Thần Thoại
Chương 26: Tình huống Hạo Dương Phái
Hạo Dương Phái cách Thiên Long Thành khoảng ngàn dặm* về phía Bắc, tọa lạc trên đỉnh ngọn sơn phong cao nhất của dãy Bất Hối Sơn*. Từ nhiều nghìn năm trước, Hạo Dương Phái đã tới nơi đây, khai tông lập phái thu nhận đồ đệ, truyền bá Nguyên Đạo cho tất cả những ai có Thiên Tư, có ý định bái nhập vào làm môn hạ.
(*Ngàn dặm: Đơn vị cổ của phần lớn các quốc gia phương đông, tương đương 500km. 1 dặm = 500m)
(*Bất Hối: Không hối hận)
Bởi vì tuế nguyệt phủ dày, cho nên tới bây giờ, ngoại trừ những tồn tại cùng đẳng cấp, còn lại đều không ai rõ ràng chuyện này, đều cho rằng Hạo Dương Phái thủy chung chính là dân bản địa, mà không phải xuất thân là kẻ từ nơi khác đến.
Kỳ thực sự tình bên trong cũng không chỉ là như vậy, từ rất lâu trước đây có không ít tin đồn mà kẻ bình thường khó có thể phân định đúng sai, rằng Hạo Dương Phái thật ra cùng Thiên Nguyệt Tông ban đầu đều là đồng nguyên từ một sư thừa. Không hiểu nguyên nhân về sau như thế nào lại tách thành nhất Tông nhất Phái, quan hệ cũng thuộc vào dạng nước lửa không dung.
Bất quá điều đó không quan trọng, lý niệm đã bất đồng nhất định sẽ đi ra con đường bất đồng, chuyện trở thù thành bạn chỉ như cái lật tay.
Hạo Dương Phái vẫn phát dương quang đại, thu nhận để tử, mở rộng sơn môn trở thành một tồn tại đỉnh cấp ở Việt Châu, có hơi hướm phản khách vi chủ* lấn át hết những môn phái bản địa khi đó.
(*Phản khách vi chủ: Đổi vai trò từ khách thành chủ nhân)
Thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, không ai hay là thời đại nào mãi mãi giữ được phong độ vốn có. Hạo Dương Phái cũng không ngoại lệ.
Sự tình bắt đầu từ hơn ba trăm năm trước, khi toàn bộ Thần Nam đại lục phải tập hợp các cường giả ở khắp mọi nơi, để hiệp trợ ngăn cản đại quân yêu thú xâm chiếm lãnh thổ của nhân loại.
Lần đó Thái Thượng Trưởng Lão Hạo Dương Phái bất hạnh bỏ mình, đường đường định hải thần châm của một đại phái, cường giả Liệt Nhật trung kỳ cảnh duy nhất của Việt Châu lại thân tử đạo tiêu, khiến trên dưới từ Chưởng Môn đến các Trưởng Lão lâm vào bi thương thống khổ, cũng như không dám tin vào sự thật tàn nhẫn kia.
Chuyện chưa hết, tiếp theo trăm năm, bốn vị có tu vi cảnh giới cao nhất trong thất đại trưởng lão cũng lần lượt quy thiên, bằng nhiều lý do vô cùng cổ quái, trở thành kỳ án bí ẩn nhiều năm, đến nay vẫn không ai hay biết đầu đuôi ngọn ngành.
Tám mươi năm trước lại càng là một sự kiện chấn động hơn, khiến Hạo Dương Phái như muốn suy sụp toàn bộ. Sư đệ cũng là thân nhân duy nhất của Chưởng Môn Hạo Dương Phái, người mà được tất cả công nhận trong vòng trăm năm tiếp theo nhất định sẽ bước vào Liệt Nhật kỳ cảnh giới, Nguyễn Tề mất tích trong khi ra ngoài làm nhiệm vụ quan trọng.
Sự kiện này xôn xao cho đến lúc, có người phát hiện thi thể Nguyễn Tề không trọn vẹn, thủ cấp cũng bị đánh nát bên trong Mê Vụ Lâm.
Sau đó chính là một hồi gió tanh mưa máu do Hạo Dương Phái điên cuồng bất chấp, phát động tìm kiếm hung thủ, thậm chí đưa ra Tuyệt Sát Lệnh bao trùm toàn Việt Châu, hòng muốn đem tên hung thủ bằm thây muôn đoạn. Có điều đi qua mấy năm, mặc dù truy sát cũng như xuống tay với rất nhiều kẻ thù bình thường, nhưng tựu chung kẻ thủ ác chân chính vẫn không hề có chút manh mối.
Cho đến hôm nay, Hạo Dương Phái đang đối mặt với nguy cơ trùng trùng chưa bao giờ gặp phải. Toàn bộ hiện tại chỉ còn Chưởng Môn Nguyễn Thiên một Liệt Nhật sơ kỳ gồng gánh bảo trụ trên dưới mấy trăm chúng nhân.
Tài nguyên phân phối giữa bốn thế lực phân chia cho Hạo Dương Phái ngày càng ít lại, mỗi lần tranh đoạt là mỗi lần thất bại, do bổn môn không còn có đệ tử nào đủ sức đảm đương một phía.
Tất nhiên do nguyên nhân như vậy, số lượng người mới gia nhập không ngừng giảm sút, những năm trở lại đây, đã chẳng còn thấy bóng dáng kẻ nào lai vảng đến xin bái sư học đạo. Không ai muốn tiến vào một môn phái mà tài nguyên nghèo nàn, lại thiếu đi cường giả bảo hộ chống lưng.
Một Tông Môn cường đại chính là nhìn vào hai điểm.
Thứ nhất, Tông Môn đó nhất định phải có người đủ mạnh, mạnh đến mức áp đảo quần hùng, không để cho bất cứ kẻ nào dám khinh nhờn.
Thứ hai, chính là nguồn nhân lực thu nạp vào mỗi gian đoạn phải đủ nhiều, phải liên tục có đệ tử Thiên Tư xuất chúng, chí ít cũng phải từ trung phẩm* trở lên, mới có thể làm người kế nhiệm, lèo lái con thuyền môn phái trong tương lai.
Hạo Dương Phái đều thua, thua trắng tay ở đời này!
- -o0o—
Sơn môn, phiến hồng thạch dựng đứng đề rõ ba chữ Hạo Dương Phái khí phách ngập tràn, được khắc sâu tinh tế như có người nào đó dùng lực lượng từ ngón tay viết thành. Nói ra có vẻ đơn giản, nhưng ý cảnh của từng nét chữ lại bao hàm toàn diện, có bá đạo tuyệt luân, hạo hạo đãng đãng của vầng thái dương lúc lên cao nhất, lại có vẻ ấm áp nhu hòa của ánh bình minh, như thể ba chữ này là khởi đầu của một vòng tuần hoàn khi ngày mới bắt đầu.
Bên cạnh phiến đá, lúc này hai thân ảnh tựa như có chút lười biếng, tay cầm chổi quét lá, ngáp dài trò chuyện với nhau.
Dáng vẻ hai người này khá là đối lập, thân đều mang một loại y phục tương tự, tất cả đều là màu xám đen, thắt lưng bó sát có thêu hình thái dương rất nhỏ.
Thiếu niên độ chừng mười bảy mười tám, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt hiện lên nét tinh ranh lên tiếng.
- Sư huynh, ngươi nói tháng này chúng ta có được phát vài khỏa Nguyên Thạch hay không?
Ngáp dài, tên còn lại khoảng chừng chưa tới ba mươi, cả người tròn mủm, gương mặt phệ hẳn ra hai bên, chán nản đáp lời.
- Không có đâu, ngươi đừng mơ mộng! Nếu không phải môn quy sẽ nghiêm trị kẻ phản bội, ta đây thật cũng muốn rời khỏi!
Tên mập dường như ngao ngán, nhìn lên từng bậc thang phía trước. Đây chính là lối đi, mà bất cứ kẻ nào năm xưa như hắn muốn trở thành đệ tử Hạo Dương Phái, nhất định phải bước qua. Giờ đây đã phủ đầy lá khô, nếu không phải tôn chỉ chính là dụng tâm thành kính, có lẽ hắn không cần phải cấm lấy cán chổi mà quét dọn đàng hoàng như vậy, cứ đơn giản phất tay tạo chút gió liền có thể dọn sạch.
Hắn cảm khái lại thời gian lúc đó, nếu cho hắn lựa chọn trở lại, chắc có lẽ hắn sẽ không đâm đầu vào đây.
Lắc lắc đầu, gã lại mở miệng, giọng điệu có vẻ pha chút châm biếm.
- Nhắc đến mới nói, sư đệ ngươi thật quái lạ, biết bổn môn đang ở thời suy tàn, vậy mà ba năm trước cũng thật quyết tâm nha, sư huynh bội phục!
Âm thanh còn dứt, bất chợt từ xa có giọng nói vang lên giận dữ, làm tên mập vội vàng bịt ngay cái mồm rộng của hắn, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm.
- Hỗn xược! Dương mập chó má, ngươi dám bêu xấu bản môn...!!!
Hốt hoảng, tên gọi là Dương mập vội vàng xua xua tay, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi lã chã phân bua.
- Không có... Không có... Đệ tử chỉ lỡ miệng nói bậy, Lâm sư thúc bớt giận... Là đệ tử sai...
Ngay khi hắn vừa nói xong, từ trên những bậc thang, bỗng dưng xuất hiện thân ảnh thanh niên nhẹ nhàng bước xuống.
Mình khoác bạch y, tóc dài búi gọn, gương mặt như mỹ ngọc tạc thành, đôi mắt trong sáng như hai viên thủy tinh, hai tay chắp sau lưng còn cầm theo một thanh Trúc Địch*. Mỹ nam tử phong lưu tiêu sái không gì hơn người này.
(*Trúc Địch: sáo trúc)
Ừm! Thật ngại quá, nói hắn ta là mỹ nam tử phong lưu nếu như gã không mở miệng ra nói chuyện.
- Con bà ngươi Dương mập, có tin ta xách ngươi lên đập cho mẹ ngươi nhận không ra, thân thể nhẹ đi năm mươi cân không?
Dương mập nghe tới đây càng làm ra vẻ đau khổ, bù lu bù loa khóc lóc van xin, hắn thật không sợ vị Lâm sư thúc này đánh, hắn là đang sợ cái miệng người này.
- Hu hu! Lâm sư thúc, ngài đây cũng biết tâm ta mà, cái miệng ta ăn bậy nên hay nói bậy... Ngài tha cho ta!
- Tha? Tha cái đầu cha ngươi, cả ngày chỉ biết ăn với ngủ như heo, ăn nói chẳng ra làm sao, mồm thối như phân, ngươi phải nhìn ta đây mà học tập, lời vàng tiếng bạc, nói chuyện lễ độ nho nhã... Con bà ngươi, ngươi đang nhìn đi đâu???
Miệng đang phun châu nhả ngọc, bất giác Lâm sư thúc thoáng thấy ánh mắt tên Dương mập đang mở tròn nhìn về phía xa, làm hắn cũng không khỏi ngoái đầu lại.
Dọc theo con đường xuyên suốt từ chân núi lên tới đây, còn cách chừng mấy mươi trượng, từ phía xa lại bất ngờ có bóng dáng thiếu niên vận y phục lam nhạt, hông đeo ống trúc, dáo dác ngó nghiêng tới lui, tựa hồ bị cảnh vật quanh đây làm cho y phải chấn động không nhỏ.
Đúng vậy, chính là nếu như có người mới đến, lại là kẻ có kiến thức nhất định sẽ hoảng hốt ca thán khâm phục không thôi.
Sơn môn của Hạo Dương Phái nằm ở lưng chừng dãy Bất Hối Sơn, ở độ cao này đã có thể phóng tầm mắt quan sát hầu như tất cả. Địa thế của dãy sơn mạch này hình vòng cung, bao gồm rất nhiều những ngọn núi thấp hơn, ôm lấy ba sơn phong cao nhất chính giữa, phía trên mây mù lượn lờ, phía dưới vực sâu thăm thẳm, giống như tạo thành một trận thế thiên nhiên, thoạt nhìn vô cùng lợi hại.
Bất quá đó là nói với những kẻ có kiến thức về tạo nghệ trận pháp, Tiểu Thần thì tuyệt nhiên không được xếp chung vào nhóm này rồi. Hắn chỉ là lần đầu thấy được sự hùng vĩ to lớn của cái gọi là danh môn đại phái, nên đơn giản chỉ là rất bất ngờ mà thôi.
Lại nói một chút đến chuyện Tiểu Thần, sau khi dạo chơi quanh Thiên Long Thành vài hôm, Tiểu Thần tìm hiểu những thông tin có liên quan đến Hạo Dương Phái, rồi thuê một cỗ xe ngựa ở đó, chạy một mạch gần hết bốn ngày mới đến được đây. Thật ra hắn hoàn toàn có thể tới nơi nhanh hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn cách nhàn nhã nhất, bởi vì Tiểu Thần không muốn lộ ra chút gì về bản thân, sống ở một nơi mà bất cứ kẻ nào nhảy ra đều có thể một tát đem hắn nghiền nát, vậy thì tốt hơn hết cứ làm người bình thường, càng bình thường sẽ không ai cần quan tâm đến ngươi.
Bước chân lững thững của Tiểu Thần hơi chậm lại, khi trông thấy ba thân ảnh ngay phía trước, đang tròn mắt ngạc nhiên quan sát bản thân mình, như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ mà rất lâu rồi chưa được chiêm ngưỡng. Một trong số đó nhãn mục còn không giấu được vẻ thòm thèm, bất giác đáy lòng Tiểu Thần dâng lên tia cảm giác có chút không ổn.
Có điều, bất ổn thì bất ổn, qua mấy ngày tìm hiểu thì đây cũng không phải là môn phái ma đạo, không lẽ lại đè ra ăn thịt mình. Cho nên ngay khi Tiểu Thần đã đứng trước mặt ba gã nọ, hắn mới cười cười vuốt mũi hơi ngượng ngùng, đoạn tằng hắng một tiếng, chắp tay thi lễ, xóa tan đi không khí có chút cổ quái.
- Tại hạ gọi Tiểu Thần ra mắt chư vị sư huynh! Không biết chư vị có thể cho tại hạ hỏi thăm...!
Lời nói chưa hết, bạch y thanh niên Lâm sư thúc đã tỉnh lại trong thoáng chốc, hai tay cầm trúc địch khẽ vỗ vỗ, rồi gật gật đầu, lại đi tới đi lui xung quanh Tiểu Thần chậc chậc lưỡi.
- Ngươi muốn gia nhập Hạo Dương Phái ta? Được! Tốt! Ta đồng ý! Gọi ta là Lâm sư thúc!
Tiểu Thần ú ớ, mồm miệng vẫn đang há ra chưa khép lại được, còn đang lộn xộn một mảnh trong đầu, tưởng mình đi nhầm chỗ. Mãi một lúc sau, hắn mới kịp định thần, lên tiếng.
- Chỉ vậy thôi sao? Có... Có chút...
- Có cái gì?... Ta làm chủ là được!
Lại cắt ngang lời Tiểu Thần, Lâm sư thúc nghiêm túc nhìn hắn, bộ dáng đúng là của bậc trưởng bối, mặt không đỏ, tim không loạn, đầy sự tán thưởng lớn giọng nói tiếp.
- Chỉ thoáng nhìn qua, ta liền biết ngươi là bậc kỳ tài tu đạo, gân cốt tinh kỳ, tướng mạo đường hoàng, thông minh cơ trí, là tinh anh trong tinh anh, là vạn năm có một. Ngươi nhất định là lương đống, là trụ cột Hạo Dương Phái ta. Như thế nào...! Khụ...!
Lâm sư thúc còn đang tính nói, ở đây ta có một quyển bí kíp thiên hạ vô địch, nhưng vừa thấy hai gã đệ tử đằng sau mặt mày xám xịt, hắc tuyến đầy đầu hắn mới dường như nhận ra mình có chút khoa trương xạo chó, vội vội vàng vàng thu lại nét mặt, ho khan rồi im lặng.
Tiểu Thần thật tình cũng không biết phải nói tiếp như thế nào, lúc này đến phiên hắn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn qua mấy kẻ trước mắt. Lòng thầm nghĩ.
- Không lẽ thực sự hai gã trong tửu lầu nói là đúng, Hạo Dương Phái đã tới mức độ tiểu miêu tiểu cẩu nào đi ngang, cũng muốn chộp vào làm đệ tử? Bây giờ nghĩ lại, đám hủ nho cũng có vẻ khấm khá hơn ở đây nha...
Bất quá mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Thần cũng không hề có chút ác cảm hay khó chịu gì đối với thái độ của vị Lâm sư thúc kia, hắn chỉ là thấy mọi chuyện có vẻ qua loa đại khái quá đáng, ít ra cũng tạo ra dáng vẻ khó một chút, để người ta kiếm lấy tí xíu điểm thành tựu sau khi được tuyển chọn chứ. Đằng này vị Lâm sư thúc còn như sợ hắn chưa thấy khó đã lùi bước, hận không thể mặt dày hơn một chộp nắm hắn ném vào bên trong sơn môn luôn cho lẹ làng. Lại còn tâng hắn lên là gì mà kỳ tài vạn năm, là tinh anh trong tinh anh, đến tầm vô sĩ như Tiểu Thần còn không khỏi lợn bợn trong bụng muốn nôn.
Dòng suy nghĩ chỉ thoáng qua, Tiểu Thần ôm quyền, toan tính nói tiếng đa tạ, nguyện ý gia nhập, thì đúng như hắn đoán, Lâm sư thúc đã ra tay.
- Tốt! Ngươi không nói tức là đồng ý, từ nay ngươi là đệ tử bổn môn. Tuyển chọn trực tiếp làm đệ tử nội môn của Hạo Dương Phái ta. Ta đưa ngươi tới báo danh.
Thanh âm vừa vang lên, tức thì bàn tay của Lâm sư thúc đã nắm lấy cổ áo Tiểu Thần, bất chợt cả người hắn nhẹ hẫng rồi đột nhiên theo gió bay lên cao, hình tượng lúc này chính là, trên bầu trời dưới những đám mây, thanh niên bạch y nam tử, tiêu sái đạp không phi hành, đang lôi một tên thiếu niên mặt mày xám ngoét đưa hai tay ôm lấy cổ có vẻ đang khó thở, hai cẳng chân chòi chòi bất lực.
Đâu đó trong không gian rộng lớn của Bất Hối Sơn, loáng thoáng bên tai hai tên đệ tử một mập một ốm, đang cười khổ nhìn về phương xa, thanh âm không rõ ràng văng vẳng.
- Cái... Ổ... A... Ươi...!!!!
(*Ngàn dặm: Đơn vị cổ của phần lớn các quốc gia phương đông, tương đương 500km. 1 dặm = 500m)
(*Bất Hối: Không hối hận)
Bởi vì tuế nguyệt phủ dày, cho nên tới bây giờ, ngoại trừ những tồn tại cùng đẳng cấp, còn lại đều không ai rõ ràng chuyện này, đều cho rằng Hạo Dương Phái thủy chung chính là dân bản địa, mà không phải xuất thân là kẻ từ nơi khác đến.
Kỳ thực sự tình bên trong cũng không chỉ là như vậy, từ rất lâu trước đây có không ít tin đồn mà kẻ bình thường khó có thể phân định đúng sai, rằng Hạo Dương Phái thật ra cùng Thiên Nguyệt Tông ban đầu đều là đồng nguyên từ một sư thừa. Không hiểu nguyên nhân về sau như thế nào lại tách thành nhất Tông nhất Phái, quan hệ cũng thuộc vào dạng nước lửa không dung.
Bất quá điều đó không quan trọng, lý niệm đã bất đồng nhất định sẽ đi ra con đường bất đồng, chuyện trở thù thành bạn chỉ như cái lật tay.
Hạo Dương Phái vẫn phát dương quang đại, thu nhận để tử, mở rộng sơn môn trở thành một tồn tại đỉnh cấp ở Việt Châu, có hơi hướm phản khách vi chủ* lấn át hết những môn phái bản địa khi đó.
(*Phản khách vi chủ: Đổi vai trò từ khách thành chủ nhân)
Thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, không ai hay là thời đại nào mãi mãi giữ được phong độ vốn có. Hạo Dương Phái cũng không ngoại lệ.
Sự tình bắt đầu từ hơn ba trăm năm trước, khi toàn bộ Thần Nam đại lục phải tập hợp các cường giả ở khắp mọi nơi, để hiệp trợ ngăn cản đại quân yêu thú xâm chiếm lãnh thổ của nhân loại.
Lần đó Thái Thượng Trưởng Lão Hạo Dương Phái bất hạnh bỏ mình, đường đường định hải thần châm của một đại phái, cường giả Liệt Nhật trung kỳ cảnh duy nhất của Việt Châu lại thân tử đạo tiêu, khiến trên dưới từ Chưởng Môn đến các Trưởng Lão lâm vào bi thương thống khổ, cũng như không dám tin vào sự thật tàn nhẫn kia.
Chuyện chưa hết, tiếp theo trăm năm, bốn vị có tu vi cảnh giới cao nhất trong thất đại trưởng lão cũng lần lượt quy thiên, bằng nhiều lý do vô cùng cổ quái, trở thành kỳ án bí ẩn nhiều năm, đến nay vẫn không ai hay biết đầu đuôi ngọn ngành.
Tám mươi năm trước lại càng là một sự kiện chấn động hơn, khiến Hạo Dương Phái như muốn suy sụp toàn bộ. Sư đệ cũng là thân nhân duy nhất của Chưởng Môn Hạo Dương Phái, người mà được tất cả công nhận trong vòng trăm năm tiếp theo nhất định sẽ bước vào Liệt Nhật kỳ cảnh giới, Nguyễn Tề mất tích trong khi ra ngoài làm nhiệm vụ quan trọng.
Sự kiện này xôn xao cho đến lúc, có người phát hiện thi thể Nguyễn Tề không trọn vẹn, thủ cấp cũng bị đánh nát bên trong Mê Vụ Lâm.
Sau đó chính là một hồi gió tanh mưa máu do Hạo Dương Phái điên cuồng bất chấp, phát động tìm kiếm hung thủ, thậm chí đưa ra Tuyệt Sát Lệnh bao trùm toàn Việt Châu, hòng muốn đem tên hung thủ bằm thây muôn đoạn. Có điều đi qua mấy năm, mặc dù truy sát cũng như xuống tay với rất nhiều kẻ thù bình thường, nhưng tựu chung kẻ thủ ác chân chính vẫn không hề có chút manh mối.
Cho đến hôm nay, Hạo Dương Phái đang đối mặt với nguy cơ trùng trùng chưa bao giờ gặp phải. Toàn bộ hiện tại chỉ còn Chưởng Môn Nguyễn Thiên một Liệt Nhật sơ kỳ gồng gánh bảo trụ trên dưới mấy trăm chúng nhân.
Tài nguyên phân phối giữa bốn thế lực phân chia cho Hạo Dương Phái ngày càng ít lại, mỗi lần tranh đoạt là mỗi lần thất bại, do bổn môn không còn có đệ tử nào đủ sức đảm đương một phía.
Tất nhiên do nguyên nhân như vậy, số lượng người mới gia nhập không ngừng giảm sút, những năm trở lại đây, đã chẳng còn thấy bóng dáng kẻ nào lai vảng đến xin bái sư học đạo. Không ai muốn tiến vào một môn phái mà tài nguyên nghèo nàn, lại thiếu đi cường giả bảo hộ chống lưng.
Một Tông Môn cường đại chính là nhìn vào hai điểm.
Thứ nhất, Tông Môn đó nhất định phải có người đủ mạnh, mạnh đến mức áp đảo quần hùng, không để cho bất cứ kẻ nào dám khinh nhờn.
Thứ hai, chính là nguồn nhân lực thu nạp vào mỗi gian đoạn phải đủ nhiều, phải liên tục có đệ tử Thiên Tư xuất chúng, chí ít cũng phải từ trung phẩm* trở lên, mới có thể làm người kế nhiệm, lèo lái con thuyền môn phái trong tương lai.
Hạo Dương Phái đều thua, thua trắng tay ở đời này!
- -o0o—
Sơn môn, phiến hồng thạch dựng đứng đề rõ ba chữ Hạo Dương Phái khí phách ngập tràn, được khắc sâu tinh tế như có người nào đó dùng lực lượng từ ngón tay viết thành. Nói ra có vẻ đơn giản, nhưng ý cảnh của từng nét chữ lại bao hàm toàn diện, có bá đạo tuyệt luân, hạo hạo đãng đãng của vầng thái dương lúc lên cao nhất, lại có vẻ ấm áp nhu hòa của ánh bình minh, như thể ba chữ này là khởi đầu của một vòng tuần hoàn khi ngày mới bắt đầu.
Bên cạnh phiến đá, lúc này hai thân ảnh tựa như có chút lười biếng, tay cầm chổi quét lá, ngáp dài trò chuyện với nhau.
Dáng vẻ hai người này khá là đối lập, thân đều mang một loại y phục tương tự, tất cả đều là màu xám đen, thắt lưng bó sát có thêu hình thái dương rất nhỏ.
Thiếu niên độ chừng mười bảy mười tám, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt hiện lên nét tinh ranh lên tiếng.
- Sư huynh, ngươi nói tháng này chúng ta có được phát vài khỏa Nguyên Thạch hay không?
Ngáp dài, tên còn lại khoảng chừng chưa tới ba mươi, cả người tròn mủm, gương mặt phệ hẳn ra hai bên, chán nản đáp lời.
- Không có đâu, ngươi đừng mơ mộng! Nếu không phải môn quy sẽ nghiêm trị kẻ phản bội, ta đây thật cũng muốn rời khỏi!
Tên mập dường như ngao ngán, nhìn lên từng bậc thang phía trước. Đây chính là lối đi, mà bất cứ kẻ nào năm xưa như hắn muốn trở thành đệ tử Hạo Dương Phái, nhất định phải bước qua. Giờ đây đã phủ đầy lá khô, nếu không phải tôn chỉ chính là dụng tâm thành kính, có lẽ hắn không cần phải cấm lấy cán chổi mà quét dọn đàng hoàng như vậy, cứ đơn giản phất tay tạo chút gió liền có thể dọn sạch.
Hắn cảm khái lại thời gian lúc đó, nếu cho hắn lựa chọn trở lại, chắc có lẽ hắn sẽ không đâm đầu vào đây.
Lắc lắc đầu, gã lại mở miệng, giọng điệu có vẻ pha chút châm biếm.
- Nhắc đến mới nói, sư đệ ngươi thật quái lạ, biết bổn môn đang ở thời suy tàn, vậy mà ba năm trước cũng thật quyết tâm nha, sư huynh bội phục!
Âm thanh còn dứt, bất chợt từ xa có giọng nói vang lên giận dữ, làm tên mập vội vàng bịt ngay cái mồm rộng của hắn, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm.
- Hỗn xược! Dương mập chó má, ngươi dám bêu xấu bản môn...!!!
Hốt hoảng, tên gọi là Dương mập vội vàng xua xua tay, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi lã chã phân bua.
- Không có... Không có... Đệ tử chỉ lỡ miệng nói bậy, Lâm sư thúc bớt giận... Là đệ tử sai...
Ngay khi hắn vừa nói xong, từ trên những bậc thang, bỗng dưng xuất hiện thân ảnh thanh niên nhẹ nhàng bước xuống.
Mình khoác bạch y, tóc dài búi gọn, gương mặt như mỹ ngọc tạc thành, đôi mắt trong sáng như hai viên thủy tinh, hai tay chắp sau lưng còn cầm theo một thanh Trúc Địch*. Mỹ nam tử phong lưu tiêu sái không gì hơn người này.
(*Trúc Địch: sáo trúc)
Ừm! Thật ngại quá, nói hắn ta là mỹ nam tử phong lưu nếu như gã không mở miệng ra nói chuyện.
- Con bà ngươi Dương mập, có tin ta xách ngươi lên đập cho mẹ ngươi nhận không ra, thân thể nhẹ đi năm mươi cân không?
Dương mập nghe tới đây càng làm ra vẻ đau khổ, bù lu bù loa khóc lóc van xin, hắn thật không sợ vị Lâm sư thúc này đánh, hắn là đang sợ cái miệng người này.
- Hu hu! Lâm sư thúc, ngài đây cũng biết tâm ta mà, cái miệng ta ăn bậy nên hay nói bậy... Ngài tha cho ta!
- Tha? Tha cái đầu cha ngươi, cả ngày chỉ biết ăn với ngủ như heo, ăn nói chẳng ra làm sao, mồm thối như phân, ngươi phải nhìn ta đây mà học tập, lời vàng tiếng bạc, nói chuyện lễ độ nho nhã... Con bà ngươi, ngươi đang nhìn đi đâu???
Miệng đang phun châu nhả ngọc, bất giác Lâm sư thúc thoáng thấy ánh mắt tên Dương mập đang mở tròn nhìn về phía xa, làm hắn cũng không khỏi ngoái đầu lại.
Dọc theo con đường xuyên suốt từ chân núi lên tới đây, còn cách chừng mấy mươi trượng, từ phía xa lại bất ngờ có bóng dáng thiếu niên vận y phục lam nhạt, hông đeo ống trúc, dáo dác ngó nghiêng tới lui, tựa hồ bị cảnh vật quanh đây làm cho y phải chấn động không nhỏ.
Đúng vậy, chính là nếu như có người mới đến, lại là kẻ có kiến thức nhất định sẽ hoảng hốt ca thán khâm phục không thôi.
Sơn môn của Hạo Dương Phái nằm ở lưng chừng dãy Bất Hối Sơn, ở độ cao này đã có thể phóng tầm mắt quan sát hầu như tất cả. Địa thế của dãy sơn mạch này hình vòng cung, bao gồm rất nhiều những ngọn núi thấp hơn, ôm lấy ba sơn phong cao nhất chính giữa, phía trên mây mù lượn lờ, phía dưới vực sâu thăm thẳm, giống như tạo thành một trận thế thiên nhiên, thoạt nhìn vô cùng lợi hại.
Bất quá đó là nói với những kẻ có kiến thức về tạo nghệ trận pháp, Tiểu Thần thì tuyệt nhiên không được xếp chung vào nhóm này rồi. Hắn chỉ là lần đầu thấy được sự hùng vĩ to lớn của cái gọi là danh môn đại phái, nên đơn giản chỉ là rất bất ngờ mà thôi.
Lại nói một chút đến chuyện Tiểu Thần, sau khi dạo chơi quanh Thiên Long Thành vài hôm, Tiểu Thần tìm hiểu những thông tin có liên quan đến Hạo Dương Phái, rồi thuê một cỗ xe ngựa ở đó, chạy một mạch gần hết bốn ngày mới đến được đây. Thật ra hắn hoàn toàn có thể tới nơi nhanh hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn cách nhàn nhã nhất, bởi vì Tiểu Thần không muốn lộ ra chút gì về bản thân, sống ở một nơi mà bất cứ kẻ nào nhảy ra đều có thể một tát đem hắn nghiền nát, vậy thì tốt hơn hết cứ làm người bình thường, càng bình thường sẽ không ai cần quan tâm đến ngươi.
Bước chân lững thững của Tiểu Thần hơi chậm lại, khi trông thấy ba thân ảnh ngay phía trước, đang tròn mắt ngạc nhiên quan sát bản thân mình, như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ mà rất lâu rồi chưa được chiêm ngưỡng. Một trong số đó nhãn mục còn không giấu được vẻ thòm thèm, bất giác đáy lòng Tiểu Thần dâng lên tia cảm giác có chút không ổn.
Có điều, bất ổn thì bất ổn, qua mấy ngày tìm hiểu thì đây cũng không phải là môn phái ma đạo, không lẽ lại đè ra ăn thịt mình. Cho nên ngay khi Tiểu Thần đã đứng trước mặt ba gã nọ, hắn mới cười cười vuốt mũi hơi ngượng ngùng, đoạn tằng hắng một tiếng, chắp tay thi lễ, xóa tan đi không khí có chút cổ quái.
- Tại hạ gọi Tiểu Thần ra mắt chư vị sư huynh! Không biết chư vị có thể cho tại hạ hỏi thăm...!
Lời nói chưa hết, bạch y thanh niên Lâm sư thúc đã tỉnh lại trong thoáng chốc, hai tay cầm trúc địch khẽ vỗ vỗ, rồi gật gật đầu, lại đi tới đi lui xung quanh Tiểu Thần chậc chậc lưỡi.
- Ngươi muốn gia nhập Hạo Dương Phái ta? Được! Tốt! Ta đồng ý! Gọi ta là Lâm sư thúc!
Tiểu Thần ú ớ, mồm miệng vẫn đang há ra chưa khép lại được, còn đang lộn xộn một mảnh trong đầu, tưởng mình đi nhầm chỗ. Mãi một lúc sau, hắn mới kịp định thần, lên tiếng.
- Chỉ vậy thôi sao? Có... Có chút...
- Có cái gì?... Ta làm chủ là được!
Lại cắt ngang lời Tiểu Thần, Lâm sư thúc nghiêm túc nhìn hắn, bộ dáng đúng là của bậc trưởng bối, mặt không đỏ, tim không loạn, đầy sự tán thưởng lớn giọng nói tiếp.
- Chỉ thoáng nhìn qua, ta liền biết ngươi là bậc kỳ tài tu đạo, gân cốt tinh kỳ, tướng mạo đường hoàng, thông minh cơ trí, là tinh anh trong tinh anh, là vạn năm có một. Ngươi nhất định là lương đống, là trụ cột Hạo Dương Phái ta. Như thế nào...! Khụ...!
Lâm sư thúc còn đang tính nói, ở đây ta có một quyển bí kíp thiên hạ vô địch, nhưng vừa thấy hai gã đệ tử đằng sau mặt mày xám xịt, hắc tuyến đầy đầu hắn mới dường như nhận ra mình có chút khoa trương xạo chó, vội vội vàng vàng thu lại nét mặt, ho khan rồi im lặng.
Tiểu Thần thật tình cũng không biết phải nói tiếp như thế nào, lúc này đến phiên hắn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn qua mấy kẻ trước mắt. Lòng thầm nghĩ.
- Không lẽ thực sự hai gã trong tửu lầu nói là đúng, Hạo Dương Phái đã tới mức độ tiểu miêu tiểu cẩu nào đi ngang, cũng muốn chộp vào làm đệ tử? Bây giờ nghĩ lại, đám hủ nho cũng có vẻ khấm khá hơn ở đây nha...
Bất quá mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Thần cũng không hề có chút ác cảm hay khó chịu gì đối với thái độ của vị Lâm sư thúc kia, hắn chỉ là thấy mọi chuyện có vẻ qua loa đại khái quá đáng, ít ra cũng tạo ra dáng vẻ khó một chút, để người ta kiếm lấy tí xíu điểm thành tựu sau khi được tuyển chọn chứ. Đằng này vị Lâm sư thúc còn như sợ hắn chưa thấy khó đã lùi bước, hận không thể mặt dày hơn một chộp nắm hắn ném vào bên trong sơn môn luôn cho lẹ làng. Lại còn tâng hắn lên là gì mà kỳ tài vạn năm, là tinh anh trong tinh anh, đến tầm vô sĩ như Tiểu Thần còn không khỏi lợn bợn trong bụng muốn nôn.
Dòng suy nghĩ chỉ thoáng qua, Tiểu Thần ôm quyền, toan tính nói tiếng đa tạ, nguyện ý gia nhập, thì đúng như hắn đoán, Lâm sư thúc đã ra tay.
- Tốt! Ngươi không nói tức là đồng ý, từ nay ngươi là đệ tử bổn môn. Tuyển chọn trực tiếp làm đệ tử nội môn của Hạo Dương Phái ta. Ta đưa ngươi tới báo danh.
Thanh âm vừa vang lên, tức thì bàn tay của Lâm sư thúc đã nắm lấy cổ áo Tiểu Thần, bất chợt cả người hắn nhẹ hẫng rồi đột nhiên theo gió bay lên cao, hình tượng lúc này chính là, trên bầu trời dưới những đám mây, thanh niên bạch y nam tử, tiêu sái đạp không phi hành, đang lôi một tên thiếu niên mặt mày xám ngoét đưa hai tay ôm lấy cổ có vẻ đang khó thở, hai cẳng chân chòi chòi bất lực.
Đâu đó trong không gian rộng lớn của Bất Hối Sơn, loáng thoáng bên tai hai tên đệ tử một mập một ốm, đang cười khổ nhìn về phương xa, thanh âm không rõ ràng văng vẳng.
- Cái... Ổ... A... Ươi...!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương