Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thẩm Miêu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1


Tôi tức đến phát run, tay cầm điện thoại suýt không vững.


Tin nhắn vẫn cứ nổ ra như nước tràn đê.


"Anh ơi, em muốn yêu thử vài ngày mà không cần chịu trách nhiệm."


"Anh có đồng ý không?"


"Anh ơi, em cô đơn quá."


"Anh ơi, anh ơi…"


Tôi nhìn đến muốn nổ con mắt, tim tức đến muốn vỡ tung.


Ngọn lửa giận dữ trong lòng như thiêu đốt, làm mắt tôi đỏ ngầu.


Tôi cầm điện thoại, xông thẳng đến cửa phòng tắm, một cước đá văng cửa.


Tóc Tần Lỗi đầy bọt xà phòng, anh ta nhìn thấy tôi thì sững người:
"Miêu Miêu, em làm gì vậy?"


"Tôi mới là người phải hỏi anh đang làm cái gì đấy!”


Tôi bước vài bước tới, giơ điện thoại sát mặt anh ta. 

Tin nhắn phía bên kia vẫn còn đang nhảy.


Tần Lỗi né tránh ánh mắt, xả sạch bọt trên đầu rồi thản nhiên nói:
"Đừng làm quá lên, là Nam Nam thất tình, muốn mượn anh vài ngày làm bạn trai."


Khuôn mặt đẹp trai đó không hề có chút hối lỗi nào, như thể vừa rồi chỉ đang nói chuyện thời tiết.


Tôi tức đến mức tay run bần bật, chỉ muốn rút dao chém tên cặn bã này một phát.


Lý Nam Nam là thanh mai của Tần Lỗi, thân đến mức mặc chung cả một cái quần cũng được.


Lần đầu tiên gặp, cô ta khoác tay Tần Lỗi, xuất hiện trước mặt tôi.


"Anh ơi, đây là bạn gái anh à?" – Cô ta nép sát vào vai anh, làm ra vẻ nhu mì đáng yêu.


Tần Lỗi mỉm cười gật đầu, đưa tay nắm lấy tay tôi: "Thế nào, bạn gái anh xinh chứ?"


Trong mắt Lý Nam Nam lóe lên một tia ghen tị, cô ta bĩu môi, miễn cưỡng nói:
"Xinh thì xinh, nhưng anh không xứng với chị ấy."


Sau đó, cứ mỗi dịp lễ tết hay ngày kỷ niệm, tôi đều thấy bóng dáng Lý Nam Nam.


Lần nào cô ta cũng chu môi làm nũng:
"Chị ơi, chị không nỡ để em cô đơn một mình chứ? Tội em lắm đó…"


Lâu dần, tôi bắt đầu thấy phiền, đã cãi nhau với Tần Lỗi mấy lần.


Anh ta gật đầu hứa hẹn, được mấy hôm lại thấy cô ta lò dò xuất hiện.


Mỗi lần như vậy, anh ta lại kéo tay tôi áp vào má, nịnh nọt nói:
"Em yêu, tha lỗi cho anh đi. Nam Nam lớn lên cùng anh, nếu anh đối xử tệ, cô ấy sẽ mách mẹ anh đấy."


Nói xong còn hôn một cái lên má tôi:
"Em cũng đâu muốn để lại ấn tượng xấu với mẹ chồng tương lai, đúng không?"


Tất cả những chuyện đó, tôi đều nhẫn nhịn.


Không ngờ Lý Nam Nam lại ngày càng quá đáng, định giật luôn bạn trai tôi?


Hừ, vậy tôi nhường luôn cho cô ta, đàn ông ngoài đường thiếu gì!


Tôi ném điện thoại vào ngực Tần Lỗi, cười lạnh:
"Tần Lỗi, chia tay đi."


Tần Lỗi trợn to mắt, không tin nổi nhìn tôi:
"Thẩm Miêu, em đừng làm quá. Anh chỉ định dỗ Nam Nam vài hôm cho vui thôi, đâu phải thật lòng."


Cái kiểu mặt đó, cái giọng đó, như thể tôi mới là người làm sai.


Tôi bị sự mặt dày của anh ta làm cho phát tởm, cái nhà này, tôi không ở thêm một giây nào nữa.


Tôi rút điện thoại, gọi cho bạn thân nhất của mình – Kỷ Dao.


"Dao Dao, cứu mạng!"


Tôi tóm tắt sơ chuyện cho cô ấy nghe.


Kỷ Dao giận đến mức nhảy bật khỏi giường, hét lên:
"Chờ tao, đến giec người ngay!"


Tính khí còn nóng hơn cả tôi.


2


Tôi không ngờ Kỷ Dao không đi một mình. Khi tôi mở cửa, người đầu tiên tôi thấy là anh trai cô ấy – Kỷ Bạch.


"Tới giúp em dọn nhà." – Kỷ Bạch nói, gật đầu nhẹ.


Kỷ Bạch là anh trai ruột của Kỷ Dao, cùng chúng tôi lớn lên.


Hồi bé chơi đóng giả làm gia đình, Kỷ Dao bắt anh ấy làm bố, tôi làm mẹ, còn cô ấy làm con.


Lần nào Kỷ Bạch cũng đồng ý.


Kỷ Dao gọi "bố ơi", anh ấy cũng gật đầu ơi luôn.


Mãi về sau, Kỷ Dao mới ngộ ra là mình bị "chiếm lợi", từ đó không bao giờ gọi anh ấy là bố nữa.


Sau đó anh ấy đi du học, tôi rất lâu không nghe tin gì. Không ngờ lần tái ngộ lại là trong hoàn cảnh này.


Kỷ Bạch bước vào sau, tiếp đến là Kỷ Dao đang giận đùng đùng.


Tần Lỗi thấy Kỷ Dao nổi giận, đã sớm trốn vào phòng khóa trái.


Kỷ Dao đứng ngoài cửa mắng một trận, hắn ta rụt như rùa, không dám ló mặt.


Mắng xong, Kỷ Dao kéo tay tôi, vỗ vỗ:
"Đi thôi."


Cô ấy kéo tôi đi, Kỷ Bạch phía sau kéo hành lý giúp tôi.


Tôi cứ tưởng Kỷ Dao sẽ cho tôi tá túc.
Ai ngờ, cô ấy đưa tôi tới căn hộ của… Kỷ Bạch.


Thấy Kỷ Bạch đặt đôi dép trước mặt tôi, tôi quay đầu nhìn Dao Dao đầy kinh ngạc:
"Cái gì vậy?!"


Kỷ Dao ghé sát tai tôi thì thầm:
"Nhà anh tao ba phòng hai sảnh, vừa đủ chỗ cho mày ở."


Tôi nhướng mày, nhỏ giọng:
"Mày bảo sẽ nuôi tao, bảo là hai chúng ta bên nhau đến già cơ mà?"


Kỷ Dao ấp úng hồi lâu, cuối cùng mới nói:
"Miêu Miêu, chắc tao không ở với mày cả đời được rồi… Tao tìm được chân ái rồi, sắp dọn về sống với bạn trai."


Hả??
Tôi đầy đầu chấm hỏi:
"Tuần trước mày còn độc thân mà?"


Kỷ Dao gật đầu, cười rạng rỡ:
"Ba hôm trước tao có người yêu rồi! Mày chúc phúc cho tao nha!"


Con người đúng là chẳng thể đồng cảm nỗi buồn với nhau. Tôi thật sự muốn bóp chec nó.


Thấy tôi đổi sắc mặt, Kỷ Dao vội nói:
"Yên tâm! Tao thề không bán đứng chị em đâu. Anh tao là cực phẩm độc thân, lương năm cả trăm triệu, không hút thuốc, không nhậu nhẹt, thích động vật nhỏ."


Khoan đã, nghe mấy câu này… quen lắm? Tôi giơ tay cắt lời:


"Mày kéo tao tới đây, rốt cuộc định làm gì?"


Kỷ Dao nhìn tôi với ánh mắt như "gà công nghiệp khiến người ta thất vọng", đưa tay chọc trán tôi:
"Ngày nào đó mày chec, cũng là vì ngu tự chec thôi."


Rồi cô ấy liếc về phía Kỷ Bạch, anh ấy đã đi xa rồi.


"Tao muốn mày cưa đổ anh tao, làm chị dâu tao."


Mẹ nó, tôi còn định cho mày gọi tao là bố nữa kìa!


Nói xong, Kỷ Dao mặc kệ tôi đang hóa đá, đẩy mạnh tôi vào trong rồi đóng sầm cửa lại.


Tôi ngẩng đầu, thấy Kỷ Bạch đã quay lại, anh nhướng mày:
"Không vào à?"


Tôi nghiến răng, liều mạng cởi giày bước vào.


Kỷ Bạch chỉ vào căn phòng phía trong:
"Phòng dọn sẵn rồi, từ giờ em ở đó."


Tôi gật đầu, kéo hành lý vào trong.


3


Lúc đi ngang qua người Kỷ Bạch, tôi cảm thấy ánh mắt anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình.


Không hiểu sao, tôi có cảm giác như con mồi bị thợ săn dòm ngó.


Thế là tôi bắt đầu sống chung với Kỷ Bạch. À không, là "cùng cư trú" thôi!


Mới đầu tôi rất giữ kẽ, ăn cơm bên ngoài rồi mới về.
Căn bếp, phòng khách tôi lau chùi sáng loáng.


Không bén mảng vào khu vực riêng của anh ấy.
Về đến nhà là chui vào phòng viết kịch bản.


Một tuần trôi qua, tôi với Kỷ Bạch thậm chí chưa chạm mặt lần nào.


Nhưng tình trạng đó nhanh chóng bị phá vỡ.


Đêm hôm đó mưa lớn, tôi mang bản thảo về nhà sửa, định thức trắng đêm.


Đến nửa đêm, bụng tôi réo ầm ầm.


Lục túi không thấy gì ăn, tôi quyết định đi uống nước cho qua cơn đói.


Mở cửa ra, bên ngoài tối om, tôi không dám bật đèn, mò mẫm đi vào bếp.


Tôi bị quáng gà, nên dù có ánh sáng vàng bên ngoài cũng không thấy gì.


Tôi giơ tay dò đường, từng bước nhích tới.


Sắp đến bếp thì lỡ tay làm vỡ bình hoa trong phòng khách.


“Rầm” một tiếng, tôi giật nảy mình, xoay đầu thì đập trúng tường, hoa cả mắt.
Tôi ôm đầu ngồi thụp xuống.


Đèn bật lên, Kỷ Bạch chạy đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống:
"Để anh xem nào.”


Anh gỡ tay tôi ra, nhìn trán tôi:
"Đau không?"


Anh khẽ chạm vào cái cục u đang sưng lên.
"A, đau!" – tôi nhăn mặt né ra sau, suýt rơi nước mắt.


Tôi ngẩng đầu, thấy đôi mắt lo lắng của anh và mảnh vỡ đầy sàn.
"Xin lỗi anh Kỷ Bạch, bình hoa đó chắc đắt lắm nhỉ…"


Anh lắc đầu, rồi đột ngột bế bổng tôi lên.


Tôi hoảng hốt, sợ rơi nên vội ôm lấy cổ anh.


Anh bế tôi tránh mảnh vỡ, đặt lên ghế sofa trong phòng khách.


"Ngồi yên đấy, đừng nhúc nhích." – Anh ấy mím môi, quay người đi vào bếp.


Tôi ngồi im như tượng, lòng không yên: Chec rồi, chẳng lẽ mình làm gì khiến anh ấy không vui?


Hồi nhỏ, vì Kỷ Bạch đẹp trai nên mỗi lần chơi đóng giả gia đình, tôi đều giành đòi lấy anh ấy làm chồng.
Kỷ Bạch xoa đầu tôi, bất lực cười: "Miêu Miêu, em còn nhỏ, chờ lớn thêm chút nữa đã."


Sau này anh ấy lên cấp ba, rồi đại học, số lần gặp ngày càng ít đi.


Trong lòng tôi, anh dần trở thành “anh trai tốt của bạn thân”.


Kỷ Bạch rất tốt với chúng tôi, mỗi lần rảnh là dẫn đi chơi, mua trà sữa cho uống.


Một lần hồi đại học, người tôi thầm thích có bạn gái.
Tôi đau khổ đến mức uống mấy chai bia.


Nửa đêm, tôi say khướt gọi cho Kỷ Dao.


Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy.


Chưa đợi cô ấy mở miệng, tôi đã lảm nhảm nói:
"Trên đời này không còn đàn ông tốt nữa… người tốt đều chec hết rồi… Tại sao người tao thích lại không thích tao? Chẳng lẽ tôi không đủ xinh, không đủ giỏi sao…"


Tôi khóc. Khóc đến tơi tả.


4


Tôi nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng của Kỷ Bạch. Anh thở dài rồi nói:
"Miêu Miêu, em rất xinh, cũng rất giỏi. Em xứng đáng có được người tốt hơn."


Tôi sững người. Sau đó mượn men rượu, tôi nói với anh ấy rất nhiều.


Anh dỗ dành tôi từ nửa đêm đến tận gần sáng.
Đến mức giọng khàn cả đi.


Cuối cùng tôi mệt quá ngủ thiếp đi.


Trong cơn mơ màng sắp ngủ, tôi mơ hồ nghe thấy Kỷ Bạch nói:
"Miêu Miêu, đừng thích người khác… Em có thể… đợi anh được không?"


Tôi cứ tưởng đó là mơ thôi. Một người như anh – lạnh lùng, cao ngạo, sao lại thích một đứa ngốc như tôi?


Kỷ Bạch mang túi đá lạnh đến, ngồi trước mặt tôi, áp lên trán tôi.


Cái lạnh khiến tôi tỉnh táo, người rụt lại.
"Đừng động." – Anh ấy giữ vai tôi, kéo tôi lại gần.


Mũi tôi gần như chạm ngực anh, mặt tôi đỏ bừng, không dám nhúc nhích.


"Ùng ục… ục ục…"
Bụng tôi đúng lúc này lại réo lên.


Tôi vội lấy tay bịt bụng lại, nhưng nó vẫn kêu ầm ầm, chẳng hề để tâm đến thể diện của tôi.


Tôi cúi đầu, xấu hổ muốn độn thổ.

 

Loading...