Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thẩm Miêu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

"Phì!" – Tôi nghe tiếng anh ấy bật cười.
Anh ấy đặt tay lên đầu tôi: "Đói rồi à?"


Tôi gật đầu ngoan ngoãn, quả thực đói thật.
"Đợi anh chút." – Anh đưa túi đá lại trán tôi, rồi đứng dậy đi vào bếp.


Tôi nghe thấy tiếng bếp ga bật lửa, chưa đầy lát sau mùi cơm chiên thơm lừng lan ra.


Bụng tôi càng réo to, nước miếng sắp trào ra, tôi rướn cổ ngóng về phía bếp.


Rất nhanh, Kỷ Bạch bê ra một đĩa cơm.
Mỗi hạt cơm đều vàng óng, bọc lấy trứng – đúng kiểu cơm chiên trứng mà tôi thích.


"Nhà chỉ còn cơm thôi, anh làm tạm trứng chiên cho em lót dạ." – Anh đặt đĩa cơm trước mặt tôi.


Tạm gì mà tạm, đúng là trời ban ân huệ!


Tôi lập tức đón lấy, cười ngọt ngào:
"Cảm ơn Bạch ca ca!"


Tôi cầm muỗng, ăn ngấu nghiến.


Một đĩa đầy nhanh chóng bị tôi tiêu diệt sạch sẽ.

 

Tôi liếm môi, giơ ngón cái lên với anh:
"Bạch ca ca, nếu anh làm đầu bếp, nhất định sẽ thành vua đầu bếp!"


Sao trước giờ tôi không biết anh ấy nấu ăn ngon vậy nhỉ?


Kỷ Bạch cười bất lực, lấy đĩa từ tay tôi:
"Anh không muốn làm vua đầu bếp, chỉ muốn nấu cho mình em ăn thôi."


Nói xong, anh ấy quay lại bếp.


Tôi ngây ra, suýt rớt cằm, tim bắt đầu đập loạn.


Lén nhìn bóng anh cao lớn trong bếp, tiếng nước chảy rào rào, trong lòng tôi như được sưởi ấm.


Tôi quay về phòng, tiếp tục cày kịch bản.
Viết đến tận gần sáng mới ngủ.


Sáng tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.


Tôi dụi mắt, nhìn điện thoại – gần 10 giờ rồi.
Vươn vai, tôi mở cửa phòng, phòng khách sạch bóng.


Vừa nhìn là biết Kỷ Bạch đã dọn.


Tôi bước vào bếp rót nước, bất ngờ thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh:
"Miêu Miêu, trong tủ lạnh có đồ ăn, hâm lại rồi ăn nhé."


Tôi sững lại, mở tủ lạnh ra – bên trong đầy ắp món tôi thích.


5


Ăn sáng xong, tôi đến công ty.


Mấy hôm liền cày kịch bản cuối cùng cũng được giám chế khen.


Anh ấy tặng tôi hai vé xem suất chiếu sớm bộ phim mới của ảnh đế.


Vừa cầm vé, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Kỷ Bạch.


Tối về, Kỷ Bạch đang nấu cơm.


Tôi nhảy tới trước mặt anh, vẫy vé:
"Anh Bạch, phim mới của ảnh đế nè! Suất chiếu sớm đó, đi với em nha!"


Anh quay lại, mặt dính ít bột.


Tôi bật cười:
"Anh đừng nhúc nhích!" – Tôi rút khăn giấy, nhón chân lau cho anh.


Anh cao quá, tôi chưa chạm tới mặt thì đã trẹo chân, cả mặt úp vào ngực anh.


Tôi nghe thấy nhịp tim anh rất mạnh. Cả người tôi cũng đỏ bừng.


"Đúng là nhào vào lòng người ta." – Tôi nghe giọng trầm ấm phát ra từ ngực anh.


Anh vòng tay giữ vai tôi, kéo tôi ra.
Tôi ngước nhìn – thấy anh cười cười, chỉ muốn tìm lỗ chui xuống.


Anh ngồi xổm ngang tầm mắt tôi, đưa mặt ra gần:
"Nào, lau đi."


Tôi nhìn khuôn mặt anh – mắt nhắm, mi dài, môi mỏng và ướt.


Người ta nói đàn ông có kiểu môi này đào hoa lắm.
Nhưng bao năm nay, tôi chưa nghe tin đồn tình cảm nào về anh ấy cả.


"Nhanh nào." – Anh lại giục.


Tôi lập tức tỉnh lại, tay run run lau vệt bột trên mặt anh.


