Thần Điêu Hiệp Nữ
Chương 40
Công Tôn Chỉ rất nhanh biết được có người ngoài đột nhập vào trong cốc. Tuyệt tình cốc xây ở nơi thâm sơn, cửa vào lại được giấu kín nên xưa nay ít có người ngoài vào được bên trong, hôm nay khó có được khách từ xa tới thăm, điều này làm cho Công Tôn Chỉ cảm thấy hứng thú vô cùng.
Ngay lúc Công Tôn Chỉ nhìn thấy Tiểu Long nữ thì hắn biết không đuổi hai người đi là một quyết định sáng suốt. Sự xuất hiện của Tiểu Long nữ làm cho Công Tôn Chỉ dường như không thấy được bên cạnh nàng còn có một người nữa là Trình Dương.
Trình Dương nghĩ đúng, vẻ đẹp của Tiểu Long nữ thì làm sao một chiếc khăn lụa có thể che giấu được chứ.
Công Tôn Chỉ đối đãi với Trình Dương và Tiểu Long nữ như là thượng khách, tiếp đón tốt vô cùng. Bốn nha hoàng mặc quần áo xanh lá từ bếp bưng mâm cơm ra, có bốn món là rau cải xanh, đậu phụ trắng, giá vàng và nấm đông cô đen, không có gì là chất tanh. Này mọi thứ thật đúng là chính xác so với những gì tiểu thuyết đã ghi lại.
Công Tôn Chỉ nói:
" Hai vị, tuyệt tình cốc trước nay không ăn thức ăn mặn, thỉnh hai vị thứ lỗi. "
Tiểu Long nữ gật đầu, những món này thật sự nàng đã quen ăn trước giờ, phải nói thích là đằng khác, chỉ là Trình Dương phải chịu khổ rồi.
Trình Dương bình thường ở trong rừng thường hái trái cây dại, bắt gà rừng hay xuống suối bắt vài con cá để thỏa mãn dạ dày của nàng, nàng chính là một người không có thịt cá thì không vui, trên bàn toàn là rau dưa cải xanh, thật sự làm cho nàng không có hứng ăn.
Sau đó Công Tôn Chỉ tự mình an bài nơi ở cho hai người.
Nhìn từ bên ngoài mà xem có thể nói Công Tôn Chỉ là một người khiêm tốn, ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, trạc bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, còn có tuyệt tình cốc có thể nói là hoàn cảnh không sai.
Điều này càng làm cho Công Tôn Chỉ dường như trẻ thêm vài tuổi, chỉ có điều sắc mặt của hắn cũng không phải tốt, da mặt màu vàng nến, dung mạo khô khan, bất quá diện mạo của hắn cũng có thể cho là mặt mũi anh tuấn, cử chỉ phóng khoáng, môi trên còn lưu chút ria mép, quả thật người xấu không bao giờ dán cái chữ người xấu trên mặt mình cả.
Công Tôn Chỉ khéo léo quan sát Trình Dương và Tiểu Long nữ, mọi hành động cử chỉ của hai người đều không thoát khỏi mắt của hắn, tuy rằng không có chút hành động nào vượt quá cấp bậc lễ nghĩa, nhưng để nhìn ra hai người là tình lữ thì không có gì khó.
Công Tôn Chỉ nhiều năm sống thanh tâm quả dục, ngăn h am muốn giữ tâm trong sạch mà Tiểu Long nữ so với những nữ tử trước đây hắn từng nhìn thấy thì có thể nói là đẹp hơn rất nhiều, như vậy hỏi sao Công Tôn Chỉ không động tâm được.
" Long nhi, chúng ta ra ngoài dạo một chút được không? "
Tiểu Long nữ lắc đầu, nàng có chút buồn ngủ:
" Ta có chút mệt, ngươi đi đi. "
Chẳng biết từ bao giờ Tiểu Long nữ có thói quen ngủ trưa.
" Ừm."
Một mình đi dạo thì thật rất buốn chán, Trình Dương cúi đầu bước ra ngoài phòng.
Tuyệt tình cốc phong cảnh tuyệt đẹp, bốn bề thảo mộc hoa lá xanh tươi, rất nhiều loại hoa quý hiếm khoe sắc thắm, đường tới đây cảnh vật đã đẹp, nơi này phong cảnh lại càng mỹ lệ hiếm có. Trình Dương thả bộ mà đi, thấy bên đường mấy con hạc tiên tha thẩn, lũ hươu trắng từng đàn, lũ thỏ nhởn nhơ không hề sợ người.
Trình Dương cứ dọc theo đường nhỏ mà đi, không biết đi bao lâu, trước mắt nàng xuất hiện một rừng hoa hồng kiều diễm. Nàng nhìn kỹ bông hoa, thấy cành và lá đầy gai, màu sắc của cánh hoa thì đẹp vô ngần, tựa như phù dung nhưng thơm hơn, như sơn trà nhưng đẹp hơn.
Trình Dương ngồi xuống bên đường nghỉ chân, những đóa hoa kiều diễm cứ vây quanh lấy nàng, đây là hoa tình sao, Trình Dương cẩn thận ngắt một mảnh cánh hoa cho vào miệng nhai vài cái,vào miệng vừa thơm vừa ngọt như mật ong, hơi có vị hăng hăng của rượu, cảm thấy lâng lâng khoan khoái. Nhưng nuốt xuống thì chợt thấy đắng chát, nửa muốn nhổ đi, nửa tiếc rẻ, nếu nuốt vào bụng, e khó trôi.
Trình Dương chợt nghĩ: "Gọi là hoa tình, thực ra là ví von ái tình trong thiên hạ. Chẳng lẽ nỗi tương tư mới đầu ngọt ngào, sau đó nhất định đắng chát hay sao? Chẳng lẽ những người yêu nhau,luyến ái rốt cuộc đẹp ít xấu nhiều hay sao?"
Trong lúc Trình Dương còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên giữa rừng hoa tình bỗng xuất hiện một thân ảnh hồng sắc, Trình Dương ngạc nhiên, không lẽ nàng nhìn nhầm sao.
Chuyện Quách Phù lẻn vào tuyệt tình cốc Công Tôn Chỉ cũng biết, nhưng hắn cũng không muốn khó xử nàng, cũng lấy lễ mà đãi nàng. Dù gì Công Tôn Chỉ nhiều năm làm ngụy quân tử như vậy, trước mặt người ngoài cần phải giả bộ thanh cao khí độ, huống hồ Quách Phù cũng được xem là một mỹ nhân.
" Quách Phù." Trình Dương thi triển khinh công nhảy đến bên người Quách Phù:
" Đây không phải là nơi mà ngươi nên tới. "
Nàng lo lắng cho an nguy của Quách Phù, ở nơi này không có Hoàng Dung che chở cho nàng, vạn nhất có chuyện gì bất trắc xảy ra thì phải làm thế nào:
" Hừ, ngươi có thể tới vì sao ta không thể tới. "
Trình Dương nghẹn lời: " Haizz, chính ngươi cẩn thận. "
" Dương Quá, ngươi khinh người quá đáng, ta là con gái của Quách Tĩnh Hoàng Dung, ta có thể không giỏi giang như cha mẹ ta, nhưng ta cũng có thể dựa vào khả năng của chính mình cứu lão ngoan đồng. "
Lão ngoan đồng võ công cao cường, cho dù là trận pháp lưới đánh cá của tuyệt tình cốc, muốn vây khốn hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Trong lúc các nàng còn bận tâm lo lắng cho hắn thì hắn đã ở trong tuyệt tình cốc dạo một vòng lớn.
Trình Dương nói những lời đó bất quá là giận mà nói, mọi người đều khinh bỉ nàng cùng Tiểu Long nữ, nàng rất mong có người chúc phúc các nàng một tiếng. Quách Tĩnh Hoàng Dung, Triệu Chí Kính, những người này đem nàng đẩy vào con đường cùng, làm hại nàng chịu bao nhiêu khốn khổ dày vò, vì vậy trong lòng Trình Dương càng thêm hận Quách Phù, những bất mãn không thích Quách Tĩnh Hoàng Dung nàng đều đem đổ lên trên người Quách Phù. Chỉ là nàng không nghĩ tới vì một câu nói của nàng mà Quách Phù lại mạo hiểm:
" Được rồi, là ta không tốt, Chu Bá Thông, ngươi mang nàng đi ra ngoài, đưa trở về bên cạnh Quách Tĩnh Hoàng Dung, lần này đừng có gây chuyện gì nữa đó. "
Chu Bá Thông ngượng ngùng, xoay người nhìn xung quanh:
" Đuổi tới, chạy chạy. "
Chu Bá Thông thi triển khinh công, nhoáng mắt đã không thấy bóng hình, phía sau có mấy người mặc quần áo xanh thẫm chạy tới, cũng dí theo hướng hắn mà chạy.
Trình Dương bất đắc dĩ:
" Ta đưa ngươi trở về, sáng mai chúng ta liền chào tạm biệt cốc chủ, ta đưa ngươi trở về."
" Ta không cần ngươi đưa về. " Quách Phù xoay người bỏ chạy.
" Haizz. " Trình Dương buồn bực: nàng có hảo tâm muốn giúp lại bị cho là lòng lang dạ thú.
Quách Phù cũng không có cái gì nguy hiểm, Chu Bá Thông càng không có gì gọi là nguy hiểm, hắn đang ở trong tuyệt tình cốc chơi đùa suиɠ sướиɠ không ngớt. Trình Dương chẳng còn tâm trạng nào mà tản bộ nữa, theo lối cũ mà về gian phòng của nàng và Tiểu Long nữ, Công Tôn Chỉ sắp xếp cho hai nàng một tiểu viện có hai gian phòng, Trình Dương quên mất phòng của nàng, nàng ở trong căn phòng của Tiểu Long nữ.
Tiểu Long nữ còn đang ngủ trưa, Trình Dương bước thật nhẹ rón rén đi tới bên cạnh cửa sổ, nàng ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt khi ngủ của Tiểu Long nữ. Tiểu Long nữ nghiêng người, ngủ rất an ổn, hô hấp đều đều.
Nhìn thấy như vậy đương nhiên là Trình Dương nghĩ Tiểu Long nữ đang ngủ, vậy mà tuy rằng ánh mắt vẫn nhắm nhưng Tiểu Long nữ mở miệng hỏi:
" Còn không xem đủ sao? "
" Vâng, ngươi không phải ngủ sao? "
Ở một nơi xa lạ, người xung quanh nàng không biết một ai, trong tiềm thức của Tiểu Long nữ sẽ ở trong trạng thái cảnh giác, Trình Dương vừa đẩy cửa bước vào nàng đã tỉnh, chỉ là tiếng bước chân và hít thở của Trình Dương làm cho nàng biết người tới là ai nên cũng yên tâm mà nhắm mắt không lên tiếng.
Tiểu Long nữ ngồi dậy, ý bảo Trình Dương ngồi xuống giường, Trình Dương cởi giầy, sau đó theo hướng Tiểu Long nữ chỉ mà lep lên giường. Tiểu Long nữ vào trong lòng của Trình Dương, Trình Dương thuận thế đưa tay ôm lấy nàng, cằm đặt gần đỉnh đầu của Tiểu Long nữ mà cọ cọ.
Trình Dương cực kỳ thích bộ dạng hiện tại của Tiểu Long nữ, nàng như hận rằng không thể đem Tiểu Long nữ tiến vào thân thể mình, cùng nàng hòa làm một. Của Trình Dương ôm ấp, của Trình Dương vuốt v e Tiểu Long nữ, động tác thập phần mềm mại.
" Long nhi, Chu Bá Thông không có chuyện gì, sáng mai chúng ta từ biệt cốc chủ, đem Quách Phù tiễn trở về, sau đó chúng ta cùng trở về cổ mộ, ngươi nói có được hay không? "
" Ừm, Quách Phù ở đây?"
" Đúng vậy, chúng ta chỉ cần đưa nàng đến Cái Bang là tốt rồi. "
Theo suy nghĩ của Trình Dương, đệ tử cái bang đông đảo, trãi rộng khắp đại giang nam bắc không chỗ nào không có mặt, muốn tìm một cái phân đà của cái bang chắc cũng không phải khó khăn gì,chỉ cần đem Quách Phù giao cho đệ tử trong cái bang, như vậy có lẽ sẽ là một quyết định chính xác.
" Như vậy tốt rồi. "
" Long nhi, tuyệt tình cốc thực sự rất đẹp, nếu như đây không phải là nơi đã có người cư trú, chúng ta ở đây ẩn cư thì thật là tuyệt nha. "
" Cổ mộ không tốt sao? "
Trình Dương nhíu mày:
" Cổ một dù tốt nhưng cũng không xinh đẹp như nơi đây"
" Nói như vậy, Dương thích nơi nào? "
" Ừm, cổ mộ tốt hơn, nơi đó mới là nhà của Long nhi. Nơi nào có Long nhi, nơi đó mới là nhà của ta. "
Suy nghĩ một chút, rất nhanh Trình Dương nói ra đáp án của mình cho Tiểu Long nữ biết.
Tiểu Long nữ khẽ cười, Trình Dương cúi đầu hôn lên má của Tiểu Long nữ. Tiểu Long nữ nhẹ giọng trách cứ:
" Ngươi luôn luôn vô lễ như vậy. "
Nhưng những lời đó trong tai Trình Dương thì chẳng có chút nào gọi là trách cứ, như rằng Tiểu Long nữ đang làm nũng e thẹn thôi. Đối với Trình Dương Tiểu Long nữ luôn luôn ôn nhu.
Công Tôn Chỉ từ sớm đã phái người theo dõi Trình Dương và Tiểu Long nữ, mỗi hành động cử chỉ của hai nàng đều có người báo cáo cho Công Tôn Chỉ biết. Lúc này đây Công Tôn Chỉ đang ngồi thưởng thức trà lài do tuyệt tình cốc tự pha chế, thật không nghĩ tới, Chu Bá Thông lại quen biết tiểu tử này, còn có mỹ nhân mặc áo hồng kia cũng quen biết với bọn họ. Công Tôn Chỉ không biết suy nghĩ gì, bất giác lộ ra nụ cười thâm độc.
" Nhất Ông, phân phó nhà bếp, chuẩn bị tiệc tối, ta muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý trong cốc."
" Vâng, sư phụ. "
Công Tôn Chỉ phái người theo dõi các nàng thật ra cũng không phải thẳng thắn nhìn chằm chằm mà chỉ đứng từ xa quan sát hành động cử chỉ của các nàng mà thôi. Bọn người hầu lặng lẽ theo dõi mọi diễn biến mà báo cáo cho hắn, cho dù bị người khác phát hiện thì chỉ như là người làm trong cốc dọn dẹp qua lại chứ chẳng bị nghi kị gì.
Công Tôn Chỉ đương nhiên nhìn ra, võ công của Trình Dương và Tiểu Long nữ không hề tầm thường, nhưng Quách Phù lại khác, của nàng võ công chỉ ở mức phổ thông, đối phó với đám đầu đường xó chợ cường hào lưu manh thì dư sức nhưng với cao thủ thì thua xa. Hơn nữa tình tình Quách Phù lại nóng nảy, dễ xúc động, nàng thật sự là một người dễ cho hắn lợi dụng.
Công Tôn Chỉ là một kẻ tiểu nhân mưu tính sâu xa thâm độc, dù muốn tiến công hay là làm gì hắn cũng sẽ lưu lại cho chính mình một đường lui hoàn hảo. Hắn vì lợi ích của bản thân mà không ngừng bày mưu tính kế, không từ một thủ đoạn đê hèn nào. Nhưng làm gì thì làm hắn cũng sẽ không để lộ ra cho kẻ khác biết, hắn muốn dùng một hình tượng đại nhân đại nghĩa để bắt lấy tâm ý của Tiểu Long nữ và Quách Phù.
Vì vậy Công Tôn Chỉ sẽ làm cho người ta thấy hắn khiêm tốn, lễ nghĩa, nhưng còn một mặt ở sâu trong nội tâm là âm u, là mưu mô hắn không bao giờ cho ai biết. Có thể nói Công Tôn Chỉ là một ngụy quân tử chính gốc (giống Nhạc Bất Quần trong tiếu ngạo, ta cực kì ghét hạng người này.)
Công Tôn Chỉ mở tiệc tối là để thể hiện lòng hiếu khách của hắn,Trình Dương, Tiểu Long nữ, Quách Phù đều được mời vào ghế trước, thức ăn vẫn là rau xanh cải trắng toàn thức chay, nhưng xem qua so với ban ngày đúng là tinh xảo cầu kì thêm vài phần.
" Tại hạ lấy trà thay rượu kính ba vị một chén. "
Sau khi uống xong chén trà, Công Tôn Chỉ bắt đầu giới thiệu:
"Quách cô nương, vị này chính là Trình Dương, trình thiếu hiệp, vị này chính là Long cô nương, trình thiếu hiệp, vị này chính là Quách Phù, Quách cô nương. "
Công Tôn Chỉ rất biết cách che giấu, hắn biết rõ ba người bọn họ quen biết nhau, vậy mà còn giả bộ giới thiệu các nàng quen biết.
Quách Phù nhàn nhạt cười, Dương Quá đã lưu lạc vào đường phải thay đổi danh tính họ tên hay sao.
" Cốc chủ khách khí, chúng ta quen biết nhau. "
Trình Dương cũng thẳng thắn thừa nhận, dừng một chút lại nói
" Lần này chúng ta đến cũng là muốn nói lời từ biệt với cốc chủ, ba người chúng ta lạc đường bước lầm vào quý cốc, lại nhận được cốc chủ thịnh tình ân cần tiếp đãi, chúng ta thật không biết lấy gì để mà cảm tạ. "
Trình Dương vươn tay lấy cốc trà trên bàn, một hơi uống cạn.
Công Tôn Chỉ chao mày, Trình Dương muốn đi không quan trọng, hắn cũng chẳng để tâm, nhưng Quách Phù và Tiểu Long nữ thì tuyệt không thể đi:
Công Tôn chỉ đáp lại:
" Ai, Tiểu huynh đệ nói lời ấy là sai rồi, tuyệt tình cốc không bao giờ có khách viếng thăm, bây giờ ba vị tới đây, ở cũng chưa được bao lâu đã cất bước, tốt xấu gì các vị cũng nên để ta chiêu đãi một phen, coi như tận tình chức trách của một chủ nhà. "
Quách Phù lại nói: " Cốc chủ nói không sai. "
Trình Dương tức khí, Quách Phù sao cứ thích đối nghịch với nàng thế không biết, nhưng chính Trình Dương cũng không biết, chính nàng cũng rất thích đối nghịch với Quách Phù.
Công Tôn Chỉ cười:
" Vậy cũng tốt, ngày mai ta sẽ sai người dẫn các vị tham quan tuyệt tình cốc, như vậy cũng có thể làm cho mọi người quen thuộc đường đi nước bước trong cốc."
Công Tôn Chỉ muốn tất cả mọi chuyện phải nằm trong kế hoạch của hắn, mà Trình Dương là chướng ngại vật duy nhất, đối với khối chướng ngại này, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ giải quyết.
Công Tôn Chỉ híp mắt nhìn Trình Dương, người này hắn nên xử trí như thế nào đây.
Trình Dương thật sự không nghĩ nhanh như vậy Công Tôn Chỉ đã nghĩ cách đối phó nàng.
Ngay lúc Công Tôn Chỉ nhìn thấy Tiểu Long nữ thì hắn biết không đuổi hai người đi là một quyết định sáng suốt. Sự xuất hiện của Tiểu Long nữ làm cho Công Tôn Chỉ dường như không thấy được bên cạnh nàng còn có một người nữa là Trình Dương.
Trình Dương nghĩ đúng, vẻ đẹp của Tiểu Long nữ thì làm sao một chiếc khăn lụa có thể che giấu được chứ.
Công Tôn Chỉ đối đãi với Trình Dương và Tiểu Long nữ như là thượng khách, tiếp đón tốt vô cùng. Bốn nha hoàng mặc quần áo xanh lá từ bếp bưng mâm cơm ra, có bốn món là rau cải xanh, đậu phụ trắng, giá vàng và nấm đông cô đen, không có gì là chất tanh. Này mọi thứ thật đúng là chính xác so với những gì tiểu thuyết đã ghi lại.
Công Tôn Chỉ nói:
" Hai vị, tuyệt tình cốc trước nay không ăn thức ăn mặn, thỉnh hai vị thứ lỗi. "
Tiểu Long nữ gật đầu, những món này thật sự nàng đã quen ăn trước giờ, phải nói thích là đằng khác, chỉ là Trình Dương phải chịu khổ rồi.
Trình Dương bình thường ở trong rừng thường hái trái cây dại, bắt gà rừng hay xuống suối bắt vài con cá để thỏa mãn dạ dày của nàng, nàng chính là một người không có thịt cá thì không vui, trên bàn toàn là rau dưa cải xanh, thật sự làm cho nàng không có hứng ăn.
Sau đó Công Tôn Chỉ tự mình an bài nơi ở cho hai người.
Nhìn từ bên ngoài mà xem có thể nói Công Tôn Chỉ là một người khiêm tốn, ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, trạc bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, còn có tuyệt tình cốc có thể nói là hoàn cảnh không sai.
Điều này càng làm cho Công Tôn Chỉ dường như trẻ thêm vài tuổi, chỉ có điều sắc mặt của hắn cũng không phải tốt, da mặt màu vàng nến, dung mạo khô khan, bất quá diện mạo của hắn cũng có thể cho là mặt mũi anh tuấn, cử chỉ phóng khoáng, môi trên còn lưu chút ria mép, quả thật người xấu không bao giờ dán cái chữ người xấu trên mặt mình cả.
Công Tôn Chỉ khéo léo quan sát Trình Dương và Tiểu Long nữ, mọi hành động cử chỉ của hai người đều không thoát khỏi mắt của hắn, tuy rằng không có chút hành động nào vượt quá cấp bậc lễ nghĩa, nhưng để nhìn ra hai người là tình lữ thì không có gì khó.
Công Tôn Chỉ nhiều năm sống thanh tâm quả dục, ngăn h am muốn giữ tâm trong sạch mà Tiểu Long nữ so với những nữ tử trước đây hắn từng nhìn thấy thì có thể nói là đẹp hơn rất nhiều, như vậy hỏi sao Công Tôn Chỉ không động tâm được.
" Long nhi, chúng ta ra ngoài dạo một chút được không? "
Tiểu Long nữ lắc đầu, nàng có chút buồn ngủ:
" Ta có chút mệt, ngươi đi đi. "
Chẳng biết từ bao giờ Tiểu Long nữ có thói quen ngủ trưa.
" Ừm."
Một mình đi dạo thì thật rất buốn chán, Trình Dương cúi đầu bước ra ngoài phòng.
Tuyệt tình cốc phong cảnh tuyệt đẹp, bốn bề thảo mộc hoa lá xanh tươi, rất nhiều loại hoa quý hiếm khoe sắc thắm, đường tới đây cảnh vật đã đẹp, nơi này phong cảnh lại càng mỹ lệ hiếm có. Trình Dương thả bộ mà đi, thấy bên đường mấy con hạc tiên tha thẩn, lũ hươu trắng từng đàn, lũ thỏ nhởn nhơ không hề sợ người.
Trình Dương cứ dọc theo đường nhỏ mà đi, không biết đi bao lâu, trước mắt nàng xuất hiện một rừng hoa hồng kiều diễm. Nàng nhìn kỹ bông hoa, thấy cành và lá đầy gai, màu sắc của cánh hoa thì đẹp vô ngần, tựa như phù dung nhưng thơm hơn, như sơn trà nhưng đẹp hơn.
Trình Dương ngồi xuống bên đường nghỉ chân, những đóa hoa kiều diễm cứ vây quanh lấy nàng, đây là hoa tình sao, Trình Dương cẩn thận ngắt một mảnh cánh hoa cho vào miệng nhai vài cái,vào miệng vừa thơm vừa ngọt như mật ong, hơi có vị hăng hăng của rượu, cảm thấy lâng lâng khoan khoái. Nhưng nuốt xuống thì chợt thấy đắng chát, nửa muốn nhổ đi, nửa tiếc rẻ, nếu nuốt vào bụng, e khó trôi.
Trình Dương chợt nghĩ: "Gọi là hoa tình, thực ra là ví von ái tình trong thiên hạ. Chẳng lẽ nỗi tương tư mới đầu ngọt ngào, sau đó nhất định đắng chát hay sao? Chẳng lẽ những người yêu nhau,luyến ái rốt cuộc đẹp ít xấu nhiều hay sao?"
Trong lúc Trình Dương còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên giữa rừng hoa tình bỗng xuất hiện một thân ảnh hồng sắc, Trình Dương ngạc nhiên, không lẽ nàng nhìn nhầm sao.
Chuyện Quách Phù lẻn vào tuyệt tình cốc Công Tôn Chỉ cũng biết, nhưng hắn cũng không muốn khó xử nàng, cũng lấy lễ mà đãi nàng. Dù gì Công Tôn Chỉ nhiều năm làm ngụy quân tử như vậy, trước mặt người ngoài cần phải giả bộ thanh cao khí độ, huống hồ Quách Phù cũng được xem là một mỹ nhân.
" Quách Phù." Trình Dương thi triển khinh công nhảy đến bên người Quách Phù:
" Đây không phải là nơi mà ngươi nên tới. "
Nàng lo lắng cho an nguy của Quách Phù, ở nơi này không có Hoàng Dung che chở cho nàng, vạn nhất có chuyện gì bất trắc xảy ra thì phải làm thế nào:
" Hừ, ngươi có thể tới vì sao ta không thể tới. "
Trình Dương nghẹn lời: " Haizz, chính ngươi cẩn thận. "
" Dương Quá, ngươi khinh người quá đáng, ta là con gái của Quách Tĩnh Hoàng Dung, ta có thể không giỏi giang như cha mẹ ta, nhưng ta cũng có thể dựa vào khả năng của chính mình cứu lão ngoan đồng. "
Lão ngoan đồng võ công cao cường, cho dù là trận pháp lưới đánh cá của tuyệt tình cốc, muốn vây khốn hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Trong lúc các nàng còn bận tâm lo lắng cho hắn thì hắn đã ở trong tuyệt tình cốc dạo một vòng lớn.
Trình Dương nói những lời đó bất quá là giận mà nói, mọi người đều khinh bỉ nàng cùng Tiểu Long nữ, nàng rất mong có người chúc phúc các nàng một tiếng. Quách Tĩnh Hoàng Dung, Triệu Chí Kính, những người này đem nàng đẩy vào con đường cùng, làm hại nàng chịu bao nhiêu khốn khổ dày vò, vì vậy trong lòng Trình Dương càng thêm hận Quách Phù, những bất mãn không thích Quách Tĩnh Hoàng Dung nàng đều đem đổ lên trên người Quách Phù. Chỉ là nàng không nghĩ tới vì một câu nói của nàng mà Quách Phù lại mạo hiểm:
" Được rồi, là ta không tốt, Chu Bá Thông, ngươi mang nàng đi ra ngoài, đưa trở về bên cạnh Quách Tĩnh Hoàng Dung, lần này đừng có gây chuyện gì nữa đó. "
Chu Bá Thông ngượng ngùng, xoay người nhìn xung quanh:
" Đuổi tới, chạy chạy. "
Chu Bá Thông thi triển khinh công, nhoáng mắt đã không thấy bóng hình, phía sau có mấy người mặc quần áo xanh thẫm chạy tới, cũng dí theo hướng hắn mà chạy.
Trình Dương bất đắc dĩ:
" Ta đưa ngươi trở về, sáng mai chúng ta liền chào tạm biệt cốc chủ, ta đưa ngươi trở về."
" Ta không cần ngươi đưa về. " Quách Phù xoay người bỏ chạy.
" Haizz. " Trình Dương buồn bực: nàng có hảo tâm muốn giúp lại bị cho là lòng lang dạ thú.
Quách Phù cũng không có cái gì nguy hiểm, Chu Bá Thông càng không có gì gọi là nguy hiểm, hắn đang ở trong tuyệt tình cốc chơi đùa suиɠ sướиɠ không ngớt. Trình Dương chẳng còn tâm trạng nào mà tản bộ nữa, theo lối cũ mà về gian phòng của nàng và Tiểu Long nữ, Công Tôn Chỉ sắp xếp cho hai nàng một tiểu viện có hai gian phòng, Trình Dương quên mất phòng của nàng, nàng ở trong căn phòng của Tiểu Long nữ.
Tiểu Long nữ còn đang ngủ trưa, Trình Dương bước thật nhẹ rón rén đi tới bên cạnh cửa sổ, nàng ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt khi ngủ của Tiểu Long nữ. Tiểu Long nữ nghiêng người, ngủ rất an ổn, hô hấp đều đều.
Nhìn thấy như vậy đương nhiên là Trình Dương nghĩ Tiểu Long nữ đang ngủ, vậy mà tuy rằng ánh mắt vẫn nhắm nhưng Tiểu Long nữ mở miệng hỏi:
" Còn không xem đủ sao? "
" Vâng, ngươi không phải ngủ sao? "
Ở một nơi xa lạ, người xung quanh nàng không biết một ai, trong tiềm thức của Tiểu Long nữ sẽ ở trong trạng thái cảnh giác, Trình Dương vừa đẩy cửa bước vào nàng đã tỉnh, chỉ là tiếng bước chân và hít thở của Trình Dương làm cho nàng biết người tới là ai nên cũng yên tâm mà nhắm mắt không lên tiếng.
Tiểu Long nữ ngồi dậy, ý bảo Trình Dương ngồi xuống giường, Trình Dương cởi giầy, sau đó theo hướng Tiểu Long nữ chỉ mà lep lên giường. Tiểu Long nữ vào trong lòng của Trình Dương, Trình Dương thuận thế đưa tay ôm lấy nàng, cằm đặt gần đỉnh đầu của Tiểu Long nữ mà cọ cọ.
Trình Dương cực kỳ thích bộ dạng hiện tại của Tiểu Long nữ, nàng như hận rằng không thể đem Tiểu Long nữ tiến vào thân thể mình, cùng nàng hòa làm một. Của Trình Dương ôm ấp, của Trình Dương vuốt v e Tiểu Long nữ, động tác thập phần mềm mại.
" Long nhi, Chu Bá Thông không có chuyện gì, sáng mai chúng ta từ biệt cốc chủ, đem Quách Phù tiễn trở về, sau đó chúng ta cùng trở về cổ mộ, ngươi nói có được hay không? "
" Ừm, Quách Phù ở đây?"
" Đúng vậy, chúng ta chỉ cần đưa nàng đến Cái Bang là tốt rồi. "
Theo suy nghĩ của Trình Dương, đệ tử cái bang đông đảo, trãi rộng khắp đại giang nam bắc không chỗ nào không có mặt, muốn tìm một cái phân đà của cái bang chắc cũng không phải khó khăn gì,chỉ cần đem Quách Phù giao cho đệ tử trong cái bang, như vậy có lẽ sẽ là một quyết định chính xác.
" Như vậy tốt rồi. "
" Long nhi, tuyệt tình cốc thực sự rất đẹp, nếu như đây không phải là nơi đã có người cư trú, chúng ta ở đây ẩn cư thì thật là tuyệt nha. "
" Cổ mộ không tốt sao? "
Trình Dương nhíu mày:
" Cổ một dù tốt nhưng cũng không xinh đẹp như nơi đây"
" Nói như vậy, Dương thích nơi nào? "
" Ừm, cổ mộ tốt hơn, nơi đó mới là nhà của Long nhi. Nơi nào có Long nhi, nơi đó mới là nhà của ta. "
Suy nghĩ một chút, rất nhanh Trình Dương nói ra đáp án của mình cho Tiểu Long nữ biết.
Tiểu Long nữ khẽ cười, Trình Dương cúi đầu hôn lên má của Tiểu Long nữ. Tiểu Long nữ nhẹ giọng trách cứ:
" Ngươi luôn luôn vô lễ như vậy. "
Nhưng những lời đó trong tai Trình Dương thì chẳng có chút nào gọi là trách cứ, như rằng Tiểu Long nữ đang làm nũng e thẹn thôi. Đối với Trình Dương Tiểu Long nữ luôn luôn ôn nhu.
Công Tôn Chỉ từ sớm đã phái người theo dõi Trình Dương và Tiểu Long nữ, mỗi hành động cử chỉ của hai nàng đều có người báo cáo cho Công Tôn Chỉ biết. Lúc này đây Công Tôn Chỉ đang ngồi thưởng thức trà lài do tuyệt tình cốc tự pha chế, thật không nghĩ tới, Chu Bá Thông lại quen biết tiểu tử này, còn có mỹ nhân mặc áo hồng kia cũng quen biết với bọn họ. Công Tôn Chỉ không biết suy nghĩ gì, bất giác lộ ra nụ cười thâm độc.
" Nhất Ông, phân phó nhà bếp, chuẩn bị tiệc tối, ta muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý trong cốc."
" Vâng, sư phụ. "
Công Tôn Chỉ phái người theo dõi các nàng thật ra cũng không phải thẳng thắn nhìn chằm chằm mà chỉ đứng từ xa quan sát hành động cử chỉ của các nàng mà thôi. Bọn người hầu lặng lẽ theo dõi mọi diễn biến mà báo cáo cho hắn, cho dù bị người khác phát hiện thì chỉ như là người làm trong cốc dọn dẹp qua lại chứ chẳng bị nghi kị gì.
Công Tôn Chỉ đương nhiên nhìn ra, võ công của Trình Dương và Tiểu Long nữ không hề tầm thường, nhưng Quách Phù lại khác, của nàng võ công chỉ ở mức phổ thông, đối phó với đám đầu đường xó chợ cường hào lưu manh thì dư sức nhưng với cao thủ thì thua xa. Hơn nữa tình tình Quách Phù lại nóng nảy, dễ xúc động, nàng thật sự là một người dễ cho hắn lợi dụng.
Công Tôn Chỉ là một kẻ tiểu nhân mưu tính sâu xa thâm độc, dù muốn tiến công hay là làm gì hắn cũng sẽ lưu lại cho chính mình một đường lui hoàn hảo. Hắn vì lợi ích của bản thân mà không ngừng bày mưu tính kế, không từ một thủ đoạn đê hèn nào. Nhưng làm gì thì làm hắn cũng sẽ không để lộ ra cho kẻ khác biết, hắn muốn dùng một hình tượng đại nhân đại nghĩa để bắt lấy tâm ý của Tiểu Long nữ và Quách Phù.
Vì vậy Công Tôn Chỉ sẽ làm cho người ta thấy hắn khiêm tốn, lễ nghĩa, nhưng còn một mặt ở sâu trong nội tâm là âm u, là mưu mô hắn không bao giờ cho ai biết. Có thể nói Công Tôn Chỉ là một ngụy quân tử chính gốc (giống Nhạc Bất Quần trong tiếu ngạo, ta cực kì ghét hạng người này.)
Công Tôn Chỉ mở tiệc tối là để thể hiện lòng hiếu khách của hắn,Trình Dương, Tiểu Long nữ, Quách Phù đều được mời vào ghế trước, thức ăn vẫn là rau xanh cải trắng toàn thức chay, nhưng xem qua so với ban ngày đúng là tinh xảo cầu kì thêm vài phần.
" Tại hạ lấy trà thay rượu kính ba vị một chén. "
Sau khi uống xong chén trà, Công Tôn Chỉ bắt đầu giới thiệu:
"Quách cô nương, vị này chính là Trình Dương, trình thiếu hiệp, vị này chính là Long cô nương, trình thiếu hiệp, vị này chính là Quách Phù, Quách cô nương. "
Công Tôn Chỉ rất biết cách che giấu, hắn biết rõ ba người bọn họ quen biết nhau, vậy mà còn giả bộ giới thiệu các nàng quen biết.
Quách Phù nhàn nhạt cười, Dương Quá đã lưu lạc vào đường phải thay đổi danh tính họ tên hay sao.
" Cốc chủ khách khí, chúng ta quen biết nhau. "
Trình Dương cũng thẳng thắn thừa nhận, dừng một chút lại nói
" Lần này chúng ta đến cũng là muốn nói lời từ biệt với cốc chủ, ba người chúng ta lạc đường bước lầm vào quý cốc, lại nhận được cốc chủ thịnh tình ân cần tiếp đãi, chúng ta thật không biết lấy gì để mà cảm tạ. "
Trình Dương vươn tay lấy cốc trà trên bàn, một hơi uống cạn.
Công Tôn Chỉ chao mày, Trình Dương muốn đi không quan trọng, hắn cũng chẳng để tâm, nhưng Quách Phù và Tiểu Long nữ thì tuyệt không thể đi:
Công Tôn chỉ đáp lại:
" Ai, Tiểu huynh đệ nói lời ấy là sai rồi, tuyệt tình cốc không bao giờ có khách viếng thăm, bây giờ ba vị tới đây, ở cũng chưa được bao lâu đã cất bước, tốt xấu gì các vị cũng nên để ta chiêu đãi một phen, coi như tận tình chức trách của một chủ nhà. "
Quách Phù lại nói: " Cốc chủ nói không sai. "
Trình Dương tức khí, Quách Phù sao cứ thích đối nghịch với nàng thế không biết, nhưng chính Trình Dương cũng không biết, chính nàng cũng rất thích đối nghịch với Quách Phù.
Công Tôn Chỉ cười:
" Vậy cũng tốt, ngày mai ta sẽ sai người dẫn các vị tham quan tuyệt tình cốc, như vậy cũng có thể làm cho mọi người quen thuộc đường đi nước bước trong cốc."
Công Tôn Chỉ muốn tất cả mọi chuyện phải nằm trong kế hoạch của hắn, mà Trình Dương là chướng ngại vật duy nhất, đối với khối chướng ngại này, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ giải quyết.
Công Tôn Chỉ híp mắt nhìn Trình Dương, người này hắn nên xử trí như thế nào đây.
Trình Dương thật sự không nghĩ nhanh như vậy Công Tôn Chỉ đã nghĩ cách đối phó nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương