Thần Thoại
Chương 14: Cáo già
Thanh âm chém giết vọng lại, tiếng la hét đau đớn, tiếng va chạm binh khí chói tai.
Ở những lúc hỗn loạn như thế này, cung tiễn thủ chính là không có đất dụng võ, nhao nhao rút đến những nơi có địa hình cao một chút, nhường chỗ cho đám bộ binh có thể huy động vũ khí.
Bên kia, tên đội trưởng kỵ binh đang toan tính dẫn thuộc hạ tham gia vào, bỗng Ngô Tam Bảo phất tay ra hiệu dừng lại, đoạn hắn nhàn nhạt, không hề có điểm gì lo lắng cất tiếng.
- Ngô Sơn, Ngô Tạo ra tay đi, trước hết mặc kệ đám giang hồ để chúng tự chém giết lẫn nhau...
Hai tên thanh niên nghe tới đây, tựa như đã chờ lâu lắm rồi, cười dài đồng thanh đáp lời.
- Tuân lệnh!
Cùng với thanh âm của chúng phát ra, bàn tay mỗi tên đảo vào trong lòng ngực, lôi ra hai tấm vải đen rộng thùng thình, sau đó trùm lên cơ thể che đậy chỉ còn lộ ra đôi chân, trên đó lại treo lủng lẳng từng chiếc túi nhỏ màu sắc khác nhau.
Nhìn hai thân ảnh kỳ dị bên cạnh, tên đội trưởng kỵ binh hốt hoảng lẩm bẩm.
- Miêu Sơn Song Sát!
Tất cả mọi người Thanh Thạch Thành đều chỉ biết chuyện hai kẻ này chính là con của Ngô Tam Bảo, luôn luôn túc trực bên cạnh cha mình, lại không thể nào tưởng tượng được trên giang hồ chúng lại có hung danh rất lớn.
Ngô Sơn, Ngô Tạo bên ngoài là võ quan bình thường, nhưng trong bóng tối lại là kẻ chuyên môn diệt trừ các chướng ngại hay những kẻ đối đầu với Ngô Tam Bảo. Bản lĩnh của chúng cực kỳ kinh khủng, không phải võ công kinh khủng mà là khinh công trác tuyệt cùng khả năng dụng độc. Giang hồ ba bốn năm nay còn từng truyền tụng một câu nói.
Song Sát nói người chết, người liền chết, nếu người sống chắc chắn đó không phải Song Sát.
Ngô Sơn, Ngô Tạo liếc liếc tên đội trưởng cười nhạt rồi huýt lên, nhanh chóng tung người lao vào phía trước. Bóng dáng chúng tựa như chuồn chuồn điểm nước, nhoáng cái đã cách xa hai ba trượng, thân pháp kỹ xảo giống hệt nhau, hai tên luồn lách trong đám người Hắc Phong Trại không hề dừng lại, cũng không hề thi triển bất cứ chiêu thức nào. Có điều những chỗ hai gã đi qua, từng tên thổ phỉ liên tiếp sùi bọt mép, ngã quỵ xuống không còn cựa quậy.
Không ai cảm nhận được, trong không trung hiện giờ đang thoang thoảng một mùi hương như u lan, nhẹ nhàng bao trùm khắp nơi.
Ngoại trừ một người chính là Tiểu Thần, sự hiện diện của hắn như tồn tại độc lập, không hề có liên hệ gì với tất cả quanh đây, diệu dụng của Đoán Thể Quyết có thể giúp hắn khóa lại tất cả khí cơ trên thân thể, từng bước áp sát con mồi, cho dù tới bên cạnh thì con mỗi vẫn chỉ cảm nhận được hắn như ngọn cỏ, hòn đá ven đường, hoàn toàn vô hại. Nói như vậy cũng không phải là hắn có khả năng biến hóa, mà là một cách khiến nhận thức của kẻ khác bị sai lệch.
Hắn vẫn đứng đó thân thể lại hòa hợp cùng với mọi thứ, nếu chăm chú quan sát sẽ thấy hắn như bao người, vừa quay đi lại như hắn chưa từng ở đó.
Mũi Tiểu Thần khịt khịt máy động, bỗng chốc hắn nhíu mày, cơ thể hơi run liền nhanh chóng trở lại bình thường. Ánh mắt như điện xẹt qua hai bóng đen đang chớp nhoáng đằng kia, tâm thần dâng lên ý đề phòng, ngay sau, dường như nghĩ điều gì, hắn đảo ánh mắt đến mọi nơi, nghi hoặc tự nói.
- Làm sao chỉ có đám Hắc Phong Trại trúng độc? Không đúng! Đám nhân sĩ giang hồ kia cũng bị...
Trong lúc Tiểu Thần đang suy nghĩ, tên Âu Dương Toản cũng phát hiện ra dị trạng, song nhãn đảo về phía Ngô Tam Bảo khóe mắt hắn hơi lóe lên tinh quang, lập tức kêu to không ổn dứt khoát hạ lệnh rút lui, quỷ dị chính là cánh tay sau lưng lại phẩy phẩy làm ra ám hiệu gì đó.
Cái gọi là binh bại như núi đổ là vậy, đám thổ phỉ quay lưng chạy bán sống bán chết, không còn quan tâm đến gì nữa, chỉ hy vọng trước khi phát độc có thể quay về bản doanh kịp thời. Ngô Sơn cùng Ngô Tạo tựa như đã có dự liệu trước cũng không nhất quyết đuổi cùng giết tận, nhìn nhau gật đầu liền quay về bên cạnh Ngô Tam Bảo.
- Đuổi theo...!
Từ đâu đó âm thanh phát ra, đám binh lính nhìn thấy cảnh địch nhân tự nhiên quay lưng chạy toán loạn, lại nghe thanh âm truy đuổi liền không ngừng huy động vũ khí, lao lên xông thẳng vào khe núi. Ngay đằng sau đám còn lại thấy vậy, cũng không chần chờ nối đuôi, tạo thành cảnh tượng như một con rắn khổng lồ đang uốn éo đi vào hang.
Sắc mặt Ngô Tam Bảo âm trầm, hất đầu ra hiệu cùng tiến tới, trong lòng lão đang dấy lên sự nghi hoặc.
- Kỳ lạ... Nếu tin tức không sai, lần này phải chính Dã Lang tiến tới mới đúng...
Tiểu Thần vẫn như cơn gió, hắn nhẹ nhàng chạy theo ở một bên đoàn người, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng trúc. Thủy chung chỉ một bộ dáng muốn lúc nào cũng để tên Ngô Tam Bảo trong phạm vi mình có thể bảo vệ. Khẽ liếc về đám nhân sĩ giang hồ lúc này còn sống sót sau trận chiến cũng chỉ lác đác vài tên, phần lớn bên trong bọn chúng bị những kẻ bên cạnh bất ngờ đánh lén, hầu như trở tay không kịp. Những tên còn lại hiện tại cũng đang ngồi vận công áp chế độc tính, không rãnh cùng đi theo đại quân.
Chỉ giây lát, khi đám người đầu tiên tiến vào nhìn thấy được đại doanh của Hắc Phong Trại, đám cuối cùng bước chân hoàn toàn lọt vào bên trong dãi đất chật hẹp, bất thình lình từ phía trên cao, hàng trăm bóng người hai bên vách đá, loạt soạt chui ra khỏi những lùm cây, góc khuất. Liên tục đẩy loạn thạch, thân cổ thụ đã chuẩn bị sẵn, ầm ầm rơi xuống, tạo thành chướng ngại ngăn cản đường lui.
Đồng thời cùng lúc đó một trận tiễn vũ như phô thiên cái địa, tốc độ chỉ có thể dùng từ bất khả tư nghị để hình dung. Ngàn mũi tên nhưng ngàn điểm tinh quang, thi nhau ào ào cắm phập vào cơ thể đám xui xẻo đi trước tiên.
- Lui lại...
- Nhanh... Có tập kích
- Á!...
- Phía sau tránh ra...
Đang hỗn loạn, thì từ phía Hắc Phong Trại vang lên giọng cười thé thé.
- Ha ha! Ngô Tam Bảo, chuẩn bị chịu chết đi...
Cùng với giọng nói là mấy trăm bóng người lần lượt hiển lộ, từ trên cao nhìn xuống khe núi. Tay lăm lăm một loại vũ khí lạ lẫm, có chút giống nỏ tiễn bình thường, nhưng lại có một ống đồng đặt chính giữa.
Trong đám binh lính cũng có kẻ nhãn lực hơn người, hốt hoảng loa lớn.
- Ngũ Tuyệt Sát Nhân Nỗ*.
(*Nỗ: nỏ)
Nghe thanh âm chấn động này, mấy ngàn binh mã hoang mang cực độ, giáo giác nhìn quanh như thể đang chuẩn bị tìm đường chạy trốn.
- Tất cả nghe lệnh! Toàn quân giữ vững trận hình, nếu có ai làm trái, xử theo quân pháp!
Giọng nói Ngô Tam Bảo ầm ầm, khiến binh lính nhất thời an tĩnh, bất quá an tĩnh thì an tĩnh còn tay chân vẫn cứ lạnh lẽo không ngừng run lên. Cái tên Ngũ Tuyệt Sát Nhân Nỗ quá kinh khủng rợn người. Đây là một loại nỏ có từ xa xưa, là hung khí lợi hại nhất của quân đội Hùng Quốc, có thể bắn cùng lúc năm mũi cương tiễn, nhưng chỉ như vậy thì chưa đáng sợ, đáng sợ ở chỗ lực bắn của nỏ uy lực có thể nói xuyên thiết phá thạch, không thể đỡ được, tránh né ở địa hình này càng là điều vô vọng. Không biết từ đâu đám Hắc Phong Trại lại có được thứ này.
Đợi khi không gian lắng xuống, Ngô Tam Bảo từ từ giục ngựa men theo lối mòn, lách qua đám người đang chật cứng di chuyển lên phía trước, theo sau là Song Sát, hắn tựa như cũng không có chút sợ hãi, nhàn nhạt lên tiếng bâng quơ.
- Độc Xà, làm sao ngươi còn chưa hạ lệnh phóng tiễn?
Đưa cái nhìn như nhìn kẻ sắp chết bên dưới, Độc Xà cười ha hả.
- Ngươi không biết ta sao? Sở thích của ta là hành hạ... Một đao giết chết thật không vui... Hành hạ ngươi như một con chó...
- Làm càn..
- Hỗn xược...
Song Sát giận dữ hét lớn, có điều Ngô Tam Bảo không quan tâm lời của tên này, chỉ nhìn quanh, bất chợt quát to.
- Dã Lang! Ngươi đừng giấu đầu lòi đuôi nữa, ra đây...!
Không gian vẫn yên ắng, khiến Ngô Tam Bảo bất giác thì thào.
- Thật không có ở đây?... Làm sao lại như thế?
Đưa ánh mắt khinh thường nhìn xuống phía dưới, Độc Xà cười lạnh lùng.
- Ngô đại nhân à Ngô đại nhân... Đối phó ngươi thì cần gì đại ca phải đích thân tới... Di! Tam đệ đâu rồi... Phóng tiễn...!
Xoẹt... Xoẹt...!
Yên tĩnh!
Chỉ có âm thanh như đao kiếm chém vào thân thể.
Hàng loạt xen kẽ những tên cầm nỏ tiễn trên cao, thi nhau phun máu lên trời, thủ cấp bị nhấc khỏi cổ, kế bên chúng là đồng bọn đang từ từ tra kiếm lại vào vỏ, lặng im nhìn xuống.
Không trung yên lặng, mọi người yên lặng, tiếng tim đập bình bịch, một bầu không khí khó có thể dùng từ để diễn tả.
Chỉ có Ngô Tam Bảo ngước mắt nhìn lên phía cao trước mặt, lúc này mới lộ rõ nụ cười của lão hồ ly, lại than thở.
- Mười năm rồi...! Ta đến nhậm chức mười năm... Âu Dương lão đệ vất vã cho ngươi...
Tiếng cười to vọng khắp nơi, như thể trút bỏ được gánh nặng.
- Ha ha...
Thân hình Âu Dương Toản bỗng nhiên thẳng tắp, anh mắt hữu thần. Còn đâu là hình ảnh trung niên lưng gù như trước nữa. Hắn nhảy lên cao, tung mình về phía đại quân Thanh Thạch Thành, mấy cái chớp mắt đã đứng trước Ngô Tam Bảo chắp tay.
- Thuộc hạ tham kiến Ngô đại nhân, trọng trách này mày mắn hoàn thành, nhưng Dã Lang thực sự không có ở đây, hắn đang có mưu đồ gì đó nhưng nhiều tháng qua thuộc hạ vẫn không tìm hiểu được... Xin đại nhân thứ tội.
Nhảy xuống khỏi ngựa, Ngô Tam Bảo nâng kẻ đang vái đứng dậy, tỏ ý không sao.
- Không trách được ngươi!
Tràng cảnh này biến đổi đột ngột, làm tất cả mọi người đều ngây ra, thủy chung vẫn một mớ bòng bong trong đầu.
Tiểu Thần cũng vậy, há mồm không nói thành lời, mãi một lúc mới lẩm bẩm.
- Lợi hại... Nhưng... Con mẹ nó vậy năm phần thù lao còn lại có được tính không nhỉ... Ta vẫn chưa có cơ hội ra tay mà... Ai da... Ngô tiểu thư giàu có vậy, chắc không tính toán chi li... Nói sao cũng khó hiểu, không nghĩ cô gái xinh đẹp, ngoan hiền luôn nghĩ cho phụ thân, không ngờ phụ thân là một con hồ ly chính hiệu...
Đến bây giờ thì mọi sự đã rõ ràng, Âu Dương Toản cũng chỉ là một nước cờ của Ngô Tam Bảo, ngay khi hắn vừa đến nhậm chức Tri phủ Thanh Thạch Thành đã lên kế hoạch cho mười năm sau. Đám mã tặc Tây Bắc kia thực sự đã bị tiêu diệt, Âu Dương Toản lại là thuộc hạ của hắn, nhưng không thể một sớm một chiều bài bố sách lược liền có thể hành động. Hắn chờ đợi mười năm, để Âu Dương Toản có thể từ trăm người của mình lẫn lộn dần vào đám thổ phỉ Hắc Phong Trại mà không để lộ dấu vết.
Mọi việc đều nằm trong sự toan tính của hắn, duy nhất việc Dã Lang không có ở đây làm kế sách ban đầu có chút lệch hướng. Bất quá không sao, con sói đầu đàn mất hang, đàn sói bị diệt vậy thì con sói đó cũng chỉ lang thang chờ chết.
- Không hay, Độc Xà chạy trốn...
Tiếng hét của kẻ nào đó phá tan không khí.
Ngay lúc những tên thủ hạ cầm nỏ tiễn bị cắt đầu, Độc Xà điếng người rồi, hắn không phải kẻ ngu liền lui ra sau một bước, âm thầm nhảy xuống đài cao rời đi. Trong lòng chỉ còn oán hận, nhưng oán hận thì cũng đã muộn, đại cục đã định, còn lại vài tên thủ hạ tàn binh bại tướng thì lấy cái gì cầm cự đến lúc Dã Lang xuất hiện trở lại, hắn không muốn chết nên liền dứt áo ly khai lập tức.
Ngô Tam Bảo không mặn không nhạt, cất tiếng.
- Ngô Sơn, Ngô Toàn đuổi theo không để kẻ đó chạy trốn, phía sau trại chắc chắn có đường hầm bí mật... Âu Dương ngươi dẫn theo đại quân, tiến vào giết sạch không chừa một ai...
- -o0o—
Hai canh giờ sau, bầu trời nhá nhem tối.
Tiểu Thần mặt mày ủ rũ, nhàn rỗi thả bước băng qua đám loạn thạch.
Khi nãy hắn thấy mọi chuyện đến nước này rồi, cũng không còn hứng thú gì ở lại xem náo nhiệt nữa, lửng thừng biến mất không gây chú ý cho bất kỳ kẻ nào. Bất quá hắn không phản hồi đường cũ, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhảy tót lên phía trên cao, đạp lên mấy mô đá nhấp nhô, toan tính chạy lên đỉnh sơn nhai để xem cảnh sắc có gì đặc biệt không.
Tâm lý của mấy gã lâu lắm mới được ra ngoài một lần đều là vậy, cái gì cũng hiếu kỳ muốn sờ nắn một chút.
Lên đến đây rồi hắn lại càng mất hứng hơn. Tất cả chỉ là đá, có to có nhỏ đủ loại, rõ ràng là một ngọn núi trọc, không có cây cối gì ngoài mấy bụi cỏ gai rậm rạp.
Lắc đầu ngao ngán, Tiểu Thần nhảy qua một vết nứt sâu trước mặt, đang lúc định đi tiếp bất ngờ hắn nghe được âm thanh từ xa, rõ ràng có người đang nói chuyện.
Âm thanh phát ra ngược với hướng Tiểu Thần đang đi, có điều tiếng nói giống như đang bàn về mình, khiến hắn không khỏi dâng lên tâm lý nghi hoặc. Không nhịn được liền âm thầm tiến tới, đến lúc chỉ còn cách âm thanh kia một đoạn ngắn, Tiểu Thần nấp sau một tảng đá lớn, lắng tai.
- Đại ca, tên tiểu tử tam muội giao du, ban nãy hình như hắn có chút vấn đề...
- Ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn... Mà không biết nói làm sao... Rất kỳ quái...
- Mặc kệ đi... Hắn nếu biết điều thì thôi, có ý định gì khác với tiểu muội, liền giết là được.
Nghe tới chữ liền giết là được, Tiểu Thần cười cười thầm nghĩ.
- Ta ngồi ngay sau lưng còn không phát hiện, ném cho hai cục đá bể đầu lại không biết vì sao chết... Hắc hắc...
Nghĩ như vậy nhưng Tiểu Thần cũng không vì lời nói mà thực sự ra tay, vẫn chỉ yên lặng xem thử hai tên này làm cái trò gì mà thập thò ở đây.
- Đại ca Truy Tung Hương vẫn còn thoang thoảng trong sơn động kia, hắn vào đó nãy giờ còn chưa ra... Hay là chúng ta xông vào...
- Chớ vội... Cẩn thận hành sự, tên Độc Xà không phải thiện nam tín nữ, ta nghĩ bên trong có cơ quan bẫy rập... Chờ thêm một lát xem tình hình...
Ngay lúc này, chợt âm thanh thảm thiết phát ra từ nơi hai tên Ngô Sơn, Ngô Tạo đang quan sát. Tiếng thét kinh hãi cùng đau đớn làm người nghe nổi hết gai óc.
Ở những lúc hỗn loạn như thế này, cung tiễn thủ chính là không có đất dụng võ, nhao nhao rút đến những nơi có địa hình cao một chút, nhường chỗ cho đám bộ binh có thể huy động vũ khí.
Bên kia, tên đội trưởng kỵ binh đang toan tính dẫn thuộc hạ tham gia vào, bỗng Ngô Tam Bảo phất tay ra hiệu dừng lại, đoạn hắn nhàn nhạt, không hề có điểm gì lo lắng cất tiếng.
- Ngô Sơn, Ngô Tạo ra tay đi, trước hết mặc kệ đám giang hồ để chúng tự chém giết lẫn nhau...
Hai tên thanh niên nghe tới đây, tựa như đã chờ lâu lắm rồi, cười dài đồng thanh đáp lời.
- Tuân lệnh!
Cùng với thanh âm của chúng phát ra, bàn tay mỗi tên đảo vào trong lòng ngực, lôi ra hai tấm vải đen rộng thùng thình, sau đó trùm lên cơ thể che đậy chỉ còn lộ ra đôi chân, trên đó lại treo lủng lẳng từng chiếc túi nhỏ màu sắc khác nhau.
Nhìn hai thân ảnh kỳ dị bên cạnh, tên đội trưởng kỵ binh hốt hoảng lẩm bẩm.
- Miêu Sơn Song Sát!
Tất cả mọi người Thanh Thạch Thành đều chỉ biết chuyện hai kẻ này chính là con của Ngô Tam Bảo, luôn luôn túc trực bên cạnh cha mình, lại không thể nào tưởng tượng được trên giang hồ chúng lại có hung danh rất lớn.
Ngô Sơn, Ngô Tạo bên ngoài là võ quan bình thường, nhưng trong bóng tối lại là kẻ chuyên môn diệt trừ các chướng ngại hay những kẻ đối đầu với Ngô Tam Bảo. Bản lĩnh của chúng cực kỳ kinh khủng, không phải võ công kinh khủng mà là khinh công trác tuyệt cùng khả năng dụng độc. Giang hồ ba bốn năm nay còn từng truyền tụng một câu nói.
Song Sát nói người chết, người liền chết, nếu người sống chắc chắn đó không phải Song Sát.
Ngô Sơn, Ngô Tạo liếc liếc tên đội trưởng cười nhạt rồi huýt lên, nhanh chóng tung người lao vào phía trước. Bóng dáng chúng tựa như chuồn chuồn điểm nước, nhoáng cái đã cách xa hai ba trượng, thân pháp kỹ xảo giống hệt nhau, hai tên luồn lách trong đám người Hắc Phong Trại không hề dừng lại, cũng không hề thi triển bất cứ chiêu thức nào. Có điều những chỗ hai gã đi qua, từng tên thổ phỉ liên tiếp sùi bọt mép, ngã quỵ xuống không còn cựa quậy.
Không ai cảm nhận được, trong không trung hiện giờ đang thoang thoảng một mùi hương như u lan, nhẹ nhàng bao trùm khắp nơi.
Ngoại trừ một người chính là Tiểu Thần, sự hiện diện của hắn như tồn tại độc lập, không hề có liên hệ gì với tất cả quanh đây, diệu dụng của Đoán Thể Quyết có thể giúp hắn khóa lại tất cả khí cơ trên thân thể, từng bước áp sát con mồi, cho dù tới bên cạnh thì con mỗi vẫn chỉ cảm nhận được hắn như ngọn cỏ, hòn đá ven đường, hoàn toàn vô hại. Nói như vậy cũng không phải là hắn có khả năng biến hóa, mà là một cách khiến nhận thức của kẻ khác bị sai lệch.
Hắn vẫn đứng đó thân thể lại hòa hợp cùng với mọi thứ, nếu chăm chú quan sát sẽ thấy hắn như bao người, vừa quay đi lại như hắn chưa từng ở đó.
Mũi Tiểu Thần khịt khịt máy động, bỗng chốc hắn nhíu mày, cơ thể hơi run liền nhanh chóng trở lại bình thường. Ánh mắt như điện xẹt qua hai bóng đen đang chớp nhoáng đằng kia, tâm thần dâng lên ý đề phòng, ngay sau, dường như nghĩ điều gì, hắn đảo ánh mắt đến mọi nơi, nghi hoặc tự nói.
- Làm sao chỉ có đám Hắc Phong Trại trúng độc? Không đúng! Đám nhân sĩ giang hồ kia cũng bị...
Trong lúc Tiểu Thần đang suy nghĩ, tên Âu Dương Toản cũng phát hiện ra dị trạng, song nhãn đảo về phía Ngô Tam Bảo khóe mắt hắn hơi lóe lên tinh quang, lập tức kêu to không ổn dứt khoát hạ lệnh rút lui, quỷ dị chính là cánh tay sau lưng lại phẩy phẩy làm ra ám hiệu gì đó.
Cái gọi là binh bại như núi đổ là vậy, đám thổ phỉ quay lưng chạy bán sống bán chết, không còn quan tâm đến gì nữa, chỉ hy vọng trước khi phát độc có thể quay về bản doanh kịp thời. Ngô Sơn cùng Ngô Tạo tựa như đã có dự liệu trước cũng không nhất quyết đuổi cùng giết tận, nhìn nhau gật đầu liền quay về bên cạnh Ngô Tam Bảo.
- Đuổi theo...!
Từ đâu đó âm thanh phát ra, đám binh lính nhìn thấy cảnh địch nhân tự nhiên quay lưng chạy toán loạn, lại nghe thanh âm truy đuổi liền không ngừng huy động vũ khí, lao lên xông thẳng vào khe núi. Ngay đằng sau đám còn lại thấy vậy, cũng không chần chờ nối đuôi, tạo thành cảnh tượng như một con rắn khổng lồ đang uốn éo đi vào hang.
Sắc mặt Ngô Tam Bảo âm trầm, hất đầu ra hiệu cùng tiến tới, trong lòng lão đang dấy lên sự nghi hoặc.
- Kỳ lạ... Nếu tin tức không sai, lần này phải chính Dã Lang tiến tới mới đúng...
Tiểu Thần vẫn như cơn gió, hắn nhẹ nhàng chạy theo ở một bên đoàn người, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng trúc. Thủy chung chỉ một bộ dáng muốn lúc nào cũng để tên Ngô Tam Bảo trong phạm vi mình có thể bảo vệ. Khẽ liếc về đám nhân sĩ giang hồ lúc này còn sống sót sau trận chiến cũng chỉ lác đác vài tên, phần lớn bên trong bọn chúng bị những kẻ bên cạnh bất ngờ đánh lén, hầu như trở tay không kịp. Những tên còn lại hiện tại cũng đang ngồi vận công áp chế độc tính, không rãnh cùng đi theo đại quân.
Chỉ giây lát, khi đám người đầu tiên tiến vào nhìn thấy được đại doanh của Hắc Phong Trại, đám cuối cùng bước chân hoàn toàn lọt vào bên trong dãi đất chật hẹp, bất thình lình từ phía trên cao, hàng trăm bóng người hai bên vách đá, loạt soạt chui ra khỏi những lùm cây, góc khuất. Liên tục đẩy loạn thạch, thân cổ thụ đã chuẩn bị sẵn, ầm ầm rơi xuống, tạo thành chướng ngại ngăn cản đường lui.
Đồng thời cùng lúc đó một trận tiễn vũ như phô thiên cái địa, tốc độ chỉ có thể dùng từ bất khả tư nghị để hình dung. Ngàn mũi tên nhưng ngàn điểm tinh quang, thi nhau ào ào cắm phập vào cơ thể đám xui xẻo đi trước tiên.
- Lui lại...
- Nhanh... Có tập kích
- Á!...
- Phía sau tránh ra...
Đang hỗn loạn, thì từ phía Hắc Phong Trại vang lên giọng cười thé thé.
- Ha ha! Ngô Tam Bảo, chuẩn bị chịu chết đi...
Cùng với giọng nói là mấy trăm bóng người lần lượt hiển lộ, từ trên cao nhìn xuống khe núi. Tay lăm lăm một loại vũ khí lạ lẫm, có chút giống nỏ tiễn bình thường, nhưng lại có một ống đồng đặt chính giữa.
Trong đám binh lính cũng có kẻ nhãn lực hơn người, hốt hoảng loa lớn.
- Ngũ Tuyệt Sát Nhân Nỗ*.
(*Nỗ: nỏ)
Nghe thanh âm chấn động này, mấy ngàn binh mã hoang mang cực độ, giáo giác nhìn quanh như thể đang chuẩn bị tìm đường chạy trốn.
- Tất cả nghe lệnh! Toàn quân giữ vững trận hình, nếu có ai làm trái, xử theo quân pháp!
Giọng nói Ngô Tam Bảo ầm ầm, khiến binh lính nhất thời an tĩnh, bất quá an tĩnh thì an tĩnh còn tay chân vẫn cứ lạnh lẽo không ngừng run lên. Cái tên Ngũ Tuyệt Sát Nhân Nỗ quá kinh khủng rợn người. Đây là một loại nỏ có từ xa xưa, là hung khí lợi hại nhất của quân đội Hùng Quốc, có thể bắn cùng lúc năm mũi cương tiễn, nhưng chỉ như vậy thì chưa đáng sợ, đáng sợ ở chỗ lực bắn của nỏ uy lực có thể nói xuyên thiết phá thạch, không thể đỡ được, tránh né ở địa hình này càng là điều vô vọng. Không biết từ đâu đám Hắc Phong Trại lại có được thứ này.
Đợi khi không gian lắng xuống, Ngô Tam Bảo từ từ giục ngựa men theo lối mòn, lách qua đám người đang chật cứng di chuyển lên phía trước, theo sau là Song Sát, hắn tựa như cũng không có chút sợ hãi, nhàn nhạt lên tiếng bâng quơ.
- Độc Xà, làm sao ngươi còn chưa hạ lệnh phóng tiễn?
Đưa cái nhìn như nhìn kẻ sắp chết bên dưới, Độc Xà cười ha hả.
- Ngươi không biết ta sao? Sở thích của ta là hành hạ... Một đao giết chết thật không vui... Hành hạ ngươi như một con chó...
- Làm càn..
- Hỗn xược...
Song Sát giận dữ hét lớn, có điều Ngô Tam Bảo không quan tâm lời của tên này, chỉ nhìn quanh, bất chợt quát to.
- Dã Lang! Ngươi đừng giấu đầu lòi đuôi nữa, ra đây...!
Không gian vẫn yên ắng, khiến Ngô Tam Bảo bất giác thì thào.
- Thật không có ở đây?... Làm sao lại như thế?
Đưa ánh mắt khinh thường nhìn xuống phía dưới, Độc Xà cười lạnh lùng.
- Ngô đại nhân à Ngô đại nhân... Đối phó ngươi thì cần gì đại ca phải đích thân tới... Di! Tam đệ đâu rồi... Phóng tiễn...!
Xoẹt... Xoẹt...!
Yên tĩnh!
Chỉ có âm thanh như đao kiếm chém vào thân thể.
Hàng loạt xen kẽ những tên cầm nỏ tiễn trên cao, thi nhau phun máu lên trời, thủ cấp bị nhấc khỏi cổ, kế bên chúng là đồng bọn đang từ từ tra kiếm lại vào vỏ, lặng im nhìn xuống.
Không trung yên lặng, mọi người yên lặng, tiếng tim đập bình bịch, một bầu không khí khó có thể dùng từ để diễn tả.
Chỉ có Ngô Tam Bảo ngước mắt nhìn lên phía cao trước mặt, lúc này mới lộ rõ nụ cười của lão hồ ly, lại than thở.
- Mười năm rồi...! Ta đến nhậm chức mười năm... Âu Dương lão đệ vất vã cho ngươi...
Tiếng cười to vọng khắp nơi, như thể trút bỏ được gánh nặng.
- Ha ha...
Thân hình Âu Dương Toản bỗng nhiên thẳng tắp, anh mắt hữu thần. Còn đâu là hình ảnh trung niên lưng gù như trước nữa. Hắn nhảy lên cao, tung mình về phía đại quân Thanh Thạch Thành, mấy cái chớp mắt đã đứng trước Ngô Tam Bảo chắp tay.
- Thuộc hạ tham kiến Ngô đại nhân, trọng trách này mày mắn hoàn thành, nhưng Dã Lang thực sự không có ở đây, hắn đang có mưu đồ gì đó nhưng nhiều tháng qua thuộc hạ vẫn không tìm hiểu được... Xin đại nhân thứ tội.
Nhảy xuống khỏi ngựa, Ngô Tam Bảo nâng kẻ đang vái đứng dậy, tỏ ý không sao.
- Không trách được ngươi!
Tràng cảnh này biến đổi đột ngột, làm tất cả mọi người đều ngây ra, thủy chung vẫn một mớ bòng bong trong đầu.
Tiểu Thần cũng vậy, há mồm không nói thành lời, mãi một lúc mới lẩm bẩm.
- Lợi hại... Nhưng... Con mẹ nó vậy năm phần thù lao còn lại có được tính không nhỉ... Ta vẫn chưa có cơ hội ra tay mà... Ai da... Ngô tiểu thư giàu có vậy, chắc không tính toán chi li... Nói sao cũng khó hiểu, không nghĩ cô gái xinh đẹp, ngoan hiền luôn nghĩ cho phụ thân, không ngờ phụ thân là một con hồ ly chính hiệu...
Đến bây giờ thì mọi sự đã rõ ràng, Âu Dương Toản cũng chỉ là một nước cờ của Ngô Tam Bảo, ngay khi hắn vừa đến nhậm chức Tri phủ Thanh Thạch Thành đã lên kế hoạch cho mười năm sau. Đám mã tặc Tây Bắc kia thực sự đã bị tiêu diệt, Âu Dương Toản lại là thuộc hạ của hắn, nhưng không thể một sớm một chiều bài bố sách lược liền có thể hành động. Hắn chờ đợi mười năm, để Âu Dương Toản có thể từ trăm người của mình lẫn lộn dần vào đám thổ phỉ Hắc Phong Trại mà không để lộ dấu vết.
Mọi việc đều nằm trong sự toan tính của hắn, duy nhất việc Dã Lang không có ở đây làm kế sách ban đầu có chút lệch hướng. Bất quá không sao, con sói đầu đàn mất hang, đàn sói bị diệt vậy thì con sói đó cũng chỉ lang thang chờ chết.
- Không hay, Độc Xà chạy trốn...
Tiếng hét của kẻ nào đó phá tan không khí.
Ngay lúc những tên thủ hạ cầm nỏ tiễn bị cắt đầu, Độc Xà điếng người rồi, hắn không phải kẻ ngu liền lui ra sau một bước, âm thầm nhảy xuống đài cao rời đi. Trong lòng chỉ còn oán hận, nhưng oán hận thì cũng đã muộn, đại cục đã định, còn lại vài tên thủ hạ tàn binh bại tướng thì lấy cái gì cầm cự đến lúc Dã Lang xuất hiện trở lại, hắn không muốn chết nên liền dứt áo ly khai lập tức.
Ngô Tam Bảo không mặn không nhạt, cất tiếng.
- Ngô Sơn, Ngô Toàn đuổi theo không để kẻ đó chạy trốn, phía sau trại chắc chắn có đường hầm bí mật... Âu Dương ngươi dẫn theo đại quân, tiến vào giết sạch không chừa một ai...
- -o0o—
Hai canh giờ sau, bầu trời nhá nhem tối.
Tiểu Thần mặt mày ủ rũ, nhàn rỗi thả bước băng qua đám loạn thạch.
Khi nãy hắn thấy mọi chuyện đến nước này rồi, cũng không còn hứng thú gì ở lại xem náo nhiệt nữa, lửng thừng biến mất không gây chú ý cho bất kỳ kẻ nào. Bất quá hắn không phản hồi đường cũ, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhảy tót lên phía trên cao, đạp lên mấy mô đá nhấp nhô, toan tính chạy lên đỉnh sơn nhai để xem cảnh sắc có gì đặc biệt không.
Tâm lý của mấy gã lâu lắm mới được ra ngoài một lần đều là vậy, cái gì cũng hiếu kỳ muốn sờ nắn một chút.
Lên đến đây rồi hắn lại càng mất hứng hơn. Tất cả chỉ là đá, có to có nhỏ đủ loại, rõ ràng là một ngọn núi trọc, không có cây cối gì ngoài mấy bụi cỏ gai rậm rạp.
Lắc đầu ngao ngán, Tiểu Thần nhảy qua một vết nứt sâu trước mặt, đang lúc định đi tiếp bất ngờ hắn nghe được âm thanh từ xa, rõ ràng có người đang nói chuyện.
Âm thanh phát ra ngược với hướng Tiểu Thần đang đi, có điều tiếng nói giống như đang bàn về mình, khiến hắn không khỏi dâng lên tâm lý nghi hoặc. Không nhịn được liền âm thầm tiến tới, đến lúc chỉ còn cách âm thanh kia một đoạn ngắn, Tiểu Thần nấp sau một tảng đá lớn, lắng tai.
- Đại ca, tên tiểu tử tam muội giao du, ban nãy hình như hắn có chút vấn đề...
- Ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn... Mà không biết nói làm sao... Rất kỳ quái...
- Mặc kệ đi... Hắn nếu biết điều thì thôi, có ý định gì khác với tiểu muội, liền giết là được.
Nghe tới chữ liền giết là được, Tiểu Thần cười cười thầm nghĩ.
- Ta ngồi ngay sau lưng còn không phát hiện, ném cho hai cục đá bể đầu lại không biết vì sao chết... Hắc hắc...
Nghĩ như vậy nhưng Tiểu Thần cũng không vì lời nói mà thực sự ra tay, vẫn chỉ yên lặng xem thử hai tên này làm cái trò gì mà thập thò ở đây.
- Đại ca Truy Tung Hương vẫn còn thoang thoảng trong sơn động kia, hắn vào đó nãy giờ còn chưa ra... Hay là chúng ta xông vào...
- Chớ vội... Cẩn thận hành sự, tên Độc Xà không phải thiện nam tín nữ, ta nghĩ bên trong có cơ quan bẫy rập... Chờ thêm một lát xem tình hình...
Ngay lúc này, chợt âm thanh thảm thiết phát ra từ nơi hai tên Ngô Sơn, Ngô Tạo đang quan sát. Tiếng thét kinh hãi cùng đau đớn làm người nghe nổi hết gai óc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương