Thẩm Miêu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi gật đầu:
"Ừ, về nhà."
Vừa về đến nhà, tôi đã nhận được loạt cuộc gọi "liên hoàn truy sát" của Kỷ Dao.
Vừa bắt máy, giọng cô ấy thì thầm đầy tò mò:
"Bé yêu~ mày với anh tao tiến triển đến đâu rồi?"
Tôi ôm điện thoại, vừa chạy về phòng vừa nhỏ giọng:
"Đừng nói nhảm, đó là anh mày – cũng là anh tao!"
Cô ấy "tặc" một tiếng:
"Thôi đi! Anh tao chưa bao giờ coi mày là em gái đâu, ảnh chỉ coi mày là… vợ thôi!"
Kỷ Dao lải nhải suốt cả cuộc gọi.
Thì ra, Kỷ Bạch vẫn độc thân đến giờ vì… đợi tôi.
Cả nhà họ đều biết. Kỷ Dao vẫn luôn xem tôi là chị dâu.
Nghe tin tôi chia tay, cô ấy không nói hai lời, tống tôi vào nhà anh trai.
Cô ấy nói: “Gần nước thì được cá trước.”
Tôi sững người, cạn lời.
Kỷ Dao chốt câu cuối:
"Thôi nhé, chị dâu, đừng để anh tao đợi lâu quá nha~"
Rồi dập máy luôn.
8
Tối đó, đầu óc tôi toàn là giọng Kỷ Dao gọi “chị dâu”, Kỷ Bạch gọi “vợ ơi”.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, hai mắt thâm như gấu trúc.
May mà Kỷ Bạch không có nhà, tôi ăn qua loa rồi đi làm.
Công ty nhận một dự án phim hài tình cảm, tôi sửa kịch bản mấy lần vẫn bị trả lại.
Tôi vò đầu bứt tai, hét lên:
"Mẹ nó! Đường tình duyên của tôi toàn là bi kịch, ngọt ngào cái mẹ gì!"
Giám chế đi ngang, vỗ vai tôi:
"Tiểu Thẩm à, viết không ra thì phải… yêu một lần thật đi!"
Tôi ngẩng đầu nhìn ông ấy với ánh mắt đầy oán hận:
"Sếp, em vừa mới thất tình."
"Thì đúng lúc bắt đầu chuyện mới chứ sao!" – Ông ta cười ha ha.
Tôi: Tôi cảm ơn sếp nha.
Sếp cho tôi nghỉ phép một tuần để… đi yêu đương, không thì… nghỉ luôn.
Tôi rũ rượi về nhà, vừa chào Kỷ Bạch xong liền chui về phòng.
Nằm vật ra giường, ôm đầu lăn qua lăn lại:
"Khi nào mới tới lượt tôi yêu đương ngọt ngào chứ hả?!"
Tôi quyết định cầu cứu Kỷ Dao – cao thủ tình trường.
Vừa bắt máy, tôi nghe cô ấy nũng nịu:
"Bảo bối~ chờ em xíu, em nói chuyện với Miêu Miêu cái đã~"
Tôi còn nghe được tiếng đàn ông đáp “Ừ” ở đầu dây kia.
Một giây sau, giọng Kỷ Dao trở lại nghiêm túc:
"Chuyện gì đó?"
Tôi lập tức cầu cứu:
"Dao Dao cứu tao! Gấp lắm, cấp bách!"
Cô ấy lo lắng hỏi:
"Mày với anh tao cãi nhau hả?"
Tôi lắc đầu:
"Không, tụi tao vẫn ổn…"
Tôi kể lại chuyện hôm nay, cô ấy im lặng vài giây rồi… gào lên:
"Thẩm Miêu!!! Mày là đứa ngu nhất vũ trụ!!!"
Tôi: Tao còn chưa khóc mà sao ai cũng chửi tao?
Cô ấy hít sâu, nói rành rọt:
"Anh tao vừa đẹp trai vừa tài giỏi, mày không dám yêu thì mày là đồ ngốc!"
Cô ấy hét vào tai tôi:
"Ngay bây giờ, lập tức, đi nhào vô anh tao! Nghe rõ chưa?!"
Rồi tắt máy cái rụp.
Tôi cầm điện thoại đơ người:
"Ngươi sẽ bị ta tuyệt giao!" – Tôi nói vào hư không.
Rồi ôm chăn trùm đầu nằm lì.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
"Miêu Miêu, cơm tối xong rồi, ra ăn nha." – Kỷ Bạch dịu dàng gọi.
Tôi lồm cồm bò dậy, uể oải ra mở cửa.
Anh thấy tôi ủ rũ thì hoảng hốt, đưa tay sờ trán:
"Không khỏe à?"
Tôi lắc đầu, cắn môi ngẩng lên nhìn anh.
Lông mày anh hơi nhíu lại, đôi mắt đen sâu đầy lo lắng.
"Anh Bạch… cứu em…" – Tôi nhỏ giọng cầu xin.
Anh nhướng mày, gật đầu.
Tôi chần chừ vài giây, rồi bất chấp tất cả, túm tay áo anh:
"Anh có thể… giúp em thử yêu một mối tình ngọt ngào không? Em cần… trải nghiệm."
Nói xong, tôi cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của anh.
Xung quanh im phăng phắc, tôi thậm chí nghe rõ tiếng thở của anh.
9
Chec rồi… tôi lo lắng muốn xin lỗi, vừa ngẩng đầu…
Thì Kỷ Bạch đã đưa tay nâng cằm tôi lên, hôn tôi.
Tôi sững người, miệng còn chưa kịp ngậm.
Anh lập tức tiến công, quấn lấy linh hồn tôi.
Khi kết thúc, anh dựa trán vào trán tôi, thở dốc.
Tôi đỏ bừng cả mặt, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Yên tâm." – Anh khẽ nói.
"Những gì một cặp đôi nên làm, anh sẽ cho em trải nghiệm hết."
Nói rồi, anh đè tôi lên tường, hôn tiếp.
Đây… đây là "kabedon" trong truyền thuyết sao?
Mẹ ơi, chân tôi mềm nhũn rồi.
Anh đúng là nói được làm được.
Tối đó,chân tôi mềm nhũn đến tận lúc đi ngủ.
Là anh bế tôi lên giường.
Anh đắp chăn cho tôi, khẽ xoa đầu:
"Cần anh ru ngủ không?"
Tôi lắc đầu như điên, vội nhắm mắt lại.
Anh cười khẽ, cúi người hôn lên má tôi:
"Ngủ ngon, Miêu Miêu."
Đợi anh rời đi, tôi mới dám mở mắt.
Nhìn về phía cửa, tôi cười ngây ngốc.
Thì ra… đây chính là yêu đương ngọt ngào à?
Thật sự… ngọt đến sâu răng luôn rồi.
Kỷ Bạch khựng lại, khóe môi cong lên càng rõ, anh nâng mặt tôi lên rồi cúi xuống hôn.
Tôi không biết mình đã bị anh hôn bao lâu, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trời đất đảo lộn.
Cửa lớn bị mở ra, tôi hoàn toàn không nghe thấy.
"Ơ, chẳng lẽ tao đến không đúng lúc?" – giọng Kỷ Dao vang lên.
Tôi hoảng quá, lập tức đẩy Kỷ Bạch ra.
Anh loạng choạng lùi về phía bếp, vịn vào bệ bếp mới đứng vững.
Anh trừng mắt lườm Kỷ Dao một cái.
Kỷ Dao giơ hai tay đầu hàng, lùi nhanh ra sau:
"Được rồi, tôi sai, hai người tiếp tục đi."
Nói xong thì chạy biến ra ngoài.
Tôi lấy tay che mặt, không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa.
Kỷ Bạch bảo tôi ra ngoài ngồi với Kỷ Dao, còn anh thì dọn dẹp bếp núc.
Tôi ra phòng khách, ngồi xuống ghế bên cạnh Kỷ Dao.
Cô ấy nghiêng đầu, cười tươi như hoa, còn giơ ngón cái lên:
"Được đó cưng~ chúc mừng nha! Cuối cùng cũng thu phục được anh trai chị!"
Tôi đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy:
"Không có, giả thôi."
Tôi kể lại chuyện tối qua.
Kỷ Dao nghe xong, há hốc miệng, một lúc mới lắp bắp nói:
"Mày với anh tao đúng là trời sinh một cặp, một đứa dám nghĩ, một đứa dám làm."
"Tao đập mày giờ!" – Tôi không nhịn được vung tay đánh cô ấy một cái.
10
Kỷ Bạch đi ra, nói nhà hết đồ ăn rồi, muốn dẫn tụi tôi đi ăn sáng.
Kỷ Dao vui sướng đề nghị đi tiệm điểm tâm mới mở.