Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thẩm Miêu - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385


Ba người chúng tôi đến quán sớm, rất đông khách.
Chúng tôi chọn chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.


Kỷ Bạch đặt bát đũa trước mặt tôi và Kỷ Dao, rồi bắt đầu gọi món:
"Xíu mại, bánh bao cua, char siu…" – toàn là món tôi thích.


Kỷ Dao liếc một vòng, tặc lưỡi:
"Haiz, có chị dâu rồi là quên luôn em gái, toàn gọi món Miêu Miêu thích."


Kỷ Bạch gập thực đơn lại, gõ đầu Kỷ Dao:
"Nói gì thế? Bánh bao cua là món em thích, Miêu Miêu không ăn được cua mà."


Tim tôi khẽ rung động. Anh ấy… sao lại nhớ rõ sở thích tôi đến vậy?


Anh quay sang tôi, mỉm cười:
"Với lại, Miêu Miêu vẫn chưa phải chị dâu em đâu."


Kỷ Dao nhếch mép:
"Vậy thì anh cố lên nha."


"Anh nhất định sẽ cố." – Kỷ Bạch bình tĩnh gật đầu, rồi gắp xíu mại đặt trước mặt tôi.


Ánh mắt anh dán chặt vào tôi khiến tim tôi đập loạn.
Bữa sáng đó… tôi ăn mà như bay trên mây.


Nhờ Kỷ Bạch giúp đỡ, một tuần sau tôi nộp đúng hạn kịch bản.


Giám chế đọc đi đọc lại, gật đầu lia lịa:
"Được đó Thẩm Miêu, tôi đọc mà mặt đỏ tim đập này!"


Ờ, tôi là con cún độc thân mà bị Kỷ Bạch thả thính suốt tuần, trái tim giờ không biết trôi về đâu nữa.
Anh ấy tán gái đúng kiểu cao thủ dày dạn kinh nghiệm.


Giám chế vui quá, tăng lương cho tôi, còn cho thêm một tuần nghỉ phép để tìm "cảm hứng yêu đương".


Tôi thu dọn đồ, định ra trung tâm mua quà cho Kỷ Bạch.


Đi ngang cửa hàng mẹ và bé, tôi bất ngờ thấy Lý Nam Nam xách túi bước ra.


Cô ta nhìn thấy tôi, sững người một chút, sau đó lập tức nở nụ cười chiến thắng.


"Ơ, trùng hợp ghê~" – Cô ta bước lên chặn đường tôi.


Tôi ngẩng đầu nhìn, cô ta không trang điểm, mắt sưng, lòng trắng đỏ ngầu – rõ là dạo này không ngủ ngon.


Lý Nam Nam đặt tay lên bụng, nhẹ nhàng nói:
"Thẩm Miêu, tôi có thai rồi, con của Tần Lỗi."


Tôi hơi khựng lại, cau mày, sau đó lập tức dãn ra:
"Vậy chúc mừng nhé."


Thái độ bình thản của tôi khiến cô ta phát điên.
Cô ta tiến lên chỉ vào bụng mình, giọng đầy lo lắng:
"Tôi và Tần Lỗi có con rồi! Anh ấy sẽ không bao giờ quay lại với cô nữa, từ bỏ đi!"


Giọng quá vội, lộ rõ sự thiếu tự tin.
Cô ta sợ – sợ Tần Lỗi bỏ cô ta để quay về với tôi.


Nhưng tôi giờ… chẳng còn quan tâm nữa.
Vì tôi có Kỷ Bạch rồi.


Tôi mỉm cười chắc chắn:
"Cô yên tâm, tôi không phải ngựa – không bao giờ quay đầu gặm cỏ cũ."


Nói xong, tôi xoay người bước đi.


Lời tôi như đâm vào thần kinh yếu ớt của cô ta.
Cô ta túm tay tôi kéo lại:
"Thẩm Miêu! Cô dám mắng tôi?"


Thật nực cười, thế giới này cái gì cũng có thể nhặt, mà đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đi… nhặt lời chửi.


Cô ta giằng co không buông, tôi hất tay ra – nhẹ thôi, vậy mà cô ta ngã lăn ra sau, ôm bụng la hét:
"Giec người! Có người muốn giec con tôi!"


11


Lý Nam Nam nằm trên sàn hét toáng.
Cô ta còn tự tát mình vài cái, mặt sưng đỏ như tôm luộc.


Tôi đứng đó, mặt lạnh như tiền, nhìn cô ta diễn kịch.
Đám đông tụ lại, cô ta càng la dữ hơn.
Bảo vệ đến, đưa cả hai chúng tôi vào đồn cảnh sát.


Tần Lỗi là người đến đầu tiên.
Vừa thấy anh ta, Lý Nam Nam đã nhào vào lòng, khóc rống lên:
"Anh ơi, cô ta đánh em, cô ta còn muốn giec con của tụi mình!"


Cô ta run rẩy như sắp chết đến nơi.
Tần Lỗi quay sang tôi, nhìn như không tin nổi:
"Miêu Miêu… sao em có thể làm chuyện thất đức như vậy?"


Tôi ngồi trên ghế, môi khẽ cong lạnh lẽo.
Muốn đổ tội thì thiếu gì lý do, tôi chẳng buồn thanh minh nữa.


Tần Lỗi thấy tôi im lặng thì càng nổi điên.
Anh ta vỗ lưng Lý Nam Nam, giọng dỗ dành:
"Nam Nam, đừng sợ, anh sẽ cho em công bằng."


Cô ta gật đầu trong lòng anh ta, trông đáng thương như thiên sứ rơi lệ.


Tần Lỗi đẩy cô ta ra, xoay người, giơ tay lên định tát tôi.


Tôi còn chưa kịp phản ứng thì có người nhanh hơn.


Kỷ Bạch bước lên như gió, chắn trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay Tần Lỗi rồi hất mạnh.
Tôi bị kéo vào lòng anh, còn Tần Lỗi loạng choạng lùi mấy bước mới đứng vững.


"Anh là ai?" – Tần Lỗi gào lên, mắt đỏ rực.


Kỷ Bạch lạnh lùng đáp:
"Tôi là bạn trai của Thẩm Miêu."


Tần Lỗi chec  lặng. Một giây sau, nhảy dựng lên hét:
"Thẩm Miêu! Em dám cắm sừng tôi?!"


Mẹ nó, tôi thật sự muốn đập chec cái thằng cặn bã này.


Kỷ Bạch nắm tay tôi chặt hơn, ánh mắt lạnh đến nỗi khiến Tần Lỗi câm nín.


Anh nhếch môi khinh bỉ:
"Tôi biết anh tệ, nhưng không ngờ tệ đến thế.
Là ai ra tay trước, trong lòng cô ta tự biết. Tôi sẽ kiện vì vu khống."


Lý Nam Nam run lên.
Kỷ Bạch kéo tôi rời khỏi đồn.


Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi xin lỗi từ Lý Nam Nam.
Cô ta khóc nức nở, van xin tôi bảo Kỷ Bạch rút đơn kiện.


Tôi cười lạnh từ chối. Lúc cô ta vu oan tôi, cũng chẳng thấy nương tay.


Sau này tôi nghe Kỷ Dao kể, Tần Lỗi và Lý Nam Nam đã chia tay.
Tần Lỗi nói: đời anh không thể có vết nhơ, còn Lý Nam Nam… là vết nhơ lớn nhất.


Lý Nam Nam vác bụng đến công ty anh ta làm loạn, khiến anh ta mất việc.


Đạt được mục đích xong, cô ta lập tức phathai.


Kỷ Dao tặc lưỡi: "Hai người đó đúng là một đôi trời sinh – đồ điên."


Tôi nghe xong cũng chẳng thấy gì. Tần Lỗi, Lý Nam Nam, đối với tôi… như chuyện kiếp trước.


Kỷ Dao vỗ trán:
"Trời ơi, suýt quên chuyện chính! Mốt sinh nhật anh tao rồi, mày định làm gì đặc biệt?"


Tôi nháy mắt:
"Bí mật~"


12


Kỷ Dao bĩu môi:
"Ghét thật, giờ đến tao mà mày còn giấu!"


Tôi ôm vai cô ấy:
"Mày cái mỏ rộng như cái loa, nói cho mày biết thì còn gì là bất ngờ?"


Cô ấy giơ tay đầu hàng:
"Thôi được, tao chờ xem nét mặt bất ngờ của anh tao vậy."


Ba ngày sau – sinh nhật Kỷ Bạch.


Tôi trang trí xong nhà, rồi… chui vào trong một cái hộp quà khổng lồ.
Đúng vậy, tôi muốn tự tặng mình làm quà sinh nhật cho anh ấy.


Tôi đổ đầy mồ hôi, không dám lau vì sợ hỏng lớp makeup.
Tôi căng thẳng chờ đợi.


Cửa mở – là tiếng bước chân quen thuộc.
Tôi nín thở, tay cầm sẵn pháo giấy, lắng nghe động tĩnh.


Kỷ Bạch gọi:
"Miêu Miêu? Em ở nhà không?"


Tôi không đáp. Đếm ngược trong đầu.
Khi anh ấy đến sát hộp…


BÙM!
Tôi bật nắp, giang tay hô to:
"Chúc mừng sinh nhật, Kỷ Bạch!"


Pháo giấy tung bay rực rỡ.


Tôi nhắm mắt la lớn:
"Hôm nay em chính là món quà sinh nhật của anh! Bất ngờ không, vui không?!"

Không gian im phăng phắc.


Rồi – tiếng cười của Kỷ Dao vang lên.

Tôi mở mắt… thấy Kỷ Bạch đứng trước mặt, đầu toàn pháo giấy.


Kỷ Dao đứng sau, ôm cái bánh sinh nhật to tướng.
Còn ba mẹ họ… đang cúi tháo giày trước cửa.


Mấy ánh mắt nhìn tôi… đồng loạt.


Tôi muốn độn thổ.


Quá xấu hổ, tôi lại chui vào cái hộp như một con đà điểu.


Kỷ Bạch cười lớn, mở nắp hộp, xoa đầu tôi:
"Miêu Miêu, đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất đời anh. Cảm ơn em."


Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi tôi.


Tôi đỏ bừng cả mặt.


Anh bế tôi ra khỏi hộp, tôi chôn mặt vào ngực anh, lén thấy ba mẹ anh đã rời đi.


Kỷ Dao giơ ngón cái:
"Chị em, mày giỏi thật đấy, hahaha!"


Cô ấy cười đến gập cả người, tôi chỉ thấy tương lai ba năm tới sẽ bị cô ấy trêu đến chec.


Sau đó, chỉ còn tôi và Kỷ Bạch ở lại trong nhà.


Anh nhìn tôi, mắt đầy ý cười, lại hôn tôi lần nữa.


Anh ghé vào tai tôi thì thầm:
"Bao giờ anh được… bóc quà vậy?"


Nói rồi kéo kéo mép áo tôi.


Tôi đỏ mặt thì thào:
"Tối nay… nghe anh hết."


Mắt Kỷ Bạch tối lại. Anh bế bổng tôi lên, đi thẳng về phòng.

"Vậy thì… bây giờ nhé, anh không đợi nổi rồi."


Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc bánh trên bàn:
"Không thổi nến à?"


"Ước nguyện của anh… đã thành hiện thực rồi, không cần nữa."


Thì ra, anh ấy thích tôi từ lâu như vậy.
May mắn thay – chúng tôi không bỏ lỡ nhau thêm nữa.


Chúc mừng sinh nhật, người em yêu.


— HOÀN —

 

Loading...