Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thân Càng Thêm Thân - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

“Kiều Tuyết, sao trong điện thoại con lại có nhiều ảnh của anh họ con thế này?”

 

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi bàng hoàng nhìn quanh mọi thứ xung quanh.

 

Mẹ tôi đang cầm điện thoại của chị gái – Dương Kiều Tuyết – lật xem, còn chị đứng một bên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

 

Đây chính là cảnh tượng lúc mẹ phát hiện chị ấy thầm mến anh họ Lâm Thành.

 

Tôi… vậy mà đã sống lại.

 

“Kiều Tuyết, những tấm ảnh này là con lén chụp à?”

 

Mẹ đặt điện thoại xuống, nghiêm túc hỏi.

 

Khuôn mặt Dương Kiều Tuyết đỏ bừng như con tôm chín, hai tay xoắn chặt vào nhau, ấp úng mãi không nói nên lời.

 

“Là… là Ngọc Niên chụp đấy, con chỉ giữ giúp thôi…”

 

Mãi một lúc sau, chị ấy mới nghẹn ngào thốt ra câu này.

 

Giống như kiếp trước, vì sợ bị mẹ trách mắng vì mối tình cấm kỵ này, chị ấy lại đổ tội lên đầu tôi.

 

Mẹ nhìn chị một lát, tỏ vẻ đã hiểu:

 

“Ồ, thì ra là vậy.”

 

“Lúc nãy mẹ còn nghĩ, nếu con thích A Thành đến vậy thì gả con qua đó làm vợ nó luôn. Nhưng nếu là Ngọc Niên thích A Thành, vậy thì cứ để Ngọc Niên gả qua đi.”



Dương Kiều Tuyết nghe vậy, sốc đến mức trừng mắt nhìn mẹ.



Tôi khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý:



“Chị à, chị cứ thừa nhận là thích anh họ Lâm Thành đi. Em với mẹ đều ủng hộ chị mà. Mẹ còn rất thoáng nữa đấy.”



Nghe tôi nói vậy, mẹ hài lòng gật đầu.



Dương Kiều Tuyết có vẻ không dám tin, nhưng sau khi xác nhận mẹ không hề thử lòng chị ta, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thừa nhận mình thích anh họ Lâm Thành.



“Nhưng… con và anh Lâm Thành là anh em họ, bọn con thật sự có thể ở bên nhau sao?”



Chị ta ngập ngừng, vừa lo lắng vừa mong đợi.



Mẹ tôi vui vẻ ra mặt, bà phấn khởi đi tới đi lui trong phòng khách:



“Sao lại không được? Hồi xưa, anh em họ cưới nhau là chuyện bình thường.”



“Đây gọi là ‘thân càng thêm thân’, người xưa không phải vẫn làm vậy sao?”



“Anh họ con đã 29 tuổi rồi mà chưa từng dẫn bạn gái về, mẹ với cậu con sốt ruột muốn ch.”



“Giờ con thích nó, chẳng phải quá hợp rồi à? Ông bà chẳng phải vẫn hay nói ‘phù sa không chảy ruộng ngoài’ đấy sao?”



Vừa nói, mẹ vừa vỗ mông Dương Kiều Tuyết.



“Nhìn con gái mẹ dáng người phúc hậu thế này, gả sang đó ít nhất cũng sinh cho anh họ con hai thằng con trai!”



Dương Kiều Tuyết vừa bình tĩnh lại thì khuôn mặt lại đỏ bừng.



Nhưng khi nghe đến chuyện sinh con trai, chị bỗng nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi:



“Mẹ ơi, con với anh Lâm Thành sinh con ra, nó có giống người bình thường không?”



Từ nhỏ, Dương Kiều Tuyết đã khá ngang bướng, không thích học hành, mới học hết cấp hai đã nghe lời mẹ đi làm thuê rồi.




Nhưng dù có ít học đến đâu, chị ta cũng là một người trẻ của thời đại mới, ít nhiều cũng đã tiếp xúc với một số kiến thức.



Tác hại của việc kết hôn cận huyết, chị ta không phải chưa từng nghe qua.



Nghe vậy, mẹ tôi chẳng cần suy nghĩ liền nói:



"Sao lại khác người bình thường chứ? Hoàng đế thời xưa còn lấy chính chị em ruột của mình, chẳng phải vẫn truyền ngôi được đấy thôi?”



"Nếu không tin, con hỏi em gái con đi, nó là sinh viên đại học, biết nhiều hơn con."



Kiếp trước, mẹ tôi cũng đã từng ném vấn đề này cho tôi như vậy.



Lúc đó, tôi cực kỳ phản đối chuyện này, vì hôn nhân cận huyết làm tăng nguy cơ con cái mắc các vấn đề di truyền, tuy không phải lúc nào cũng gây hậu quả.



Người xưa thường sinh rất nhiều con, luôn có một hai đứa không thể sống sót, chuyện trẻ con ch yểu là điều rất bình thường.



Họ cũng chẳng nghĩ đó là do hôn nhân cận huyết gây ra, càng không ghi chép lại.



Nhưng con người hiện đại chú trọng đến việc sinh sản khỏe mạnh, chỉ cần một đứa trẻ có vấn đề cũng có thể khiến cả gia đình suy sụp.



Còn về chuyện mẹ tôi nói hoàng tộc ngày xưa vẫn duy trì huyết thống bằng hôn nhân cận huyết thì đúng là một trò cười.



Nhiều vương triều diệt vong có liên quan gián tiếp đến hôn nhân cận huyết, chưa kể đến những dòng dõi đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, chỉ nói đến hoàng thất R quốc hiện tại.



Hết thế hệ này đến thế hệ khác, những người thừa kế ngai vàng hoặc bị bệnh về chân, hoặc mang bệnh về thần kinh. Có một vị hoàng đế sinh đến mười lăm người con, nhưng chỉ có bốn người sống sót.



Dù sau này có bắt đầu tìm bạn đời không cùng huyết thống trong dân gian, thế hệ con cháu sinh ra vẫn rất đáng lo ngại.



Người thừa kế duy nhất hiện tại cũng ra đời bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, nhưng đến tám tuổi vẫn chưa thể phân biệt được giữa chú ruột và cha mình.



Kiếp trước, tôi đã nói những điều này với Dương Kiều Tuyết và mẹ tôi, cố gắng hết sức để ngăn cản chị ta. Vì vậy, tôi còn bị mẹ t á t mấy cái, mắng rằng tôi chỉ biết nói nhảm, mong cho anh họ và chị gái mình gặp chuyện xui xẻo, không muốn dòng họ nhà họ Lâm có người nối dõi.



Dương Kiều Tuyết còn nghi ngờ hỏi tôi có phải cũng thầm thích anh họ Lâm Thành hay không, nên mới không muốn chị ấy kết hôn với anh ta.



Tôi vừa ấm ức vừa tức giận, cãi nhau với họ một trận. 



Nhưng lời tôi nói cuối cùng vẫn lọt vào tai Dương Kiều Tuyết, còn mẹ tôi cũng từ bỏ ý định tác hợp chị ấy với anh họ.



Vài năm sau đó, Dương Kiều Tuyết có quen vài người bạn trai, nhưng rất nhanh đều chia tay.



Tôi biết chị ấy vẫn chưa quên được Lâm Thành, nên thường xuyên an ủi chị ta.



Đúng lúc tôi tưởng rằng chị ta đã buông bỏ, thì vào ngày Lâm Thành kết hôn, mọi cảm xúc trong lòng chị ta bùng nổ.



Mấy năm trôi qua, Lâm Thành trở nên càng điển trai phong độ hơn, lại có thêm vài phần trưởng thành; cô dâu cũng xinh đẹp dịu dàng, khoác tay anh ta cười rạng rỡ, nhìn từ bên ngoài đúng là một đôi trai tài gái sắc.



Khách khứa tham dự đám cưới ai nấy đều nở nụ cười chúc phúc…



Mẹ tôi càng thêm trìu mến trò chuyện với anh họ và chị dâu, chỉ có Dương Kiều Tuyết là mặt mày vô cùng khó coi.



Bữa tiệc mới được một nửa, Dương Kiều Tuyết đã lấy cớ muốn đi dạo rồi bảo tôi đi cùng.



Tôi nhìn ra tâm trạng chị ấy không tốt, nên chẳng suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.



Chị ấy dẫn tôi đến bên hồ, rồi bắt đầu khóc lóc kể lể về nỗi đau khi thấy Lâm Thành kết hôn.



Nói một lúc, chị ấy lại chuyển chủ đề, bắt đầu trách móc tôi vì đã khuyên ngăn trước đây:



"Dương Ngọc Niên, em có biết không?

 

"Bây giờ chị mới hiểu, không thể ở bên người mình yêu là một chuyện đau khổ đến nhường nào.”



"Nếu có thể làm lại từ đầu, chị nhất định phải gả cho A Thành! Cận huyết hay đạo lý gì chị đều không quan tâm! Chị chỉ cần được ở bên anh ấy..."



Giọng chị ấy dần trở nên điên loạn:



"Nếu không phải vì mày, tao đã sớm gả cho anh ấy rồi! Sao tao phải chịu dày vò như bây giờ chứ? Tất cả đều là lỗi của mày, tao hận mày đến ch!!"



Nói xong, không đợi tôi phản ứng, Dương Kiều Tuyết đã đ ẩ y mạnh tôi xuống hồ.



Nước hồ sâu thẳm, tôi giãy giụa hết sức, cố gắng trồi đầu lên khỏi mặt nước.



Nhưng mọi thứ không như mong muốn, nước hồ tràn vào miệng vào mũi tôi không ngừng. Chẳng mấy chốc, tôi chìm hẳn xuống đáy hồ, mãi mãi không thể trồi lên nữa.




"Đang ngẩn người gì đấy? Mau trả lời đi, Ngọc Niên."



Giọng mẹ tôi thúc giục kéo tôi trở về thực tại.



Tôi nhìn hai người trước mặt, mỉm cười nói:



"Chị, mẹ. Con chỉ học một trường đại học bình thường thôi, chẳng hiểu mấy chuyện sinh con này đâu ạ. Mẹ là người từng trải, chắc chắn hiểu rõ hơn con nhiều.”



"Chị, nếu chị tin mẹ, thì cứ nghe theo mẹ là được rồi."



Nghe tôi nói lời này, mẹ tôi hài lòng mỉm cười.



Bà quay sang nhìn Dương Kiều Tuyết:



"Thế nào, Kiểu Tuyết? Em gái con đã nói vậy rồi, con còn gì lấn cấn nữa không?"



Nghe vậy, Dương Kiều Tuyết rơi vào trầm tư. Một lát sau, cô ấy mở miệng hỏi:



"Mẹ, con muốn gả cho anh A Thành, nhưng anh ấy có đồng ý không?



"Còn cậu, cậu có không muốn không...?"



Mẹ tôi tự tin đáp:




"Hai đứa từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, A Thành là đứa có tình nghĩa, chắc chắn sẽ không phụ con.”



"Về phần cậu con thì lại càng không có vấn đề gì. Ông ấy mong có cháu nội từ lâu rồi. Bây giờ có con làm con dâu, lại còn là cháu gái ruột, làm sao ông ấy có thể không đồng ý chứ?"



Nghe mẹ tôi nói vậy, cuối cùng Dương Kiểu Tuyết cũng kiên định với ý định gả cho anh họ.



Chẳng mấy ngày sau, mẹ tôi liền báo với Dương Kiểu Tuyết rằng đã nói chuyện xong với cậu, chỉ cần chọn một ngày thích hợp để đến gặp mặt trực tiếp.



Đến ngày hẹn, Dương Kiều Tuyết chải chuốt kỹ càng suốt mấy tiếng đống hồ.



Lấy lý do giúp chị ta bớt căng thẳng, mẹ tôi cũng kéo tôi theo đến nhà cậu.



Cậu mời chúng tôi ngồi xuống sofa, sau đó mang ra vài tách trà nóng.



Ông nhìn Dương Kiều Tuyết một lượt, khen ngợi:



"Kiều Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"



Chưa kịp để Dương Kiều Tuyết trả lời, mẹ tôi đã nhanh miệng đáp trước:



"28 rồi, vẫn còn là một xử nữ đấy.”



Nghe vậy, cậu lắc đầu:



"Tuổi tác cũng lớn rồi, sắp ba mươi rồi, liệu còn sinh được con trai không đây?"



Mẹ tôi vội vàng nói:



"Không già đâu, vẫn còn sinh được mà.”



"Kiều Tuyết có một nửa là huyết thống nhà họ Lâm chúng ta, sinh con trai chắc chắn sẽ ưu tú nhất.”



"Kiều Tuyết, con nhớ sinh cho anh Lâm Thành vài đứa con trai nhé, coi như hoàn thành thiên chức của người phụ nữ ha."



Tôi cúi đầu xuống, cố gắng kiềm chế để không lộ ra vẻ khinh thường.



"À đúng rồi, A Thành đâu rồi?"



Mẹ tôi hỏi tiếp.



Cậu vừa định trả lời thì Lâm Thành từ trong phòng bước ra.



Vừa nhìn thấy anh ta, Dương Kiều Tuyết đã dịu dàng gọi một tiếng: "Anh A Thành~"



Cả người tôi nổi da gà, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng rồi cũng chào hỏi qua loa.



Lâm Thành gật đầu đáp lại, sau đó nhìn sang Dương Kiều Tuyết.



Hai má chị ta thoáng ửng đỏ, chu môi hỏi nhỏ: "Anh A Thành, anh có nguyện..."



"Đương nhiên rồi, Kiều Tuyết. Anh thích em từ lâu lắm rồi, chúng ta kết hôn đi."



Chưa đợi Dương Kiều Tuyết nói xong, Lâm Thành đã ngồi xuống bên cạnh chị ta, nắm lấy tay chị ta, ánh mắt dịu dàng nói.



Tôi sững sờ, Lâm Thành cũng vừa vặn động lòng với Dương Kiều Tuyết sao?



Dương Kiều Tuyết như chìm đắm trong đôi mắt si tình của Lâm Thành, cả người chị ta tựa hẳn vào anh ta.



Nụ cười của Lâm Thành cứng đờ trong chốc lát, anh ta khẽ nghiêng đầu sang một bên.



Dương Kiều Tuyết không nhận ra động tác ấy, trên mặt chị ta vẫn tràn đầy hạnh phúc.



Mẹ tôi thấy hai người dựa sát vào nhau thì che miệng cười tít mắt, cậu cũng vui vẻ nói:



"Mấy năm nay chưa từng thấy con dẫn bạn gái về nhà, không ngờ lại phải lòng cô em họ Kiều Tuyết của con! Thằng nhóc thối này!"



Mợ tôi mất sớm, giờ cậu và Lâm Thành đều đã đồng ý hôn sự này, nên mẹ tôi cũng không chờ nổi mà bàn bạc ngay với cậu về ngày cưới và các công việc chuẩn bị.



Trong lúc họ đang bàn tán sôi nổi, tôi lấy cớ đi vệ sinh rồi một mình vào phòng tắm.



Nghĩ đến sự mâu thuẫn giữa lời nói và hành động của Lâm Thành lúc nãy, tôi chìm vào suy nghĩ.



Từ khi có trí nhớ, tôi đã thấy mẹ tôi đối với cậu và gia đình ông ấy vô cùng chu đáo, dùng cách nói bây giờ thì có thể gọi là "nô lệ của em trai".



Bà thường xuyên đem những thứ quý giá trong nhà tặng cho cậu. Trước khi cậu có nhà riêng, Lâm Thành luôn sống ở nhà tôi.



Mãi đến khi mẹ tôi lén lấy tiền thuốc của bố để đưa cho cậu mua nhà, Lâm Thành mới chuyển ra ngoài.



Đối với đứa cháu trai này, mẹ tôi có thể nói là hết mực quan tâm, thậm chí còn đặt anh ta lên trước cả hai cô con gái ruột là tôi và Dương Kiều Tuyết.



Mẹ ruột của Lâm Thành qua đời vì khó sinh, từ nhỏ anh ta đã thiếu thốn tình mẫu tử nên rất thân thiết với mẹ tôi.



Nhưng loại tình cảm này, thật sự có thể khiến anh ta vượt qua luân thường đạo lý, từ bỏ nền giáo dục mà mình tiếp nhận để đến với chị họ ruột hay sao?



Hay là anh ta thật sự yêu Dương Kiều Tuyết?



Nhưng nếu vậy, tại sao khi chị ta chạm vào người mình, anh ta lại tỏ ra né tránh như vậy?



Tôi nghĩ mãi mà không ra, cũng không muốn bận tâm thêm nữa.



Lâm Thành là một người trưởng thành, có học thức và độc lập. Mọi quyết định của anh ta đều là chuyện của chính anh ta, không liên quan đến tôi.



Không can thiệp vào nhân quả của người khác, đó là bài học mà kiếp trước tôi đã phải đánh đổi bằng cả mạng sống.




"Ngọc Niên, sao lâu vậy?"



Tiếng của Dương Kiều Tuyết vang lên ngoài cửa.



Tôi mở cửa ra, chị ta liền chen vào từ khe cửa.



"Ngọc Niên, từ khi mẹ phát hiện chuyện giữa chị và A Thành, em dường như không vui lắm thì phải?"



Dương Kiều Tuyết đóng cửa lại, ánh mắt dò xét liên tục quét qua mặt tôi.



Tôi cười lạnh trong lòng, bất kể là ai, khi đối diện với kẻ đã từng gi mình, tâm trạng sao có thể tốt được chứ?



Nhưng tôi không để lộ điều đó, chỉ tùy tiện bịa một lý do để lấp liếm cho qua.



Dương Kiều Tuyết dường như không tin, chị ta nhìn tôi đầy nghi hoặc:



"Ngọc Niên, chẳng lẽ... Em cũng thích anh A Thành sao?"



Tôi cuối cùng không kiềm được mà cau mày.



Kiếp trước tôi ra sức khuyên ngăn chị ta đừng gả cho anh họ, chị ta cũng từng nghĩ như vậy.



Kiếp này tôi thậm chí chẳng buồn phản đối, còn ủng hộ chuyện cưới xin của họ, vậy mà chị ta vẫn có suy nghĩ này.




Chẳng lẽ trong mắt Dương Kiều Tuyết, cả thế giới này ai cũng sẽ giống như chị ta, yêu chính họ hàng của mình sao?



"Chị, chị nói linh tinh gì vậy, nếu chị ghen với em, thì từ giờ em sẽ không nói chuyện với Lâm Thành nữa là được chứ gì."



Thấy tôi phản ứng mạnh như vậy, Dương Kiều Tuyết cuối cùng cũng yên tâm, chị ta bảo chỉ đùa thôi, rồi thản nhiên rời đi.



Tôi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng chị ta.



Dương Kiều Tuyết, tôi rất muốn xem, kiếp này chị sẽ "hạnh phúc" đến mức nào đây.



Thời gian thấm thoát trôi qua.



Chỉ trong vòng một tháng, Dương Kiều Tuyết và Lâm Thành đã kết hôn.



Do quan hệ cận huyết, họ không thể đăng ký kết hôn, chỉ có thể tổ chức hôn lễ.



Mọi thứ trong hôn lễ diễn ra rất thuận lợi, dù là kết hôn cận huyết, nhưng mẹ tôi chẳng hề có ý định giấu giếm.



Trong tiệc cưới, bà mời hết cả họ hàng lẫn hàng xóm đến, thậm chí còn rất tự hào khi giới thiệu con rể chính là cháu ruột của mình.



Sau đám cưới, Dương Kiều Tuyết dọn đến sống ở nhà cậu.



Từ đó suốt nửa năm, chị ta chưa từng quay về nhà thăm mẹ.



Khi tôi nghĩ rằng mọi chuyện cứ thế kết thúc, thì vào một đêm nọ, Dương Kiều Tuyết đột nhiên khóc lóc gõ cửa nhà tôi.



"Mẹ ơi!"



Tiếng gõ cửa dồn dập làm mẹ tôi giật nảy mình, bà bực bội mở cửa, định mắng cho một trận.



Nhưng khi thấy người đứng ngoài cửa là Dương Kiều Tuyết, bà lập tức thay đổi thái độ.

 

"Ôi chao, là Kiều Tuyết à, con làm sao vậy?"



Mẹ tôi vội vàng đỡ chị ta vào nhà.



Dương Kiều Tuyết khóc đến mức cả người run rẩy, nước mắt như vòi nước bị hỏng, cứ tuôn trào không ngừng.



Nhìn thấy con gái lớn đáng thương như vậy, mẹ tôi hoảng hốt, vội vàng hỏi han chuyện gì đã xảy ra.



"Là cậu! Chính cậu đã mắng con… cậu mắng con là con gà mái không biết đẻ trứng... hu hu hu..."



Dương Kiểu Tuyết nức nở tố cáo.



Lời này vừa thốt ra, không khí như đông cứng lại.



Vẻ mặt giận dữ của mẹ tôi khi nghe thấy hai chữ "cậu" lập tức thay đổi.



Bà nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của Dương Kiều Tuyết, rồi lại nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì của cô ấy.



"Cái này... Kiều Tuyết à..."



"Con và A Thành đã ở bên nhau hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa có thai, cũng hơi lạ đấy, hay để mẹ đưa con đến bệnh viện kiểm tra thử nhé?"



Mẹ tôi khuyên nhủ.



Nghe vậy, Dương Kiểu Tuyết càng thêm tủi thân.



Chị ta ngập ngừng một lúc rồi ấp úng nói:



"Mẹ... không phải là con không thể mang thai…”



"Mà là anh A Thành... từ đầu đến giờ anh ấy chưa từng chạm vào con!"



Nói xong, Dương Kiều Tuyết len lén quan sát sắc mặt mẹ tôi, rồi tiếp tục nhỏ giọng:



"Mẹ ơi, mẹ nói xem... có phải anh A Thành gặp vấn đề gì không ạ?"



Nghe xong, mẹ tôi lập tức bùng nổ cơn giận, lớn tiếng quát:



"Con nói linh tinh gì thế! A Thành là đàn ông đích thực, sao có thể có vấn đề được?!"



Dương Kiều Tuyết bị tiếng quát dọa sợ đến mức ngừng khóc, há miệng nhưng không thốt nên lời.



Tôi lén đảo mắt một cái đầy chán ghét.



Lâm Thành chính là vảy ngược của mẹ tôi, chuyện này từ nhỏ tôi và Dương Kiều Tuyết đã biết rõ.



Với mẹ tôi, nhà họ Lâm mới là gốc rễ.



Mà Lâm Thành chính là hương hỏa duy nhất của nhà họ Lâm.



Lúc ba tôi còn sống, mẹ tôi thường xuyên giúp đỡ cậu tôi bằng đủ mọi cách, vì vậy mà hay cãi nhau với ba tôi.



Mợ mất ngay sau khi sinh Lâm Thành, mẹ tôi bất chấp sự phản đối của ba tôi, đón Lâm Thành về nuôi nấng như thái tử.



Từ bé đến lớn, trong nhà có gì ngon mẹ tôi cũng ưu tiên đưa cho Lâm Thành, còn đối với tôi và Dương Kiều Tuyết thì đề phòng như trộm, sợ chúng tôi chiếm mất lợi ích của cháu trai bà.



Lúc ba tôi còn sống, mẹ tôi còn che giấu một chút.



Nhưng sau khi ba tôi lâm bệnh, bà đã lén lấy toàn bộ tiền thuốc men của ông đưa cho cậu tôi.



Thậm chí bà còn nói rằng dù sao ba tôi cũng không chữa khỏi được, khiến ông tức giận mà qua đời.



Từ đó, mẹ tôi chẳng còn che đậy sự thiên vị của mình với Lâm Thành nữa.



Mãi đến khi cậu tôi mua được nhà và đón Lâm Thành về ở cùng, mẹ tôi mới nhận ra mình vẫn còn hai cô con gái.



Dương Kiều Tuyết ngọt miệng, dễ lấy lòng người khác, nên mẹ tôi yêu thương chị ta hơn tôi.



Không biết do cái gì tác động tâm lý, hồi nhỏ, Dương Kiều Tuyết rất thích cảm giác vượt trội khi được mẹ yêu thương hơn tôi.



Ví dụ như chỉ có một chiếc bánh, mẹ sẽ đưa cho chị ta.



Nếu có hai chiếc bánh, mẹ sẽ để chị ta chọn trước.



Mỗi khi gặp những chuyện như vậy, chị ta lại đắc ý ra mặt, tâm trạng tốt hẳn lên.



Lâu dần, việc so bì với tôi không còn khiến chị ta thỏa mãn nữa, chị ta bắt đầu muốn thử xem giữa mình và anh họ, trong mắt mẹ tôi ai mới là người quan trọng hơn.



Chị ta cố tình gây gổ với anh họ, giành đồ chơi của anh ấy, nói xấu anh ấy.



Và rồi cô ấy đã có được câu trả lời.



Mẹ tôi không thể chịu nổi, đã đ á n h chị ta một trận thừa sống thiếu ch, bắt chị ta quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi Lâm Thành.



Từ đó, Dương Kiểu Tuyết mới hoàn toàn hết hy vọng, quay lại thân thiết với Lâm Thành.



Nhiều năm trôi qua, tật xấu của chị ta lại tái phát.

 

Lần này, chị ta lại dám hoài nghi Lâm Thành ngay trước mặt mẹ tôi.



Mẹ tôi có vẻ cũng nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, bà ấy điều chỉnh giọng điệu, nhẹ nhàng nói:



"Kiều Tuyết à, Thành Thành là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm, nó phải có trách nhiệm nối dõi tông đường.”



"Sau này con không được nói mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy nữa, hiểu chưa?"



Dương Kiều Tuyết lau nước mắt, chị ta đã ngừng khóc, nhưng giọng nói vẫn còn khàn đặc:



"Mẹ, vậy có phải... anh A Thành không thích con nên mới không chịu chạm vào con không?"



Mẹ tôi lập tức đáp:



"Làm sao có chuyện đó được?"




"Những năm qua, cậu của con cứ ép A Thành tìm bạn gái, nhưng nó nhất quyết không chịu đồng ý. Vậy mà chỉ cần nhắc đến chuyện gả con cho nó, nó lập tức đồng ý ngay. Sao nó có thể không thích con được chứ?"



Nói đến đây, mẹ tôi dừng lại một chút, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:



"A Thành không động vào con, có lẽ chỉ là chưa có cơ hội thích hợp. Hay là..."



Bà ghé sát lại gần Dương Kiều Tuyết, thì thầm vài câu.



Dương Kiều Tuyết đảo mắt, dường như đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này.



Chẳng bao lâu sau, chị ta như đã quyết định xong, liền mở miệng:



"Được, vậy con nghe theo mẹ."

 

Mẹ tôi hài lòng mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng "trẻ nhỏ dễ dạy".



Tôi không biết tối qua mẹ đã nói gì với Dương Kiều Tuyết, nhưng sáng sớm hôm sau, chị ta tràn đầy tự tin bước ra khỏi nhà.



Một tuần sau, chị ta lại ủ rũ trở về.



Mọi chuyện diễn ra y hệt như lần trước—

 

Tiếng gõ cửa mạnh mẽ, khuôn mặt đẫm nước mắt.



Nếu không phải lần này là ban ngày, tôi còn tưởng mình đã rơi vào vòng lặp thời gian.



Lần này, chưa đợi mẹ tôi lên tiếng hỏi, Dương Kiều Tuyết đã khóc lóc kể lể:



"Mẹ, con làm theo lời mẹ nói, kết quả bị anh A Thành đ á n h một trận!”



Tôi đang ngồi trong phòng khách, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.



Lâm Thành dù từ nhỏ được cưng chiều nhưng trong ấn tượng của tôi, anh ta vẫn luôn là người hiền hòa, đối xử tốt với cả tôi và Dương Kiều Tuyết—cả hai cô em gái.



Không ngờ lần này lại ra tay đ á n h Dương Kiều Tuyết, người vừa là em họ vừa là vợ anh ta.



Tôi ngẩng lên nhìn—



Dương Kiều Tuyết tóc tai rối bù, trên mặt có dấu bàn tay đỏ hằn, khóe miệng bầm tím, rõ ràng bị đ á n h không nhẹ.



Thế nhưng, mẹ tôi chẳng hề bận tâm đến thương tích của chị ta, mà chỉ sốt sắng hỏi:



"Thế… chuyện có thành không?"



Dương Kiều Tuyết lí nhí “ừm” một tiếng, có lẽ ý là đã thành công.



Mẹ tôi lập tức vui vẻ rạng rỡ:



"Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Không sao đâu Kiều Tuyết, A Thành là đàn ông mà, con là phụ nữ, lại tính kế nó, đương nhiên nó sẽ tức giận rồi. Đợi con sinh cháu đích tôn cho nhà họ Lâm là ổn thôi!"



Thế nhưng Dương Kiều Tuyết chẳng hề vui vẻ, chị ta lí nhí than thở:



"Có mang thai hay không còn chưa chắc nữa..."



Sau đó, chị ta lại lo lắng hỏi mẹ tôi:



"Mẹ, hôm nay anh A Thành giận lắm..."




"Mẹ, mẹ nói xem, sau này anh ấy có hận con đến ch không?"

 

Mẹ tôi lắc đầu:

 

“Làm gì có chuyện đó, A Thành là người rất coi trọng tình cảm. Hơn nữa, vợ chồng nào có thù hận qua đêm chứ?"



Nghe mẹ tôi nói vậy, Dương Kiều Tuyết cuối cùng cũng yên tâm phần nào.



Tôi không nhịn được nữa, liền lên tiếng hỏi:



"Mẹ, mọi người đang nói chuyện gì vậy?"



Mẹ tôi vừa định trả lời thì Dương Kiều Tuyết đã cảnh giác nhìn tôi, nói:



"Liên quan gì đến em? Đừng cái gì cũng tò mò có được không?"



Nghe chị ta nói vậy, mẹ tôi đành nuốt lại lời định nói, chỉ giơ tay lên phẩy phẩy, giọng khàn khàn bảo:



"Con gái không nên nghe, không nên nghe~"



Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.



Tôi có cảm giác như mẹ tôi bị thứ gì đó kỳ lạ nhập vào người vậy.



Không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này, tôi viện cớ rồi nhanh chóng về phòng.

Loading...