Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Thanh Xuân Cảm Lạnh

Chương 5



23

Tạ Bảo Châu khóc như mưa.

Cô nàng vừa khóc vừa dùng tên thật tranh luận với người ta trên tieba, nhưng vì trùng họ nên luận điểm của cô nàng mặc nhiên bị bác bỏ.

Tôi khuyên cô nàng đừng tự chuốc bực vào người.

“Đi luyện mấy đề cho bõ tức, không cần quan tâm tới chuyện này nữa.”

Suy cho cùng, thực lực của tôi thế nào, mẹ Tạ nói cũng không có ý nghĩa gì, đám người trên mạng này nói cũng không có ý nghĩa gì.

Dù không tham gia đợt thi Olympic này, tôi vẫn có thể dựa vào sức mình thi đại học, đỗ được trường điểm.

Bọn họ hoàn toàn không biết giá trị thật sự của thần đồng,

Dù không thể tham gia thi thì tôi cũng thấy bình thường.

Nhưng Tạ Bảo Châu lại không nghĩ vậy.

Lần đầu tiên giá đỗ tức giận như vậy, mắt như muốn tóe lửa.

“Luyện đề cái gì nữa, họ hại cậu không được thi, vậy thì mình cũng không thi!”

“Họ” là ai, hai chúng tôi đều tự hiểu.

Nhưng không cần phải như vậy.

Gia đình có vấn đề không cứ sẽ sinh ra những đứa con có vấn đề, quen nhau lâu như vậy, tôi thật sự coi Tạ Bảo Châu là bạn bè thân thiết.

Là bạn, tôi không muốn cô nàng từ bỏ cơ hội tốt nhất vì bất cứ lý do gì.

Nhưng Tạ Bảo Châu lại rất cứng đầu, lắc đầu nói muốn cùng tiến cùng lui với tôi.

Vệ Ngôn ở bên gấp quyển thơ cổ lại.

Cuối cùng anh cũng mở miệng nói câu đầu tiên trong ngày.

“Tại sao lại không thi, hai người đều phải thi.”

Anh ngẩng đầu nhìn ra cửa lớp.

Ở đó, Quan Chước biến mất suốt cả buổi tự học tối nay đang nhướng mày cười với chúng tôi.

“Chủ nhiệm đồng ý rồi.”

24

Bọn họ xin cả một tiết tự học buổi tối để tôi giải đáp thắc mắc cho toàn học sinh trong trường.

Ai cũng có thể đưa ra câu hỏi, và tôi chắc chắn không biết sẽ bị hỏi những gì.

Thay vì để các thầy cô hỏi rồi lại bị nói là tôi hối lộ thầy cô thì cách này càng thuyết phục hơn.

Nhờ chủ nhiệm lớp chúng tôi công bố mà toàn bộ khối 11 đều hay tin.

Đêm đó, dù chỉ vào hóng hớt hay có ý xấu thì đều mở điện thoại ra vào xem tôi livestream.

[Thần đồng Tạ à, có thể giải thích tí được không, cậu mua đề thật à?]

[Kìa lầu trên, giờ cậu ta đâu còn là thần đồng, phải gọi là thần tài chứ ha ha]

[Nữ thần Tạ Cơ! Tôi là chó của em! Tôi muốn sinh con cho em!]

Quan quản lý híp mắt, rất có đạo đức nghề nghiệp lên tiếng chặn đứng.

“Cấm nhắc tới vấn đề ngoài học tập, đừng có tranh thủ tiếp cận bạn… bạn cùng bàn của tao.”

[Bạn ngồi cùng bàn cái rắm gì, chắc chắn vừa rồi mày không định nói thế.]

[Cơ mà sau khi trùm trường cắt tóc mái thì đẹp trai xỉu, bình tĩnh hít một hơi CP bạn cùng bàn…]

Đương nhiên, bầu không khí thoải mái này không duy trì được bao lâu.

Năm phút sau, một lượng lớn người ồ ạt vào, bọn họ đã chuẩn bị sẵn câu hỏi cho buổi livestream này.

Bài toán đầu tiên được đưa ra, mặt Quan Chước lập tức đen xì.

Lớp phó học tập vứt luôn bút: “Gì vậy, sao chúng mày không đi trộm mộ Gauss luôn đi, ra đề kiểu gì vậy?”

[Không phải là thần đồng à? Đề cấp ba có gì thú vị chứ, đương nhiên, nếu tự nhận bản thân là người bình thường thì cũng không có gì phải xấu hổ.]

Tôi xua tay: “Không sao.”

Trên bàn đã chuẩn bị sẵn giấy nháp, tôi lấy đại một tờ rồi bắt đầu giải.

Tôi vừa làm vừa giải thích cách làm trên livestream.

“Câu này không khó, nhìn thì phức tạp nhưng vì chỉ kiến thức hơi khó tí thôi. Điểm mấu chốt của câu này là tính ra xác suất phân bố, chỉ cần sử dụng định lý Bayes ở bước này…”

Tôi viết một chuỗi công thức lên giấy, nhanh chóng tính ra đáp án.

“Vậy là câu này làm xong một cách đơn giản.”

Mọi người lặng thinh, nhưng lập tức có người nhảy ra chất vấn.

[Kiến thức vượt cấp như này, sao cậu lại biết? Chắc chắn là học vẹt đáp án, nhờ người giúp đỡ từ trước rồi đúng không?]

Tôi xòe tay trước màn hình: “Mình có quyền phát sóng trực tiếp để làm sáng tỏ thì các cậu cũng có quyền hỏi. Bạn Ngô Ngạn Tổ, nếu bạn có gì thắc mắc thì cũng có thể ra đề bài cho mình.”

Bạn Ngô Ngạn Tổ kia biến mất chừng một phút rồi quay lại.

[Đấy nhé, đây là cậu tự nói, sau này đừng tìm tôi báo thù. Tôi không làm khó cậu, cậu giải được câu Vật lý này thì tôi phục cậu.]

Đề cậu ta ra là một bài tổng hợp giữa điện từ và cơ học.

Quả thật nằm trong chương trình trung học.

Tôi hạ bút vẽ vài đường, viết mấy công thức trọng tâm lên giấy nháp.

“Vì để tiết kiệm thời gian, mình không viết công thức biến đổi, nhưng lúc thi mọi người vẫn phải viết đủ, đúng theo trật tự.”

Vì đã giảng quá nhiều cho mấy ông thần của lớp 13 nên tôi vô thức bắt đầu nói dông dài.

Chớp mắt đã làm xong ba câu, vì không thách đố người làm nên cũng nhanh.

“Bạn Ngô à, cậu cứ đối chiếu đáp án, nếu không có vấn đề gì, mình xin phép chuyển sang câu của bạn khác.”

[Trâu bò, tôi vừa mới làm xong câu đầu, tôi nể cậu!]

Tôi khẽ cười, bắt đầu đọc một câu khác.

Ngoại trừ Ngữ văn và tiếng Anh là không có ai hỏi, còn lại bốn môn Toán Lý Hóa Sinh thì nhiều không đếm xuể.

Có bạn cố tình hỏi câu siêu khó, nhưng dù sao cũng có thầy cô ở đây, cũng không đến mức bắt tôi chứng minh giả thuyết Goldbach, chỉ là mấy câu hỏi trong đề thi Olympic hoặc đề thi đại học, không quá khó.

Với những thắc mắc thật sự, tôi sẽ giải thích rõ hơn, tranh thủ phân tích dạng câu hỏi chung cho các đề bài.

Bốn mươi lăm phút không quá dài, nhưng sau khi kết thúc buổi livestream tôi mới phát hiện lưng áo tôi đã ướt nhẹp mồ hôi.

Thật sự, cảm giác này là lần đầu.

Đến cuối buổi livestream, những người với ý đồ phá hoại gây rối hầu như đều không còn.

Ở mục bình luận có một câu được nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

[Tạ thần trường A, bất khả chiến bại, văn thành võ đức, ngàn năm có một!]

Như thể một tông giáo phản diện vậy.

Tôi nghi ngờ nhìn học sinh lớp 13 gian xảo ngồi dưới bục giảng.

Lớp phó văn thể cầm điện thoại cười ngây ngô với tôi.

Tạ Bảo Châu và Vệ Ngôn cũng lặng lẽ bỏ điện thoại đã nóng hôi hổi xuống.

Mục bình luận đã nhao nhao tung hô Tạ thần.

Tuyệt vời.

Tạ thần mãi là Tạ thần.

Độ tin cậy của nhân vật chính nó phải thế.

25

Qua buổi livestream, tin đồn tôi mua đề đã được dập tắt toàn toàn.

Chuyện bà Tạ bôi nhọ tôi cũng bị đánh giá.

Phàm là nhà có chút máu mặt trong thành phố A đều sẽ cho con học ở trường A, bởi vậy cũng coi như giúp nhà họ Tạ nổi tiếng trong thành phố A này.

Nhưng Tạ Bảo Châu không bị ảnh hưởng.

Thậm chí cô nàng không còn căng thẳng, lúc luyện đề cũng rất thoải mái.

Bố mẹ tế trời, pháp lực vô biên.

Tuyệt vời.

Buổi livestream lần trước tựa như bài kiểm tra cuối cùng trước kỳ thi, sau đó, tất cả mọi người cùng điên cuồng luyện đề, như thể muốn dọa chết khối 12 và khối 10 mộng mơ.

Lớp phó học tập luyện đề không cả ngẩng đầu lên: “Lớp mình nhất định phải chiếm chọn danh sách thi Olympic.”

Lớp trưởng nghiêm giọng: “Mất một slot cũng khiến thần đồng mất mặt.”

Đâu cần phải ép bản thân đến vậy.

Quan Chước vừa làm xong một đề thi, đang nhắm mắt ngẫm nghĩ lại những chỗ bị mất điểm, nghe vậy thì chọc chọc tôi.

“Nếu anh thành công, có thưởng gì không?”

Mọi người chửi Quan Chước mặt dày vô sỉ, cũng bởi bọn họ không biết lần thi này sẽ quyết định Quan Chước có thể ở lại không.

Quan Chước không định nói cho mọi người biết.

Nếu cậu thật sự thua canh bạc này thì sẽ khiến những bạn được chọn phải áy náy.

Quan trùm trường cũng có mặt yếu đuối.

Nhưng là người biết chuyện này, tôi vẫn muốn cổ vũ cậu.

Tôi hỏi cậu muốn gì.

“Không quá đắt, không vi phạm pháp luật, đạo đức là giới hạn cuối cùng.”

Quan Chước: “Anh thấy em như fan cuồng của pháp luật vậy đó!”

Cậu như đã chuẩn bị sẵn, lấy từ trong cặp ra một cuốn sổ màu hồng to cỡ bàn tay.

Nhỏ nhưng rất dày.

“Nếu như thành công, từ lúc thi Olympic đến hôm thi đại học, em có thể viết một câu mỗi ngày cho anh được không.”

Tôi nghe thì sửng sốt.

Không ngờ lại không như tôi nghĩ, cậu thay đổi rồi.

Thấy tôi ngây người, Quan Chước vội vàng bổ sung.

“Không cần viết nhiều, một câu là được, khen anh, mắng anh, hay ghi nhật ký lại cũng được.”

Rất kỳ lạ.

Nhưng tôi đồng ý.

Tôi nhìn cuốn sổ hường phấn thiếu nữ.

“Mình rất thích viết nhật ký, thế nên cậu tạo điều kiện cho mình viết đúng không?”

Quan Chước mỉm cười, đôi mắt không còn bị che giấu sáng long lanh.

“Ừ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

26

Có lẽ vì chuẩn bị quá lâu, áp lực quá lớn mà đến khi kiểm tra đấu loại thì lại khá nhẹ nhàng bình tĩnh.

Dường như chỉ trong nháy mắt, bài kiểm tra đã kết thúc.

Lớp phó học tập ôm bút khóc như sói hú: “Thôi xong rồi, chắc chắn mình trượt rồi.”

Hừ, bình thường cậu ta nói vậy tức là làm bài được.

Chẳng ai lạ gì cậu ta, nghe cậu ta kêu khóc thì đồng loạt trợn trừng mắt.

Không ai so đáp án,

Thi xong là thi xong, anh hùng chân chính sẽ không quay đầu nhìn con đường phía sau,

Dù mấy ngày nữa, chắc chắn sẽ có phân nửa con người ở đây không được chọn, nhưng lúc này không ai quan tâm.

Tất cả mọi người đã nỗ lực hết mình, còn lại phó mặc cho ý trời đi.

Có người chạy như điên ngoài sân tập, có người lấy tiểu thuyết từ ngăn bàn ra đọc.

Còn có người đứng lên ghế hát ca.

Thật sự không dám tưởng tượng đến biểu cảm của chủ nhiệm đang xem qua camera.

Quan Chước và tôi im lặng ngồi đọc sách.

Tôi đọc bách khoa toàn thư, cậu thì đọc đề thi Olympic những năm qua.

Ừm, một khung cảnh thú vị.

Cậu liếc nhìn, âm thầm ra ám hiệu.

“Đừng có ghi mấy trò cười đó.”

Tôi tiếc nuối gấp quyển sách lại: “Cậu không biết mình đã bỏ lỡ gì sao?”

Vừa được xem một tiết mục hài, mới đầu tôi định viết luôn vào trang đầu tiên.

“Em tính viết truyện cười thật đó à? Không được, em phải đặt cái tâm vào mà viết!”

Lắm chuyện quá.

Quan Chước nhìn chằm chằm tôi.

“Được được được rồi, mình sẽ đặt cái tâm vào, viết bằng cả trái tim.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...