"Xong rồi." – Tôi rụt tay về, nhưng anh vẫn đứng yên, môi hơi chúm lại, nhìn quyến rũ lạ thường.


Đúng lúc đó, anh mở mắt – đôi mắt sâu đen, ánh lên hình ảnh của tôi.


Tôi giật mình lùi một bước, suýt ngã.


May mà anh kịp đỡ eo tôi:
"Cẩn thận chút.”


Thấy tôi đứng vững, anh mới thả tay, rồi lấy vé phim trên tay tôi:
"Tối hôm đó, anh đến đón em."


Nói xong, anh quay lại tiếp tục nấu ăn.


Còn tôi thì đứng yên đỏ mặt, tim đập thình thịch, bị anh dỗ dành đến mềm nhũn.


...

Cuối tuần, tan làm, tôi vừa ra khỏi cổng công ty đã thấy Kỷ Bạch mặc vest đặt may đứng đợi.


Gương mặt điển trai, dáng người chuẩn như người mẫu khiến ai cũng nhìn.


Có vài người còn mạnh dạn xin chữ ký, tưởng anh sắp debut.


Anh lạnh mặt từ chối, nhưng khi thấy tôi thì lập tức mỉm cười:
"Đưa đây." – Anh đi tới, lấy luôn túi laptop trên tay tôi.


Kỷ Bạch lái xe chở tôi đến rạp.
Vì là suất chiếu sớm nên ít người, chủ yếu dân trong nghề và fan ruột của ảnh đế.


"Anh ơi, em muốn ăn bắp rang!" – Tôi nghe giọng Lý Nam Nam vang lên.
Quay đầu – cô ta đang bám tay Tần Lỗi, làm nũng tới bến.


"Anh ơi, em còn muốn uống coca~" – Lý Nam Nam tiếp tục sến súa.


Tần Lỗi tỏ ra hưởng thụ, cười dịu dàng:
"Ừ, em thích gì anh cũng mua."


Cô ta cười tươi, khoác chặt tay Tần Lỗi kéo đi.


6.


Vừa đi vài bước, Lý Nam Nam đã thấy tôi. Nụ cười trên mặt cô ta cứng lại.


Tần Lỗi cũng nhìn thấy tôi. Ánh mắt cứ dán chặt không rời.


Từng có lúc tôi nghĩ anh ta là tất cả cuộc đời tôi, dù có Lý Nam Nam, tôi vẫn nhẫn nhịn.


Nhưng khi anh ta dẫm đạp niềm tin cuối cùng, tôi mới hiểu:
Tình yêu của tôi chẳng là gì với anh ta.


Tôi từng nghĩ mình sẽ hận, nhưng giờ thấy họ, lòng tôi lại phẳng lặng chẳng hề gợn sóng.


Thì ra, anh ta đã không còn là một phần trong đời tôi nữa.


Chúng tôi đã là hai người xa lạ không bao giờ giao nhau.


Thấy Tần Lỗi cứ nhìn tôi, Lý Nam Nam giật mạnh tay anh ta:
"Anh ơi, mình đi mua đồ uống đi."

 

Tần Lỗi bị kéo đi, trước khi đi còn quay lại nhìn tôi đầy luyến tiếc.

 

Anh ta mua cho cô ta cả bắp rang lẫn coca.
Cô ta lấy một hạt bắp, cố tình nhét vào miệng Tần Lỗi trước mặt tôi:
"Á, há miệng nào~"

 

Tần Lỗi máy móc há miệng, cô ta nhét bắp vào.

 

Rồi cắm hai ống hút vào ly coca, dúi tới trước mặt anh ta:
"Anh uống cùng em nha~"
Nói xong còn liếc tôi đầy khiêu khích.

 

Tôi suýt bật cười. Hai người này, ban ngày ban mặt mà cũng diễn trò bệnh hoạn được.


Tôi định quay đi thì...
Kỷ Bạch như cái bóng xuất hiện sau lưng, tay ôm một xô bắp siêu to và một ly coca khổng lồ.

 

"Cho em." – Anh đưa tới.

 

Tôi sững sờ đỡ lấy:
"Anh Bạch… cái này… to quá rồi đó!"

 

Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào tôi:
"Người ta có gì, em cũng phải có cái tốt hơn."

 

Dưới ánh đèn rạp sáng rực, ánh mắt anh đen sâu, ánh lên sự cưng chiều vô hạn.


Lần đầu tiên trong đời, tôi có cảm giác được người ta yêu thương như thế.


Tôi cười tươi rói:
"Anh ăn không?"


Kỷ Bạch lắc đầu:
"Anh không thích đồ ngọt."


Phim sắp chiếu, anh ôm xô bắp bằng một tay, tay còn lại nắm tay tôi dẫn vào trong.


Rạp tối om, tôi chẳng nhìn thấy gì.


Tôi nghe thấy Kỷ Bạch nắm tay tôi chặt hơn, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai:
"Đừng vội, cứ từ từ, phía trước có bậc thang."


Âm điệu nhẹ nhàng như ru ngủ khiến lòng tôi dậy sóng.


Ghế của chúng tôi rất đẹp, nằm chính giữa rạp. Vừa ngồi xuống chưa bao lâu…
Tôi liền thấy Lý Nam Nam kéo tay Tần Lỗi bước vào.


Cả hai nhìn thấy tôi thì khựng lại một giây.


Tần Lỗi định ngồi cạnh tôi, nhưng Lý Nam Nam nhanh tay hơn, lập tức chiếm ghế.

 

Tần Lỗi nhìn tôi một cái đầy tiếc nuối, rồi đành ngồi xuống bên cạnh cô ta.

 

Phim bắt đầu, tôi cố kiềm chế cảm giác buồn nôn trong lòng, tập trung vào màn ảnh.


Lần này ảnh đế thử sức với thể loại kinh dị – không khí ngày càng căng thẳng, rợn người.


"Á, sợ quá à!" – Tôi nghe tiếng Lý Nam Nam la lên.
Cô ta nhào vào lòng Tần Lỗi, run rẩy như cún con.


Tôi khẽ nhếch môi cười lạnh – cái tim như sắt đá của cô ta, thật sự sợ ma?
Ma mà thấy cô ta chắc còn sợ ngược lại.

 

7


Tiếng hét càng lúc càng to, người cô ta lắc qua lắc lại không ngừng. Tôi suýt không chịu nổi nữa.


Kỷ Bạch nhẹ nhàng siết tay tôi, ghé sát tai:
"Miêu Miêu, tụi mình đổi chỗ đi."


Nói xong, anh đứng dậy, nửa quỳ xuống, bế tôi sang ngồi vào ghế của anh.


Có lẽ khí chất Kỷ Bạch quá mạnh mẽ, nên Lý Nam Nam im bặt.


Cô ta gồng lên nín thở, xem đến hết phim.


Ra khỏi rạp, tôi đi toilet trước.
Ra khỏi buồng, tôi thấy Lý Nam Nam đang đứng trước bồn rửa.


Tôi cau mày, bước tới, giơ tay đặt dưới vòi nước cảm ứng.


Lý Nam Nam liếc tôi qua gương, ánh mắt đầy ghét bỏ.


"Thẩm Miêu, không ngờ cô nhanh như vậy đã bám được người mới rồi." – Cô ta mỉa mai.


Tôi rửa tay, chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.


"Hừ, mà phải nói, tên đó cũng đẹp trai đấy, không biết có chịu chơi với cô không nữa?" –
Cô ta vênh mặt nhìn tôi.


Tôi rút khăn giấy, lau tay, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh như băng:
"Lý Nam Nam, người như cô chỉ hợp lục thùng rác thôi."


Nói xong, mặc kệ cô ta gào thét, tôi bước ra ngoài.

Vừa đi vài bước, lại gặp thùng rác chính hiệu – Tần Lỗi.


Thấy tôi, mắt anh ta sáng lên, lập tức nhào tới:
"Miêu Miêu, anh nhớ em lắm!" – Nói rồi định ôm tôi.


Tôi lách người né tránh, anh ta đành xấu hổ rút tay về.


Ánh mắt anh ta đầy thèm khát nhìn tôi:
"Em vẫn giận anh sao? Anh chỉ đang chơi trò yêu đương với Nam Nam thôi mà…Chờ anh chơi chán rồi, anh sẽ quay lại tìm em, được không?"


Tôi cười đến đau cả bụng, phất tay hất không khí:
"Tần Lỗi, tránh xa tôi ra. Cái mùi cặn bã trên người anh nồng quá, tôi sợ chec ngạt."


Mặt anh ta trắng bệch vì tức:
"Thẩm Miêu! Em đừng không biết điều! Anh chịu chơi với em là nể tình bao năm đấy!"


Tôi lạnh lùng nhếch môi:
"Cảm ơn anh nhé, tôi dính phải anh một lần đã thấy buồn nôn rồi. Tôi không có hứng nôn cả đời."


Nói xong, tôi vòng qua anh ta mà đi.


Kỷ Bạch đứng trước cửa, tay cầm túi laptop của tôi, thấy tôi liền mỉm cười:
"Về nhà thôi?"

 

Loading...