Thanh Uyển
Chương 5
(Góc nhìn của Vệ Sóc)
Hôm nay thật là xui xẻo, Thái hậu không nói tiếng nào, một mình đi hành cung nghỉ mát.
Nghe nói là bị Hoàng hậu chọc cho tức giận bỏ đi, hai người bọn họ từ trước đến nay đều như nước với lửa, mẫu thân ta phải gọi Thái hậu một tiếng cô mẫu, vì vậy chỉ cần bà không có ở đây, Hoàng hậu sẽ lập tức lấy ta ra để trút giận.
Ta bị ép uống rất nhiều rượu, lại bị hoàng hậu trách tội vì đi nhầm nơi, phạt ta quỳ gối trong ngự hoa viên.
Ngày thu trời lạnh, mưa thu tí tách rơi trên mặt, khí lạnh ngấm vào thân thể. Rượu kia lại mạnh, một lạnh một nóng, ta không khỏi phát sốt.
Bỗng nhiên một tán ô hướng về phía ta, che đi màn mưa dày đặc.
“Hoa hải đường nở thật đẹp, ta hái một chút về cung.”
“Nhu quý nhân, hắn – – hắn là do Hoàng hậu nương nương phạt quỳ gối ở đây, chúng ta không nên xen vào việc của người khác.”
“Ta xen vào việc của người khác? Hắn quỳ việc hắn, ta hái hoa việc ta, cũng không làm phiền hắn.”
Thanh âm kia không phục nói, ta ngẩng đầu nhìn, tán ô đã nghiêng qua toàn bộ che ở trên người ta.
Trong lòng ta dâng lên một chút ấm áp, người trong cung từ trước đến nay chỉ biết bo bo giữ mình, chỉ có nàng chịu che chở cho ta.
“Vị nương nương này, hãy trở về đi, ta không sao cả.”
“Thật buồn cười, ta hái hoa của ta, sao lại phải nghe lời ngươi?”
Mặt ô giơ lên, lộ ra một khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, nhìn qua nhu nhược nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Ta không nhớ rõ trận mưa đó đã rơi bao lâu, chỉ nhớ rõ mùi hoa hải đường quanh quẩn nơi chóp mũi, thấm vào ruột gan.
Sau đó, ta liền thường xuyên nghe ngóng tin tức về nàng, nhìn nàng từng bước từng bước leo lên phi vị.
Người sống động như vậy, sau này gặp lại, luôn cảm thấy mất đi sắc thái ngày đó, giống như những nữ nhân khác trong cung, đoan trang ưu nhã, lại không có sức sống.
Sau đó, ta nghe được tin tức về cái chết của nàng.
Ta không rõ ta có cảm giác gì, trong thâm cung này, chết cũng không phải là một chuyện xấu.