Thần Thoại
Chương 55: Người lừa ta gạt
Liên tiếp là từng đợt quyền ảnh như mưa, nặng nề tống thẳng vào lớp quang tráo lưỡng sắc quanh thân thể Ngô Thi Âm, mặc kệ quang tráo đã vặn thành hình dáng xiên xẹo, tưởng chừng có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, thủy chung nàng ta vẫn một mực lui lại, vẫn chẳng hề có chút ý tứ sẵn sàng ngạnh kháng.
Thế nhưng không biết có phải là do vô tâm hay là hữu ý, rõ ràng người bên ngoài khi nhìn vào sẽ thấy Ngô Thi Âm đang lợi dụng sức mạnh phản chấn từ mỗi đòn tấn công của cự nhân để gia tăng tốc độ lui của mình, trong nháy mắt khi những công kích của đám người Tử Nguyệt vừa đổ dồn tới, thì lực xung kích từ nắm đấm của tên Âm Cốt lại xảo hợp chấn cho nàng văng ra, cứ như thế, nhất thời cục diện lúc bấy giờ là bốn kẻ vây quanh liên tục đánh hẫng vào hư không, Âm Cốt thì như bị đạp phải đuôi đuổi giết không tha, Ngô Thi Âm thì lại như chiếc lá bị cuồng phong thổi phất phơ hết trái rồi lại phải.
Rốt cuộc sau thời gian ngắn tựa hồ nàng đã không thể tiếp tục chịu đựng nổi sự vây công của bọn chúng, mới chịu dừng lại ở phía trên một khoảng rừng thưa, ở đó xuất hiện đầy rẫy những tảng đá to đen nhánh được sắp xếp theo một trật tự kỳ quái.
Nơi này đã rời xa phạm vi ban đầu đến hơn trăm dặm, chính là một hướng hoàn toàn khác so với từ Thiên Phạt Lâm về đến Thiên Phạt Thành. Nếu như hiện tại có ai đó trong bất kỳ mấy tên đang ở đây chú tâm quan sát, chắc chắn sẽ giật mình hốt hoảng, đây không phải là hướng đi về Hạo Dương Phái hay sao.
Bất quá có lẽ mọi chuyện đã chậm, ngay khi vừa dừng lại, Ngô Thi Âm đột nhiên cười lớn đồng thời thân ảnh của nàng nhòa vào không khí liền biến mất, chỉ còn lại tiếng nói văng vẳng.
- Được rồi thu lưới!
Thanh âm tràn đầy sự lạnh lẽo lọt vào tai những kẻ vừa rồi đuổi theo, nhất thời khiến chúng như bị dội một gáo nước chợt bừng tỉnh, có điều tâm thần chưa kịp ổn định thì những phiến đá đen ngay phía dưới bỗng nhiên phóng thẳng lên cao từng đợt ô vân* mù mịt.
(*Ô vân: mây đen)
- Tam Thập Lục Hắc Vân Khốn Ma Trận! Nguy to! Chạy...
Âm Cốt Thượng Nhân là người đầu tiên nhận ra thứ mây đen đang ồ ạt lao lên, che phủ toàn bộ diện tích mấy dặm khu vực bọn chúng vừa mới đặt chân đến. Trong nháy mắt gã đã làm ra động tác dứt khoát bỏ mặc tất cả, quay đầu một hơi độn đi thật nhanh. Sỡ dĩ là như vậy, bởi vì danh tiếng của loại trận pháp kia thực sự rất lớn, nó hoàn toàn không có khả năng sát thương, nhưng để vây khốn địch nhân thì xưng thứ hai chưa có loại trận pháp nào dám xưng thứ nhất. Việc bị vây chết một chỗ cũng đồng nghĩa với chuyện đem mạng mình giao vào tay kẻ khác, cho nên hắn không nói không năng, cắm đầu chạy thục mạng.
Thế nhưng, ngay lúc vừa chạm đến ranh giới bao phủ của những đoàn hắc vân, bất thình lình từ bên ngoài lao thẳng đến khuôn mặt đang hốt hoảng của gã hai bàn tay nhăn nheo trảo đến. Trên mỗi bàn tay mọc đầy vuốt nhọn không giống của con người mà như thể của dã thú khát máu, lại ẩn chứa Nguyên lực khủng bố của Liệt Nhật cường giả.
- Muốn chạy? - Giọng lão Ngạc vang lên!
Cho dù bất ngờ, nhưng Âm Cốt không hổ là kẻ có tên tuổi trong Ma Đạo Trung Nguyên Khu thân kinh bách chiến*, trong tức thời gã vung tay, từ bên trong lớp áo đột ngột lòi ra hai cây cốt mâu* không khách khí đánh bật nhưng vuốt nhọn phía trước dạt sang một bên. Bất quá, cũng vì điều đó làm cho gã thoáng chậm lại, lập tức bị hắc vân nuốt trọn.
(*Thân kinh bách chiến: bản thân trải qua trăm trận chiến).
(*Cốt mâu: cây mâu làm bằng xương. Mâu có hình dạng như giáo mác khác biệt rất ít).
Chỉ kịp gầm lên giận dữ.
- Khốn kiếp! Các ngươi dám ám toán bản tôn?...
Bất chấp lời nói hù dọa còn chưa kịp thời buông khỏi cửa miệng, âm thanh hay tất cả những gì còn sót lại của gã đều chôn vào lớp mây đen như bông gòn, âm u dày đặc lơ lửng giữa không trung.
Bốn tên đám Phạm Nhất Kiếm, Hạ Chính Nhiên, Diệp Chấn Thiên cùng Tử Nguyệt càng không thể thoát khỏi số phận bị mây đen bao phủ, mặc nhiên chỉ ngơ ngác chạy loạn khắp nơi bên trong trận pháp.
Ngay khi thế cục biến chuyển trong vài hô hấp, bên cạnh Ngô Thi Âm đột nhiên không gian lãng đãng rồi gợn lên, thân ảnh Nguyễn Tề tay cầm hai lá hắc kỳ* hiển lộ.
(*Hắc kỳ: lá cờ màu đen)
Vẫn khuôn mặt chính trực đó, vẫn phong thái đỉnh đạc như mọi lần, có điều đôi mắt không che giấu được sự nhu hòa hiếm thấy, nhìn đến Ngô Thi Âm.
- Nàng cực khổ rồi! - Nguyễn Tề nhẹ nhàng lên tiếng.
- Hừ! Ngươi học miệng lưỡi từ khi nào đó? – Ngô Thi Âm quay ngoắt mặt đi chỗ khác.
Miệng thì nói như vậy, có điều lòng Ngô Thi Âm lại nghĩ khác, dưới lớp lụa che mặt, khóe miệng nàng bất giác mĩm cười. Quay sang lại lên tiếng.
- Bỏ đi! Ngươi lén la lén lút, âm thầm truyền âm cho ta, thì ra đã có sự chuẩn bị ở đây! Lần này còn lưới được con cá to từ Trung Nguyên Khu! Hiện tại muốn xử lý bọn chúng như thế nào? Giết hay là...
- Ta cũng không nghĩ đến lần này dễ dàng như thế! Nhưng mà...
- Còn nhưng nhị gì nữa chứ! Đem theo cả Tam Thập Lục Khốn Ma Trận! Ha ha, không nghĩ ngươi lại chơi lớn như vậy! Lỡ tốn kém rồi, một hơi trảm thảo trừ căn!... Tên Đoạn Trường Tâm bên kia có Hạ thúc chăm sóc, Ngạc thúc ban nãy chặn đường lui của Âm Cốt cũng qua đó hỗ trợ rồi, rất nhanh sẽ xong chuyện!
Ngô Thi Âm ưỡn ngực, chẳng có tí xíu nào gọi là hình dáng của nữ nhân, một tay chém ngang ra dấu, tựa hồ lấy đầu kẻ khác rất bình thường trong mắt nàng.
- Không phải, ta đang lo lão quỷ Thiên Nguyệt Tông vẫn chưa xuất hiện! – Nguyễn Tề âm trầm nói.
- Hừ! Ngươi lo sự tình Tứ Phương Tỏa Thiên trận sao? Lão quỷ đó nhiều năm không xuất đầu lộ diện, có khi đã quy thiên rồi cũng nên! – Ngô Thi Âm bĩu môi không cho là phải.
- Không thể nói như vậy, mấy trăm năm nay, ta lo lắng không dám vọng động, thậm chí nhiều đệ tử bổn môn ngã xuống bí ẩn, ta cũng một mực nhẫn nhịn đến bây giờ! Còn không phải lo lão quỷ đó còn sống hay sao?
Nguyễn Tề thở dài, rốt cuộc từ miệng hắn cũng đã thừa nhận, sự tình Hạo Dương Phái liên tục bị chèn ép mấy trăm năm trở lại đây thì ra phía sau có người khiến hắn e dè.
- Hừ! Ta biết lòng ngươi nghĩ gì! Biết sự khó xử của ngươi! Ngươi lo lắng nếu ra tay huyết tẩy đám tông môn kia, sợ sẽ làm cho lão quỷ nhất thời xúc động, phá hư Tỏa Thiên Trận, ảnh hưởng đến bách tính Việt Châu lâm vào chỗ chết... Ha ha! Chỉ là cái đám khốn đó cư nhiên tưởng mình bản lãnh, đủ sức chèn ép ngươi, thực ra bọn chúng chỉ là mấy gã hề nhảy nhót dựa vào vai trò “người hộ trận” của lão quỷ! Đúng chứ?
- Chỉ có Ngô Thi Âm nàng mới hiểu rõ Nguyễn Tề ta! Ha ha! – Nguyễn Tề cười lớn sảng khoái nói.
Dừng tiếng cười lại, Nguyễn Tề tiếp tục cất giọng.
- Được rồi, tạm thời phong ấn Nguyên lực nhốt bọn chúng vào ngục tối, hiện tại chưa phải là thời điểm tốt, chúng ta cần lão quỷ giữ bình tĩnh trong mấy tháng tới đây, để còn tập trung mở ra bí cảnh*! Bá Địa lần này chắc chắn nguy hiểm vạn phần, bởi lẽ đã có bóng dáng người của Trung Nguyên Khu liên tục xuất hiện, tên Âm Cốt kia chỉ là một trong số những tên đó mà thôi!
- Ai da... – Ngô Thi Âm hiểu rõ những lời này, vỗ trán thở dài.
Ngay lúc Nguyễn Tề đang muốn xuất thủ bắt đám người Tử Nguyệt lại, từ phía xa đột nhiên một đạo hỏa hồng vọt đến. Chỉ thấy bàn tay Nguyễn Tề nhoáng lên bắt lấy điểm sáng đó bóp nát. Tức khắc thanh âm Lâm Tuyết Trần hốt hoảng vang lên.
- Chưởng môn nguy to! Cách bổn môn ba trăm dặm xuất hiện cường giả, có thể là Viên Nguyệt cảnh, số lượng trên dưới ba mươi! Khả năng có Liệt Nhật cảnh thống lĩnh!
- Không hay, ta phải quay về, chuyện ở đây giao cho nàng...!
Nguyễn Tề lớn tiếng, ném hai thanh chủ kỳ điều khiển trận pháp trên tay sang cho Ngô Thi Âm sử dụng, đoạn biến mất vào hư không.
Sự việc bất an trong lòng, từ đầu đến cuối của Nguyễn Tề một mực lo lắng chính là như vậy, Hạo Dương Phái chỉ có duy nhất hắn là cường gia Liệt Nhật cảnh, mười bảy vị Viên Nguyệt trong phái, thì có tám vị ở đây cùng hắn chủ trì Khốn Ma Trận vây bắt đám gia chủ, chưởng môn những phái kia.
Ngày thường hắn không rời khỏi Hạo Dương Phái nữa bước, thủy chung như chim lồng cá chậu bởi vì an nguy trên dưới mấy trăm đệ tử. Hắn phải luôn luôn túc trực bên trong phái, áp chế tất cả những chuyện tương tự như bây giờ phát sinh.
Hắn không thể ra ngoài để kẻ khác thừa dịp đánh lén, với lực lượng trung tầng yếu nhược của Hạo Dương Phái không thể bảo trì bình an được cho tất cả.
Lần này ngoại lệ là do dị tượng gây ra động tĩnh quá lớn, có khả năng liên quan tới bảo vật gì đó, Nguyễn Tề đoán chắc đám người kia nhất định sẽ tập trung đông đủ để chia chác lợi ích, cho nên mới đánh cược mạo hiểm một lần cực nhọc rồi trọn đời an nhàn. Hắn đoán đúng, cũng thành công bày ra một vở kịch cho Ngô Thi Âm sắm vai diễn chính, có điều sự tình có chút ngoài dự liệu, cuối cùng làm sao trong tất cả kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ này lại lộ ra sơ hở, để kẻ khác biết mà làm ra hành động điệu hổ ly sơn.
Bất quá, may mắn Nguyễn Tề luôn luôn cẩn trọng, phái Lâm Tuyết Trần tiềm phục bên ngoài Hạo Dương Phái, nếu có chuyện gì lạ xảy ra, lập tức dùng truyền âm phù tức tốc báo tin.
Thân ảnh Nguyễn Tề vừa mất dạng, Ngô Thi Âm thở hắt một hơi, sự nghi hoặc không khỏi nổi lên hằn rõ qua từng nếp nhăn trên trán, có điều nàng chính là loại người thích dùng nắm đấm hơn dùng đầu suy nghĩ. Lúc này có chuyện gì thì Nguyễn Tề cũng đã trở về, hiện giờ cứ thu thập đám bại tướng kia rồi sau đó từ từ tính.
Vừa mới nghĩ đến đây, phía xa thình lình hai đạo bạch quang phi độn cực nhanh lao đến, chính là hai vị Hạ Ngạc thúc thúc.
Còn không kịp mở miệng hỏi xem tình hình tên Đoạn Trường Tâm ra sao, thì Hạ thúc đã vội vàng lớn tiếng.
- Tên họ Đoạn không thấy bóng dáng, sự tình có thay đổi, nhanh chóng rời đi...
Giọng nói của Hạ lão vang vọng, thanh âm lọt vào tai mấy vị trưởng lão Hạo Dương Phái đang huy động đại kỳ điều khiển Tam Thập Lục Khốn Ma Trận ở gần đó, khiến cả đám mấy lão già này bất giác giật mình, liếc mắt qua nhau đầy vẻ kinh nghi bất định.
Ngô Thi Âm tuyệt nhiên không có chút ý tứ nghi ngờ lời của Hạ thúc, hạ giọng.
- Mấy lão quỷ còn chờ gì nữa, mau chóng rút lui, đuổi theo chưởng môn các ngươi nhanh!
Trong lúc ấy, cách đó không xa, Tiểu Thần cùng Triệu Thanh cũng thoáng trông thấy có gì đó bất ổn, hai tên trố mắt ngạc nhiên, tên nào tên nấy tự nhiên chửi đổng.
- Con mẹ nó, gì kỳ vậy!
- Quái lạ! Rõ ràng là xong chuyện rồi, lại phát sinh điều gì khiến chưởng môn...
- Chạy đi, nói nhiều ăn rắm à...
Cả hai vừa quay lưng cắm đầu vác chân lên cổ bỏ chạy, thì bên phía Ngô Thi Âm cũng âm thầm đảo mắt, quan sát bốn phía, tận đáy lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác khó có thể nói thành lời.
Cơ hồ đúng với thời điểm đó, đột nhiên tiếng cười cợt khanh khách của Tử Nguyệt giòn giã, tiếng Hạ Chính Nhiên trào phúng, chỉ có Diệp Chấn Thiên, Âm Cốt cùng Phạm Nhất Kiếm thì ngơ ngác, ngồi yên bên trong Khốn Ma Trận chẳng biết chuyện quái gì làm hai tên kia vui vẻ đến như vậy, không lẽ bởi vì sợ hãi đến mức hóa điên?
Mặc dù Ngô Thi Âm không thích dùng đầu óc, không có nghĩa nàng ngu ngơ tới mức chưa hiểu ra vấn đề. Lập tức ý thức được trong sự tình lần này đã có biến hóa, liền mau chóng hạ lệnh phân phó.
- Hạ Ngạc thúc, đưa tộc nhận chạy đến Hạo Dương Phái, còn hai tên tiểu tử kia... Con bà nó... Hai tên này đánh hơi được chuyện gì sao? Giống chó à!
Mọi chuyện xảy đến khiến tất cả sắp xếp của Nguyễn Tề hóa thành bọt nước, còn đang âm thầm tức giận giùm gã thì từ xa đột nhiên xuất hiện bóng dáng tên Lý Mục đang ngự không* chậm chạm bay đến gần vùng trời bị mây đen bao phủ, chỉ thấy hắn ném một vật hình tròn như nắm tay vào bên trong trận, ngay tức thì phát thành tiếng nổ đinh tai nhức óc.
(*Ngự không: chân đạp vào không khí)
Đùng... Ào... Ào...
- Lôi Diệt Phá Trận Châu?
Ngô Thi Âm kinh hãi bật thốt, không thèm để ý đến bất cứ điều gì, quay lưng dong thẳng, chớp mắt đã không còn trông thấy bóng dáng.
- Ha ha, đại tỷ đi thong thả! May cho các ngươi nhanh trí... Ài... Tiếc thật chỉ cần thêm một chút thời gian...
Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước ra, trận pháp lúc này đây bị Phá Trận Châu nổ nát, tất cả chỉ còn lại lác đác vài cụm mây chẳng đáng kể.
Khuôn mặt đang há hốc của ba tên còn lại, nhìn về Tử Nguyệt, không biết phải mở miệng nói điều gì trước tiên. Rõ ràng là bọn chúng trúng kể dụ địch của Ngô Thi Âm, lọt vào mai phục. Nháy mắt lại phát sinh chuyện thay đổi xoành xoạch, nhất thời làm cho bọn chúng không thể nào tiêu hóa nổi.
Hạ Chính Nhiên cười nhạt, hắn hình như biết rõ tất cả, lên giọng.
- Tất cả là do tiểu đệ Lý Mục một tay bày ra!
Một tiếng tiểu đệ đối với kẻ chỉ mới là Tinh Đấu, đủ biết phân lượng tên Lý Mục trong mắt gã nặng đến chừng nào.
Ba tên Phạm Nhất Kiếm, Diệp Chấn Thiên cùng Âm Cốt bán tín bán nghi liếc mắt nhìn qua có vẻ ngờ vực, lúc này Lý Mục mới ôm quyền vái chào, đoạn nói.
- Chỉ là chút tài mọn, không đáng để chư vị tiền bối bận lòng, vãn bối cũng là làm theo sai bảo của phu nhân mà thôi!
Lý Mục lại hướng về phía Tử Nguyệt chắp tay cúi người.
Cười nhẹ, mắt phượng hòa ái nhìn sâu vào tên thanh niên trước mặt, Tử Nguyệt nhẹ nhàng cất tiếng.
- Ngươi không cần khiêm tốn, hãy nói đầu đuôi cho các vị ở đây nghe.
- Tuân lệnh! – Lý Mục đáp lời.
Hắn ta quay người, sửa sang lại quần áo, không nhanh không chậm tiếp tục mở lời.
- Hồi bẩm chư vị, kỳ thực cũng không có gì quá khó hiểu. Tất cả trong chúng ta đều rõ ràng, đối với Hạo Dương Phái chúng ta chính là địch nhân, đêm hôm trước khi nhận được thông báo tại phụ cận Thiên Phạt Thành xuất hiện dị tượng rất kinh khủng, vãn bối đã đoán ra Hạo Dương Phái nhất định sẽ làm ra hành động lớn...
...!
Sau thời gian chừng uống cạn chung trà, rốt cuộc ai nấy đều đã thông suốt mọi chuyện.
Thì ra Lý Mục dựa vào sự việc ở Thiên Phạt Lâm để tiên liệu Hạo Dương Phái nhất định sẽ lập ra kế hoạch một mẻ hốt gọn mọi người. Chắc chắn kế hoạch kín kẽ đó phải bao gồm đủ các yêu tố.
Thứ nhất, đối với dị tượng lớn như vậy, có chín phần đích thân cao tầng các thế lực sẽ chạy đến để mưu cầu lợi ích. Điều đó đúng hợp với ý muốn của Nguyễn Tề suy đoán.
Thứ hai, muốn thả lưới đồng thời tất cả, phải có một kẻ ít nhất tương xứng với địa vị của mọi người ở đây làm “con mồi”, và chắc chắn Ngô Thi Âm là nhân tuyển hạng nhất. Còn về sự tình vì sao Ngô Thi Âm lại có mặt thì chỉ có thể nói trùng hợp mà thôi. Nếu không có Ngô Thi Âm thì ba vị Phong chủ Hạo Dương Phái cũng đủ cân lượng ngồi vào vị trí đó.
Thứ ba, nhất định sẽ có một vở kịch làm cho các thế lực khác không hoài nghi bên trong ẩn giấu sát cơ. Trên cơ bản địch nhân gặp mặt sẽ bằng mọi giá muốn tiêu diệt “con mồi”. Khi đó “con mồi” liền dẫn dụ mọi người đến địa phương có bố trí.
Từ ba vấn đề trên, nhất định Nguyễn Tề sẽ bố ráp một trận thế lợi hại để có thể thu lưới dễ dàng, lại càng chắc chắn hắn sẽ rời khỏi Hạo Dương Phái để chủ trì đại cuộc.
Cho nên ngay trong đêm, Lý Mục đã lập ra kế hoạch tương kế tựu kế, ngoài mặt tựa như lâm vào sách lược của Nguyễn Tề bị vây khốn, thực chất là kéo dài thời gian cho Đoạn Trường Tâm giả vờ lưỡng bại câu thương rời khỏi, thống lĩnh nhân mã đánh úp.
Bất quá, tên Nguyễn Tề cũng khá cẩn trọng đã chuẩn bị tình huống xấu nhất, cho nên lần này muốn san bằng Hạo Dương Phái, thì có lẽ phải trông cậy vào Đoạn Trường Tâm có biết nắm bắt cơ hội hay không.
Thế nhưng không biết có phải là do vô tâm hay là hữu ý, rõ ràng người bên ngoài khi nhìn vào sẽ thấy Ngô Thi Âm đang lợi dụng sức mạnh phản chấn từ mỗi đòn tấn công của cự nhân để gia tăng tốc độ lui của mình, trong nháy mắt khi những công kích của đám người Tử Nguyệt vừa đổ dồn tới, thì lực xung kích từ nắm đấm của tên Âm Cốt lại xảo hợp chấn cho nàng văng ra, cứ như thế, nhất thời cục diện lúc bấy giờ là bốn kẻ vây quanh liên tục đánh hẫng vào hư không, Âm Cốt thì như bị đạp phải đuôi đuổi giết không tha, Ngô Thi Âm thì lại như chiếc lá bị cuồng phong thổi phất phơ hết trái rồi lại phải.
Rốt cuộc sau thời gian ngắn tựa hồ nàng đã không thể tiếp tục chịu đựng nổi sự vây công của bọn chúng, mới chịu dừng lại ở phía trên một khoảng rừng thưa, ở đó xuất hiện đầy rẫy những tảng đá to đen nhánh được sắp xếp theo một trật tự kỳ quái.
Nơi này đã rời xa phạm vi ban đầu đến hơn trăm dặm, chính là một hướng hoàn toàn khác so với từ Thiên Phạt Lâm về đến Thiên Phạt Thành. Nếu như hiện tại có ai đó trong bất kỳ mấy tên đang ở đây chú tâm quan sát, chắc chắn sẽ giật mình hốt hoảng, đây không phải là hướng đi về Hạo Dương Phái hay sao.
Bất quá có lẽ mọi chuyện đã chậm, ngay khi vừa dừng lại, Ngô Thi Âm đột nhiên cười lớn đồng thời thân ảnh của nàng nhòa vào không khí liền biến mất, chỉ còn lại tiếng nói văng vẳng.
- Được rồi thu lưới!
Thanh âm tràn đầy sự lạnh lẽo lọt vào tai những kẻ vừa rồi đuổi theo, nhất thời khiến chúng như bị dội một gáo nước chợt bừng tỉnh, có điều tâm thần chưa kịp ổn định thì những phiến đá đen ngay phía dưới bỗng nhiên phóng thẳng lên cao từng đợt ô vân* mù mịt.
(*Ô vân: mây đen)
- Tam Thập Lục Hắc Vân Khốn Ma Trận! Nguy to! Chạy...
Âm Cốt Thượng Nhân là người đầu tiên nhận ra thứ mây đen đang ồ ạt lao lên, che phủ toàn bộ diện tích mấy dặm khu vực bọn chúng vừa mới đặt chân đến. Trong nháy mắt gã đã làm ra động tác dứt khoát bỏ mặc tất cả, quay đầu một hơi độn đi thật nhanh. Sỡ dĩ là như vậy, bởi vì danh tiếng của loại trận pháp kia thực sự rất lớn, nó hoàn toàn không có khả năng sát thương, nhưng để vây khốn địch nhân thì xưng thứ hai chưa có loại trận pháp nào dám xưng thứ nhất. Việc bị vây chết một chỗ cũng đồng nghĩa với chuyện đem mạng mình giao vào tay kẻ khác, cho nên hắn không nói không năng, cắm đầu chạy thục mạng.
Thế nhưng, ngay lúc vừa chạm đến ranh giới bao phủ của những đoàn hắc vân, bất thình lình từ bên ngoài lao thẳng đến khuôn mặt đang hốt hoảng của gã hai bàn tay nhăn nheo trảo đến. Trên mỗi bàn tay mọc đầy vuốt nhọn không giống của con người mà như thể của dã thú khát máu, lại ẩn chứa Nguyên lực khủng bố của Liệt Nhật cường giả.
- Muốn chạy? - Giọng lão Ngạc vang lên!
Cho dù bất ngờ, nhưng Âm Cốt không hổ là kẻ có tên tuổi trong Ma Đạo Trung Nguyên Khu thân kinh bách chiến*, trong tức thời gã vung tay, từ bên trong lớp áo đột ngột lòi ra hai cây cốt mâu* không khách khí đánh bật nhưng vuốt nhọn phía trước dạt sang một bên. Bất quá, cũng vì điều đó làm cho gã thoáng chậm lại, lập tức bị hắc vân nuốt trọn.
(*Thân kinh bách chiến: bản thân trải qua trăm trận chiến).
(*Cốt mâu: cây mâu làm bằng xương. Mâu có hình dạng như giáo mác khác biệt rất ít).
Chỉ kịp gầm lên giận dữ.
- Khốn kiếp! Các ngươi dám ám toán bản tôn?...
Bất chấp lời nói hù dọa còn chưa kịp thời buông khỏi cửa miệng, âm thanh hay tất cả những gì còn sót lại của gã đều chôn vào lớp mây đen như bông gòn, âm u dày đặc lơ lửng giữa không trung.
Bốn tên đám Phạm Nhất Kiếm, Hạ Chính Nhiên, Diệp Chấn Thiên cùng Tử Nguyệt càng không thể thoát khỏi số phận bị mây đen bao phủ, mặc nhiên chỉ ngơ ngác chạy loạn khắp nơi bên trong trận pháp.
Ngay khi thế cục biến chuyển trong vài hô hấp, bên cạnh Ngô Thi Âm đột nhiên không gian lãng đãng rồi gợn lên, thân ảnh Nguyễn Tề tay cầm hai lá hắc kỳ* hiển lộ.
(*Hắc kỳ: lá cờ màu đen)
Vẫn khuôn mặt chính trực đó, vẫn phong thái đỉnh đạc như mọi lần, có điều đôi mắt không che giấu được sự nhu hòa hiếm thấy, nhìn đến Ngô Thi Âm.
- Nàng cực khổ rồi! - Nguyễn Tề nhẹ nhàng lên tiếng.
- Hừ! Ngươi học miệng lưỡi từ khi nào đó? – Ngô Thi Âm quay ngoắt mặt đi chỗ khác.
Miệng thì nói như vậy, có điều lòng Ngô Thi Âm lại nghĩ khác, dưới lớp lụa che mặt, khóe miệng nàng bất giác mĩm cười. Quay sang lại lên tiếng.
- Bỏ đi! Ngươi lén la lén lút, âm thầm truyền âm cho ta, thì ra đã có sự chuẩn bị ở đây! Lần này còn lưới được con cá to từ Trung Nguyên Khu! Hiện tại muốn xử lý bọn chúng như thế nào? Giết hay là...
- Ta cũng không nghĩ đến lần này dễ dàng như thế! Nhưng mà...
- Còn nhưng nhị gì nữa chứ! Đem theo cả Tam Thập Lục Khốn Ma Trận! Ha ha, không nghĩ ngươi lại chơi lớn như vậy! Lỡ tốn kém rồi, một hơi trảm thảo trừ căn!... Tên Đoạn Trường Tâm bên kia có Hạ thúc chăm sóc, Ngạc thúc ban nãy chặn đường lui của Âm Cốt cũng qua đó hỗ trợ rồi, rất nhanh sẽ xong chuyện!
Ngô Thi Âm ưỡn ngực, chẳng có tí xíu nào gọi là hình dáng của nữ nhân, một tay chém ngang ra dấu, tựa hồ lấy đầu kẻ khác rất bình thường trong mắt nàng.
- Không phải, ta đang lo lão quỷ Thiên Nguyệt Tông vẫn chưa xuất hiện! – Nguyễn Tề âm trầm nói.
- Hừ! Ngươi lo sự tình Tứ Phương Tỏa Thiên trận sao? Lão quỷ đó nhiều năm không xuất đầu lộ diện, có khi đã quy thiên rồi cũng nên! – Ngô Thi Âm bĩu môi không cho là phải.
- Không thể nói như vậy, mấy trăm năm nay, ta lo lắng không dám vọng động, thậm chí nhiều đệ tử bổn môn ngã xuống bí ẩn, ta cũng một mực nhẫn nhịn đến bây giờ! Còn không phải lo lão quỷ đó còn sống hay sao?
Nguyễn Tề thở dài, rốt cuộc từ miệng hắn cũng đã thừa nhận, sự tình Hạo Dương Phái liên tục bị chèn ép mấy trăm năm trở lại đây thì ra phía sau có người khiến hắn e dè.
- Hừ! Ta biết lòng ngươi nghĩ gì! Biết sự khó xử của ngươi! Ngươi lo lắng nếu ra tay huyết tẩy đám tông môn kia, sợ sẽ làm cho lão quỷ nhất thời xúc động, phá hư Tỏa Thiên Trận, ảnh hưởng đến bách tính Việt Châu lâm vào chỗ chết... Ha ha! Chỉ là cái đám khốn đó cư nhiên tưởng mình bản lãnh, đủ sức chèn ép ngươi, thực ra bọn chúng chỉ là mấy gã hề nhảy nhót dựa vào vai trò “người hộ trận” của lão quỷ! Đúng chứ?
- Chỉ có Ngô Thi Âm nàng mới hiểu rõ Nguyễn Tề ta! Ha ha! – Nguyễn Tề cười lớn sảng khoái nói.
Dừng tiếng cười lại, Nguyễn Tề tiếp tục cất giọng.
- Được rồi, tạm thời phong ấn Nguyên lực nhốt bọn chúng vào ngục tối, hiện tại chưa phải là thời điểm tốt, chúng ta cần lão quỷ giữ bình tĩnh trong mấy tháng tới đây, để còn tập trung mở ra bí cảnh*! Bá Địa lần này chắc chắn nguy hiểm vạn phần, bởi lẽ đã có bóng dáng người của Trung Nguyên Khu liên tục xuất hiện, tên Âm Cốt kia chỉ là một trong số những tên đó mà thôi!
- Ai da... – Ngô Thi Âm hiểu rõ những lời này, vỗ trán thở dài.
Ngay lúc Nguyễn Tề đang muốn xuất thủ bắt đám người Tử Nguyệt lại, từ phía xa đột nhiên một đạo hỏa hồng vọt đến. Chỉ thấy bàn tay Nguyễn Tề nhoáng lên bắt lấy điểm sáng đó bóp nát. Tức khắc thanh âm Lâm Tuyết Trần hốt hoảng vang lên.
- Chưởng môn nguy to! Cách bổn môn ba trăm dặm xuất hiện cường giả, có thể là Viên Nguyệt cảnh, số lượng trên dưới ba mươi! Khả năng có Liệt Nhật cảnh thống lĩnh!
- Không hay, ta phải quay về, chuyện ở đây giao cho nàng...!
Nguyễn Tề lớn tiếng, ném hai thanh chủ kỳ điều khiển trận pháp trên tay sang cho Ngô Thi Âm sử dụng, đoạn biến mất vào hư không.
Sự việc bất an trong lòng, từ đầu đến cuối của Nguyễn Tề một mực lo lắng chính là như vậy, Hạo Dương Phái chỉ có duy nhất hắn là cường gia Liệt Nhật cảnh, mười bảy vị Viên Nguyệt trong phái, thì có tám vị ở đây cùng hắn chủ trì Khốn Ma Trận vây bắt đám gia chủ, chưởng môn những phái kia.
Ngày thường hắn không rời khỏi Hạo Dương Phái nữa bước, thủy chung như chim lồng cá chậu bởi vì an nguy trên dưới mấy trăm đệ tử. Hắn phải luôn luôn túc trực bên trong phái, áp chế tất cả những chuyện tương tự như bây giờ phát sinh.
Hắn không thể ra ngoài để kẻ khác thừa dịp đánh lén, với lực lượng trung tầng yếu nhược của Hạo Dương Phái không thể bảo trì bình an được cho tất cả.
Lần này ngoại lệ là do dị tượng gây ra động tĩnh quá lớn, có khả năng liên quan tới bảo vật gì đó, Nguyễn Tề đoán chắc đám người kia nhất định sẽ tập trung đông đủ để chia chác lợi ích, cho nên mới đánh cược mạo hiểm một lần cực nhọc rồi trọn đời an nhàn. Hắn đoán đúng, cũng thành công bày ra một vở kịch cho Ngô Thi Âm sắm vai diễn chính, có điều sự tình có chút ngoài dự liệu, cuối cùng làm sao trong tất cả kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ này lại lộ ra sơ hở, để kẻ khác biết mà làm ra hành động điệu hổ ly sơn.
Bất quá, may mắn Nguyễn Tề luôn luôn cẩn trọng, phái Lâm Tuyết Trần tiềm phục bên ngoài Hạo Dương Phái, nếu có chuyện gì lạ xảy ra, lập tức dùng truyền âm phù tức tốc báo tin.
Thân ảnh Nguyễn Tề vừa mất dạng, Ngô Thi Âm thở hắt một hơi, sự nghi hoặc không khỏi nổi lên hằn rõ qua từng nếp nhăn trên trán, có điều nàng chính là loại người thích dùng nắm đấm hơn dùng đầu suy nghĩ. Lúc này có chuyện gì thì Nguyễn Tề cũng đã trở về, hiện giờ cứ thu thập đám bại tướng kia rồi sau đó từ từ tính.
Vừa mới nghĩ đến đây, phía xa thình lình hai đạo bạch quang phi độn cực nhanh lao đến, chính là hai vị Hạ Ngạc thúc thúc.
Còn không kịp mở miệng hỏi xem tình hình tên Đoạn Trường Tâm ra sao, thì Hạ thúc đã vội vàng lớn tiếng.
- Tên họ Đoạn không thấy bóng dáng, sự tình có thay đổi, nhanh chóng rời đi...
Giọng nói của Hạ lão vang vọng, thanh âm lọt vào tai mấy vị trưởng lão Hạo Dương Phái đang huy động đại kỳ điều khiển Tam Thập Lục Khốn Ma Trận ở gần đó, khiến cả đám mấy lão già này bất giác giật mình, liếc mắt qua nhau đầy vẻ kinh nghi bất định.
Ngô Thi Âm tuyệt nhiên không có chút ý tứ nghi ngờ lời của Hạ thúc, hạ giọng.
- Mấy lão quỷ còn chờ gì nữa, mau chóng rút lui, đuổi theo chưởng môn các ngươi nhanh!
Trong lúc ấy, cách đó không xa, Tiểu Thần cùng Triệu Thanh cũng thoáng trông thấy có gì đó bất ổn, hai tên trố mắt ngạc nhiên, tên nào tên nấy tự nhiên chửi đổng.
- Con mẹ nó, gì kỳ vậy!
- Quái lạ! Rõ ràng là xong chuyện rồi, lại phát sinh điều gì khiến chưởng môn...
- Chạy đi, nói nhiều ăn rắm à...
Cả hai vừa quay lưng cắm đầu vác chân lên cổ bỏ chạy, thì bên phía Ngô Thi Âm cũng âm thầm đảo mắt, quan sát bốn phía, tận đáy lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác khó có thể nói thành lời.
Cơ hồ đúng với thời điểm đó, đột nhiên tiếng cười cợt khanh khách của Tử Nguyệt giòn giã, tiếng Hạ Chính Nhiên trào phúng, chỉ có Diệp Chấn Thiên, Âm Cốt cùng Phạm Nhất Kiếm thì ngơ ngác, ngồi yên bên trong Khốn Ma Trận chẳng biết chuyện quái gì làm hai tên kia vui vẻ đến như vậy, không lẽ bởi vì sợ hãi đến mức hóa điên?
Mặc dù Ngô Thi Âm không thích dùng đầu óc, không có nghĩa nàng ngu ngơ tới mức chưa hiểu ra vấn đề. Lập tức ý thức được trong sự tình lần này đã có biến hóa, liền mau chóng hạ lệnh phân phó.
- Hạ Ngạc thúc, đưa tộc nhận chạy đến Hạo Dương Phái, còn hai tên tiểu tử kia... Con bà nó... Hai tên này đánh hơi được chuyện gì sao? Giống chó à!
Mọi chuyện xảy đến khiến tất cả sắp xếp của Nguyễn Tề hóa thành bọt nước, còn đang âm thầm tức giận giùm gã thì từ xa đột nhiên xuất hiện bóng dáng tên Lý Mục đang ngự không* chậm chạm bay đến gần vùng trời bị mây đen bao phủ, chỉ thấy hắn ném một vật hình tròn như nắm tay vào bên trong trận, ngay tức thì phát thành tiếng nổ đinh tai nhức óc.
(*Ngự không: chân đạp vào không khí)
Đùng... Ào... Ào...
- Lôi Diệt Phá Trận Châu?
Ngô Thi Âm kinh hãi bật thốt, không thèm để ý đến bất cứ điều gì, quay lưng dong thẳng, chớp mắt đã không còn trông thấy bóng dáng.
- Ha ha, đại tỷ đi thong thả! May cho các ngươi nhanh trí... Ài... Tiếc thật chỉ cần thêm một chút thời gian...
Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước ra, trận pháp lúc này đây bị Phá Trận Châu nổ nát, tất cả chỉ còn lại lác đác vài cụm mây chẳng đáng kể.
Khuôn mặt đang há hốc của ba tên còn lại, nhìn về Tử Nguyệt, không biết phải mở miệng nói điều gì trước tiên. Rõ ràng là bọn chúng trúng kể dụ địch của Ngô Thi Âm, lọt vào mai phục. Nháy mắt lại phát sinh chuyện thay đổi xoành xoạch, nhất thời làm cho bọn chúng không thể nào tiêu hóa nổi.
Hạ Chính Nhiên cười nhạt, hắn hình như biết rõ tất cả, lên giọng.
- Tất cả là do tiểu đệ Lý Mục một tay bày ra!
Một tiếng tiểu đệ đối với kẻ chỉ mới là Tinh Đấu, đủ biết phân lượng tên Lý Mục trong mắt gã nặng đến chừng nào.
Ba tên Phạm Nhất Kiếm, Diệp Chấn Thiên cùng Âm Cốt bán tín bán nghi liếc mắt nhìn qua có vẻ ngờ vực, lúc này Lý Mục mới ôm quyền vái chào, đoạn nói.
- Chỉ là chút tài mọn, không đáng để chư vị tiền bối bận lòng, vãn bối cũng là làm theo sai bảo của phu nhân mà thôi!
Lý Mục lại hướng về phía Tử Nguyệt chắp tay cúi người.
Cười nhẹ, mắt phượng hòa ái nhìn sâu vào tên thanh niên trước mặt, Tử Nguyệt nhẹ nhàng cất tiếng.
- Ngươi không cần khiêm tốn, hãy nói đầu đuôi cho các vị ở đây nghe.
- Tuân lệnh! – Lý Mục đáp lời.
Hắn ta quay người, sửa sang lại quần áo, không nhanh không chậm tiếp tục mở lời.
- Hồi bẩm chư vị, kỳ thực cũng không có gì quá khó hiểu. Tất cả trong chúng ta đều rõ ràng, đối với Hạo Dương Phái chúng ta chính là địch nhân, đêm hôm trước khi nhận được thông báo tại phụ cận Thiên Phạt Thành xuất hiện dị tượng rất kinh khủng, vãn bối đã đoán ra Hạo Dương Phái nhất định sẽ làm ra hành động lớn...
...!
Sau thời gian chừng uống cạn chung trà, rốt cuộc ai nấy đều đã thông suốt mọi chuyện.
Thì ra Lý Mục dựa vào sự việc ở Thiên Phạt Lâm để tiên liệu Hạo Dương Phái nhất định sẽ lập ra kế hoạch một mẻ hốt gọn mọi người. Chắc chắn kế hoạch kín kẽ đó phải bao gồm đủ các yêu tố.
Thứ nhất, đối với dị tượng lớn như vậy, có chín phần đích thân cao tầng các thế lực sẽ chạy đến để mưu cầu lợi ích. Điều đó đúng hợp với ý muốn của Nguyễn Tề suy đoán.
Thứ hai, muốn thả lưới đồng thời tất cả, phải có một kẻ ít nhất tương xứng với địa vị của mọi người ở đây làm “con mồi”, và chắc chắn Ngô Thi Âm là nhân tuyển hạng nhất. Còn về sự tình vì sao Ngô Thi Âm lại có mặt thì chỉ có thể nói trùng hợp mà thôi. Nếu không có Ngô Thi Âm thì ba vị Phong chủ Hạo Dương Phái cũng đủ cân lượng ngồi vào vị trí đó.
Thứ ba, nhất định sẽ có một vở kịch làm cho các thế lực khác không hoài nghi bên trong ẩn giấu sát cơ. Trên cơ bản địch nhân gặp mặt sẽ bằng mọi giá muốn tiêu diệt “con mồi”. Khi đó “con mồi” liền dẫn dụ mọi người đến địa phương có bố trí.
Từ ba vấn đề trên, nhất định Nguyễn Tề sẽ bố ráp một trận thế lợi hại để có thể thu lưới dễ dàng, lại càng chắc chắn hắn sẽ rời khỏi Hạo Dương Phái để chủ trì đại cuộc.
Cho nên ngay trong đêm, Lý Mục đã lập ra kế hoạch tương kế tựu kế, ngoài mặt tựa như lâm vào sách lược của Nguyễn Tề bị vây khốn, thực chất là kéo dài thời gian cho Đoạn Trường Tâm giả vờ lưỡng bại câu thương rời khỏi, thống lĩnh nhân mã đánh úp.
Bất quá, tên Nguyễn Tề cũng khá cẩn trọng đã chuẩn bị tình huống xấu nhất, cho nên lần này muốn san bằng Hạo Dương Phái, thì có lẽ phải trông cậy vào Đoạn Trường Tâm có biết nắm bắt cơ hội hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương