Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Thanh Xuân Cảm Lạnh

Chương 3



13

Chủ nhiệm báo cho cả lớp. Quan Chước đánh nhau bị kỷ luật.

Cậu không làm nhục uy danh trùm trường, một mình chiến với cả đám lưu manh.

Nghe nói trước khi cậu bị kỷ luật vẫn không quên nhờ một bạn đi ngang qua nhắn lại với lớp bọn tôi, nói cậu chỉ nghỉ vài ngày, đợi khi nào cậu quay lại lớp học muốn hẹn hò với tôi mấy buổi.

Cô bạn mê mệt kể lại, bắt chước lại dáng vẻ đẹp trai ngầu lòi của trùm trường.

Buồn cười, nhưng cười không nổi.

Ngay cả lớp phó học tập luôn cãi nhau với Quan Chước cũng không nói nên lời.

Cả lớp lại rơi vào trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên lớp phó văn thể lên tiếng.

“Chắc chắn anh Quan không phải người gây chuyện trước, anh khác đám côn đồ kia.”

Giọng của lớp trưởng bình tĩnh, nhưng đề thi trong tay cô nàng mãi vẫn không lật qua trang tiếp.

“Gần đây trường làm căng mấy vụ ẩu đả đánh nhau, thầy chủ nhiệm sẽ không bỏ qua đâu.”

Không ai biết nguyên nhân tại Quan Chước lại đánh nhau.

Trước kia Quan Chước lì lợm lạnh lùng nên mới bị mọi người gọi là trùm trường.

Nhưng thật ra cậu chưa bao giờ làm điều gì xấu.

Tôi cũng tin cậu không phải kiểu người ỷ mạnh hiếp yếu, vô cớ gây sự.

Chỉ riêng chuyện cậu chịu ngồi cạnh thiên kim giả là tôi.

Chỉ riêng chuyện cậu là người đầu tiên đưa tay ra với tôi.

14

Chẳng ai ngờ, lần đầu tiên Tạ Bảo Châu sử dụng thân phận thiên kim nhà họ Tạ là để giúp tôi gặp được Quan Chước.

Rõ ràng cô nàng không hợp với môi trường này nhưng vẫn cố gắng chịu đựng dẫn tôi tới nhà họ Quan,

Tiếp đó, cô nàng ở dưới lầu nói chuyện với bố của Quan Chước, tôi nhân cơ hội đi tìm Quan Chước.

Tôi những tưởng vì bị kỷ luật mà Quan Chước sẽ buồn, thậm chí nghĩ có thể cậu còn bị thương.

Nhưng hóa ra cậu chẳng bị sao,

Lúc tôi vào phòng của cậu, Quan Chước đang nằm trên giường đọc truyện tranh, nghe thấy tiếng mở cửa còn bực bội gào lên: “Tôi không có gì muốn nói hết.”

Chà, đó là thái độ ương ngạnh ngông nghênh mãnh liệt mà tôi chưa từng được thấy.

Tôi do dự nhìn cậu: “Khó lắm mình mới đến được, ta nói chuyện một tí được không?”

Nghe thấy giọng của tôi, Quan Chước suýt nữa ngã lăn khỏi giường.

Cậu nhét vội cuốn truyện tranh xuống dưới gối, hốt hoảng đá tất nằm lăn lóc trên đất vào gầm giường, sau đó mới lúng túng ngẩng đầu nhìn tôi.

“Tạ, Tạ Cơ? Sao cậu lại ở đây?”

Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Quan Chước không hiểu rùng mình một cái.

Tôi lấy làm kỳ quái nhìn cậu: “Rùng mình cái gì? Mình tới thăm cậu.”

Chủ nhiệm kín tiếng, lớp chúng tôi không hỏi thăm được gì, muốn giúp Quan Chước thì ít nhất cũng phải biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nào ngờ Quan Chước lại không chịu hợp tác.

“Không có khúc mắc gì ở đây hết, chỉ là đụng trúng lũ mù, dạy dỗ chúng một trận thôi.”

Lúc nói chuyện, thái độ của Quan Chước cứ dửng dưng, như thể bị kỷ luật và thậm chí là đuổi học không là gì với cậu.

Nếu cậu thật sự là một học sinh yếu kém, ỷ vào gia đình có tiền mà làm xằng làm bậy, bị đuổi học cũng xứng đáng.

Nhưng cậu không phải vậy.

Tôi không hiểu: “Quan Chước, chúng ta là bạn, bất kể là chuyện gì, mình cũng đứng về phía cậu.”

Quan Chước run run.

Hơi thở của cậu trở nên dồn dập, nhưng ngay khi tôi tưởng cậu chịu nói thì Quan Chước lại mỉm cười.

Cậu nói: “Đọc ít tiểu tuyết thôi, thần đồng ạ! Không có khúc mắc gì ở đây hết, anh chỉ nóng đầu lao vào đánh nhau một trận thôi.”

“Mình không…”

Thiếu niên đầu tóc bù xù cắt ngang lời tôi. Quan Chước vuốt mái tóc lại, ra vẻ dửng dửng bất cần.

“Không cần lo cho anh, dù không có chuyện này thì anh cũng sắp chuyển trường rồi.”

“Bố tính cho anh đi du học. Thật ra ban đầu bố không muốn anh học trong nước, có thể cố được tới bây giờ đã là giỏi lắm rồi.”

Quả thật, mấy năm nay nhà họ Quan đang dần chuyển hướng ra nước ngoài, nhưng tôi không ngờ chủ tịch Quan lại quyết định xuất ngoại cả gia đình luôn như vậy.

Quan Chước vẫn đang lải nhải.

Thật ra Quan trùm trường rất lạnh lùng, lần đầu tiên tôi thấy cậu nói nhiều như vậy, như thể không nói thì sẽ không còn cơ hội để nói.

Cậu bảo tôi cứ tiếp tục bào tiền của các bạn, lớp 13 toàn quái vật, không thiếu chút tiền ấy.

“Không cần ngại, có họ, em nhất định có thể học xong cấp ba… Nhưng có lẽ không thể xin được giấy giới thiệu.”

“Nhưng cũng đừng yêu thật, Nhất định phải nhớ đây chỉ là yêu giả thôi, chỉ là một giao dịch kiếm tiền thôi.”

Quan Chước nói rất bình tĩnh nhưng trên đầu như có đám mây có thể mưa bất cứ lúc nào.

Tôi vô thức đưa tay lên xoa đầu cậu.

Mềm ghê.

Quan Chước đứng hình, ngơ ngác nhìn tôi.

Đáng yêu quá.

Tôi ho một tiếng: “Đừng nói như đang để lại di ngôn thế, nếu không muốn đi thì tại sao không nói với chú Quan.”

Trong ấn tượng của tôi, Quan trùm trường không phải kiểu người giỏi nhẫn nhịn chịu cúi đầu,

Quan Chước mím môi không nói.

Tôi cảm giác như mình là một đầu bếp, còn cậu chính là củ cà rốt không chịu hợp tác.

Tiếc rằng tôi cố gắng hồi lâu cũng không lột vỏ được Quan cà rốt.

Tạ Bảo Châu đã nói tất cả những gì có thể nói, đã lên lúc chúng tôi phải rút.

Lúc tiễn tôi ra cửa, Quan Chước đột nhiên bước tới trước mặt tôi, đưa cho tôi một con hạc được gấp từ giấy ghi chú.

Hơi lởm chởm và có màu đỏ.

Quan Chước nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi: “Em có muốn dẫn chú chim này đi trốn không?”

Tôi nhận lấy con hạc giấy kia.

Nhưng…

“Không trốn.” Tôi nói.

Ánh mắt Quan Chước trở nên buồn bã, khóe môi cũng ủ rũ xụ xuống,

Cậu thở dài rồi mỉm cười: “Được, vậy có duyên sẽ gặp lại, thần đồng.”

15

Trốn cái gì mà trốn.

Đã nhận tiền của cậu thì tôi phải đưa được cậu vào phòng thi đại học.

Hiểu thế nào là uy tín của thần đồng không?

16

Quan cà rốt không chịu nói cũng không sao, một đầu bếp giỏi luôn có phương án dự phòng.

Cậu không nói, bọn tôi sẽ tự tìm hiểu.

Nơi xảy ra chuyện không có camera giám sát, chắc chắn không phải trùng hợp.

Chúng tôi tranh thủ thời gian nghỉ trưa và sau tan học buổi chiều để đến cửa hàng hỏi thăm.

Cuối cùng, Vệ Ngôn đã tìm được manh mối quan trọng từ camera giám sát trước cửa hiệu sách.

“Bác bán xiên kể, khoảng năm rưỡi nghe thấy tiếng ẩu đả, mà trong khoảng thời gian này.” Anh tua chậm camera, “Đúng thời điểm đông khách, có tám nhân viên giao hàng đi ngang qua con ngõ kia.”

Mà trên mũ của nhân viên giao hàng thì có camera.

Vệ Ngôn thở phào, ngẩng đầu nhìn lớp phó học tập: “Cậu làm được chứ?”

Lớp phó học tập siết chặt nắm đấm: “Mình làm được.”

Nhà lớp phó học tập nắm trùm trong ngành ẩm thực ăn uống của thành phố A, có hợp tác chặt chẽ với tập đoàn giao hàng.

Cậu ta về nhà khóc lóc om sòm ba ngày, cuối cùng cũng nhờ vào mối quan hệ này mà có được đoạn video.

Lớp 13 ghi tạc công lao của cậu ta.

Cùng ngày, dưới sự che chở của chúng tôi, Vệ Ngôn đã dùng ba tiết tự học buổi tối để tìm ra được hai video quan trong nhất.

Trong đó có một anh giao hàng còn đứng lại hóng chuyện, đến mức chúng tôi có thể nhìn rõ mặt của đám côn đồ kia.

Và cả Lưu Thiên Kỳ đứng giữa đám côn đồ.

17

Hai đoạn quay, một đoạn ghi lại cảnh Lưu Thiên Kỳ đứng với bọn côn đồ, một đoạn ghi lại cảnh Lưu Thiên Kỳ khiêu khích Quan Chước.

Bảo sao Quan Chước kín tiếng không chịu nói.

Bởi vì người Lưu Thiên Kỳ chửi bới nhục mạ là tôi.

Không thể ngờ những lời bẩn thỉu đó lại phát ra từ mồm học sinh còn đang ngồi trên ghế nhà trường.

Trong đoạn quay, Lưu Thiên Kỳ nói những lời tục tĩu về tôi, thậm chí còn làm cả hành động khiếm nhã.

Quan Chước nổi giận, như không nhìn thấy đám đàn em sau lưng Lưu Thiên Kỳ, vung đấm lao tới.

Đây chính là sự thật đằng sau hai chữ “nóng đầu” của cậu.

Vì không muốn kéo tôi vào, vì không muốn nhà họ Lưu nhắm sang tôi nên cậu chấp nhận ngậm đắng nuốt cay.

Ăn gì mà ngu thế, đã bảo là xem ít phim anh hùng thôi.

Sau khi có sự đồng ý của tôi, lớp trưởng gửi đoạn quay cho cô của lớp trưởng.

Cô của lớp trưởng cũng chính là phó hiệu trưởng của trường chúng tôi.

Phó hiệu trưởng và lớp trưởng làm việc như sấm rền chớp đánh, buổi sáng nhận được bằng chứng, buổi chiều lập tức xử lý kỷ luật Quan Chước.

Nhưng kỷ luật không biến mất mà chuyển từ Quan Chước sang Lưu Thiên Kỳ.

Lúc Lưu Thiên Kỳ bị bố của cậu ta đá dính vào tường, tất cả chúng tôi đều ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn.

Lớp phó học tập cười trên nỗi đau của người khác: “Ôi ôi, đá phát này có khi sinh non luôn ấy chứ.”

Lớp trưởng nói với giọng khinh khỉnh: “Ôi đấy, minh chứng cho sự thất bại của giáo dục, gia đình quái đản mới có thể sinh ra thứ súc vật.”

Vệ Ngôn lời ít ý nhiều: “Đáng đời.”

Không phải tất cả gia đình có vấn đề đều sẽ nuôi ra súc vật.

Tôi và Tạ Bảo Châu liếc nhau.

Tạ Bảo Châu bật cười trước.

Cô nàng chỉ chỉ hướng cổng trưởng.

Tôi gật đầu,

Nên xuất phát đi cứu công chúa trùm trường của chúng tôi thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...