Thần Vương Lệnh
Chương 110: 110: Một Sự Lựa Chọn
Mặc dù nhóm người Cường Long này hung ác nhưng vẫn kém xa so với sư tử và hổ.
Đồng Xuyên và Thiết Tí gần như một đấm hạ một người, bụp bụp bụp!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Chẳng mấy chốc đã không còn ai đứng trước mặt họ nữa.
"Thiếu mười giây, chưa đến ba phút.
"
"Xem ra còn phải nâng cao.
" Tần Thiên nhìn đồng hồ cười nói.
Đồng Xuyên và Thiết Tí đều có chút uể oải, ban đầu muốn giải quyết vấn đề trong hai phút rưỡi.
”Thằng khốn, còn không mau dập đầu xin lỗi Thiên ca!” Đồng Xuyên trút tức giận lên người Cường Long, một cước đá hắn ta đến trước mặt Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn mặt mũi Cường Long bầm dập, cười lạnh nói: "Hiện tại ăn năn thì nói cho tao biết chi tiết tình hình bên trong của tụi mày ra, nói không chừng tao sẽ tha cho mày một mạng.
”
"A!" Cường Long phun một ngụm máu, cắn răng nói: "Lục gia và ông chủ Tiết có ơn với tao, tao sẽ không phản bội bọn họ!”
"Họ Tần, tao thừa nhận là tao xem thường mày.
"
“Muốn giết muốn chém, tùy mày!”
Hửm?
Tần Thiên nhíu mày, không ngờ hắn ta cũng là một người cứng rắn.
"Tôi thích người không sợ chết.
"
Hắn mỉm cười và đặt tay lên vai Cường Long.
Một dòng ám kình xuyên thấu vào xương bả vai của hắn ta.
"A!"
Cường Long trong nháy mắt kêu r3n thảm thiết, cả người tê liệt nằm trên đất.
Vừa rồi bị đánh nhiều đòn như vậy, hắn ta cũng không có sợ hãi như thế này.
"Mày là ma quỷ!"
“Có khí phách thì cho ông đây được chết thống khoái!”
“Tao có chết cũng không phản bội Lục gia!”
Hắn ta lăn lộn phân và nước tiểu rãi khắp nền đất, khuôn mặt đau đớn đến méo xẹo.
Mọi người bên cạnh, thậm chí cả Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng sợ ngây người.
Vỗ nhẹ một cái đã làm cho một người đàn ông sắt thép thành một bãi bùn nhão, đây là thủ đoạn gì?
Chỉ có Cường Long mới biết, hắn ta bây giờ đau đớn đến mức nào.
Dòng ám kình kia tiến vào khe xương của hắn ta, biến thành vô số con kiến lửa điên cuồng cắn xé.
Tần Thiên lại càng cảm thấy hứng thú.
Cường Long là người đầu tiên hắn nhìn thấy có thể chịu đựng được sự tra tấn bàn tay ma quỷ của hắn.
“Nhóc con, ngay cả năng lượng của ông chủ Tiết mà mày cũng không biết!”
“Anh giết tôi thì anh cũng khó thoát khỏi cái chết!”
Cường Long vẫn đang điên cuồng la hét.
Đồng Xuyên nhíu mày nói: "Lão đại, giết một người để làm gương cho những kẻ khác đi.
" Anh ta rút lưỡi dao sắc nhọn ra khỏi chân.
Chỉ muốn giết Cường Long.
Ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra, Thiết Ngưng Sương mặc đồ đen đang xách theo người đàn ông mặc đồ đen đi vào.
Lạch cạch, ném tên mặc đồ đen kia giống như chó chết trên mặt đất.
"Thiên ca, tôi tóm được tên này đang lén la lén lút trốn ở trong xe bên ngoài.
"
"Hắn vừa mới gửi mật báo.
"
Nói xong đưa một cái điện thoại di động cho Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn thấy một tin nhắn vừa mới gửi đi, nhịn không được vui vẻ.
Hắn đi tới trước mặt Cường Long, nhẹ nhàng vỗ một cái giải trừ đau đớn của hắn ta.
Để điện thoại di động trước mặt Cường Long, nói: "Nhìn kỹ xem, Lục gia mà anh trung thành tận tâm đây, rốt cuộc lão ta đối xử với anh như thế nào.
”
Cường Long nhìn xong sắc mặt thay đổi.
Nội dung biên soạn ở trên rõ ràng là: Tần Thiên bị Cường Long dẫn người chặn ở một nhà máy bỏ hoang chắc là đã xử lý xong rồi.
Lục gia, bây giờ tôi đi vào đánh bất ngờ Cường Long rồi gi3t chết hắn.
“Lão Cửu, nói cho tôi biết cái này là gì?”
"Tại sao phải giết tôi?"
Lão Cửu là tâm phúc bên cạnh Kiều Lục.
Đối mặt với lời trách cứ của Cường Long, hắn ta đành phải cúi đầu nói: "Lục gia lo lắng thế lực của cậu càng ngày càng lớn, sẽ nguy hiểm đến địa vị của lão ta.
”
"Lần này muốn mượn chuyện này để diệt trừ cậu.
"
"Lão ta ra lệnh cho tôi, sau khi cậu giết Tần Thiên thì tôi sẽ giết cậu, nói là do Tần Thiên giết.
”
"Đến lúc đó, công lao báo thù cho cậu chủ Tiết là của lão ta.
Sau khi cậu chết cũng không có ai có thể uy hiếp địa vị của lão ta nữa.
”
“Khốn nạn!” Cường Long đỏ mắt.
Hắn ta không thể tưởng được, hắn ta trung thành tận tâm với Lục gia, hắn ta chịu cực hình không tiếc mạng sống cũng nhất quyết không bán đứng lão ta, vậy mà lão ta lại đối xử với hắn ta như thế.
“Anh Cường, người như thế không đáng để chúng ta bán mạng!”
Những thủ hạ xung quanh bị đánh nằm sấp trên mặt đất cũng vô cùng phẫn hận, bọn họ đều là tâm phúc của Cường Long.
Cường Long đứng lên, đỏ mắt nhìn Tần Thiên, cắn răng nói: "Tao chấp nhận, tao thua.
”
"Bây giờ tao chỉ có một yêu cầu, xin cho tao một cơ hội trở về hỏi Kiều Lục rốt cuộc vì cái gì!”
"Sau khi hỏi xong, tao sẽ tự mình đến trước mặt mày chịu chết.
"
“Thế nào?”
Tần Thiên đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên ánh mắt nheo lại, đá Cường Long sang một bên.
Ngay sau đó, bùm!
Tiếng súng vang lên.
Cường Long hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy người nổ súng về phía hắn ta chính là Lão Cửu.
Mới vừa rồi nếu như không phải Tần Thiên đá cho một cước này thì hắn ta đã bị một phát nổ đầu.
“Đừng tới đây!”
“Hôm nay tụi bây không ai có thể sống sót được!”
Lão Cửu có súng trong tay nghĩ rằng không ai dám cử động, hắn ta cười haha: "Cường Long, hôm nay mày cùng tên họ Tần này cùng chết đi.
”
"Lục gia nói nếu tao làm xong chuyện này, sẽ giao địa bàn của mày cho tao.
"
Không ngờ trên người Lão Cửu lại giấu súng, bất chợt sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.
Thiết Ngưng Sương có chút áy náy, vừa rồi cô ta đánh bất ngờ khống chế Lão Cửu nhưng quên lục soát người hắn ta.
"Mày quá ngây thơ rồi.
" Tần Thiên cười khẩy sau đó tùy tiện giơ tay lên, b ắn ra ba vệt sáng đen mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Lão Cửu cảm thấy cổ tay và hai đầu gối chân tê dại, súng rơi xuống đất hắn ta đồng thời cũng khuỵu xuống.
Hắn ta kinh ngạc hét lên, còn muốn đứng dậy nhưng đã bị Thiết Tí bên cạnh đấm cho một đấm ngất đi.
Mọi người xung quanh vẫn chưa kịp phản ứng.
Thiết Ngưng Sương tinh mắt, cô ta đi tới rút ba cây kim nhỏ màu đen giống như lông bò từ cổ tay và hai đầu gối của Lão Cửu.
“Thiên ca, cái này anh làm sao?”
Ba cây châm nhỏ như vậy lại có thể giải quyết được Lão Cửu đang cầm súng, tất cả mọi người cảm thấy không thể tin được.
Đám người Thiết Ngưng Sương đã từng chứng kiến Tần Thiên ra tay, nhưng đám người Cường Long và thủ hạ của hắn ta trực tiếp bị dọa cho choáng váng.
Đây là thủ đoạn thần tiên gì vậy?
Tần Thiên thu lại ngân châm, hắn nhìn Cường Long hỏi: "Bây giờ anh còn muốn trở về tìm Kiều Lục hỏi rõ ràng nữa không?”
Cường Long rút kinh nghiệm xương máu, bi phẫn nói: "Tên vô lại Kiều Lục lại có thể hại tôi!“
“Hôm nay tôi chấp nhận nhận thua, Tần tiên sinh xin cho tôi ra đi sảng khoái đi.
"
"Trước khi tôi chết có một yêu cầu.
Những người anh em này đều nghe mệnh lệnh của tôi làm việc, hy vọng anh giết tôi nhưng có thể buông tha cho bọn họ.
”
Còn rất trượng nghĩa.
Tần Thiên cười nhạt nói: "Tôi bây giờ cũng có thể cho anh một lựa chọn, anh không cần chết và những người anh em của anh cũng không cần chết.
”
"Thậm chí anh vẫn có thể dẫn dắt bọn họ sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
"
"Anh cảm thấy thế nào?"
Cường Long ngẩn người một chút, nói: "Lựa chọn gì?”
Tần Thiên nói: "Sau này đi theo tôi.
”
Cái gì?
Cường Long kinh ngạc há hốc miệng.
"Anh Cường, tần tiên sinh đã nói thế rồi, anh còn chờ gì nữa?"
"Đi theo Tần tiên sinh, không hơn bán mạng cho lão Kiều Lục lòng lang dạ sói kia sao?"
“Kiều Lục chính là súc sinh!”
“Anh Cường, mau đồng ý đi!”
Cường Long cắn răng, quỳ gối trước mặt Tần Thiên.
“Cái mạng này của tôi là do anh cứu, khi nào anh muốn nó thì lấy đi!”
Sau đó, hắn ta tiết lộ tình huống của nhà họ Tiết bà Kiều Lục.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Rất tốt.
”
"Tiếp theo chính là cơ hội anh lập công chuộc tội.
"
Hắn ta dùng điện thoại của Lão Cửu, gửi cho Kiều Lục một tin nhắn: Mọi việc đã xong, mau tới.
.