Thần Thoại
Chương 69: Tam tinh ma phỉ
Sau khi Lãnh Sương nghe lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện từ miệng tên sư đệ, nhãn quang nàng xoay tròn, đã hoàn toàn minh bạch mọi trình tự diễn biến bên trong.
Chuyện phát sinh ngay khi bọn chúng bắt gặp gã đệ tử Thiên Nguyệt Tông, một thân một mình, ngơ ngơ ngáo ngáo vô tình cùng lúc đạt được lưỡng kiện cổ bảo, nhất thời vì lòng tham nảy sinh nên đã đuổi theo, ý đồ giết người cướp của.
Lại nào ngờ, tên kia chẳng những tâm trí có tính cảnh giác rất cao, lại còn sỡ hữu một loại yếu quyết hỗ trợ thân pháp cực kỳ không tệ, đôi bên chưa kịp thời chạm mặt, thì tên đó dường như đánh hơi được mùi nguy hiểm, liền co giò chạy mất.
Tất nhiên việc một tên Đoạt Nguyên thất tầng nhỏ nhoi ngang nhiên chiếm giữ hai món cổ bảo, làm sao có chuyện kẻ khác biết được, có thể đơn giản bỏ qua, thế nên mới xảy ra sự tình đuổi giết vượt qua ngoài trăm dặm của song phương.
Rốt cuộc tại một khúc quanh, tên đệ tử Thiên Nguyệt Tông đụng phải ba kẻ xa lạ, trúng phải độc thủ chết tươi không kịp trăn trối.
Hiển nhiên, trong mắt chúng thì ai chết cứ chết, cũng chẳng có gì to tát, quan trọng là không muốn cứ như vậy đem bảo vật dễ dàng dâng cho ba gã lạ mặt, thoạt nhìn bề ngoài chỉ như mấy tên tán tu nghèo mạt rệp.
Vấn đề ở chỗ, nhìn vào sự sâu không lường được của tên béo trong đám người kia, lại xen lẫn việc lo sợ bứt dây động rừng, tạo thành huyên náo dẫn thêm kẻ khác đến tham gia náo nhiệt, đặc biệt là đám Thiên Nguyệt Tông có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Nhiều nguyên nhân gộp lại, cho nên đám Bách Thư Môn trong thoáng chốc tạm thời làm ra quyết định lưu lại, yên lặng xem chừng động tĩnh, tùy cơ ứng biến, đồng thời âm thầm phái người đi tìm Lãnh Sương gấp rút thông báo.
Trên thực tế vấn đề này thoáng xem qua thì tưởng chừng đơn giản, tuy nhiên bọn chúng đã tính toán kỹ lưỡng, ba tên tán tu nhất định vì sự xuất hiện của người khác mà dâng lên nghi hoặc cùng tâm lý đề phòng, ít nhiều cũng sẽ tạo thành tình trạng dây dưa kéo dài, sẽ đủ thời gian viện binh là Lãnh Sương chạy đến. Khi đó còn không phải đơn giản đùa bỡn sống chết của đối phương hay sao?
Bất quá, chẳng ai ngờ ba tên tán tu kia hoàn toàn không phải loại tu luyện giả bình thường có thể so sánh.
Phàm trên đời, mọi sự tính toán sai lầm đều phải trả giá, cái giá cực đắt.
Đợi đến khi Lãnh Sương chạy tới nơi thì đã muộn, chẳng còn gì ngoài hai thi thể không đầu, cùng một đám máu thịt bầy nhầy chôn chung một chỗ. Đừng nói thủ trạc, đến bộ quần áo nếu còn lành lặn cũng chỉ sợ đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
- Hừ! Cả gan hạ sát đệ tử Bách Thư Môn? Thật đáng chết! Ngươi mau chóng vẽ lại hình dáng ba tên tán tu kia cho ta! Để coi, bọn khốn kia có thể trốn đi đâu? – Lãnh Sương niết bàn tay vang lên âm thanh rôm rốp, đôi mắt long sòng sọc, nhìn chằm chằm về phía xa.
- Tuân lênh sư tỷ!
- ----o0o-----
Ở địa phương cách đó ngoài mấy trăm dặm, lẫn bên dưới những chạc cây bao phủ đầy bông tuyết.
Xuất hiện ba thân ảnh cao ráo, ngũ quan như ngọc, quần áo mặc dù không có gì quý giá, chỉ là y phục thư sinh bình thường, thế nhưng từ sự chỉnh tề ngay ngắn, phong thái xuất dật bề ngoài, thoạt nhìn không khác gì ba vị công tử xuất thân thế gia tài phiệt, đang thản nhiên trò chuyện dưới khung cảnh tinh khiết tràn ngập sắc thái trắng ngần của trời đông.
- Chậc, thủ đoạn dịch dung của ngươi thực quá sức tưởng tượng!
Yến Nhất Phi đưa đôi tay lên trước mắt, ngắm nghía rất lâu mới chép miệng cảm khái lên tiếng.
Bên cạnh hắn ta, Triệu Thanh xoay ngang liếc dọc, quan sát khắp nơi trên thân thể, bất giác buộc miệng nói theo.
- Hiện giờ có phóng hỏa đốt nhà, cưỡng gian dân nữ cũng không cần che mặt! Xong việc lại biến về lúc bình thường!
Bốp... Hự... Á!
- Tên khốn Triệu Thanh! Ngươi nha, không bao giờ nói được câu nào nghe lọt lỗ tai, con bà nó chứ! Cái gì mà phóng hỏa đốt nhà... Lại còn cưỡng gian dân nữ... Chúng ta là hiệp đạo... Là hiệp đạo nghe rõ chưa? - Tiểu Thần nhảy dựng, không khách khín nhấc chân sút tung mông gã, miệng phun phèo phèo vào mặt.
- Khụ! Tiểu Thần nói đúng! Chúng ta không phải thổ phỉ, là hiệp đạo! Ừm! Là hiệp đạo! - Yến Nhất Phi đỏ mặt, nhắc lại mấy chữ hiệp đạo mà bất giác rùng mình.
- Nhưng... Ban nãy rõ ràng hắn nói chúng ta làm thổ phỉ? Hiệp đạo hay thổ phỉ thì cũng là đi ăn trộm ăn cướp? Lại còn cần phân biệt? – Triệu Thanh xoa xoa mông, nhăn nhó khó hiểu.
- Á... Cũng đúng! – Yến Nhất Phi nhất thời hóa hồ đồ.
- Khụ! – Tiểu Thần ho khan, triệt để bó tay.
- ----o0o-----
Xích Quỷ Bảo tái hiện nhân gian!
Từ lúc những thế lực bên ngoài phái người vào đây cũng đã gần trôi qua thời gian một ngày một đêm.
Trên thực tế, ngoài phần đông những kẻ mang tâm lý cầu may hy vọng có bảo vật giáng lâm, thì những thế lực đỉnh cấp hoàn toàn trái ngược, có hay không bảo vật đối với bọn chúng chỉ là thứ yếu.
Ngoài mặt bọn chúng cho người lấy danh nghĩa tiến đến tầm bảo, thực chất chính là muốn tra xét sự kiện gây chấn động đó có liên quan tới hiện tượng Cửu Tinh Liên Châu hay không mà thôi, vấn đề này liên quan đến khí Vận, là chuyện tình quan trọng gấp vạn lần những thứ như bảo vật tầm thường.
Bởi vậy, ngay khi, trong số những kẻ có mặt, phát hiện vùng đất hiện diện sau hai cánh cửa đá, chẳng ngờ mang theo sự khác biệt về tính chất Nguyên tố, lại ẩn chứa bên trong nhiều thứ kỳ lạ, không ít tên đã lặng lẽ quay đầu trở ra, thông báo cho cao tầng, trưởng bối nhà mình định đoạt bước đi tiếp theo.
Đã là tin tức, nếu không phải từ người chết, vậy thì sớm muộn cũng sẽ phơi bày ra ánh sáng.
Hiển nhiên không có gì nhanh chóng bằng miệng truyền miệng, ngay khi tin tức của những thứ tạm gọi là cổ bảo được đồn đại. Kéo theo là hàng trăm tán tu từ khắp mọi nơi, những tiểu gia tiểu tộc, thậm chí mấy tên hồi đầu vì sự có mặt của Ngô Thi Âm xuất hiện, đã rời đi nay cũng ùa về, tìm đường lũ lượt xâm nhập Thiên Phạt Lâm, hòng vớt chút canh thừa thịt cặn.
Tất cả tạo thành một hồi rung chuyển Việt Châu chưa từng có.
...!
Bên trong Hạo Dương Phái, cuối cùng cũng đã nhận được thông tin, Nguyễn Tề âm trầm ngồi trên cao, lặng lẽ thở dài, bên cạnh là nữ nhân Ngô Thi Âm, đang nhẹ nhàng rót cho hắn chung rượu, nàng nói.
- Tề, hay là ngươi để ta dẫn đám đệ tử tới tham gia! Chuyện tình này bõ lỡ, thực đáng tiếc.
- Không được, bên ngoài có ánh mắt của bọn chúng, tên Âm Cốt kia một mực nhìn đến. Mặc dù có sự trợ giúp của hai vị Hạ Ngạc thúc, nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Nguyễn Tề lắc đầu, đôi mắt chớp động khẽ lên tiếng ngăn cản.
- Nếu vậy ngươi thử âm thầm...
- Ài... Ta rời khỏi thì Hạo Dương Phái liền nguy to, Ám Ảnh báo về, cách đây mấy trăm dặm, đại quân nhất tông, lưỡng môn, nhị tộc đã tập hợp, chúng cố tình phô trương để cho ta thấy, buộc ta tạm thời ngồi yên.
- Này không được, kia không được! Tề! Rốt cuộc ngươi vì cái gì mà nhẫn nhịn lâu như thế!
Im lặng rất lâu, Nguyễn Tề mới chậm rãi lên tiếng trả lời.
- Nàng đã bao giờ cảm nhận được việc, vì sao Hạ Nguyên Khu chúng ta, từ hơn ngàn năm qua, ngoại trừ Thái Thượng trưởng lão đã mất tích của bổn phái, thì suốt đó đến giờ, chẳng có bất kỳ thế lực nào sinh ra được một cường giả Liệt Nhật trung kỳ...
- Ngươi là muốn nói...
- Đúng vậy, cứ hễ có người nào chạm đến cảnh giới sơ kỳ đỉnh, muốn vượt qua trung kỳ, liền không chết thì biến mất! Vì sao lại có chuyện quái dị như thế?
- Cha ta ngày đó cũng là vì chuyện này hay sao...? – Ngô Thi Âm nhất thời rưng rưng khóe mắt, hình ảnh phụ thân trước lúc đột ngột lâm chung hiện rõ trong tâm trí.
Đưa tay khẽ lau qua đôi mắt ửng đỏ, Ngô Thi Âm hít sâu một hơi, dằn lại cảm xúc, bỗng nói.
- Thế nhưng có liên quan gì đến việc ngươi nhẫn nhịn, chịu đựng bất kể là bao nhiều người nằm xuống, ngươi há không đau lòng?
- Ta đau lòng chứ! Ta còn muốn một hơi nhổ sạch hết những tông môn kia, tuy nhiên, nàng có biết kỳ thực bên trong giữa ân oán của tất cả, còn có điều ẩn giấu?
Hơi ngập ngừng, Nguyễn Tề bất giác đưa tay run run vuốt nhẹ lên mái tóc nữ nhân bên cạnh, không gian xung quanh nhất thời trầm lắng, tràn đầy sự ấm áp, đoạn hắn tiếp tục.
- Không chỉ chúng ta mất đi thân nhân bằng hữu, mà đám kia cũng vậy, thế nhưng đám khốn kia vì sao lại đặt hiềm khích lên Hạo Dương Phái thì ta đây thực tình không đoán ra...
- Khoan đã!... Nói vậy, chuyện mấy tên kia chết đi ở những năm vừa qua, không liên quan tới người?
- Đúng là như thế! Được rồi, vì nàng đã chấp nhận đến Hạo Dương Phái, ta đây cũng không giấu diếm nữa, đầu tiên lão Diệp Chấn, tiền nhiệm tộc trưởng Diệp gia mất tích mấy trăm năm trước, đúng lúc sư phụ ta âm thầm đi ngang nơi đó truy tìm tông tích yêu thú Xích Nhãn Hổ...
Rốt cuộc chừng nữa canh giờ qua đi, Nguyễn Tề lần lượt thuật lại toàn bộ những bí ẩn mấy trăm năm từ khi hắn ngồi vào chiếc ghế chưởng môn Hạo Dương Phái, xen lẫn là những vấn đề trước đó của những người tiền nhiệm.
Sau việc Diệp Chấn, liên tục là những tin tức quái lạ xuất hiện khắp nơi, Phạm gia tộc trưởng đột ngột qua đời, cũng có sự có mặt của người Hạo Dương Phái gần đó. Huyết Ma Môn đại trưởng lão tu luyện ma công tẩu hỏa nhập ma, điên cuồng tự vẫn mà chết, truy ra mới biết, bộ ma công từ tay lão là cướp đoạt trên người một gã đệ tử Hạo Dương Phái. Bách Thư Môn trưởng lão mất tích sau khi luận bàn với sư phụ của Nguyễn Tề, trên đường về thì đột nhiên bốc hơi.
Gần đây nhất, phu quân của Tử Nguyệt chết trận trong lần tập kích Hạo Dương Phái, nhưng theo lời Nguyễn Tề thì khi giao đấu, hắn phát hiện trong cơ thể tên đó đã ẩn hiện dấu hiệu bị hủ thực của thi khí.
...!
- ----o0o-----
Mặc cho bên ngoài phong vân khởi, bên trong vùng đất băng tuyết, ba người đám Tiểu Thần vẫn không hề hay biết, mà cho dù có biết bọn hắn cũng khôngchúng quan tâm, hiện tại ba con hàng của chúng ta chỉ hồ hởi làm việc cần làm, làm cái việc mà bọn hắn cho rằng đó mới là chính đạo.
- Tên kia! Dừng chân, núi này do ta mở, cây này do ta trồng! Muốn đi sao? Để lại tiền mãi lộ!
Yến Nhất Phi một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt hai tên Diệp gia đệ tử, giọng nói oang oang, còn không quên ngoái đầu liếc về sau, giương ánh mắt biểu hiện rõ tư thái cho hai gã “công tử” còn lại nhận xét.
- Tốt lắm, có tiến bộ! Tuy nhiên thổ phỉ không phải nói năng nhẹ nhàng như thế! Cái đó chỉ có trong mấy vở tuồng ở thế gian thôi! - Tiểu Thần đưa ngón tai cái lên tạm khen ngợi, gật đầu nói.
- Lát nữa đến phiên ta... Hắc hắc! - Triệu Thanh xoa xoa bàn tay với nhau, biểu tình vô cùng hâm mộ.
Nhìn ba tên mặt trắng phía trước dường như có bệnh, đây là đâu chứ? Là thế giới của những kẻ mang trong người sự siêu nhiên, vượt ra khỏi phạm trù thế tục, hiện tại đột ngột nhảy ra, mở miệng dở hơi, làm trò chặn đường như sơn tặc thổ phỉ, khiến cho trong thoáng chốc, hai tên Diệp gia bất chợt chẳng kịp hiểu ất giáp ra sao, ngơ ngác đứng như trời trồng.
- Con mẹ nó! Hai tên kia, không nghe ta nói sao? Có tiền cướp tiền, có sắc cướp sắc! Nhanh chóng giao ra, ông đây lại nhét đầu tên này vào mông tên kia thì đừng có trách! – Yến Nhất Phi tiếp tục hăm dọa, thần tình dữ tợn làm theo lời Tiểu Thần.
Ngay phía sau, Triệu Thanh lẫn Tiểu Thần há miệng, lần này biểu hiện của Yến Nhất Phi thật quá khoa trương.
Nghe mấy chữ có sắc cướp sắc, nhất thời hai tên Diệp gia đệ tử giật mình hoảng hồn, theo phản xạ lùi lại vài bước, bất giác đưa tay ôm trước ngực, tay kia che sau mông.
Thế nhưng khi làm ra hành động đó, đột nhiên bọn chúng mới tỉnh ngộ, vẻ mặt ửng đỏ, tức giận sấn tới, cất giọng gằn từng chữ.
- Khốn kiếp, các ngươi biết chúng ta là ai hay không? Chỉ ba tên tán tu muốn chặn đường chúng ta, hừ! Các ngươi không muốn dung thân trong đất Việt Châu này?
- Thật to...
Tên còn lại còn chưa kịp lên tiếng, hai tên “công tử” từ đầu đến cuối còn chưa biểu hiện điều gì, đột nhiên bốc hơi biến mất.
Bốp... Bốp
Ngay sau lưng chúng, thân ảnh Tiểu Thần cùng Triệu Thanh đồng thời xuất hiện, nhe răng cười nham hiểm, trên tay tên nào cũng cầm một kiện thạch chùy lập lòe hôi sắc, mạnh tay gõ mạnh vào gáy bọn chúng không chút nương tình, lập tức trước mắt những gã đó nổ đom đóm, bầu trời tối hù tinh quang lấp lánh, bất tỉnh tại đương trường.
- Hắc hắc! Không nghĩ vật này thuận tiện quá! – Triệu Thanh vuốt vuốt thạch chùy trên tay, gương mặt tràn đầy yêu thích.
- Nhanh tay lên? – Yến Nhất Phi bĩu môi khinh thường.
- Lột sạch sẽ, không chưa lại gì cả!
- Yên tâm, ta biết... Thật bại hoại hết sức...
Chỉ nháy mắt, hiện trường chỉ còn lại bông tuyết bị gió cuốn lất phất, nằm co ro cạnh phiến đá gần đó, là hai thân hình trần như nhộng, đang không ngừng run lên cầm cập vì hàn khí quấn thân.
Nữa canh giờ sau, trên một đoạn đường hẹp, lại xuất hiện hai thân thể trần trùng trục, quanh mình bị trói chặt bằng dây thừng, trên cơ thể còn dán mấy tấm Định Thân phù, mặt mày mếu máo không biết chuyện gì mới xảy ra.
Hai canh giờ sau, ẩn hiện dưới những tàn cây phủ dày bông tuyết, trên nền đất là vài vũng máu đen, có dấu hiệu đang dần đông cứng, cùng thân thể của ba tên đệ tử Huyết Ma Môn mỗi nơi mỗi khúc, cảnh tượng khiến bất kể ai nhìn thấy cũng lập tức muốn nôn mửa.
Tương tự, cùng thời điểm, cách đó khá xa, có người đã phát hiện một thi thể không đầu, từ trang phục chính là đệ tử Thiên Nguyệt Tông.
Sự tình quỷ dị cứ liên tục xuất hiện ở vùng đất này, cho đến khi những kẻ ở đây đã bắt đầu nhìn ra được có điều gì kinh khủng vẫn lãng vãng chực chờ bọn hắn bước vào.
Tuy nhiên, dù là kẻ nào cũng rõ ràng nhận thức, đa số những kẻ bỏ mạng đều là đệ tử của mấy tông môn lớn, còn như tán tu hoặc những gia tộc nhỏ bé, nhiều nhất là bị trói lại, cùng lắm là bị cướp sạch sẽ mọi thứ trên người, ít nhiều xem như vẫn giữ được tính mạng.
Bên cạnh đó lại không hiếm, những tên tán tu chẳng những không bị đánh cướp, ngược lại còn được tha bổng, thoải mái rời đi. Cũng vì sự việc cổ quái như vậy, khiến mấy gã cầm đầu thế lực của mình tức giận đến mức giận chó chém mèo, liên tục truy tìm mấy gã tán tu kia để tìm hiểu nguyên nhân. Đặc biệt là Lãnh Sương cùng tên Lê Phương Nam do có sư đệ vô duyên vô cớ bị sát hại tàn nhẫn, càng điên cuồng lùng sục khắp mọi nơi.
Bất quá, có tìm cũng khó, bởi vì cách đây nữa canh giờ, có tin tức, ở vùng đất này đã có kẻ nào đó phát hiện ra một trận pháp dịch chuyển không gian. Hầu như tất cả đều đã đến nơi, biến mất vào một vùng đất khác.
Chỉ còn lại một lời đồn đại giữa những kẻ ở chỗ này, là gần đây xuất hiện ba gã công tử mệnh danh Tam Tinh Ma Phỉ, giết người không gớm tay, chuyên làm việc ác, không có việc thương thiên hại lý nào mà không dám làm.
Nhất là, việc cưỡng gian một con heo, đẩy bà già xuống biển là thường xuyên nghe thấy.
Chuyện phát sinh ngay khi bọn chúng bắt gặp gã đệ tử Thiên Nguyệt Tông, một thân một mình, ngơ ngơ ngáo ngáo vô tình cùng lúc đạt được lưỡng kiện cổ bảo, nhất thời vì lòng tham nảy sinh nên đã đuổi theo, ý đồ giết người cướp của.
Lại nào ngờ, tên kia chẳng những tâm trí có tính cảnh giác rất cao, lại còn sỡ hữu một loại yếu quyết hỗ trợ thân pháp cực kỳ không tệ, đôi bên chưa kịp thời chạm mặt, thì tên đó dường như đánh hơi được mùi nguy hiểm, liền co giò chạy mất.
Tất nhiên việc một tên Đoạt Nguyên thất tầng nhỏ nhoi ngang nhiên chiếm giữ hai món cổ bảo, làm sao có chuyện kẻ khác biết được, có thể đơn giản bỏ qua, thế nên mới xảy ra sự tình đuổi giết vượt qua ngoài trăm dặm của song phương.
Rốt cuộc tại một khúc quanh, tên đệ tử Thiên Nguyệt Tông đụng phải ba kẻ xa lạ, trúng phải độc thủ chết tươi không kịp trăn trối.
Hiển nhiên, trong mắt chúng thì ai chết cứ chết, cũng chẳng có gì to tát, quan trọng là không muốn cứ như vậy đem bảo vật dễ dàng dâng cho ba gã lạ mặt, thoạt nhìn bề ngoài chỉ như mấy tên tán tu nghèo mạt rệp.
Vấn đề ở chỗ, nhìn vào sự sâu không lường được của tên béo trong đám người kia, lại xen lẫn việc lo sợ bứt dây động rừng, tạo thành huyên náo dẫn thêm kẻ khác đến tham gia náo nhiệt, đặc biệt là đám Thiên Nguyệt Tông có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Nhiều nguyên nhân gộp lại, cho nên đám Bách Thư Môn trong thoáng chốc tạm thời làm ra quyết định lưu lại, yên lặng xem chừng động tĩnh, tùy cơ ứng biến, đồng thời âm thầm phái người đi tìm Lãnh Sương gấp rút thông báo.
Trên thực tế vấn đề này thoáng xem qua thì tưởng chừng đơn giản, tuy nhiên bọn chúng đã tính toán kỹ lưỡng, ba tên tán tu nhất định vì sự xuất hiện của người khác mà dâng lên nghi hoặc cùng tâm lý đề phòng, ít nhiều cũng sẽ tạo thành tình trạng dây dưa kéo dài, sẽ đủ thời gian viện binh là Lãnh Sương chạy đến. Khi đó còn không phải đơn giản đùa bỡn sống chết của đối phương hay sao?
Bất quá, chẳng ai ngờ ba tên tán tu kia hoàn toàn không phải loại tu luyện giả bình thường có thể so sánh.
Phàm trên đời, mọi sự tính toán sai lầm đều phải trả giá, cái giá cực đắt.
Đợi đến khi Lãnh Sương chạy tới nơi thì đã muộn, chẳng còn gì ngoài hai thi thể không đầu, cùng một đám máu thịt bầy nhầy chôn chung một chỗ. Đừng nói thủ trạc, đến bộ quần áo nếu còn lành lặn cũng chỉ sợ đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
- Hừ! Cả gan hạ sát đệ tử Bách Thư Môn? Thật đáng chết! Ngươi mau chóng vẽ lại hình dáng ba tên tán tu kia cho ta! Để coi, bọn khốn kia có thể trốn đi đâu? – Lãnh Sương niết bàn tay vang lên âm thanh rôm rốp, đôi mắt long sòng sọc, nhìn chằm chằm về phía xa.
- Tuân lênh sư tỷ!
- ----o0o-----
Ở địa phương cách đó ngoài mấy trăm dặm, lẫn bên dưới những chạc cây bao phủ đầy bông tuyết.
Xuất hiện ba thân ảnh cao ráo, ngũ quan như ngọc, quần áo mặc dù không có gì quý giá, chỉ là y phục thư sinh bình thường, thế nhưng từ sự chỉnh tề ngay ngắn, phong thái xuất dật bề ngoài, thoạt nhìn không khác gì ba vị công tử xuất thân thế gia tài phiệt, đang thản nhiên trò chuyện dưới khung cảnh tinh khiết tràn ngập sắc thái trắng ngần của trời đông.
- Chậc, thủ đoạn dịch dung của ngươi thực quá sức tưởng tượng!
Yến Nhất Phi đưa đôi tay lên trước mắt, ngắm nghía rất lâu mới chép miệng cảm khái lên tiếng.
Bên cạnh hắn ta, Triệu Thanh xoay ngang liếc dọc, quan sát khắp nơi trên thân thể, bất giác buộc miệng nói theo.
- Hiện giờ có phóng hỏa đốt nhà, cưỡng gian dân nữ cũng không cần che mặt! Xong việc lại biến về lúc bình thường!
Bốp... Hự... Á!
