Thân Càng Thêm Thân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Không biết là may mắn hay bất hạnh, Dương Kiều Tuyết có thai.
Ngày biết tin con gái mang thai, mẹ tôi vui mừng khôn xiết, lập tức gọi điện báo cho cậu.
Nghe xong, cậu tôi lập tức xin nghỉ phép chạy đến, không ngừng quan tâm hỏi han Dương Kiều Tuyết, cũng nhân tiện xin lỗi vì những lời nói trước đây của mình.
Lâm Thành không đến.
Dương Kiều Tuyết trông có vẻ hụt hẫng, điều này không qua mắt được cậu tôi.
"Kiều Tuyết, dạo này A Thành bận công việc lắm, con đừng để bụng nhé."
Mẹ tôi vội vàng tiếp lời:
"Không sao đâu, không sao đâu, Kiều Tuyết hiểu mà."
Nhưng Dương Kiều Tuyết không để ý đến mẹ tôi, chỉ đưa tay xoa bụng, chậm rãi nói:
"Nghe nói đi khám thai tốn không ít tiền đấy mẹ, mẹ định đưa con bao nhiêu đây?"
"Khám thai?" Mẹ tôi nhướn mày. "Kiều Tuyết, ai nói với con là phải đi khám thai?"
Chưa nói hết câu, ánh mắt nghi ngờ của bà đã dán chặt lên tôi:
"Ngọc Niên, có phải con lại lén lút nói gì với chị con không?"
"Con có nói gì đâu!" Tôi ngạc nhiên đáp.
Dương Kiều Tuyết không giúp tôi giải thích, chỉ tiếp tục xoa bụng, thong thả nói:
"Nhưng bây giờ ai mang thai mà chẳng cần khám thai chứ? Trước đây, Ngọc Niên vẫn hay bảo chúng ta phải tin vào khoa học. Con thấy nghe theo lời em ấy cũng đúng, khám thai khoa học vẫn hơn."
Lại nữa.
Mỗi lần Dương Kiều Tuyết muốn làm gì hoặc làm sai chuyện gì, chị ta đều phải tìm cách đổ trách nhiệm lên đầu tôi.
Trước đây, đúng là tôi có khuyên chị ta vì một số thói quen không tốt, nhưng chị ta chưa bao giờ chịu nghe.
Từ khi tôi sống lại đến nay đã mấy tháng rồi, tôi hầu như chẳng nói với chị ta câu nào.
Vậy mà bây giờ, chị ta lại lôi mấy lời tôi từng nói ra làm cái cớ.
Rõ ràng là chính chị ta muốn làm, nhưng lại không dám trực tiếp nói ra—vừa muốn giả vờ đoan chính, vừa muốn đạt được mục đích.
Mẹ tôi vừa định nổi giận với tôi, tôi liền nhanh chóng lên tiếng chặn họng trước:
"Trước đây em còn nhỏ không hiểu chuyện, hay nói linh tinh. Chuyện mang thai thì mẹ có kinh nghiệm hơn, chị cứ nghe theo mẹ đi."
Để tránh sau này Dương Kiều Tuyết có vấn đề gì lại đổ lỗi cho tôi, tôi không trực tiếp nói có nên đi khám thai hay không.
"Khám thai cái gì mà khám thai? Hồi mẹ sinh hai chị em con cũng có đi khám đâu, có thấy đứa nào thiếu tay thiếu chân không?"
Mẹ tôi lập tức phản bác.
Dương Kiều Tuyết có vẻ không cam lòng, liếc tôi một cái đầy trách móc, như thể đang oán giận vì sao tôi không còn đứng về phía chị ta như trước.
"Nhưng mà..."
Cô ta còn muốn nói thêm, nhưng cậu tôi đã ngắt lời:
“Thôi đủ rồi Kiều Tuyết, cứ nghe lời mẹ con đi. Mấy chuyện khác, nhà mình sẽ không để con chịu thiệt, nhưng khám thai gì đó không cần thiết thì đừng phí tiền. Đi thôi, theo bố về nhà."
Cậu đã lên tiếng, Dương Kiều Tuyết biết dù có nói gì cũng vô ích.
Chị ta đành miễn cưỡng theo cậu rời đi, vẻ mặt đầy bất mãn.
Trong thời gian mang thai, Dương Kiều Tuyết thường xuyên gọi điện về nhà.
Mẹ tôi luôn bật loa ngoài, mà nhà tôi cách âm cũng chẳng tốt, nên những gì họ nói, tôi nghe rõ mồn một dù đang ở trong phòng.
Qua những cuộc trò chuyện đó, tôi biết được—Dương Kiều Tuyết đã bỏ thuốc Lâm Thành nên mới có thai đứa bé này.
Từ đó trở đi, thái độ của Lâm Thành đối với chị ta vô cùng tệ.
Ngay cả khi Dương Kiều Tuyết mang thai và trở về nhà họ Lâm, anh ta cũng chẳng thèm đối xử tốt với chị ta.
Mẹ tôi giải thích rằng, do Lâm Thành có lòng tự trọng cao, nên cần thời gian để chấp nhận chuyện này.
Ngoài chuyện đó ra, họ cũng không bàn gì đặc biệt,
chỉ là mấy chuyện lặt vặt trong nhà.
Ngày Dương Kiều Tuyết sinh con, tôi đã tốt nghiệp đại học và chuyển ra ngoài thuê nhà ở riêng.
Tối hôm đó, mẹ tôi vội vàng gọi điện, bảo tôi lập tức đến bệnh viện.
Tôi miệng thì đồng ý, nhưng thực ra chỉ đang nghĩ xem tối nay nên ăn món gì ngon.
Vừa tan làm, chủ nhà trọ gọi điện bảo mất điện, có lẽ phải đến ngày mai mới sửa xong.
Trời nóng thế này, không có điều hòa thì đúng là không sống nổi, nên tôi quyết định bắt xe đến một khách sạn gần đó thuê phòng nghỉ qua đêm.
Sau khi làm thủ tục xong, tôi cầm thẻ phòng chuẩn bị vào thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc—Lâm Thành.
Dương Kiều Tuyết đang sinh con trong bệnh viện, vậy anh ta đến khách sạn làm gì?
Khách sạn này cách bệnh viện nhân dân—nơi chị ta sinh—một đoạn đường khá xa. Nếu muốn thuê phòng để tiện chăm sóc sản phụ, thì đâu cần đến tận đây?
Chúng tôi đứng cách nhau một đoạn, anh ta không phát hiện ra tôi.
Lâm Thành rút điện thoại ra, có vẻ như đang nhắn tin cho ai đó.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa trước mặt anh ta mở ra.
Một cái đầu thò ra—là một người tóc ngắn…
Khoan đã, đàn ông!?
Lâm Thành ôm lấy người đàn ông đó, khẽ nói gì đó, rồi cúi xuống hôn lên môi anh ta.
Tôi không thể tin vào mắt mình—Lâm Thành là g a y!?
Tôi lùi lại mấy bước, khuỷu tay vô tình chạm vào cửa phòng, phát ra âm thanh.
Lâm Thành và người đàn ông trong lòng anh ta đồng loạt nhìn về phía tôi.
"Dương Ngọc Niên!? Sao em lại ở đây!?"
Lâm Thành nhìn thấy tôi thì cũng hoảng hốt, vội vàng đẩy người bên cạnh ra.
"Chồng ơi, cô ta là ai vậy?"
Người đàn ông bị đẩy ra có vẻ không vui, lại vòng tay ôm lấy cánh tay Lâm Thành mà hỏi.
"Đã bảo khi ra ngoài đừng gọi anh là chồng rồi!"
Lâm Thành ra sức muốn rút tay về, nhưng đối phương lại siết chặt, không chịu buông.
Người đàn ông kia nhìn tôi từ đầu đến chân, giọng điệu đầy chua chát:
"Tôi hiểu rồi, cô chính là cô vợ danh nghĩa của A Thành đúng không? Sao nào, đến bắt gian đấy à?"
Lâm Thành cuối cùng cũng nổi giận, mạnh tay đẩy người đàn ông đó vào trong phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Anh ta quay sang tôi, cẩn thận giải thích:
"Ngọc Niên, đây chỉ là hiểu lầm... Em đừng nói với ba anh."
Tôi chẳng buồn để ý, chỉ hỏi thẳng vấn đề tôi vẫn thắc mắc bấy lâu nay:
"Anh không thích phụ nữ, vậy sao lại dễ dàng đồng ý cưới Dương Kiều Tuyết như vậy?"
Lâm Thành cúi đầu, như thể không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi nói:
"Lúc đó anh đã nghĩ, dù sao anh cũng sẽ phải kết hôn. Nếu để ba anh biết anh thích đàn ông, ông ấy sẽ gi tôi mất. Kiều Tuyết lại thích anh như vậy, ba anh cũng rất hài lòng với con dâu này. Vậy thì cưới cô ấy chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sao?"
Tôi rất muốn hỏi anh ta—có bao giờ nghĩ đến hậu quả khi cưới một người phụ nữ về làm vợ không?
Nhưng tôi chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ mở cửa phòng rồi bước vào.
Lâm Thành còn muốn nói tiếp, ra sức đập cửa phòng tôi, nhưng tôi mặc kệ.
Thấy tôi không mở cửa, anh ta lại điên cuồng gọi điện, nhắn tin cho tôi.
Tôi dứt khoát tắt nguồn.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được, cứ mãi suy nghĩ về chuyện này.
Nếu người phụ nữ đó là người khác, có lẽ tôi sẽ đi nhắc nhở cô ta.
Nhưng Dương Kiều Tuyết…
Nếu tôi lại tự rước họa vào thân mà đi nói cho chị ta biết, rất có thể chị ta sẽ đổ lỗi cho tôi về chuyện chồng mình là g a y.
Giúp Dương Kiều Tuyết một lần, tôi đã phải trả giá bằng cả mạng sống.
Kiếp này, tôi tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ.
Nghĩ vậy, tôi xoay người, vùi mình vào chiếc giường êm ái, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm mở điện thoại, màn hình tràn ngập cuộc gọi nhỡ—
Có của Lâm Thành, cũng có của mẹ tôi.
Tin nhắn toàn là những lời chửi rủa từ mẹ tôi, xen lẫn với mấy tin nhắn của Lâm Thành, van xin tôi đừng nói chuyện của anh ta ra ngoài.
Nhìn mà thấy buồn cười.
Điện thoại lại vang lên, tôi vừa nhấc máy, liền nghe thấy giọng chửi bới chói tai:
"Dương Ngọc Niên, mày muốn ch à!? Chị mày sinh khó phải m ổ đẻ, mày có biết không!? Mày bị xe tải c á n ch rồi hay sao mà cả đêm không thèm nghe điện thoại!?"
Bên kia còn văng vẳng tiếng một người đàn ông khuyên nhủ, hình như đang bảo bà ấy đừng mắng nữa.
Mẹ tôi im lặng một lúc, rồi đổi giọng:
"Ừm... Ngọc Niên này, mẹ cũng chỉ là quá lo lắng thôi, con đừng để bụng nhé…”
Tôi cắt ngang lời bà ấy:
"Mẹ, căn nhà ba để lại chắc khoảng hơn hai triệu tệ nhỉ. Phần ba con được hưởng, mẹ cứ lấy đi. Sau này đừng liên lạc với con nữa."
Nói xong, tôi cúp máy.
Rồi kéo tất cả bọn họ vào danh sách đen.