Thanh Uyển
Chương 4
19.
Lâm Uyển lại vô cùng hưng phấn.
“Muội xem xiêm y kìa, là phi sắc áo bào — tuyệt, chúng ta gặp may rồi, là xiêm ý của võ tướng tam phẩm, người trong nước là Vệ Sóc!”
Lâm Uyển trừng to mắt.
Vệ Sóc ở trong nước, vai rộng eo nhỏ, da thịt trắng mịn như ngọc, bụng lại có tám khối cơ bụng hình dạng rõ ràng. Cả người, quả thực là hóa thân của sức mạnh và sắc đẹp.
Ta cũng không kìm lòng được trợn tròn mắt.
“Phi lễ chớ nhìn, chúng ta không thể nhìn.”
“Dựa vào cái gì không thể xem, Ngưu Lang nhìn lén Thất Tiên Nữ tắm rửa, còn trộm đi xiêm y của nàng, chúng ta chỉ xem một chút, cũng không trộm xiêm y.”
“Không giống, hắn là nam tử, tiểu thư khuê các của chúng ta…”
“Nam nhân nhìn lén nữ tử tắm rửa thì người trong thiên hạ ca tụng là lương duyên trời ban, nữ tử nhìn lén nam nhân tắm rửa thì sao?”
Lâm Uyển đúng lý hợp tình, thanh âm lớn một chút, Vệ Sóc liền quay đầu nhìn sang bên này.
“Ai ở đó!”
“Không tốt, chạy mau!”
Lâm Uyển đè thấp vành nón trên trán, lôi kéo tay của ta, quay đầu bỏ chạy.
Cả hai chúng ta chạy như bay, cỏ trượt qua giày tạo ra những âm thanh xào xạc.
Sau khi chạy một hồi, thấy phía sau cũng không có người đuổi theo, ta buông tay Lâm Uyển ra, không để ý hình tượng ngồi phịch dưới đất. Hai người nhìn nhau, đồng loạt cười ha ha.
Lâm Uyển thoải mái nằm xuống bãi cỏ.
“Ha ha ha, thật kích thích!”
Ta cũng học bộ dáng của nàng ấy nằm trên bãi cỏ, một tay gối lên gáy.
Trời cao mây thấp, thế giới rộng lớn.
Ta bỗng nhiên cảm giác cuộc sống như vậy cũng không tệ.
20.
Một giây sau, một bóng đen che khuất tầm mắt của ta.
Theo sau là một thanh trường kiếm gác trên cổ, Vệ Sóc lạnh lùng đánh giá ta.
Lâm Uyển từ chỗ nằm nhảy dựng lên, đang muốn nhào tới, đợi khi thấy rõ mặt Vệ Sóc, trong nháy mắt sợ tới quỳ xuống.
“Chỉ huy sứ đại nhân……”
“Ta, là ta nhìn lén ngươi tắm rửa, cùng muội muội ta không quan hệ, ngươi thả muội muội ta ra, muốn giết muốn róc thịt tùy ngươi!”
Nghe rõ lời Lâm Uyển nói, Vệ Sóc sửng sốt.
“Nữ nhân? Là các ngươi?”
Sắc mặt Vệ Sóc trong nháy mắt tái mét.
“Lâm Nghiệp Thành dạy bảo nữ nhi thật tốt!”
Lâm Uyển đang muốn nói chuyện, ta vội dùng sức véo mu bàn tay nàng một cái.
Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt ta đã chứa đầy nước mắt.
“Ngươi giết ta đi, dù sao ta vốn chính là muốn chết.”
“Bùi Thiệu hủy danh tiết của ta, ta ở Thông huyện đã sống không nổi nữa, hôm nay đến quân doanh, cũng là muốn vụng trộm cùng phụ thân cáo biệt, cũng không phải cố ý muốn nhìn lén ngươi.”
Giọng nói của ta trầm thấp, ánh mắt trống rỗng, một bộ dạng không thiết sống.
“Đích mẫu ta đã an bài xong xe ngựa, qua mấy canh giờ nữa sẽ đưa ta đến nhà ngoại ở Thanh Châu, để cho ta ở trong nhà thờ cầu phúc.”
Vệ Sóc sửng sốt, thu kiếm trong tay.
“Vô lý! Bùi Thiệu nói mấy câu, ngươi liền muốn xuất gia làm ni cô?”
Ta cười khổ một tiếng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
“Thế đạo nghiêm khắc với nữ tử, từ trước đến nay đều như thế, Vệ đại nhân thật không hiểu sao?”
Vệ Sóc nhíu mày.
“Ta thấy tỷ muội bên cạnh ngươi rất hào sảng, chắc không phải người cứng nhắc như vậy.”
“Đại nhân, ta là thứ nữ.”
Ta làm bộ muốn nói lại thôi, chán nản nhắm mắt lại.
“Thôi, thiên chi kiêu tử như ngài, kim tôn ngọc quý, làm sao hiểu được. Ngài giết ta đi, chỉ cầu đại nhân đừng vì chuyện này mà giận chó đánh mèo đến phụ thân ta.”
“Hoang đường.”
Vệ Sóc hừ lạnh một tiếng, tiếng bước chân đi xa, lúc ta mở mắt, hắn đã rời đi.
21.
Lâm Uyển vẻ mặt hoang mang nhìn ta.
“Mẫu thân muốn đưa muội đi Thanh Châu?”
Ta cũng rất ngạc nhiên.
“Không có, không nói như vậy, chỉ huy sứ đại nhân làm sao có thể buông tha chúng ta?”
Ánh mắt Lâm Uyển trong nháy mắt trừng lớn, đưa tay chỉ về phía ta.
“A! Muội là gạt người! Đáng giận, muội nói thật như vậy, ngay cả ta cũng tin, Thanh nhi, muội thật lợi hại.”
Lâm Uyển hứng chí bừng bừng vỗ tay cho ta, chúng ta ở phụ cận quân doanh du ngoạn một hồi, mãi đến lúc hoàng hôn, mới cưỡi ngựa về nhà.
Hôm nay phụ thân đặc biệt muộn, vừa trở về, liền than thở, nói không biết chỗ nào đắc tội Vệ Sóc sát thần này, hôm nay tự dưng hắn lại phát tác, nói ông nếu nặng quy củ như vậy, liền bắt ông đem quân quy đọc thuộc lòng một lần.
Ông dừng lại một lúc nói tiếp, Vệ Sóc để cho ông chép quân quy một trăm lần, trong vòng nửa tháng phải nộp lên.
Ta cùng Lâm Uyển hai mặt nhìn nhau, chột dạ chuyển tầm mắt.
Xin lỗi, phụ thân, cái nồi này chỉ có thể do người cõng.
Cuộc sống trôi qua không nhanh không chậm, ta vẫn không tìm được biện pháp hồi kinh, nhưng trong lòng lại không có nửa điểm sốt ruột.
Phụ thân mỗi ngày đều mang cho chúng ta chút điểm tâm trở về, mẫu thân mỗi ngày đều thích dẫn chúng ta đi dạo phố, Lâm Uyển thì rảnh rỗi liền lôi ta đi ra ngoài cưỡi ngựa, khắp núi đồi điên cuồng chơi đùa.
Hạ nhân trong phủ cũng không có quy củ, nhưng chỉ cần nhìn thấy chúng ta, sẽ lộ ra nụ cười sáng lạn.
Lâm Uyển nói, những người này đều là gia quyến binh lính trước kia của phụ thân đã chết trận ở Tây Bắc, phụ thân đối với bọn họ rất khoan dung, xưa nay nuông chiều bọn họ.
Mùa xuân tới, hoa tươi nở rộ khắp sân, ngay cả không khí dường như cũng ngọt ngào, mang theo một mùi mật hoa.
Ta gần như có chút vui quên cả trời đất, cho đến khi nhận được một tờ giấy.
Bùi Thiệu hẹn gặp ta ở sau núi.
22.
Ngày đó mưa nhỏ tí tách rơi xuống, ta che ô giấy dầu, xách theo làn váy, Bùi Thiệu đã ở trong chòi nghỉ mát chờ ta.
Nhìn thấy ta, hắn lập tức bước nhanh vài bước, trên mặt lộ ra nụ cười đã tính trước.
“Thanh nhi, ta biết nàng nhất định sẽ tới.”
Ta lạnh mặt.
“Bùi đại nhân sao còn chưa về kinh nhậm chức.”
Bùi Thiệu thở dài, hai tay chắp sau lưng, đi qua một bên nhìn mưa rơi trên hành lang.
“Ngày mai ta sẽ đi. Thanh nhi, chuyện lần trước, nàng có trách ta không?”
“Thật không giấu diếm, đều là Lâm Uyển bức ta, nàng câu dẫn ta, nàng ta nói nàng chỉ là một thứ nữ, về sau đối với con đường làm quan của ta vô ích. Ta cũng không biết như thế nào lại bị ma quỷ mê hoặc mà tin lời của nàng ta.”
“Ngày đó nàng ở huyện nha nói từng câu từng chữ, ta đều nhớ rõ, ta hiểu tâm ý của nàng đối với ta, đều là ta sai rồi”
Bùi Thiệu đột nhiên xoay người, liếc tình đưa tình nhìn ta.
“Bây giờ còn chưa muộn, Thanh nhi, ta có thể đáp ứng mang nàng về kinh, chỉ cần nàng đáp ứng giúp ta làm một việc.”
Ta: “…?”
Bùi Thiệu nắm tay ta, tự tin cười.
“Ngày mai nàng hẹn Lâm Uyển đến du ngoạn hồ trên thuyền hoa, ở trên thuyền hoa buộc một dải lụa đỏ, lại đem thuốc này bỏ vào trong nước của nàng.”
Bùi Thiệu tiến đến bên tai ta.
“Lâm Uyển hủy hôn sự của hai chúng ta, ta cũng không thể cứ như vậy quên đi. Thanh nhi, nàng mới là bảo bối của ta, tất cả những người ức hiếp nàng, ta cũng sẽ không để cho bọn họ có kết cục tốt.”
Thấy ta mặt lạnh không nói lời nào. Bùi Thiệu lại cẩn thận sửa miệng.
“Đương nhiên, lần này chỉ là cho nàng ta một bài học, đến mức độ nào, đều do nàng định đoạt.”
Ta giãn cơ mặt mỉm cười, nhào vào trong ngực Bùi Thiệu.
“Bùi Lang, ta biết ngay ngươi đối với ta tốt nhất.”
23.
Sau khi về nhà, ta lập tức sai người đi hỏi thăm chuyện của Bùi Thiệu, thế mới biết được, thì ra chuyện hắn vào Hàn Lâm Viện lại có biến cố.
Theo quy củ từ xưa, sau khi thi đình công bố nửa tháng Bùi Thiệu sẽ nhận được ý chỉ đi nhậm chức, nhưng cũng sắp một tháng, bên kia kinh thành lại một chút tin tức cũng không có.
Bùi Thiệu nóng nảy, nghe nói là mấy ngày nay rất hay đi cùng biểu công tử của Trần huyện lệnh gia.
“Biểu công tử nào?”
Nha hoàn xoa xoa đầu.
“Chỉ nghe nói là họ Mạnh.”
Trong lòng ta hiểu rõ, người ngoài không biết, ta lại là nắm rõ hết thảy, Mạnh Đình chính là giám sát Ngự Sử, hàng năm khảo hạch tiến sĩ, đều do hắn phụ trách.
Ba tỷ muội trong tộc hắn, nghe nói có một người gả ở Thông huyện.
Không nghĩ tới, Trần huyện lệnh cùng Mạnh gia còn có loại quan hệ này.
Bùi Thiệu bảo ta bỏ thuốc cho Lâm Uyển, chẳng lẽ là biểu công tử kia để ý Lâm Uyển?
Trong lòng ta đột nhiên bốc lên một trận lửa vô danh, bảo thủ hạ an bài một chút, ngày hôm sau, sau khi ăn mặc tỉ mỉ, mang theo Lâm Uyển đi du hồ.
Chúng ta ở trong du thuyền, đang uống trà ăn điểm tâm, Lâm Uyển bám cửa sổ, rất không vui.Bỗng nhiên, nàng nhanh chóng cúi đầu.
“Đen đủi, sao lại gặp hắn, Thanh nhi, mau trốn đi!”
Ta ngẩng đầu nhìn lên, cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Lại là Vệ Sóc, ta mấy ngày trước vừa nói mình phải về Thanh Châu, hiện tại bị hắn nhìn thấy ở đây du hồ, vậy không phải toàn bộ bị lộ tẩy sao.
“Không có việc gì không có việc gì, ta thấy hình như anh ta uống say rồi.”
Lâm Uyển nhỏ giọng an ủi, ta thò đầu nhìn, thấy hai má hắn đỏ bừng, một mình ôm bình rượu ngồi ở trên mũi thuyền, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ta suy nghĩ vừa chuyển liền nảy ra ý hay.
Ta bảo chuyền thuyền tới gần Vệ Sóc, ngày xuân mọi người du hồ rất đông, hôm nay thời tiết lại tốt, trên hồ đều là du thuyền.
Thuyền của chúng ta vừa tiếp cận, Vệ Sóc tùy ý nhìn lướt qua, cũng không có quá nhiều chú ý.
Sau đó Lâm Uyển lén đưa tay ra, nhân cơ hội đem lụa đỏ cột vào thuyền Vệ Sóc.
24.
Vệ Sóc thất tha thất thểu trở về khoang thuyền, người chèo thuyền kia hình như đã được phân phó, chỉ nghiêm túc cúi đầu chèo thuyền, cũng không nhìn về phía sau một cái.
Qua một lát, lại có một chiếc thuyền tới gần, rèm vén lên, từ trong khoang thuyền đi ra một nam tử vóc người thấp bé, gương mặt hắn khô gầy, phía dưới ánh mắt một mảnh xanh tím.
Lâm Uyển thấy, vô cùng ghét bỏ.
“Người này là biểu công tử nhà Trần huyện lệnh, thời gian trước vừa tới trong huyện, hắn liền đối với ta nói lời vô sỉ, bị ta đánh một trận!”
Hai chiếc thuyền đến gần, biểu công tử kia bỗng nhiên lắc mình một cái, nhảy lên thuyền của Vệ Sóc, động tác của hắn nhẹ nhàng, thân thủ thập phần linh hoạt, nhìn giống như có chút công phu trong người.
Hắn cười tà một tiếng, mở cửa khoang đi vào.
Một giây sau, trong khoang thuyền truyền đến một tiếng quát to, sau đó là tiếng lật bàn trà, cả chiếc thuyền lắc lư kịch liệt.
Rất nhanh, một bóng người từ trong cửa sổ bay ra, rơi vào trong hồ. Trùng hợp chính là, lúc hắn rơi xuống, tay chân vung loạn, vừa vặn đem lụa đỏ kia cũng kéo xuống.
Kể từ đó, việc này không trách được ta, ngay cả ông trời cũng giúp đỡ chúng ta.
Thân hình Vệ Sóc nổi giận từ trong khoang thuyền lao ra, khóe mắt muốn nứt ra:
“Bắt lại cho ta! Trước tiên chặt đứt tay chân, sau đó mang đến dụng hình tra hỏi!”
Người chèo thuyền lập tức ném gậy trong tay nhảy xuống, trên thuyền Trần công tử, người hầu cũng nhao nhao đánh trống hò hét:
“Công tử ngã xuống rồi, mau cứu công tử!”
Trên bờ tiếng vó ngựa hỗn loạn, ta cùng Lâm Uyển có tật giật mình, không dám ở lại chỗ này xem náo nhiệt nữa, thừa dịp nhiều người hỗn loạn nhanh chóng chạy về nhà.
Đến buổi tối, chuyện xảy ra trong hồ đã truyền khắp huyện Thông.
Mẫu thân không ngừng vỗ ngực.
“Trời ạ, Thiên Địa Bồ Tát, trên đời này còn có người lá gan lớn như vậy?”
“Vệ Sóc là Diêm Vương sống, không né xa ra đã đành, còn dám tới cửa khinh bạc? Nghe nói khi Vệ Sóc mang theo quân binh vây quanh phủ tri huyện, Trần công tử sợ tới mức tè ra quần, là người đầu tiên khai ra Bùi Thiệu.”
Ta lo lắng đề phòng, sợ Vệ Sóc biết là chúng ta giở trò quỷ, tìm tới cửa, nhưng đợi vài ngày, cũng không có động tĩnh.
Mãi đến khi phụ thân trở về, ta mới biết được, Vệ Sóc vào kinh.
Ta nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Vệ Sóc hẳn là sẽ không phát hiện, chỉ tưởng rằng Trần gia công tử lên nhầm thuyền.
Có Vệ Sóc ở đây, tiền đồ Bùi Thiệu, sợ là xong đời!
25.
Có chuyện lớn hơn, chuyện của ta, tự nhiên là không ai nhắc tới nữa.
Huống chi vật họp theo loài, Trần công tử ngay cả Vệ Sóc cũng dám mưu đồ gây rối, Bùi Thiệu mỗi ngày lui tới với hắn, khẳng định cũng không phải người tốt lành gì.
Lời đồn đãi lúc trước đối với ta rất nhanh liền tan thành mây khói, ta cùng Lâm Uyển cả ngày đi dạo phố cưỡi ngựa, vui quên trời đất.
Ta học theo Lâm Uyển, ngậm cỏ đuôi chó, bắt chéo chân nằm trên bãi cỏ.
“Ai, nhân sinh đột nhiên mất đi mục tiêu, rất trống rỗng.”
Lâm Uyển quay đầu hỏi:
“Mục tiêu gì, muội còn có mục tiêu?”
“Đúng vậy, ta vốn muốn hồi kinh, tốt nhất là vào cung.”
“Tiến cung làm gì, làm hoàng hậu à?”
“Xuỳ, nào có đơn giản như vậy, có thể làm phi tử đã là không tệ rồi. Làm phi tử có phẩm cấp, có thể dùng đá quý, long tiên hương, ở trong viện trồng đầy hải đường, ăn mặc đều là nhất phẩm nhất đẳng.”
Lâm Uyển khinh thường.
“Phi tử có thể cưỡi ngựa sao?”
“Không thể.”
“Phi tử có thể uống nhiều rượu không?”
“Không thể.”
“Thịt dê trong cung có thơm như đùi dê lão Lý nướng không?”
“Hình như…… cũng không có – -“
“Muội có thể vui vẻ như bây giờ?”
Ta sửng sốt.
“”Đương nhiên – – cũng không có.”
Lâm Uyển trực tiếp kết luận.
“Vậy muội định mục tiêu gì, mục tiêu chó má!”
Ta cười ha ha.
“Đúng, mục tiêu chó má, cái gì cũng không vui vẻ như bây giờ!”
Đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói sâu kín.
“A, có thể có bao nhiêu vui vẻ?”
Ta quay đầu nhìn, Vệ Sóc ngồi xổm bên cạnh, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta.
“A……”
Ta bộc phát ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, cùng Lâm Uyển nắm tay chạy như bay, Vệ Sóc đứng tại chỗ, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
-Hoàn toàn văn-