- Tên khốn Triệu Thanh! Ngươi nha, không bao giờ nói được câu nào nghe lọt lỗ tai, con bà nó chứ! Cái gì mà phóng hỏa đốt nhà... Lại còn cưỡng gian dân nữ... Chúng ta là hiệp đạo... Là hiệp đạo nghe rõ chưa? - Tiểu Thần nhảy dựng, không khách khín nhấc chân sút tung mông gã, miệng phun phèo phèo vào mặt.
- Khụ! Tiểu Thần nói đúng! Chúng ta không phải thổ phỉ, là hiệp đạo! Ừm! Là hiệp đạo! - Yến Nhất Phi đỏ mặt, nhắc lại mấy chữ hiệp đạo mà bất giác rùng mình.
- Nhưng... Ban nãy rõ ràng hắn nói chúng ta làm thổ phỉ? Hiệp đạo hay thổ phỉ thì cũng là đi ăn trộm ăn cướp? Lại còn cần phân biệt? – Triệu Thanh xoa xoa mông, nhăn nhó khó hiểu.
- Á... Cũng đúng! – Yến Nhất Phi nhất thời hóa hồ đồ.
- Khụ! – Tiểu Thần ho khan, triệt để bó tay.
- ----o0o-----
Xích Quỷ Bảo tái hiện nhân gian!
Từ lúc những thế lực bên ngoài phái người vào đây cũng đã gần trôi qua thời gian một ngày một đêm.
Trên thực tế, ngoài phần đông những kẻ mang tâm lý cầu may hy vọng có bảo vật giáng lâm, thì những thế lực đỉnh cấp hoàn toàn trái ngược, có hay không bảo vật đối với bọn chúng chỉ là thứ yếu.
Ngoài mặt bọn chúng cho người lấy danh nghĩa tiến đến tầm bảo, thực chất chính là muốn tra xét sự kiện gây chấn động đó có liên quan tới hiện tượng Cửu Tinh Liên Châu hay không mà thôi, vấn đề này liên quan đến khí Vận, là chuyện tình quan trọng gấp vạn lần những thứ như bảo vật tầm thường.
Bởi vậy, ngay khi, trong số những kẻ có mặt, phát hiện vùng đất hiện diện sau hai cánh cửa đá, chẳng ngờ mang theo sự khác biệt về tính chất Nguyên tố, lại ẩn chứa bên trong nhiều thứ kỳ lạ, không ít tên đã lặng lẽ quay đầu trở ra, thông báo cho cao tầng, trưởng bối nhà mình định đoạt bước đi tiếp theo.
Đã là tin tức, nếu không phải từ người chết, vậy thì sớm muộn cũng sẽ phơi bày ra ánh sáng.
Hiển nhiên không có gì nhanh chóng bằng miệng truyền miệng, ngay khi tin tức của những thứ tạm gọi là cổ bảo được đồn đại. Kéo theo là hàng trăm tán tu từ khắp mọi nơi, những tiểu gia tiểu tộc, thậm chí mấy tên hồi đầu vì sự có mặt của Ngô Thi Âm xuất hiện, đã rời đi nay cũng ùa về, tìm đường lũ lượt xâm nhập Thiên Phạt Lâm, hòng vớt chút canh thừa thịt cặn.
Tất cả tạo thành một hồi rung chuyển Việt Châu chưa từng có.
...!
Bên trong Hạo Dương Phái, cuối cùng cũng đã nhận được thông tin, Nguyễn Tề âm trầm ngồi trên cao, lặng lẽ thở dài, bên cạnh là nữ nhân Ngô Thi Âm, đang nhẹ nhàng rót cho hắn chung rượu, nàng nói.
- Tề, hay là ngươi để ta dẫn đám đệ tử tới tham gia! Chuyện tình này bõ lỡ, thực đáng tiếc.
- Không được, bên ngoài có ánh mắt của bọn chúng, tên Âm Cốt kia một mực nhìn đến. Mặc dù có sự trợ giúp của hai vị Hạ Ngạc thúc, nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Nguyễn Tề lắc đầu, đôi mắt chớp động khẽ lên tiếng ngăn cản.
- Nếu vậy ngươi thử âm thầm...
- Ài... Ta rời khỏi thì Hạo Dương Phái liền nguy to, Ám Ảnh báo về, cách đây mấy trăm dặm, đại quân nhất tông, lưỡng môn, nhị tộc đã tập hợp, chúng cố tình phô trương để cho ta thấy, buộc ta tạm thời ngồi yên.
- Này không được, kia không được! Tề! Rốt cuộc ngươi vì cái gì mà nhẫn nhịn lâu như thế!
Im lặng rất lâu, Nguyễn Tề mới chậm rãi lên tiếng trả lời.
- Nàng đã bao giờ cảm nhận được việc, vì sao Hạ Nguyên Khu chúng ta, từ hơn ngàn năm qua, ngoại trừ Thái Thượng trưởng lão đã mất tích của bổn phái, thì suốt đó đến giờ, chẳng có bất kỳ thế lực nào sinh ra được một cường giả Liệt Nhật trung kỳ...
- Ngươi là muốn nói...
- Đúng vậy, cứ hễ có người nào chạm đến cảnh giới sơ kỳ đỉnh, muốn vượt qua trung kỳ, liền không chết thì biến mất! Vì sao lại có chuyện quái dị như thế?
- Cha ta ngày đó cũng là vì chuyện này hay sao...? – Ngô Thi Âm nhất thời rưng rưng khóe mắt, hình ảnh phụ thân trước lúc đột ngột lâm chung hiện rõ trong tâm trí.
Đưa tay khẽ lau qua đôi mắt ửng đỏ, Ngô Thi Âm hít sâu một hơi, dằn lại cảm xúc, bỗng nói.
- Thế nhưng có liên quan gì đến việc ngươi nhẫn nhịn, chịu đựng bất kể là bao nhiều người nằm xuống, ngươi há không đau lòng?
- Ta đau lòng chứ! Ta còn muốn một hơi nhổ sạch hết những tông môn kia, tuy nhiên, nàng có biết kỳ thực bên trong giữa ân oán của tất cả, còn có điều ẩn giấu?
Hơi ngập ngừng, Nguyễn Tề bất giác đưa tay run run vuốt nhẹ lên mái tóc nữ nhân bên cạnh, không gian xung quanh nhất thời trầm lắng, tràn đầy sự ấm áp, đoạn hắn tiếp tục.
- Không chỉ chúng ta mất đi thân nhân bằng hữu, mà đám kia cũng vậy, thế nhưng đám khốn kia vì sao lại đặt hiềm khích lên Hạo Dương Phái thì ta đây thực tình không đoán ra...
- Khoan đã!... Nói vậy, chuyện mấy tên kia chết đi ở những năm vừa qua, không liên quan tới người?
- Đúng là như thế! Được rồi, vì nàng đã chấp nhận đến Hạo Dương Phái, ta đây cũng không giấu diếm nữa, đầu tiên lão Diệp Chấn, tiền nhiệm tộc trưởng Diệp gia mất tích mấy trăm năm trước, đúng lúc sư phụ ta âm thầm đi ngang nơi đó truy tìm tông tích yêu thú Xích Nhãn Hổ...
Rốt cuộc chừng nữa canh giờ qua đi, Nguyễn Tề lần lượt thuật lại toàn bộ những bí ẩn mấy trăm năm từ khi hắn ngồi vào chiếc ghế chưởng môn Hạo Dương Phái, xen lẫn là những vấn đề trước đó của những người tiền nhiệm.
Sau việc Diệp Chấn, liên tục là những tin tức quái lạ xuất hiện khắp nơi, Phạm gia tộc trưởng đột ngột qua đời, cũng có sự có mặt của người Hạo Dương Phái gần đó. Huyết Ma Môn đại trưởng lão tu luyện ma công tẩu hỏa nhập ma, điên cuồng tự vẫn mà chết, truy ra mới biết, bộ ma công từ tay lão là cướp đoạt trên người một gã đệ tử Hạo Dương Phái. Bách Thư Môn trưởng lão mất tích sau khi luận bàn với sư phụ của Nguyễn Tề, trên đường về thì đột nhiên bốc hơi.
Gần đây nhất, phu quân của Tử Nguyệt chết trận trong lần tập kích Hạo Dương Phái, nhưng theo lời Nguyễn Tề thì khi giao đấu, hắn phát hiện trong cơ thể tên đó đã ẩn hiện dấu hiệu bị hủ thực của thi khí.
...!
- ----o0o-----
Mặc cho bên ngoài phong vân khởi, bên trong vùng đất băng tuyết, ba người đám Tiểu Thần vẫn không hề hay biết, mà cho dù có biết bọn hắn cũng khôngchúng quan tâm, hiện tại ba con hàng của chúng ta chỉ hồ hởi làm việc cần làm, làm cái việc mà bọn hắn cho rằng đó mới là chính đạo.
- Tên kia! Dừng chân, núi này do ta mở, cây này do ta trồng! Muốn đi sao? Để lại tiền mãi lộ!
Yến Nhất Phi một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt hai tên Diệp gia đệ tử, giọng nói oang oang, còn không quên ngoái đầu liếc về sau, giương ánh mắt biểu hiện rõ tư thái cho hai gã “công tử” còn lại nhận xét.
- Tốt lắm, có tiến bộ! Tuy nhiên thổ phỉ không phải nói năng nhẹ nhàng như thế! Cái đó chỉ có trong mấy vở tuồng ở thế gian thôi! - Tiểu Thần đưa ngón tai cái lên tạm khen ngợi, gật đầu nói.
- Lát nữa đến phiên ta... Hắc hắc! - Triệu Thanh xoa xoa bàn tay với nhau, biểu tình vô cùng hâm mộ.
Nhìn ba tên mặt trắng phía trước dường như có bệnh, đây là đâu chứ? Là thế giới của những kẻ mang trong người sự siêu nhiên, vượt ra khỏi phạm trù thế tục, hiện tại đột ngột nhảy ra, mở miệng dở hơi, làm trò chặn đường như sơn tặc thổ phỉ, khiến cho trong thoáng chốc, hai tên Diệp gia bất chợt chẳng kịp hiểu ất giáp ra sao, ngơ ngác đứng như trời trồng.
- Con mẹ nó! Hai tên kia, không nghe ta nói sao? Có tiền cướp tiền, có sắc cướp sắc! Nhanh chóng giao ra, ông đây lại nhét đầu tên này vào mông tên kia thì đừng có trách! – Yến Nhất Phi tiếp tục hăm dọa, thần tình dữ tợn làm theo lời Tiểu Thần.
Ngay phía sau, Triệu Thanh lẫn Tiểu Thần há miệng, lần này biểu hiện của Yến Nhất Phi thật quá khoa trương.
Nghe mấy chữ có sắc cướp sắc, nhất thời hai tên Diệp gia đệ tử giật mình hoảng hồn, theo phản xạ lùi lại vài bước, bất giác đưa tay ôm trước ngực, tay kia che sau mông.
Thế nhưng khi làm ra hành động đó, đột nhiên bọn chúng mới tỉnh ngộ, vẻ mặt ửng đỏ, tức giận sấn tới, cất giọng gằn từng chữ.
- Khốn kiếp, các ngươi biết chúng ta là ai hay không? Chỉ ba tên tán tu muốn chặn đường chúng ta, hừ! Các ngươi không muốn dung thân trong đất Việt Châu này?
- Thật to...
Tên còn lại còn chưa kịp lên tiếng, hai tên “công tử” từ đầu đến cuối còn chưa biểu hiện điều gì, đột nhiên bốc hơi biến mất.
Bốp... Bốp
Ngay sau lưng chúng, thân ảnh Tiểu Thần cùng Triệu Thanh đồng thời xuất hiện, nhe răng cười nham hiểm, trên tay tên nào cũng cầm một kiện thạch chùy lập lòe hôi sắc, mạnh tay gõ mạnh vào gáy bọn chúng không chút nương tình, lập tức trước mắt những gã đó nổ đom đóm, bầu trời tối hù tinh quang lấp lánh, bất tỉnh tại đương trường.
- Hắc hắc! Không nghĩ vật này thuận tiện quá! – Triệu Thanh vuốt vuốt thạch chùy trên tay, gương mặt tràn đầy yêu thích.
- Nhanh tay lên? – Yến Nhất Phi bĩu môi khinh thường.
- Lột sạch sẽ, không chưa lại gì cả!
- Yên tâm, ta biết... Thật bại hoại hết sức...
Chỉ nháy mắt, hiện trường chỉ còn lại bông tuyết bị gió cuốn lất phất, nằm co ro cạnh phiến đá gần đó, là hai thân hình trần như nhộng, đang không ngừng run lên cầm cập vì hàn khí quấn thân.
Nữa canh giờ sau, trên một đoạn đường hẹp, lại xuất hiện hai thân thể trần trùng trục, quanh mình bị trói chặt bằng dây thừng, trên cơ thể còn dán mấy tấm Định Thân phù, mặt mày mếu máo không biết chuyện gì mới xảy ra.
Hai canh giờ sau, ẩn hiện dưới những tàn cây phủ dày bông tuyết, trên nền đất là vài vũng máu đen, có dấu hiệu đang dần đông cứng, cùng thân thể của ba tên đệ tử Huyết Ma Môn mỗi nơi mỗi khúc, cảnh tượng khiến bất kể ai nhìn thấy cũng lập tức muốn nôn mửa.
Tương tự, cùng thời điểm, cách đó khá xa, có người đã phát hiện một thi thể không đầu, từ trang phục chính là đệ tử Thiên Nguyệt Tông.
Sự tình quỷ dị cứ liên tục xuất hiện ở vùng đất này, cho đến khi những kẻ ở đây đã bắt đầu nhìn ra được có điều gì kinh khủng vẫn lãng vãng chực chờ bọn hắn bước vào.
Tuy nhiên, dù là kẻ nào cũng rõ ràng nhận thức, đa số những kẻ bỏ mạng đều là đệ tử của mấy tông môn lớn, còn như tán tu hoặc những gia tộc nhỏ bé, nhiều nhất là bị trói lại, cùng lắm là bị cướp sạch sẽ mọi thứ trên người, ít nhiều xem như vẫn giữ được tính mạng.
Bên cạnh đó lại không hiếm, những tên tán tu chẳng những không bị đánh cướp, ngược lại còn được tha bổng, thoải mái rời đi. Cũng vì sự việc cổ quái như vậy, khiến mấy gã cầm đầu thế lực của mình tức giận đến mức giận chó chém mèo, liên tục truy tìm mấy gã tán tu kia để tìm hiểu nguyên nhân. Đặc biệt là Lãnh Sương cùng tên Lê Phương Nam do có sư đệ vô duyên vô cớ bị sát hại tàn nhẫn, càng điên cuồng lùng sục khắp mọi nơi.
Bất quá, có tìm cũng khó, bởi vì cách đây nữa canh giờ, có tin tức, ở vùng đất này đã có kẻ nào đó phát hiện ra một trận pháp dịch chuyển không gian. Hầu như tất cả đều đã đến nơi, biến mất vào một vùng đất khác.
Chỉ còn lại một lời đồn đại giữa những kẻ ở chỗ này, là gần đây xuất hiện ba gã công tử mệnh danh Tam Tinh Ma Phỉ, giết người không gớm tay, chuyên làm việc ác, không có việc thương thiên hại lý nào mà không dám làm.
Nhất là, việc cưỡng gian một con heo, đẩy bà già xuống biển là thường xuyên nghe thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương