Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thân Càng Thêm Thân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Mẹ tôi vốn chẳng quan tâm đến cuộc sống của tôi, nên sau khi bị tôi chặn liên lạc, bà ấy cũng không thể tìm được tôi từ những mối quan hệ khác.



Cứ thế, tôi đã có một khoảng thời gian dài sống yên ổn.



Cho đến một ngày, tôi phát hiện ánh mắt của đồng nghiệp dành cho mình bắt đầu trở nên kỳ lạ.



"Chào buổi sáng."



Tôi như thường lệ chào hỏi đồng nghiệp, nhưng anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt vừa cười cợt vừa khinh bỉ.



Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh ta.



"Dương Ngọc Niên, không ngờ cô trông có vẻ nghiêm túc đứng đắn, ai ngờ sau lưng lại chơi bời ghê thế?"



Đồng nghiệp nói giọng đầy mỉa mai.



Sắc mặt tôi lập tức lạnh xuống, cảnh cáo anh ta đừng ăn nói lung tung.



Còn chưa kịp tranh cãi, lãnh đạo đã gọi tôi vào văn phòng.



"Dương Ngọc Niên, dạo này cô cứ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi."



Lãnh đạo cúi đầu, tránh nhìn thẳng vào tôi.



Tôi nhíu mày, cảm giác bất an dâng lên trong lòng:



"Tổng giám đốc Lý, tôi đã làm sai chuyện gì sao?"



Ông ta ngước mắt lên, ánh mắt có chút thất vọng:



"Ngọc Niên, trước khi tiếp tục công việc, cô hãy giải quyết chuyện gia đình của mình trước đi."



Nói rồi, ông ấy đưa điện thoại cho tôi.



Tôi cầm lấy, nhìn vào màn hình—



Một tin tức đang đứng top tìm kiếm:



"Cô gái dụ dỗ anh rể vào khách sạn ngay trong ngày chị gái sinh con."



Mà ảnh bìa bài báo, lại chính là ảnh của tôi.



Tôi vội bấm vào xem video.



Màn hình đầu tiên là cảnh Dương Kiều Tuyết ôm con khóc lóc:



"Hôm đó tôi bị khó sinh, em gái và chồng tôi đều không đến, tôi còn nghĩ họ bận chuyện gì đó. Không ngờ..."



Hình ảnh chuyển cảnh, tiếp theo là đoạn video quay lại cảnh tôi và Lâm Thành nói chuyện trong khách sạn.



Phần âm thanh trong video đã bị chỉnh sửa, thay vào đó là một bản nhạc nền buồn bã.



Đoạn clip chỉ vỏn vẹn mười mấy giây, nhưng đủ để khiến người ta suy diễn đủ điều.



Bình luận phía dưới đang bàn tán xôn xao:




【Vợ đang sinh con mà ông chồng lại đi thuê phòng với em vợ, chậc chậc.】

 

【Loại phụ nữ này thật đ ê t i ệ n, ngay cả anh rể cũng muốn dụ dỗ, nếu ở thời xưa chắc chắn bị d ì m lồng heo rồi!】



【Nhìn dáng cô em vợ cũng ngon phết, có clip không?】



【Bạn tôi là người địa phương, nghe nói bọn họ kết hôn cận huyết đấy, cả em vợ lẫn vợ đều là chị em họ của chú rể.】



【Lầu trên bịa chuyện phải chịu trách nhiệm đấy nhé.】



【Không thể nào, drama cỡ này luôn á? Gia đình này biết chơi ghê!】



Tôi gần như s i ế t chặt điện thoại đến mức muốn b ó p nát nó.



Lãnh đạo thấy sắc mặt tôi khó coi, chỉ lắc đầu thở dài:



"Người trẻ các cô cậu bây giờ, cũng nên có chút giới hạn đạo đức chứ."



Tôi hít sâu, đè nén cơn giận, trả điện thoại lại cho ông ấy:



"Đây là tin đồn thất thiệt, tôi sẽ xử lý. Cảm ơn sếp đã cho tôi biết chuyện này."



Nói xong, tôi xoay người rời đi.



Tôi thuê một đội thám tử tư để theo dõi nhất cử nhất động của cả nhà Dương Kiều Tuyết, còn bản thân thì đăng ký một tài khoản trên Kuaishou.

 

*Kuaishou - một nền tảng chia sẻ video ngắn có quy mô lớn thứ hai ở Trung Quốc, sau Douyin.



Sau khi xác nhận danh tính, tôi đăng một video tự quay, thu hút không ít người quan tâm đến vụ việc.



Bình luận bên dưới phần lớn là trêu chọc, c h ử i r ủ a, nhưng tôi không quan tâm. Trước khi đạt được mục đích, luôn có những chướng ngại cần vượt qua.



【Chị Dương, đã tìm ra người đầu tiên tung tin đồn về chị rồi.】



Tiểu Triệu, người phụ trách điều tra trực tuyến, nhắn tin cho tôi. Sau đó, anh ta gửi một đoạn video kèm ảnh chụp màn hình trang cá nhân của kẻ tung tin.



Tôi mở ra xem—đó là một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dùng ảnh thật làm ảnh đại diện. Tôi không quen biết hắn.



Phần mô tả video viết như sau:



【Hôm nay đến khách sạn, bắt gặp tiểu tam ngoại tình. Cô ta ân ái với gã đàn ông kia, còn hỏi khi nào thì ly hôn vợ.】



Dù viết vậy, nhưng video lại không hề có âm thanh.



Những bình luận đầu tiên có khá nhiều người nghi ngờ tính xác thực của sự việc, cho đến khi một người xuất hiện khiến mọi chuyện bùng nổ.



【Đây là chồng tôi! Anh quay video này khi nào?】



Dương Kiều Tuyết bình luận dưới video, nhận về hàng chục nghìn lượt thích—nhiều hơn cả lượt thích của video gốc.



Có vẻ kẻ đăng video muốn nổi tiếng, liền bịa chuyện thêm:

 

【Tôi quay hôm đó là đăng ngay, chị xem ngày đi, có phải chồng chị không? Cả hai ôm hôn s ờ s o ạ n g nhau, nhìn mà phát ngại. Anh em ơi, tôi lập công lớn rồi, giúp chị gái này bắt gian tận nơi!】

 

Dương Kiều Tuyết đáp lại:

 

【Đó là em gái tôi—Dương Ngọc Niên! Tôi đã nghi ngờ nó từ lâu rồi, không ngờ nó thật sự quyến rũ chồng tôi!

Lúc anh quay video này, tôi còn đang trong bệnh viện sinh con đấy!】



Sau đó, chị ta đăng ảnh cưới với Lâm Thành lên trang cá nhân, chứng minh mình thực sự là vợ của hắn.



Thế là tôi và Lâm Thành bị đẩy lên hot search, trở thành cặp "gian phu dâm phụ" bị thiên hạ phỉ nhổ.



Tôi nhắn tin lại cho Tiểu Triệu:



【Cảm ơn cậu. Làm phiền giúp tôi thu thập thêm bằng chứng, càng nhiều càng tốt.】



Tiểu Triệu lập tức gửi một sticker "OK".



Tên này bịa đặt bôi nhọ tôi, tôi nhất định sẽ kiện hắn.

 

Còn về Dương Kiều Tuyết…



Tôi đã mở phòng livestream của chị ta.



Vì là “nạn nhân” của sự việc đang hot trên mạng, Dương Kiều Tuyết đã có rất nhiều fan. Lúc này, chị ta đang ôm con, nghẹn ngào kể về nỗi ấm ức của mình:



【Vì chuyện này, tôi đã bị bố chồng và mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà.] 



【Mọi người làm ơn nhấn vào liên kết của phòng livestream, để tôi và con có thể có một bữa ăn no.】



Dương Kiều Tuyết ôm một đứa bé, có lẽ đó là con của chị ta và Lâm Thừa.



Chị ta mắt đỏ hoe, nói trong nghẹn ngào.

 

Dòng bình luận trong livestream liên tục nhảy ra:



【Thật tội nghiệp, tôi đã đặt hàng rồi.】

 

【Đừng khóc nữa, chúng tôi sẽ ủng hộ bạn.】



Tôi cũng để lại một bình luận:

 

【Chủ livestream đã khổ thế này rồi, tôi có thể hiểu tại sao bố chồng thiên vị con trai mình. Nhưng tại sao mẹ ruột của bạn lại đuổi bạn đi?】



Có fan nhìn thấy bình luận này, cũng đặt ra thắc mắc tương tự:



【Đúng đó, mẹ ruột không giúp con gái mà lại giúp con rể sao?】



【Không phải ai sinh con cũng có tình mẫu tử đâu.】



【Nghe nói chồng của chủ livestream là anh họ cô ấy, chuyện này là thật sao?】



Dương Kiều Tuyết rõ ràng đã thấy những bình luận này, sắc mặt chị ta trở nên khó coi.



Chị ta không muốn trả lời, bèn bế đứa bé lên, quay mặt bé về phía màn hình:



【Bé con, cảm ơn các anh chị trong livestream đã giúp mẹ nhé.] 

 

【Cười một cái nào.】



Nếu chị ta không bế đứa bé lên thì không sao, nhưng khoảnh khắc đó khiến cả phòng livestream lập tức bùng nổ.



Không vì điều gì khác, mà vì ngoại hình của đứa trẻ thực sự rất khác biệt so với những đứa trẻ khác.



Dù là mắt hai mí, nhưng đôi mắt lại rất nhỏ, khoảng cách giữa hai mắt rộng, một chiếc lưỡi nhỏ yếu ớt thè ra ngoài miệng, biểu cảm lờ đờ.



Phòng chat im lặng trong giây lát, rồi hàng loạt bình luận dồn dập xuất hiện:



【Ơ… chủ livestream có từng phẫu thuật thẩm mỹ không?】



【Cảm thấy có gì đó sai sai… trông giống như mắc hội chứng Down vậy?】



【Tôi là bác sĩ, đặc điểm này rất điển hình của hội chứng Down. Tốt nhất vẫn nên đưa bé đến bệnh viện kiểm tra.】



【Giống hệt trong sách y khoa luôn, tôi nghĩ chẳng cần kiểm tra cũng biết là hội chứng Down rồi.】



【Trời ơi… đúng là số khổ thì lại gặp chuyện xui xẻo.】



Dương Kiều Tuyết nhìn thấy những bình luận mới, hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Chị ta giận dữ hét lên:

 

【Mấy người nói linh tinh gì vậy! Con tôi chỉ là chưa lớn hết thôi!



【Cả nhà mấy người mới mắc hội chứng Down ấy!】



Nói rồi, chị ta lập tức chặn hết những người bình luận về hội chứng Down ra khỏi phòng livestream.



Tôi cạn lời. Ngoại hình đứa trẻ đã rõ ràng như vậy, thế mà Dương Kiều Tuyết vẫn có thể tự lừa dối bản thân.



Tôi còn muốn xem tiếp chị ta sẽ làm gì, nhưng đúng lúc đó, nhóm thám tử gọi cho tôi:



【Chị Dương, bọn em đang theo dõi anh họ chị.] 



【Anh ta vừa vào khách sạn với một gã đàn ông. Giờ phải làm sao?】

 

Tôi không nhịn được mà có chút khâm phục Lâm Thành.

 

Tôi thì vì bị bêu riếu mà không dám ra đường, còn anh ta vẫn đủ nhàn rỗi để hú hí với nhân tình.



Tôi suy nghĩ một lúc, đột nhiên nảy ra một kế hoạch, bèn đáp lại:



【Đừng để mất dấu hắn. Gửi vị trí của hắn cho tôi.】



Nhóm thám tử lập tức gửi tọa độ của Lâm Thành cho tôi. 



Tôi đeo khẩu trang, kính râm, xuống lầu bắt xe đến khách sạn nơi hắn đang ở.



Trên đường đi, tôi dùng tài khoản phụ để bình luận trong livestream của Dương Kiều Tuyết:



【Chủ livestream ơi, tôi vừa thấy chồng chị ở khách sạn XX.]



【Hình như đang thuê phòng với tiểu tam đấy, nhìn họ tình tứ lắm.】



Dương Kiều Tuyết nhanh chóng đọc được bình luận này, cô ta lập tức ghé sát màn hình đọc to lên.



Tôi tiếp tục nhắn:



【Là thật đấy. Chủ livestream, tôi sẽ gửi ảnh riêng cho chị.】



Rồi tôi gửi cho cô ta mấy bức ảnh chụp từ phía sau của Lâm Thành mà nhóm thám tử đã chụp lại, kèm theo số phòng khách sạn của hắn.



Dương Kiều Tuyết xem tin nhắn riêng xong, sắc mặt lập tức xanh mét.



Trong phần bình luận, có người thích hóng hớt liền thúc giục:



【Chủ livestream mau đi bắt gian, chúng tôi ủng hộ cô!】



Ngay sau đó, có người tặng cô ta rất nhiều quà, nói là để làm lộ phí.



Dương Kiều Tuyết không nhịn nổi nữa, lập tức cầm điện thoại lao đến khách sạn nơi Lâm Thành đang ở.



Vì xung quanh không có ai trông giúp, chị ta phải bế cả đứa trẻ theo.



Chưa đầy 30 phút sau, Dương Kiều Tuyết đã có mặt tại khách sạn.



Nhưng cô ta không phải là người duy nhất đến đây. Còn có rất nhiều người qua đường hiếu kỳ vì xem livestream, thậm chí một số streamer nhỏ cũng giơ điện thoại lên quay trực tiếp.



Dương Kiều Tuyết không còn tâm trí bận tâm đến những thứ đó, lúc này chị ta đã bị cơn giận dữ làm mờ lý trí.



Chị ta bế con đến trước cửa phòng của Lâm Thành, bắt đầu đập cửa mạnh mẽ:



"Lâm Thành! Lâm Thành, anh mở cửa cho tôi!”



Những người xung quanh phấn khích hò hét cổ vũ, nhiệt độ của các livestream liên quan cũng tăng vọt:

 

【Kích thích quá, livestream bắt gian kìa!】



【Đây chính là góc nhìn của vợ cả sao? Lần đầu trải nghiệm luôn.】



【Có ai đoán thử xem họ đã làm tới bước nào chưa?】



Không lâu sau, cửa phòng khẽ mở ra một khe nhỏ, một cái đầu thò ra ngoài:



"Là cô? Dương Kiều Tuyết, sao cô lại ở đây?"



Lâm Thành kinh ngạc nhìn Dương Kiều Tuyết đang ôm con đứng trước cửa.



Dương Kiều Tuyết muốn xông vào trong nhưng bị Lâm Thành chặn lại.



Khán giả trong livestream nhao nhao bình luận:



【Thằng đàn ông cặn bã này còn có mặt mũi hỏi nữa à?】



【Tiểu tam Dương Ngọc Niên đâu? Sao không thấy xuất hiện.】



【Mấy người ngốc quá, chắc chắn đang ở bên trong! Đoán thử xem bây giờ cô ta trong tình trạng thế nào?】



【Chắc không mặc gì rồi. Mà nói thật, nhìn video trước thấy Dương Ngọc Niên dáng cũng đẹp phết, chắc cởi đồ còn nóng bỏng hơn. Tôi thấy ông chồng của streamer cũng sướng đấy chứ, một lúc có cả hai chị em.】



【Có mấy ông trong bình luận nói chuyện ghê tởm quá, nếu vợ các ông ngoại tình xem còn đùa được không.】



【Đẹp cỡ nào cũng vô dụng thôi, bên trong thối nát cả rồi.】



Lúc này, Lâm Thành mới nhận ra Dương Kiều Tuyết đang cầm điện thoại livestream, ngoài cửa còn tụ tập một đám người.



Hắn lập tức cuống lên:



"Mấy người là ai? Không được quay!"



Lâm Thành muốn đuổi đám người hóng chuyện trước mặt, nhưng lực bất tòng tâm.



Hắn đành quay sang giật lấy điện thoại của Dương Kiều Tuyết. Để né tránh, Dương Kiều Tuyết liền đưa đứa trẻ cho một người đứng bên cạnh.



Đứa bé vốn đang im lặng, bị dọa sợ đến mức khóc thét lên.

 

Dương Kiều Tuyết và Lâm Thành giằng co quyết liệt, gần như đ á n h nhau.



Những người xung quanh không những không can ngăn mà còn giơ cao điện thoại để quay cho rõ.



Thậm chí, có người còn lớn tiếng kêu:



"Cô em đừng sợ, bọn tôi giúp cô! Cùng xông vào bắt Dương Ngọc Niên đi!"



Người đó vừa dứt lời, đám đông hóng hớt lập tức phấn khích, từ chỉ quay phim và đứng xem chuyển thành hành động.



Dương Kiều Tuyết nhân lúc Lâm Thành sơ ý, bất ngờ húc mạnh vào cánh cửa phòng đang khép hờ. Đám đông phía sau cũng ùa vào theo.



Một số người đứng chắn ngay cửa, ngăn không cho Lâm Thành đóng lại.



"Mấy người làm gì vậy! Đây là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân!"



Lâm Thành hét lên trong tuyệt vọng, nhưng không ai quan tâm.

 

Dương Kiều Tuyết lao vào phòng, chuẩn bị chửi bới, nhưng chưa kịp mở miệng thì một tiếng hét chói tai đã vang lên:



"Aaa! Mấy người là ai?!"



Một người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, không một mảnh vải che thân, đang ôm chặt chăn trên giường, gương mặt đầy hoảng loạn.



Anh ta một tay giữ chặt chăn để không lộ người, tay còn lại điên cuồng ném gối về phía đám người đột nhập.



Dương Kiều Tuyết như bị bóp nghẹt cổ họng, hoàn toàn không nói nên lời.



Những người hóng chuyện cũng ch lặng.



Đúng lúc này, tôi chậm rãi bước vào tầm nhìn của mọi người:



"Xin lỗi, mọi người đang tìm tôi sao?"



Dương Kiều Tuyết nhìn tôi bước vào từ bên ngoài, như thể não bộ bị sập nguồn, không nói nổi một câu.



Mọi người xung quanh cũng bối rối:



"Đây là Dương Ngọc Niên? Sao cô ta lại từ bên ngoài vào?"



"Vậy người đàn ông trong phòng là ai?"



Bỗng nhiên, một streamer nhỏ dường như đã nhận ra điều gì đó, lập tức quay camera về phía Lâm Thành.



"Wow, anh em, hóa ra ông thích đàn ông à?!"



Khán giả trong livestream cũng sững sờ:



【Cái quái gì thế này? Sao Dương Ngọc Niên lại ở bên ngoài, còn trong phòng lại có một gã đàn ông khỏa thân?】



【Hóa ra chồng của Dương Kiều Tuyết là g a y à? Quá sốc! Trước giờ bắt nhầm người rồi sao?】



【Ai nói là bắt nhầm? Vậy còn video trước đây của Dương Ngọc Niên và chồng Dương Kiều Tuyết trong khách sạn thì sao?】



Tôi bật cười, nhìn về phía một người đang livestream:

 

"Anh bạn, quay tôi đi."



Người đó ngây ra một chút rồi lập tức hướng ống kính về phía tôi.



Tôi liếc nhìn Lâm Thành một cái, chậm rãi lên tiếng:



"Lâm Thành, vốn dĩ tôi không định nói chuyện này ra.”



"Nhưng đến nước này rồi, tôi buộc phải chứng minh sự trong sạch của mình."



Không để ai kịp phản ứng, tôi liền kể lại toàn bộ sự việc—lý do tôi đến khách sạn, việc tôi vô tình phát hiện bí mật của Lâm Thành, và cả chuyện hắn cầu xin tôi giữ im lặng.



Có người vẫn nghi ngờ:



"Thế sao cô không đi cùng chị gái mình đến bệnh viện lúc cô ấy sinh con?"



"Miệng nói thì ai chả nói được, có bằng chứng không?"



Tôi cười nhạt:



"Một người chẳng phân biệt đúng sai, xúi giục cư dân mạng t ấ n c ô n g tôi như vậy…”



"Quan hệ giữa tôi và chị ta như thế nào, các người tự đoán đi.”



"Nếu là các người, liệu có muốn ở bên cạnh một kẻ đối đầu với mình hay không?"



"Còn về bằng chứng—tôi đã đăng toàn bộ tin nhắn và video giám sát lên tài khoản cá nhân của mình rồi. Các người đi mà kiểm chứng."



Đám đông xung quanh bàn tán xôn xao.



Dương Kiều Tuyết như thể mất hết sức lực, tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất.




Lâm Thành cũng tái mét mặt mày.



Bị phanh phui chuyện ngoại tình trên mạng đối với hắn chẳng là gì cả.



Dù sao ai cũng nghĩ hắn ngoại tình với phụ nữ, qua vài năm rồi mọi chuyện cũng sẽ lắng xuống.



Hơn nữa, ba và cô hắn không trách cứ gì mà còn an ủi, vì trong mắt họ, đàn ông lăng nhăng chẳng phải chuyện to tát.



Nhưng nếu sự thật rằng hắn thích đàn ông bị bại lộ, bà hắn nhất định sẽ không tha thứ.



Chỉ cần nghĩ đến cảnh ba nổi giận, chân hắn đã bắt đầu run rẩy.



Hắn quay sang gào lên với Dương Kiều Tuyết:



"Cô nhất định phải é p tôi đến đường cùng sao?!”



"Nhìn tôi thê thảm như thế này cô mới hài lòng à?!"



Tôi lạnh lùng nhìn Lâm Thành.



Người này và Dương Kiều Tuyết đúng là cùng một giuộc—rõ ràng là bản thân sai trước, lại quay sang trách móc người khác.



Dương Kiều Tuyết loạng choạng đứng dậy, không chịu thua mà hét lại:



"Là anh đẩy tôi vào đường cùng!



"Anh thích đàn ông, vậy sao còn cưới tôi? Sao còn kết hôn với tôi?!”



"Tôi đối xử với anh tốt như vậy, thậm chí còn sinh cho anh một đứa con!"



"Đó là con trai! Là người nối dõi tông đường của nhà họ Lâm!"



Lâm Thành hoàn toàn sụp đổ.



Hắn cười khổ, sau đó đột nhiên ôm bụng phá lên cười điên dại:

 

"Kết hôn? Tôi cưới cô bao giờ?"



"Chúng ta có đăng ký kết hôn không? Hả, cô em họ?"



Hắn cười đến mức nước mắt tràn ra.



"Không phải chính cô là người nhất quyết đòi cưới tôi sao?"



"Lần duy nhất chúng ta ở bên nhau, cũng là do cô chuốc thuốc tôi."



"Còn về đứa con—"



Lâm Thành thở hổn hển, giật lấy đứa bé từ người đang bế hộ, ép khuôn mặt nó hướng về phía đám đông:



"Cô đang nói đến thằng ngốc này sao? Đứa con cô sinh ra sau khi chuốc thuốc tôi?”



"Chúng ta là họ hàng cận huyết, sinh ra một con q u á i v ậ t như thế này, cô không nhìn ra à?"



"Haha, có một đứa con như vậy, thà tuyệt tự tuyệt tôn còn hơn!”



Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng lao lên định giành lại đứa trẻ.



Nhưng có người nhanh hơn tôi một bước.



Bị đẩy mạnh, tôi va đầu vào tường, choáng váng đến mức trời đất quay cuồng.



"Nếu anh không thích nó, vậy để nó đi ch đi!"



Dương Kiều Tuyết giơ cao đứa bé, rồi dốc hết sức n é m xuống đất…



Những tiếng hét kinh hoàng vang lên bên tai tôi.



Một cơn ù tai ập đến, và tôi hoàn toàn mất đi ý thức.

 

 

Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh.

 

Chỉ có Tiểu Triệu từ đội thám tử ở bên cạnh.



Cậu ấy kể lại mọi chuyện—



Con trai của Lâm Thành và Dương Kiều Tuyết đang cấp cứu.



Lâm Thành phát điên, khi cảnh sát và xe cứu thương đến, hắn đã n h ả y l ầ u từ tầng tám của khách sạn, tử vong ngay tại chỗ.



Tiểu Triệu lưỡng lự:



"Còn một chuyện nữa… Hay là đợi chị khỏe hơn rồi nói?"



Tôi lắc đầu:



"Không sao đâu, nói đi, tôi chịu được."



Tiểu Triệu nuốt nước bọt, dè dặt nói:



"Chị Dương… mẹ chị và cậu của chị… trên đường đến bệnh viện gặp tai nạn giao thông rồi."



"Tài xế kể là hai người họ đ á n h nhau trên xe.”



Tôi lặng lẽ thở dài, rồi hỏi:



"Tài xế có bị sao không?”



"À… tài xế không sao."



Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó nhắm mắt lại.

 

Ngày tôi giải quyết xong mọi chuyện, đã là một năm sau.



Mẹ tôi và đứa con của Dương Kiều Tuyết đều không qua khỏi.



Cậu tôi bị thương nặng, trở thành người thực vật.



Dương Kiều Tuyết bị kết án t ử h ì n h vì tội cố ý gi người.



Những kẻ tung tin bôi nhọ tôi bị kết án một năm toò vì tội phỉ báng.



Tôi tìm được một công việc mới và được điều ra nước ngoài.



Có lẽ, tôi sẽ không quay lại mảnh đất này trong một thời gian rất dài.



Trước ngày rời đi, Dương Kiều Tuyết bày tỏ mong muốn gặp tôi lần cuối.



Tôi đồng ý.



Dương Kiều Tuyết trước mặt tôi đã hoàn toàn thay đổi.



Khuôn mặt tròn trịa trước đây trở nên hốc hác, nước da vàng vọt, già đi cả chục tuổi.



"Mày sốnglại rồi, đúng không?”



"Mày không ngăn tao ở bên anh ấy."



Chị ta nói, ánh mắt hoang mang.



Tôi sững người—chị ta nhớ ra ký ức trước khi trùng sinh sao?



Tôi nhìn chằm chằm vào chị ta:



"Cuộc đời mà chị muốn, chị hài lòng không?”



"Có phải tốt hơn so với việc không thể ở bên người mình yêu?"



Dương Kiều Tuyết không trả lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, rồi tự mình lẩm bẩm:



"Hồi nhỏ, mẹ đối xử với tao và Lâm Thành cũng không khác nhau lắm."



"Nhưng từ khi mày được sinh ra là con gái, mẹ không thể sinh thêm nữa. Bà ấy rất không vui, vì bà ấy muốn có con trai để phụng dưỡng mình."



"Thế là bà ấy càng ngày càng đối tốt với Lâm Thành, cái gì cũng dành cho anh ấy."



Tôi cắt ngang lời chị ta:



"Rốt cuộc chị muốn nói gì? Chị nghĩ là lỗi của tôi?"



Dương Kiều Tuyết nghẹn ngào lắc đầu:



"Mày biết mà, chỉ cần chúng ta tốt với Lâm Thành, mẹ sẽ vui."



"Nếu quan hệ với anh ấy không tốt, mẹ sẽ đ á n h chúng ta."



"A Thành dịu dàng lắm, những lúc bị mẹ mắng, anh ấy luôn bảo vệ tao.”



"Anh ấy cũng rất đẹp trai nữa... Tao bằng lòng... Tao thực sự muốn ở bên anh ấy mãi mãi."



Chị ta lắc đầu, giọng nói rời rạc, nhưng tôi vẫn hiểu được.



"Quan trọng nhất là… chỉ có như vậy mẹ mới chú ý đến tao…”



"Vì tao sẽ là công thần sinh cháu trai cho Lâm gia, mẹ mới bằng lòng yêu tao.”



Chị ta càng nói càng điên loạn, hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.



"Không thể nào!”

 

"Rõ ràng chỉ cần tôi và A Thành ở bên nhau, sinh vài đứa con, thì cả nhà bọn tao sẽ mãi mãi hạnh phúc!"



"Lẽ ra A Thành phải yêu thương tao, mẹ phải yêu tao, cậu tao phải quan tâm tao..."



"Tại sao tất cả lại trở thành thế này?!"




Dương Kiều Tuyết gào khóc thảm thiết.



Tôi nhìn chị ta, chậm rãi hỏi:



"Thế còn tôi thì sao? Chị đã bao giờ nghĩ đến tôi chưa?"

 

Chị ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi, ánh mắt tràn ngập khó hiểu:



"Mày?"



"Tại sao tao phải nghĩ đến mày?"



Chị ta cười lạnh, đôi mắt đầy căm hận:



"Mày vốn dĩ không nên tồn tại!



"Mẹ đáng lẽ phải sinh con trai!”



"Tao đáng lẽ phải có một đứa em trai!”



"Mày là gì chứ? Mày có ra sao cũng chẳng liên quan đến bọn tao!”



"Không ai muốn có mày trên đời này, vậy tại sao mày vẫn còn sống?!"



Câu cuối cùng, chị ta gần như gào thét, cổ họng gồng lên, trông như một kẻ điên.



Tôi không hề tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn chị ta, nhẹ nhàng nói:

 

"Chị có bao giờ nghĩ đến không? Nếu mẹ thật sự sinh được con trai, bà ấy cũng sẽ thiên vị nó hơn."



"Đến lúc đó, cậu định làm gì? Ở bên em trai ruột của mình à?"



Dương Kiều Tuyết cứng đờ, môi run rẩy nhưng không thốt nên lời.



Tôi nhìn cô ta, thở dài:



"Dương Kiều Tuyết, chị thực sự bệnh không nhẹ."



Nói xong, tôi quay người bước đi.



Sau lưng, tiếng gào khóc, mắng nhiếc vang lên, nhưng tôi chẳng buồn để tâm.



Bước ra khỏi cánh cửa nhà toò, mặt trời đang lên cao.

 

Ánh nắng mùa hạ chói chang, soi rọi cả người tôi nóng bừng.

 

Tôi giơ tay lên, ánh nắng tràn vào lòng bàn tay—

 

Cuối cùng, tôi đã có thể thật sự bắt đầu một cuộc sống mới.




(HẾT)

Loading...