏ rác, như công cụ để lấy lòng.
Nàng quá yêu Hoàng thượng, yêu đến không màng bản thân.
Hôm nay nàng biết được chân tướng, mà tính tình cương liệt như nàng, cũng không cách nào trái lương tâm cùng Hoàng thượng tiếp tục tương thân tương ái, đại thế của nàng đã mất.
Ta rút ra trâm phượng cài trên búi tóc, ném tới bên cạnh nàng, lặng lẽ đi ra ngoài.
Ta biết, người tính tình quá cương trực, luôn sống không lâu.
Mà ta am hiểu nhất, chính là giết người tru tâm.
26
Từ Nguyệt Nhiêu chết.
Đêm đó sau khi ta rời đi , nàng liền tự thiêu ở Vị ương cung.
Nghe nói hỏa hoạn ở Vị ương cung cháy một ngày một đêm, hài cốt của nàng bị cháy đen sạch sẽ.
Lúc cung nhân đem thi thể nàng ra, trong tay thi hài cháy đen đó, còn nắm chặt tín vật đính ước của nàng cùng hoàng thượng, chính là miếng ngọc bội đó.
Lúc Hoàng thượng tới trong cung ta, sắc mặt rất kém.
Hắn ôm ta thật chặt, có chút nghẹn ngào.
Sau đó, hắn nhìn ta, nói có phải hắn đã làm sai hay không.
Ta đau lòng nhìn hắn, cho hắn một cái hôn:
“Hoàng thượng là thiên tử, thiên tử vĩnh viễn sẽ không sai.
“Hoàng thượng, ngài mệt mỏi, để cho thần thiếp phục vụ ngài nghỉ ngơi đi.”
Hắn ngửi cả phòng lê hương, thở dài một cái, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nằm lên giường nhỏ.
Mà ta như có như không trêu chọc, hắn xoay mình đem ta đè ở dưới người, dục vọng trong nháy mắt ùn ùn kéo đến.
Khi trước mấy phần đau buồn, đã sớm hóa thành một cái run rẩy hôn sâu.
Rèm giường lay động, lần đầu tiên ta cười sung sướng như vậy.
Cười cười, ta lại rơi lệ.
Người đàn ông nàng yêu sâu đậm, người ngoài chẳng qua dùng vài kế nhỏ, liền có thể tùy tiện chia nhỏ tình yêu của hắn.
Lần đầu tiên, ta cảm giác Từ Nguyệt Nhiêu đáng thương.
Từ Nguyệt Nhiêu a Từ Nguyệt Nhiêu, ngươi nhìn, đây chính là người đàn ông ngươi yêu cả đời.
Nhớ không lầm, hài cốt của ngươi, hẳn là còn chưa lạnh đi.