Thanh Xuân Cảm Lạnh
Chương 2
7
Quan Chước nói rất có lý.
“Bạn gái giảng bài cho mình, mình mời bạn gái ăn cơm, phụ tiền học phí cho bạn gái là chuyện hết sức bình thường, đúng không?”
Đúng vậy.
Hơn nữa, trường A không quá nghiêm trong chuyện học sinh yêu sớm, dù sao các cậu ấm cô chiêu cũng tập trung ở đây, có khi còn có người đã kết thông gia từ bé.
Thay vì tiếp tục dạy thêm rồi lại bị sờ gáy, chẳng thà giả vờ đang yêu đương hẹn hò, chuyện cũng không có gì to tát.
Tôi nhìn Quan Chước với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ai có thể ngờ trùm trường chỉ biết ngủ, bây giờ lại hi sinh thân mình vì sự nghiệp học tập như thế.
Quan Chước hỏi tôi có được không, tôi đang định gật đầu thì cảm thấy cả lớp lại rơi vào im lặng.
“Thần đồng à…” Lớp phó học tập liếm môi, “Yêu thì cũng phải yêu người quen thân chứ, ví dụ như bạn ngồi sau hai năm?”
Lớp trưởng cười khinh: “Ngồi sau thì có gì thân với chả quen, bà đây còn từng đi vệ sinh với thần đồng!”
“Thế thì mình còn từng ăn cơm trưa với thần đồng!”
“Mình, mình mơ thấy thần đồng mỗi ngày.”
“Mình còn quen thần đồng từ trong bụng mẹ!”
“Kiếp trước mình…”
Tôi: “?”
Nhiều lúc bất lực không biết nói gì luôn,
Quan Chước xanh mặt: “Các cậu đừng quá đáng.”
Mọi người gào lên: “Người quá đáng là cậu, thần đồng là của mọi người!”
Tôi câm nín không dám nói một chữ.
Thế là tôi trở thành bạn gái linh động của cả lớp.
Thôi chết rồi, nghe biến thái chết đi được.
8
Tôi cạn lời.
Tôi muốn yêu sớm, vì không phải chịu áp lực trong chuyện học hành nên muốn tìm chút niềm vui cho bản thân.
Nhưng yêu sớm trong tưởng tượng của tôi, có vui thì cũng không vui đến mức độ này.
Bị ép chân đạp ba mươi mốt thuyền, tôi có tội tình gì chứ?
Quan Chước xoay bút, trả lời xong câu hỏi của tôi.
“Bạn gái ơi, đáp án đúng không?”
Bắp chân của tôi giật giật: “Anh ơi, đâu nhất thiết phải gọi như vậy?”
Quan Chước nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc: “Đã nói là yêu, dù chỉ một ngày trong tháng thì chúng mình cũng là người yêu của nhau.”
Nhìn cậu chân thành như vậy, không hiểu sao tự dưng tôi lại thấy ngượng.
Lúc Quan Chước làm bài tập sẽ hớt tóc mái lên, để lộ gương mặt đẹp trai.
Cậu đẹp theo kiểu rất ngông, so với kiểu thư sinh mọt sách như Vệ Ngôn thì càng mang vẻ cuồng nhiệt của tuổi trẻ, chỉ là bình thường cậu toàn để tóc mái, không ai chú ý tới gương mặt đẹp trai này.
Từ cần nhấn mạnh là: Đẹp trai.
Tôi hạ giọng: “Thật ra, nếu cậu muốn yêu sớm, chúng mình có thể…”
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói u ám: “Có thể cái gì?”
Lớp phó học tập mặt không biến sắc ló mặt vào, nhẹ giọng nhắc nhở: “Không được độc sủng đâu đấy.”
Tôi bị cậu ta làm cho nổi hết da gà da vịt.
Quan Chước cười gằn: “Mình biết, nhưng hôm nay, mong cậu cách xa bạn gái của mình xa một chút.”
Nói hai chữ “của mình” mà cậu như muốn nghiền vỡ cả răng.
Lớp phó học tập gật đầu, im lặng quay về hang.
Bấy giờ, thái độ của Quan Chước mới dịu lại, hỏi vừa rồi tôi muốn nói gì.
Còn nói gì nữa.
Không muốn nói gì hết nữa.
Tôi mỉm cười: “Mình muốn nói, chúng mình nên chăm chỉ học.”
9
Đã có Ngọa Long thì kiểu gì cũng kèm Phượng Sồ, đây là chân lý.
Thế mà tôi chưa bao giờ nhận ra, lớp 13 lại là nơi tinh hoa hội tụ.
Lúc trước có cậu Quan tung ra ngàn đề bài, sau có lớp phó học tập thà bán mình cũng quyết phải thêm một đề nữa.
Chủ nhiệm không hay biết sóng ngầm cuồn cuộn trong lớp, còn vui vẻ hớn hở cảm thán.
“Lớp chúng ta giờ là lớp đứng đầu khóa, giỏi giỏi, thế này mới là tuổi học trò chứ!”
Tuổi học trò con quỷ gì, có tuổi học trò nhà ai mà cả lớp có chung một bạn gái không.
Mới đầu, tôi còn tưởng cùng lớp trưởng chơi less đã là cực hạn, nhưng không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.
Tháng này chỉ có ba mươi này, nói cách khác sẽ có một người không được xếp lịch.
Thật ra cũng không cần nghĩ nhiều, chúng tôi đều mặc định đó là Vệ Ngôn.
Một là mối quan hệ xấu hổ, thứ hai là anh luôn đứng thứ hai, tổng điểm giữa hai bọn tôi cũng không chênh nhau là bao.
Nếu xét về mặt kiến thức, anh không cần tôi phụ đạo thêm gì hết.
Vệ Ngôn cũng tự hiểu, vậy nên khi cả lớp tranh cướp “bạn gái”, anh không tham gia.
Đối với hai chúng tôi, bình yên tốt nghiệp cấp ba rồi hòa vào biển người mới là lựa chọn tốt nhất.
Đây là điểm chung giữa tôi và Vệ Ngôn.
Nhưng Tạ Bảo Châu thì khác.
Vậy nên vào ngày cuối cùng của tháng ấy, “bạn gái” Tạ Bảo Châu của tôi thì thầm hỏi/
“Thần đồng, cậu cân được hai người một nháy không?”
Tôi: “?”
Tôi khen không ngớt mồm: “Bà chủ à, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình rong.”
Thế là trong ngày cuối cùng của cái tháng xui xẻo mà hài hước này, tôi đã thực hiện quán triệt chế độ một vợ một chồng.
Hợp pháp, nhưng cũng rất khắm.
10
Sau khi yêu đương nửa vời với toàn bộ các bạn trong lớp thì trận thi đấu bóng rổ toàn khối 11 cũng bắt đầu.
Lớp 13 âm thịnh dương suy, học sinh nam vốn đã ít, lại có một số bạn như lớp phó học tập bị loại nên người có thể ra sân lác đác mấy mống.
Quan Chước vốn không thích tham gia hoạt động tập thể nhưng cuối cùng vì thiếu binh ít tướng nên bị ép ra trận.
Cậu nhìn tôi với ánh mắt đáng thương: “Bạn gái ơi, anh bị bóng đập trúng thì em có thương anh không?”
Tôi đang định an ủi cậu thì đột nhiên lớp phó văn thể ôm bóng rổ đi ngang qua, nghe vậy cười ngây ngô hai tiếng.
“Anh Quan à, hôm nay thần đồng là bạn gái của tôi, anh chú ý lời nói tí nha.”
Quan Chước tức nghiến răng nghiến lợi.
Mấy người lớp trưởng cười khùng, ngay cả tôi cũng không nhịn được cười phá lên.
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm ở phía sau đột nhiên vang lên.
“Giờ vẫn còn cười được à, bạn Tạ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Lưu Thiên Kỳ của lớp 10, quý tử của nhà họ Lưu.
Tôi nhớ không lầm thì trước kia cậu ta từng tỏ tình với tôi?
Sau khi bị từ chối, cậu ta còn nổi khùng nổi điên một thời gian dài, nhưng cũng không quan trọng nên chẳng mấy mà tôi cũng quên.
Thấy cậu ta không có ý thức của người qua đường, tôi tốt bụng nhắc nhở: “Liên quan gì tới cậu.”
Lớp trưởng ở bên cạnh tôi: “Đúng, liên quan gì tới cậu?”
Toàn bộ lớp 13 gần như đồng thanh bắn rap: “Liên quan gì tới cậu?”
Sắc mặt Lưu Thiên Kỳ dần trở nên khó coi.
Cậu ta híp mắt nhìn tôi, đột nhiên nhếch môi, khinh khỉnh trào phúng.
“Nghèo tới mức phải dạy thêm kiếm tiền, còn ra vẻ cái gì chứ? Nếu cậu thông minh thì tranh thủ cơ hội cuối cùng lấy lòng tôi, nói không chừng sau này còn có thể làm tình nhân của tôi, cũng coi như giữ chúng ta còn có chút quan hệ.”
Đây rồi, cốt truyện hào môn thế gia chân chính là đây.
Tôi có hơi kích động, đang định nhại lại lời thoại trong tiểu thuyết thì lại nghe thấy tiếng gào rống của lớp trưởng.
Tôi: “?”
Lớp trưởng gân cổ lên gào: “Hả?! Tao không nghe lầm chứ, quan hệ với mày? Quan hệ gì, quan hệ với loại ngu dốt ấy hả?”
Lớp phó học tập cười rớt hàm răng: “Trời ơi, còn không đọc ngược nổi số Pi mà cũng đòi lôi kéo thần đồng? Có biết xấu hổ không?”
Lưu Thiên Kỳ mặt dày có tiếng mà bị nói cho đỏ mặt tía tai.
Quan Chước đứng bên lại nắm được trọng điểm.
“Mày chim lợn với chủ nhiệm của lớp tao đúng không?”
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ lớp 13 quay phắt lại nhìn Lưu Thiên Kỳ, ánh mắt như oán như hận, như khóc như tố, tựa như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Lưu Thiên Kỳ khiếp vía lùi lại, mặt mày nhăn nhó, muốn quay lại chỗ của lớp 10.
“Phải thì sao.” Cậu ta vừa đi vừa nói, “Nó ăn xin trong trường, ảnh hưởng tới danh tiếng của trưởng ta.”
Á à, hóa ra cậu ta là kẻ chặn đường tài lộc của tôi.
Giờ thì tôi giận thật rồi.
Tôi bật dậy, nhưng lại bị ấn ngồi xuống khán đài.
“Chút chuyện nhỏ này không cần bạn gái phải động tay.” Cậu lờ đi ánh mắt đầy sát khí của lớp phó văn thể.
“Hừ, một trận bóng rổ mà thôi, mới đầu không tính chơi nghiêm túc.”
Nói rồi Quan Chước nhìn chằm chằm lớp 10 ở xa, lạnh lùng lắc lắc cổ tay.
11
Điểm tối đa cho sự làm màu này!
Trước đó ai sợ bị bóng đập trúng ấy nhỉ?
12
Chắc chắn không phải Quan Chước
Không hổ là trùm trường, biến trận bóng rổ này thành trò đùa của bọn con nít luôn.
Lớp 13 toàn mọt sách, những hoạt động thể dục thể thao như này, hàng năm chỉ tham gia cho có.
Nhưng không biết có phải vì bị Lưu Thiên Kỳ “cổ vũ” mà Quan Chước dẫn đầu năm người, biến sân bóng rổ thành đấu trường La Mã cổ đại luôn.
Quan Chước và Vệ Ngôn phối hợp nhịp nhàng, khiến Lưu Thiên Kỳ không chạm được vào bóng hơn nửa hiệp đấu.
Vô cùng thảm hại.
Tôi không hiểu luật chơi bóng rổ, nhưng tôi vẫn hiểu chênh lệch tỷ số hai đội.
Trong mấy giây cuối cùng, Quan trùm trường còn cố ý bật nhảy thật cao trước mặt Lưu Thiên Kỳ, ném bóng vào rổ với một đường cung hoàn hảo.
Khán đài reo hò ầm ĩ.
Không chỉ lớp 13 hoan hô mà ngay cả các bạn nữ của lớp 10 cũng ngào thét điên cuồng, bị các bạn nam của lớp 10 lườm cháy mặt.
Trận đấu kết thúc nhưng Quan Chước không đi luôn.
Cậu đứng trong sân, nghiêng đầu liếc tôi rồi đối mặt với Lưu Thiên Ky nói gì đó.
Tôi nheo mắt nhìn khẩu hình của cậu.
Con cóc… mà đòi ăn thịt thiên nga?
Sau đó cậu nói rất nhanh, tôi không nhìn rõ, nhưng nhìn thái độ của Lưu Thiên Kỳ cũng có thể đoán được không phải lời hay ho gì.
Về sau, tôi tò mò hỏi Quan Chước đã nói gì,
Lúc ấy Quan Chước đang uống nước, nghe hỏi thì suýt nữa sặc.
Cậu ho khan một lúc lâu, ngập ngừng: “Không có gì, người hướng nội như mình thì sao có thể đe dọa người ta chứ.”
Một câu nhận bản thân là người hướng nội lập tức nhận về ánh mắt phán xét của cả lớp.
Quan Chước không muốn nói, tôi cũng không cố hỏi.
Tóm lại cũng vì muốn tốt cho tôi.
Làm bạn cùng lớp hai năm, vậy mà bây giờ tôi mới phát hiện Quan Chước là người tốt bụng như vậy.
Và quả nhiên không thể tin lời đồn.
Một thanh niên ưu tú, đẹp trai lai láng như Quan Chước sao có thể vô cớ gây gổ đánh nhau được chứ?