Thần Thoại
Chương 19: Lựa chọn
Thời gian tưởng chừng như trôi qua chậm rãi, chậm rãi cũng không phải thực sự thời gian có thể lắng đọng, mà trước cái chết chực chờ như tử thần vươn tay, ánh mắt tất cả nhìn qua mọi thứ bỗng nhiên thinh lặng, nhẹ nhàng, thong thả.
Thủy chung ý chí cầu sinh của con người vô cùng kỳ diệu, rất khó có thể diễn tả thành lời. Nhưng hầu hết đến những lúc thế này thường con người sẽ lạy lục van xin sự thương hại, bỏ qua cái gọi là tôn nghiêm liêm sĩ.
Bất quá song phương đến tình trạng vượt qua giới hạn rồi thì bất tất nói chuyện bằng mồm mép. Tiểu Thần thừa nhận chính bản thân mình còn xa xa không thể là đối thủ của kẻ trước mặt, lá bài cuối cùng của hắn chỉ trông chờ vào mảnh giấy nhỏ đang cầm trên tay. Hắn cũng không lựa chọn hạ mình, mà chọn lấy đánh cược, chỉ có thể thắng hoặc thua không có kết quả thứ hai.
Thật sự hắn cũng không dám chắc chắn là mình đúng, nhưng cọng rơm cứu mạng thì dù nhỏ cỡ nào cũng phải bằng mọi giá nắm lấy.
Khi pháp quyết tên kia vừa hoàn thành, một luồng sáng thanh sắc đang không ngừng vờn quanh quấn lấy từ bả vai gã xoắn đến đầu ngón tay, khuôn mặt trắng nhợt chứng tỏ vận dụng chiêu thức này cũng đang cố gắng hết sức. Nhưng cũng chính vì vậy chiêu thức này nhất định là sát chiêu không thể dùng cách bình thường để so sánh.
Ở phía đối diện, Tiểu Thần chật vật nữa ngồi nữa nằm dựa vào gốc cây, thân thể tả tơi máu tươi vẫn đang rịn ra ướt đẫm khắp thân mình. Thở từng hơi nặng nhọc, nắm lấy tấm giấy mỏng còn lại trong tay, liều hết sức dồn toàn bộ lực lượng Đoán Thể Quyết khiến bàn tay lập lòe ánh sáng đỏ hồng như than củi đang cháy.
Dị biến nổi lên, tấm giấy hiện tại không giống lúc trước một chút uy lực cũng không có, mà bất giác như cái động không đáy đang mãnh liệt hút hết khí lực của Tiểu Thần.
Bất thình lình đôi mắt Tiểu Thần mở to, vầng trán cũng nhăn nhúm lại, gân xanh hằn lên, cảm tưởng như sức lực trong cơ thể bị rút cạn, hắn thét dài một tiếng đau đớn, đoạn đẩy tấm giấy về hướng tên thanh niên.
Cùng lúc đoàn ánh sáng màu xanh từ phía đối diện cũng đang như thanh xà xuất động, vồ tới bên người Tiểu Thần.
Ầm... Ầm...
Tấm giấy vô dụng bây giờ lại ẩn ẩn lộ ra tia linh tính, va chạm vào thanh sắc quang ảnh rồi bùng lên hóa thành ngàn vạn đạo thiểm điện, nháy mắt liền hội tụ lại thành một đạo tử lôi*. Đoàn tử lôi lóe lên như đao xuyên qua thanh sắc xà, nhất thời quang ảnh màu xanh liền ảm đạm.
(*Tử lôi: tia sét màu tím)
Không dừng lại ở đó, tử lôi xuyên suốt qua làm không khí xung quanh xuất hiện từng gợn sóng vô hình, chẳng hề phát sinh cái gọi là thiên băng địa liệt, tử lôi nội liễm toàn bộ năng lượng, chính là trạng thái nhất kích tất sát lao thẳng đến lồng ngực tên thanh niên.
Đôi mắt trợn trừng không thể tin Tiểu Thần có thể kích phát tấm giấy kia, tên thanh niên không kịp làm ra động tác tránh né, chỉ thầm hối hận, nhưng hối hận cũng đã trễ. Hắn đứng đó cánh tay vẫn còn trong trạng thái công kích điểm đến phía trước, trước ngực cháy đen xuyên thủng ra sau. Rồi như thân cây bị đốn gãy, ầm ầm đổ sấp xuống, chết không thể chết lần nữa.
Tiểu Thần cũng không gì hơn, tấm giấy hóa thành tử lôi không trực tiếp phá hủy đoàn quang ảnh, chỉ là năng lượng của tử lôi khi kích phát triệt tiêu bảy phần năng lượng của nó. Rồi theo ý niệm giết chết tên thanh niên của Tiểu Thần phóng đến phía trước, bỏ qua công kích đang hướng về chính bản thân mình.
Mặc dù trông có vẻ tia sáng đó đã mỏng hơn, lại ảm đạm rất nhiều, thế nhưng ba phần còn lại cũng không phải chuyện đùa, vẫn ào ào cắm vào thân thể Tiểu Thần như mọc rễ, ẩn dấu bên trong phá hoại dường như muốn hút hết sinh cơ trên người hắn.
Cơn đau kéo đến, đau như hàng ngàn con kiến thi nhau cắn xé lục phủ ngũ tạng, như có ai đó dùng muối xát vào vết rách toác của từng thớ thịt rồi chà thật mạnh. Nghiến chặt răng, rồi chỉ kịp rên nhẹ, Tiểu Thần đã gục xuống bất tỉnh.
Mấy thúc thúc bên kia, vẫn không ngừng nín lặng theo dõi toàn bộ sự việc, vừa thấy tên thanh niên ra tay thì tâm tình lạnh lẽo thầm hô không xong rồi, nhưng khi bàn tay Tiểu Thần lóe lên hồng quang rồi ném ra một thứ có ánh sáng tím kỳ lạ, chưa kịp định thần thì thế cục xoay đổi làm bọn hắn trì trệ không theo kịp biến chuyển.
Đến lúc thấy Tiểu Thần gục xuống, Lê Hành, Vô Diện, Lão Ngũ mới hoàn hồn, nhưng tinh thần lại không chút vui mừng, cố gắng lê lết bò tới xem tình trạng tiểu tử kia ra sao.
Đám người này cũng không phải trúng phải độc thủ hay thương thế trí mạng gì cả, chỉ là bị chấn động làm thể tạng không chịu nổi, ít nhiều gì thì hiện tại vẫn tốt hơn là chết hay là như Tiểu Thần nằm trong vũng máu đằng kia.
Khoảng cách không xa lắm nhưng đến khi lết lại được bên cạnh Tiểu Thần cũng làm cho bọn hắn hít hà từng ngụm khó khăn.
Vô Diện rướn cổ, áp mặt lên lồng ngực Tiểu Thần, thở phào một hơi.
- Còn sống! Tim vẫn đập bình thường!
Lê Hành cùng Lão Ngũ hơi an tâm, nhưng cũng như Vô Diện, người thì nắm lấy tay, người thì rờ bên cổ. Mấy giây sau cả hai mới buông lỏng tâm tình, lật ngửa người ra sau nằm xuống nhìn trời than thở.
- Nguy hiểm quá! Trên đời lại có những thứ quá quỷ dị như thế này! Lão lục, ngươi nói khi về nhà kể lại, đám lão đại có tin không?
Cũng không ai trả lời câu hỏi bâng quơ như vậy, tất cả dường như chìm trong im lặng, cảm khái đến việc còn sống. Đến lúc lấy lại được chút hơi, ba tên lại lồm cồm ngồi dậy, xé toạc tà áo băng bó khắp người Tiểu Thần. Miệng thì lẩm bẩm.
- Tiểu tử này không uổng là nhi tử Lạc huynh! Nói đến cũng lạ. Các ngươi có để ý từ khi hắn tu luyện phương pháp của cha hắn để lại, tất cả ngoại thương đều rất nhanh phục hồi.
Gật gật đầu đồng ý, Vô Diện tiếp lời.
- Đúng là có chuyện như vậy, ngươi còn nhớ mấy năm trước tên nhóc này lạc vào giữa bầy sói không? Thân thể hắn rách bươm nhưng chỉ mấy ngày đã hoàn toàn lành lặn.
Khẽ cười, Lê Hành nhàn nhạt có chút tiếc rẻ tự trách.
- Hắn đưa cho chúng ta tu luyện thử, ha ha! Lần đó ta tưởng rằng mình cũng sắp thành cao thủ! Con mẹ nó, sáu huynh đệ đúng bất tài, đúng như rắm cũng không bằng.
Nghe vậy nhưng không ai trong hai kẻ còn lại bất mãn, chỉ cười to không có chút ý tứ buồn phiền gì cả.
Ngồi đó trong chốc lát, cảm thấy thân thể đã khá hơn, có thể miễn cưỡng di chuyển, cả đám toan tính dìu Tiểu Thần lên đường trở về. Bất giác Vô Diện khựng người lại, âm trầm nghĩ đến việc gì quan trọng, đoạn hắn quay sang Lê Hành cùng Lão Ngũ, lại bất ngờ khi gương mặt cả hai cũng đồng dạng như hắn. Lạnh lẽo, sát khí và cương quyết.
Nhìn nhau hiểu ý, tất cả cùng gật đầu. Lão Ngũ cười hung ác, nhích từng bước chân đến phía trước, chính là hướng tên gọi là tứ ca lúc này vẫn đang bất tỉnh nhân sự, nằm đó không có chút động đậy.
Về phần Vô Diện Lê Hành hai người lại nhanh chân nhanh tay đi đến bên cạnh thi thể tên thanh niên, đảo mắt quan sát khắp nơi, đoạn cúi xuống thu dọn tất cả những gì còn sót, không chừa lại bất cứ thứ gì, nếu không phải thân thể gã này bị xuyên thủng cháy đen, có lẽ Lê Hành cũng lột luôn bộ đồ trên người hắn ta.
Vừa lúc cả hai đang âm thầm gói ghém tất cả, thì ở bên chỗ Lão Ngũ bỗng dưng vang lên âm thanh trầm đục nặng nề như những trái dừa bị tảng đá to lớn nện xuống bể toác, rồi bất chợt lại trở về sự yên ắng vốn có.
May mắn hay xui xẻo chỉ cách nhau bằng sợi tơ, vốn không thể nói trước được điều gì. Tên tứ ca kia chính là điển hình, đến lúc chết cũng không rõ vì sao mình chết, lại càng oan ức tới mức nhảm nhí bỏ mình khi đang bất tỉnh, không kịp thời thi triển nguyên thần ly thể*, đã ô hô chầu trời.
(*Nguyên thần: xem lại chương Giang Thanh Y)
Nếu tên tứ ca giờ đây có thể nói được, chỉ tay lên trời thét lớn ta đây không cam tâm thì sẽ như thế nào? Chắc chắn Lê Hành sẽ chỉ vào mặt hắn mắng lớn, chết nhảm cũng là chuyện bình thường, nếu không có hai từ gọi là nhảm nhí đó, thì lấy đâu ra những kẻ nhắm mắt ra đường cũng đạp phải bảo bối? Chẳng lẽ điều đó há lại không nhảm?
Cuộc sống chính là vậy! Khi vai diễn đời người chấm dứt, thì ngồi trong nhà xí cũng không an toàn.
- -o0o--
Từ xa nhìn về bến thuyền hoang vắng, dưới tia ráng chiều cuối ngày, thấp thoáng bốn thân ảnh đang dìu nhau đi, một kẻ lê hai chân trên mặt đất không tự chủ, được hai người bên cạnh kẹp chặt đỡ lấy, người cuối cùng ném vật gì như tảng đá qua bên cạnh, cánh tay phẩy phẩy rơi xuống những hạt lấp lánh như từng giọt huyết tương.
- -o0o—
Mấy ngày sau! Khứ Trần Đảo, bên trong gian nhà tranh.
Trên chiếc giường tre Tiểu Thần nằm đó nhắm chặt đôi mắt, lồng ngực vẫn phập phồng tựa như ngủ say. Ngoại trừ làn da xanh xao thì hầu như không có gì khác lạ.
Xung quanh sáu người, có đứng có ngồi. Vẻ mặt ai ai cũng hiện lên rõ sự khẩn trương bất an.
- Lão đại! Là tại chúng ta!...
Vô Diện đấm ngực tự trách, khuôn mặt hắn vặn vẹo méo mó hình dung rất kỳ dị. Liếc đến gã, Trần Quốc thở dài lên tiếng.
- Không phải lỗi của ngươi! Không nên tự trách. Con người ai cũng có số mạng, như ta năm xưa xông pha trên chiến trường cũng đồng dạng. Có những chuyện không thể lường trước được!
Ngưng lại đôi chút, Trần Quốc lại nói tiếp, thanh âm chất chứa đầy sát khí.
- Dù sao các ngươi cũng làm rất đúng, nhổ cỏ phải tận gốc, không thể để lại bất cứ hậu hoạn nào!!! Giết tốt lắm...!! Lũ súc sinh đã đạt được điều muốn có, vẫn nảy lên sát ý, muốn giết liền giết? Hắn coi chúng ta là con kiến sao? Khốn nạn!!!
Không khí nặng nề bao trùm lấy tất cả, không kẻ nào muốn mở miệng nói thêm điều gì, chỉ lặng yên nhìn thiếu niên đang nằm bất động ở đó, ánh mắt tràn đầy thương yêu nhu hòa, cùng sự quan tâm lo lắng.
Từ lúc quay trở về, trải qua bảy ngày Tiểu Thần vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, hắn hôn mê, cảm nhận hơi thở mỗi ngày mỗi yếu.
Mấy ngày vừa qua, đích thân Trần Quốc cùng Thiết Ưng dong thuyền ra biển, chạy khắp các trấn xung quanh, mời tới cũng bốn năm đại phu có tiếng để xem thử. Thậm chí trong số đó còn có một vị được xưng thần y, nhưng tất cả đều lắc đầu nói giống như nhau. Tên tiểu tử này không phải ốm đau bệnh tật gì cả, hắn vẫn bình thường chỉ là sinh cơ tự động tiêu tán, chờ khi sinh cơ cạn kiệt cũng chính thức tử vong. Cùng lắm tối đa có thể trụ nổi mười ngày nữa tháng đã là cực hạn.
Cái cảm giác nhìn đến người thân bên cạnh, ngày một yếu đi mà bản thân không thể làm gì được, giống như có hàng trăm mũi kim đâm vào đáy lòng, khó chịu, đau đớn, tức giận chính bản thân bất lực
Một đêm lạnh lẽo nữa lại đến, sáu người vẫn ngồi đó, không ai nói năng.
Tất cả bọn hắn quá khứ đều là hạng người sống trên lưỡi đao, không sợ trời không sợ đất, chưa bao giờ tin vào Thần Phật tín ngưỡng. Vậy mà hôm nay, kẻ nào cũng nhắm mắt lẩm bẩm gì đó trong miệng, tựa như đang khẩn cầu cho Tiểu Thần được bình an, tai qua nạn khỏi.
Không biết có phải thực sự vị nào ở chốn xa xăm nghe được hay không, mà khi trời vừa sáng, đột nhiên bên tai tất cả đồng thời vang lên thanh âm già lão tang thương.
- Đã đủ bảy ngày rồi! Mang tiểu tử đó đến chỗ ta!
Giật mình mở bừng đôi mắt, cả sáu người nhìn nhau nghi hoặc không hiểu từ đâu lại có tiếng nói, Thiết Ưng phản ứng nhanh nhất, hắn vọt ra khỏi cửa, đảo nhãn mục như điện nhìn khắp nơi. Giây lát sau cũng không phát hiện được gì, hắn mới đánh bạo lớn tiếng.
- Không biết các hạ là ai? Tiểu Thần quen biết với ngài sao? Có thể hiện thân cùng chúng ta gặp mặt?
Vẫn không có tiếng đáp lại, sự ngờ vực càng hiện rõ trong ánh mắt tất cả.
Bất thình lình dường như Lão Ngũ nhận thấy điều gì, nắm lấy vai Trần Quốc lay lay, rồi vung tay vung chân chỉ trỏ về một hướng.
Tâm thần bất định bỗng Trần Quốc cảm nhận được Lão Ngũ bên cạnh khẩn trương như muốn nhắc nhở điều gì với mình, hắn vội vội vàng vàng nhìn tới nheo nheo đôi mắt, đoạn mở miệng nói.
- Ừm, xà nhà bị mối mọt rồi, hôm nào tu sửa lại.
Bốp!!!
Vừa lên tiếng, ánh mắt còn đang nhìn lên mái nhà chậc chậc lưỡi, Trần Quốc đã bị một bàn tay vỗ vào đầu, đóm đóm quay mòng.
Mặt mày tức giận nhìn cái tên đại ca ngơ ngơ ngáo ngáo, không hiểu ý mình. Lão Ngũ điên tiết bạt cho một bạt tai, rồi ú ớ chạy sang Thiết Ưng, chỉ về hướng đỉnh núi ở trung tâm đảo. Cùng lúc thì mấy tên khác nhất thời cảm nhận ra gã đã phát hiện điều gì, liền lật đật đi theo ra khỏi cửa.
Đột nhiên cả đám đồng thanh.
- Là tên lập dị đó?
Thủy chung ý chí cầu sinh của con người vô cùng kỳ diệu, rất khó có thể diễn tả thành lời. Nhưng hầu hết đến những lúc thế này thường con người sẽ lạy lục van xin sự thương hại, bỏ qua cái gọi là tôn nghiêm liêm sĩ.
Bất quá song phương đến tình trạng vượt qua giới hạn rồi thì bất tất nói chuyện bằng mồm mép. Tiểu Thần thừa nhận chính bản thân mình còn xa xa không thể là đối thủ của kẻ trước mặt, lá bài cuối cùng của hắn chỉ trông chờ vào mảnh giấy nhỏ đang cầm trên tay. Hắn cũng không lựa chọn hạ mình, mà chọn lấy đánh cược, chỉ có thể thắng hoặc thua không có kết quả thứ hai.
Thật sự hắn cũng không dám chắc chắn là mình đúng, nhưng cọng rơm cứu mạng thì dù nhỏ cỡ nào cũng phải bằng mọi giá nắm lấy.
Khi pháp quyết tên kia vừa hoàn thành, một luồng sáng thanh sắc đang không ngừng vờn quanh quấn lấy từ bả vai gã xoắn đến đầu ngón tay, khuôn mặt trắng nhợt chứng tỏ vận dụng chiêu thức này cũng đang cố gắng hết sức. Nhưng cũng chính vì vậy chiêu thức này nhất định là sát chiêu không thể dùng cách bình thường để so sánh.
Ở phía đối diện, Tiểu Thần chật vật nữa ngồi nữa nằm dựa vào gốc cây, thân thể tả tơi máu tươi vẫn đang rịn ra ướt đẫm khắp thân mình. Thở từng hơi nặng nhọc, nắm lấy tấm giấy mỏng còn lại trong tay, liều hết sức dồn toàn bộ lực lượng Đoán Thể Quyết khiến bàn tay lập lòe ánh sáng đỏ hồng như than củi đang cháy.
Dị biến nổi lên, tấm giấy hiện tại không giống lúc trước một chút uy lực cũng không có, mà bất giác như cái động không đáy đang mãnh liệt hút hết khí lực của Tiểu Thần.
Bất thình lình đôi mắt Tiểu Thần mở to, vầng trán cũng nhăn nhúm lại, gân xanh hằn lên, cảm tưởng như sức lực trong cơ thể bị rút cạn, hắn thét dài một tiếng đau đớn, đoạn đẩy tấm giấy về hướng tên thanh niên.
Cùng lúc đoàn ánh sáng màu xanh từ phía đối diện cũng đang như thanh xà xuất động, vồ tới bên người Tiểu Thần.
Ầm... Ầm...
Tấm giấy vô dụng bây giờ lại ẩn ẩn lộ ra tia linh tính, va chạm vào thanh sắc quang ảnh rồi bùng lên hóa thành ngàn vạn đạo thiểm điện, nháy mắt liền hội tụ lại thành một đạo tử lôi*. Đoàn tử lôi lóe lên như đao xuyên qua thanh sắc xà, nhất thời quang ảnh màu xanh liền ảm đạm.
(*Tử lôi: tia sét màu tím)
Không dừng lại ở đó, tử lôi xuyên suốt qua làm không khí xung quanh xuất hiện từng gợn sóng vô hình, chẳng hề phát sinh cái gọi là thiên băng địa liệt, tử lôi nội liễm toàn bộ năng lượng, chính là trạng thái nhất kích tất sát lao thẳng đến lồng ngực tên thanh niên.
Đôi mắt trợn trừng không thể tin Tiểu Thần có thể kích phát tấm giấy kia, tên thanh niên không kịp làm ra động tác tránh né, chỉ thầm hối hận, nhưng hối hận cũng đã trễ. Hắn đứng đó cánh tay vẫn còn trong trạng thái công kích điểm đến phía trước, trước ngực cháy đen xuyên thủng ra sau. Rồi như thân cây bị đốn gãy, ầm ầm đổ sấp xuống, chết không thể chết lần nữa.
Tiểu Thần cũng không gì hơn, tấm giấy hóa thành tử lôi không trực tiếp phá hủy đoàn quang ảnh, chỉ là năng lượng của tử lôi khi kích phát triệt tiêu bảy phần năng lượng của nó. Rồi theo ý niệm giết chết tên thanh niên của Tiểu Thần phóng đến phía trước, bỏ qua công kích đang hướng về chính bản thân mình.
Mặc dù trông có vẻ tia sáng đó đã mỏng hơn, lại ảm đạm rất nhiều, thế nhưng ba phần còn lại cũng không phải chuyện đùa, vẫn ào ào cắm vào thân thể Tiểu Thần như mọc rễ, ẩn dấu bên trong phá hoại dường như muốn hút hết sinh cơ trên người hắn.
Cơn đau kéo đến, đau như hàng ngàn con kiến thi nhau cắn xé lục phủ ngũ tạng, như có ai đó dùng muối xát vào vết rách toác của từng thớ thịt rồi chà thật mạnh. Nghiến chặt răng, rồi chỉ kịp rên nhẹ, Tiểu Thần đã gục xuống bất tỉnh.
Mấy thúc thúc bên kia, vẫn không ngừng nín lặng theo dõi toàn bộ sự việc, vừa thấy tên thanh niên ra tay thì tâm tình lạnh lẽo thầm hô không xong rồi, nhưng khi bàn tay Tiểu Thần lóe lên hồng quang rồi ném ra một thứ có ánh sáng tím kỳ lạ, chưa kịp định thần thì thế cục xoay đổi làm bọn hắn trì trệ không theo kịp biến chuyển.
Đến lúc thấy Tiểu Thần gục xuống, Lê Hành, Vô Diện, Lão Ngũ mới hoàn hồn, nhưng tinh thần lại không chút vui mừng, cố gắng lê lết bò tới xem tình trạng tiểu tử kia ra sao.
Đám người này cũng không phải trúng phải độc thủ hay thương thế trí mạng gì cả, chỉ là bị chấn động làm thể tạng không chịu nổi, ít nhiều gì thì hiện tại vẫn tốt hơn là chết hay là như Tiểu Thần nằm trong vũng máu đằng kia.
Khoảng cách không xa lắm nhưng đến khi lết lại được bên cạnh Tiểu Thần cũng làm cho bọn hắn hít hà từng ngụm khó khăn.
Vô Diện rướn cổ, áp mặt lên lồng ngực Tiểu Thần, thở phào một hơi.
- Còn sống! Tim vẫn đập bình thường!
Lê Hành cùng Lão Ngũ hơi an tâm, nhưng cũng như Vô Diện, người thì nắm lấy tay, người thì rờ bên cổ. Mấy giây sau cả hai mới buông lỏng tâm tình, lật ngửa người ra sau nằm xuống nhìn trời than thở.
- Nguy hiểm quá! Trên đời lại có những thứ quá quỷ dị như thế này! Lão lục, ngươi nói khi về nhà kể lại, đám lão đại có tin không?
Cũng không ai trả lời câu hỏi bâng quơ như vậy, tất cả dường như chìm trong im lặng, cảm khái đến việc còn sống. Đến lúc lấy lại được chút hơi, ba tên lại lồm cồm ngồi dậy, xé toạc tà áo băng bó khắp người Tiểu Thần. Miệng thì lẩm bẩm.
- Tiểu tử này không uổng là nhi tử Lạc huynh! Nói đến cũng lạ. Các ngươi có để ý từ khi hắn tu luyện phương pháp của cha hắn để lại, tất cả ngoại thương đều rất nhanh phục hồi.
Gật gật đầu đồng ý, Vô Diện tiếp lời.
- Đúng là có chuyện như vậy, ngươi còn nhớ mấy năm trước tên nhóc này lạc vào giữa bầy sói không? Thân thể hắn rách bươm nhưng chỉ mấy ngày đã hoàn toàn lành lặn.
Khẽ cười, Lê Hành nhàn nhạt có chút tiếc rẻ tự trách.
- Hắn đưa cho chúng ta tu luyện thử, ha ha! Lần đó ta tưởng rằng mình cũng sắp thành cao thủ! Con mẹ nó, sáu huynh đệ đúng bất tài, đúng như rắm cũng không bằng.
Nghe vậy nhưng không ai trong hai kẻ còn lại bất mãn, chỉ cười to không có chút ý tứ buồn phiền gì cả.
Ngồi đó trong chốc lát, cảm thấy thân thể đã khá hơn, có thể miễn cưỡng di chuyển, cả đám toan tính dìu Tiểu Thần lên đường trở về. Bất giác Vô Diện khựng người lại, âm trầm nghĩ đến việc gì quan trọng, đoạn hắn quay sang Lê Hành cùng Lão Ngũ, lại bất ngờ khi gương mặt cả hai cũng đồng dạng như hắn. Lạnh lẽo, sát khí và cương quyết.
Nhìn nhau hiểu ý, tất cả cùng gật đầu. Lão Ngũ cười hung ác, nhích từng bước chân đến phía trước, chính là hướng tên gọi là tứ ca lúc này vẫn đang bất tỉnh nhân sự, nằm đó không có chút động đậy.
Về phần Vô Diện Lê Hành hai người lại nhanh chân nhanh tay đi đến bên cạnh thi thể tên thanh niên, đảo mắt quan sát khắp nơi, đoạn cúi xuống thu dọn tất cả những gì còn sót, không chừa lại bất cứ thứ gì, nếu không phải thân thể gã này bị xuyên thủng cháy đen, có lẽ Lê Hành cũng lột luôn bộ đồ trên người hắn ta.
Vừa lúc cả hai đang âm thầm gói ghém tất cả, thì ở bên chỗ Lão Ngũ bỗng dưng vang lên âm thanh trầm đục nặng nề như những trái dừa bị tảng đá to lớn nện xuống bể toác, rồi bất chợt lại trở về sự yên ắng vốn có.
May mắn hay xui xẻo chỉ cách nhau bằng sợi tơ, vốn không thể nói trước được điều gì. Tên tứ ca kia chính là điển hình, đến lúc chết cũng không rõ vì sao mình chết, lại càng oan ức tới mức nhảm nhí bỏ mình khi đang bất tỉnh, không kịp thời thi triển nguyên thần ly thể*, đã ô hô chầu trời.
(*Nguyên thần: xem lại chương Giang Thanh Y)
Nếu tên tứ ca giờ đây có thể nói được, chỉ tay lên trời thét lớn ta đây không cam tâm thì sẽ như thế nào? Chắc chắn Lê Hành sẽ chỉ vào mặt hắn mắng lớn, chết nhảm cũng là chuyện bình thường, nếu không có hai từ gọi là nhảm nhí đó, thì lấy đâu ra những kẻ nhắm mắt ra đường cũng đạp phải bảo bối? Chẳng lẽ điều đó há lại không nhảm?
Cuộc sống chính là vậy! Khi vai diễn đời người chấm dứt, thì ngồi trong nhà xí cũng không an toàn.
- -o0o--
Từ xa nhìn về bến thuyền hoang vắng, dưới tia ráng chiều cuối ngày, thấp thoáng bốn thân ảnh đang dìu nhau đi, một kẻ lê hai chân trên mặt đất không tự chủ, được hai người bên cạnh kẹp chặt đỡ lấy, người cuối cùng ném vật gì như tảng đá qua bên cạnh, cánh tay phẩy phẩy rơi xuống những hạt lấp lánh như từng giọt huyết tương.
- -o0o—
Mấy ngày sau! Khứ Trần Đảo, bên trong gian nhà tranh.
Trên chiếc giường tre Tiểu Thần nằm đó nhắm chặt đôi mắt, lồng ngực vẫn phập phồng tựa như ngủ say. Ngoại trừ làn da xanh xao thì hầu như không có gì khác lạ.
Xung quanh sáu người, có đứng có ngồi. Vẻ mặt ai ai cũng hiện lên rõ sự khẩn trương bất an.
- Lão đại! Là tại chúng ta!...
Vô Diện đấm ngực tự trách, khuôn mặt hắn vặn vẹo méo mó hình dung rất kỳ dị. Liếc đến gã, Trần Quốc thở dài lên tiếng.
- Không phải lỗi của ngươi! Không nên tự trách. Con người ai cũng có số mạng, như ta năm xưa xông pha trên chiến trường cũng đồng dạng. Có những chuyện không thể lường trước được!
Ngưng lại đôi chút, Trần Quốc lại nói tiếp, thanh âm chất chứa đầy sát khí.
- Dù sao các ngươi cũng làm rất đúng, nhổ cỏ phải tận gốc, không thể để lại bất cứ hậu hoạn nào!!! Giết tốt lắm...!! Lũ súc sinh đã đạt được điều muốn có, vẫn nảy lên sát ý, muốn giết liền giết? Hắn coi chúng ta là con kiến sao? Khốn nạn!!!
Không khí nặng nề bao trùm lấy tất cả, không kẻ nào muốn mở miệng nói thêm điều gì, chỉ lặng yên nhìn thiếu niên đang nằm bất động ở đó, ánh mắt tràn đầy thương yêu nhu hòa, cùng sự quan tâm lo lắng.
Từ lúc quay trở về, trải qua bảy ngày Tiểu Thần vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, hắn hôn mê, cảm nhận hơi thở mỗi ngày mỗi yếu.
Mấy ngày vừa qua, đích thân Trần Quốc cùng Thiết Ưng dong thuyền ra biển, chạy khắp các trấn xung quanh, mời tới cũng bốn năm đại phu có tiếng để xem thử. Thậm chí trong số đó còn có một vị được xưng thần y, nhưng tất cả đều lắc đầu nói giống như nhau. Tên tiểu tử này không phải ốm đau bệnh tật gì cả, hắn vẫn bình thường chỉ là sinh cơ tự động tiêu tán, chờ khi sinh cơ cạn kiệt cũng chính thức tử vong. Cùng lắm tối đa có thể trụ nổi mười ngày nữa tháng đã là cực hạn.
Cái cảm giác nhìn đến người thân bên cạnh, ngày một yếu đi mà bản thân không thể làm gì được, giống như có hàng trăm mũi kim đâm vào đáy lòng, khó chịu, đau đớn, tức giận chính bản thân bất lực
Một đêm lạnh lẽo nữa lại đến, sáu người vẫn ngồi đó, không ai nói năng.
Tất cả bọn hắn quá khứ đều là hạng người sống trên lưỡi đao, không sợ trời không sợ đất, chưa bao giờ tin vào Thần Phật tín ngưỡng. Vậy mà hôm nay, kẻ nào cũng nhắm mắt lẩm bẩm gì đó trong miệng, tựa như đang khẩn cầu cho Tiểu Thần được bình an, tai qua nạn khỏi.
Không biết có phải thực sự vị nào ở chốn xa xăm nghe được hay không, mà khi trời vừa sáng, đột nhiên bên tai tất cả đồng thời vang lên thanh âm già lão tang thương.
- Đã đủ bảy ngày rồi! Mang tiểu tử đó đến chỗ ta!
Giật mình mở bừng đôi mắt, cả sáu người nhìn nhau nghi hoặc không hiểu từ đâu lại có tiếng nói, Thiết Ưng phản ứng nhanh nhất, hắn vọt ra khỏi cửa, đảo nhãn mục như điện nhìn khắp nơi. Giây lát sau cũng không phát hiện được gì, hắn mới đánh bạo lớn tiếng.
- Không biết các hạ là ai? Tiểu Thần quen biết với ngài sao? Có thể hiện thân cùng chúng ta gặp mặt?
Vẫn không có tiếng đáp lại, sự ngờ vực càng hiện rõ trong ánh mắt tất cả.
Bất thình lình dường như Lão Ngũ nhận thấy điều gì, nắm lấy vai Trần Quốc lay lay, rồi vung tay vung chân chỉ trỏ về một hướng.
Tâm thần bất định bỗng Trần Quốc cảm nhận được Lão Ngũ bên cạnh khẩn trương như muốn nhắc nhở điều gì với mình, hắn vội vội vàng vàng nhìn tới nheo nheo đôi mắt, đoạn mở miệng nói.
- Ừm, xà nhà bị mối mọt rồi, hôm nào tu sửa lại.
Bốp!!!
Vừa lên tiếng, ánh mắt còn đang nhìn lên mái nhà chậc chậc lưỡi, Trần Quốc đã bị một bàn tay vỗ vào đầu, đóm đóm quay mòng.
Mặt mày tức giận nhìn cái tên đại ca ngơ ngơ ngáo ngáo, không hiểu ý mình. Lão Ngũ điên tiết bạt cho một bạt tai, rồi ú ớ chạy sang Thiết Ưng, chỉ về hướng đỉnh núi ở trung tâm đảo. Cùng lúc thì mấy tên khác nhất thời cảm nhận ra gã đã phát hiện điều gì, liền lật đật đi theo ra khỏi cửa.
Đột nhiên cả đám đồng thanh.
- Là tên lập dị đó?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương