Thanh Xuân Cảm Lạnh
Chương 6
27
Sau khi có kết quả, quả nhiên Quan Chước đậu.
Tôi cũng đã viết được ba trang trong sổ tay hường phấn.
Mặc dù cậu không cho phép tôi viết chuyện cười nhưng cũng không giới hạn số từ.
Một câu “Hôm nay Quan Chước học được một trăm từ mới, rất giỏi nhưng không giỏi bằng tôi” cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ trong ngày.
Thật là dễ dỗ dành.
Tôi đậu là điều đương nhiên, lớp trưởng và lớp phó học tập đậu cũng nằm trong dự tính.
Nhưng sự bứt phá của Quan Chước và chuyện Vệ Ngôn không đậu lại khiến cả lớp ngã ngửa.
Mọi người đã quen với chuyện anh vạn kiếp đứng thứ hai, anh như ranh giới giữa hai nước Sở Hán, ngăn cách tôi với những người khác.
Nhưng trong cuộc thi này, Vệ Ngôn lại rớt thẳng xuống bét bảng.
Thậm chí anh vừa mới nhận được vị trí học sinh xuất sắc nhất năm.
Từ lúc nhận được kết quả, Tạ Bảo Châu cứ trầm mặc.
Đề thi lần này vừa sức với cô nàng, cô nàng thành công ghi danh vào danh sách với vị trí thứ mười.
Đáng lẽ cô nàng sẽ vui.
Nếu như không nhìn thấy kết quả Vệ Ngôn cố tình nhường như vậy.
Tới giờ phút này, chúng tôi mới hiểu tại sao khi cô nàng lo lắng nhất thì Vệ Ngôn vẫn điềm nhiên như không.
Bởi vì Tạ Bảo Châu thua thì cũng chỉ thua một thứ bậc.
Là người được nhà họ Tạ nuôi nấng, là thư đồng luôn bảo vệ thiên kim của nhà họ Tạ, Vệ Ngôn đã tính sẵn kế hoạch nhường vị trí của mình.
Nói ra thật xấu hổ, bao năm qua, tôi đã quen được Vệ Ngôn bảo vệ nâng niu, trong suy nghĩ của tôi, anh như một gốc cây vững chãi trầm mặc.
Tôi biết, chỉ cần tôi muốn, anh sẽ luôn đứng đó chờ lệnh.
Tôi đã quen, vậy nên tôi thích Vệ Ngôn, ỷ lại vào Vệ Ngôn, nhưng cũng rất ít khi cho anh cái gọi là công bằng.
Còn Tạ Bảo Châu lại khác.
Trước khi được đón về, cô nàng sống ở trại trẻ mồ côi,
Cô nàng hiểu hơn bất cứ ai.
Trên đời này không có sự kính trọng đến từ một phía.
Ngay cả học sinh trong lớp 13 cũng đã quen với hình tượng bao dung cao cả của Vệ Ngôn.
Chỉ có Tạ Bảo Châu.
Chỉ trong mắt Tạ Bảo Châu, Vệ Ngôn mới chính là bản thân anh.
Bởi vì con người Tạ Bảo Châu là vậy, thế nên cô nàng mới không thể chấp nhận sự hi sinh của Vệ Ngôn.
Người không đậu không khóc, nhưng Tạ Bảo Châu lại khóc.
Giá đỗ nằm rạp trên bàn, vai xụ xuống như bị hút khô.
Vệ Ngôn lúng túng, một cảnh tượng hiếm lắm mới thấy.
“Sao vậy?”
Tạ Bảo Châu ngó lơ anh,
Quan Chước huýt sáo: “Cậu làm người ta khóc đấy.”
Tiếng khóc dừng lại.
Tôi nghĩ, nói câu y hệt: “Cậu làm người ta khóc đấy.”
Vệ Ngôn: “?”
Tạ Bảo Châu không khóc nữa.
Đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn: “Mình không khóc… Hức.”
Mẹ nó, đáng yêu quá.
Tôi vuốt vuốt tóc cô nàng.
Vệ Ngôn như vỡ lẽ.
“Không sao đâu.” Anh mỉm cười, “Cậu thi đậu bằng chính thực lực của bản thân, không liên quan tới mình.”
“Hơn nữa mình không hợp thi Olympic, mình suy luận không nhanh bằng cậu.”
Tôi chứng minh cho anh: “Thật, Vệ Ngôn là kiểu cần cù bù thông minh, hướng suy nghĩ của cậu ấy không hợp với cách ra đề của thi Olympic.”
Quan Chước lẩm bẩm: “Ồ, hóa ra là vậy.”
Tôi cho cậu một táng.
Tạ Bảo Châu nhìn mà phì cười, cô nàng dụi mắt, ngượng ngập nhìn chúng tôi.
“Không phải mình muốn khóc thuê hay gì, chỉ là không khống chế được cảm xúc thôi.”
Lớp phó văn thể nằm gai nếm vật lâu như vậy cuối cùng cũng bắt được cơ hội, cậu ấy chạy tới đặt một nắm kẹo có giấy gói sáng lấp lánh lên bàn Tạ Bảo Châu.
“Đừng khóc, những người không đậu như chúng tớ đây còn chưa khóc, thế mà người đậu lại khóc là thế nào.”
Từ lâu tôi đã phát hiện trong ngăn bàn của lớp phó văn thể có giấu một hộp kẹo lớn, lúc ấy tôi còn cảm thán nam sinh thô lỗ cũng có tâm hồn thiếu nữ.
Nhưng bây giờ, trên bàn của tất cả mọi người đều có một nắm kẹo nho nhỏ.
Đậu hay không đậu cũng đều giống nhau.
Hóa ra không phải tâm hồn thiếu nữ mà là tình cha tựa như biển rộng.
Ngọt ngào quá.
28
Sau khi ăn kẹo, Tạ Bảo Châu đã bình tĩnh lại.
Nhưng cô nàng vẫn cảm thấy suy nghĩ của Vệ Ngôn có vấn đề.
“Sao có thể vì người khác mà chấp nhận hi sinh cơ hội và tương lai của bản thân mình chứ. Dù không thích thi học sinh giỏi, nhưng với năng lực của cậu ấy, để đỗ cũng chẳng khó.”
Tam quan của giá đỗ rất đúng đắn.
Quả thật suy nghĩ của Vệ Ngôn có hơi lệch lạc.
Điều này có liên quan tới vợ chồng nhà họ Tạ.
Tôi được họ đón từ trại trẻ mồ côi về, vì họ cần một bia đỡ đạn thay con gái của họ vượt qua hung hiểm.
Nhưng Vệ Ngôn lại khác.
Bố ruột của Vệ Ngôn là phó tổng giám đốc của Tạ thị, được xem như cánh tay đắc lực của chủ tịch Tạ, nhưng cuối cùng lại bán đứng Tạ thị.
Tạ Bảo Châu ra đời đúng thời sóng gió, và cũng vì liên quan tới chú Vệ.
Sau này, vợ chồng chú Vệ chết vì tai nạn giao thông, nhà họ Tạ gạt bỏ mâu thuẫn lúc trước nhận nuôi Vệ Ngôn, nhưng lại tẩy não anh, muốn anh cung phụng con gái của họ, không được ăn cháo đá bát như bố của anh.
Bố là kẻ phản bội, chuyện này đã chiếm lĩnh toàn bộ tuổi thơ của Vệ Ngôn.
“Cậu ấy là điển hình cho kiểu người nịnh bợ, bao năm qua chỉ lấy kỳ vọng của bố mẹ cậu làm mục tiêu. Cậu cảm thấy như vậy có vấn đề, nhưng cậu ấy chỉ có thể làm vậy mới cảm thấy an toàn.”
Tạ Bảo Châu nghe mà thẫn thờ: “Bố mẹ nuôi lớn Vệ Ngôn nhưng lại giết linh hồn của cậu ấy.
Tôn có lời khen cho cách dùng từ của cô nàng.
Nhà họ Tạ nuôi con như nuôi chó mèo.
Tôi là một đứa con bị bỏ rơi, thả rông tự sống như mèo. Vệ Ngôn là một đứa con bị xích lại, bị thuần phục như chó.
Hồi còn bé, thậm chí tôi còn ghen tị với Vệ Ngôn.
Bởi vì họ dành rất nhiều thời gian cho Vệ Ngôn nhưng lại không quan tâm tôi.
Mãi cho đến khi chúng tôi lớn, khi Vệ Ngôn biến thành một gốc cây vững chắc trầm mặc, tôi mới hiểu được cái gọi là dành nhiều thời gian hơn có ý nghĩa gì.
Trong căn nhà quái thai đó, không được quan tâm mới là may mắn.
Nghĩ tới mẹ Tạ quan tâm Tạ Bảo Châu thái quá, tôi lấy làm lo lắng.
“Hay là cậu chuyển tới ở ký túc cho đến khi tốt nghiệp.”
Ít nhất có thể cách xa nhà họ Tạ một chút.
Tạ Bảo Châu ngẫm nghĩ, nhưng không trả lời ngay,
“Đợi mấy hôm đã, mình đang tìm một thứ, phải xác nhận đã.”
Tôi nhớ tới con gấu còn để ở nhà họ Tạ.
Nhưng tôi không hỏi nhiều,
Giá đỗ có tam quan vững chắc, nhà họ Tạ không thể nhuộm đen cô nàng.
29
Sau kỳ ôn luyện thì bắt đầu bước vào kỳ thi Olympic.
Vệ Ngôn không mảy may quan tâm tới chuyện không đậu.
Trước hôm thi một ngày, sau khi kiểm tra đồ dùng học tập và giấy tờ cho Tạ Bảo Châu thì anh cũng không quên nhắc nhở tôi chuyện ăn uống trước thi.
“Không được ăn cay, đau bụng sẽ ảnh hưởng tới phong độ làm bài.”
Tôi ăn cay là bị Tào Tháo đuổi, nhưng vẫn không giữ được cái miệng, đó giờ luôn có Vệ Ngôn nhắc nhở quản thúc.
Từ sau khi tôi bị đuổi khỏi nhà, đây là lần đầu tiên anh dặn dò “người xa lạ” này.
Trong ánh mắt Vệ Ngôn nhìn tôi chất chứa mong đợi mà chính anh cũng không nhận ra.
Bấy giờ tôi mới nhận ra, sự oán trách vì anh chuyển bàn đi đã tan thành mây khói từ lâu.
Tôi mỉm cười trả lời, giống như với các bạn khác.
“Ừ, yên tâm đi, chuyện này thì mình vẫn hiểu.”
Vệ Ngôn cũng mỉm cười: “Tốt nhất là vậy.”
Chẳng biết hơi thở như lan của Quan Chước đã phả vào tai tôi từ bao giờ: “Tốt nhất là vậy~”
Nói rồi cậu huých cùi chỏ vào vai tôi, quay đầu nhìn Vệ Ngôn.
“Còn trẻ, bớt lo nghĩ đi, có tôi chú ý rồi.”
Vệ Ngôn cười một nụ cười không thể giả tạo hơn: “Chính vì cậu chú ý nên tôi mới không yên tâm đấy.”
Quan Chước tức điên, nhưng không biết nghĩ cái gì mà đột nhiên ngả lên vai tôi.
“Bé Cơ, em nhìn cậu ta à!”
Vệ Ngôn trợn mắt, nhắc Quan Chước bớt thảo mai lại.
Tạ Bảo Châu lại nắm trọng tâm rất giỏi: “Không phải hôm nay tới lượt của cậu sao, cậu không gọi bạn gái nữa à?”
Bé gà là cái gì?
Tôi ấy hả???
Quan Chước vẫn ngả người tựa lên vai tôi, nghe vậy ra vẻ thẹn thùng nhìn Tạ Bảo Châu.
“Trước kia chỉ tiện mồm gọi trêu, bây giờ khác rồi.”
Vai tôi tê rần.
Tạ Bảo Châu ồ một tiếng thật dài.
Vệ Ngôn vẫn cười giả tạo như cũ: “Có gì khác đâu.”
Quan Chước: “…”
…
Mãi cho đến khi bước vào trường thi. Quan Chước vẫn không ngừng lải nhải một câu.
“Chẳng lẽ mình không thể thân?”
30
Hết kỳ thi này tới kỳ thi tiếp theo, thi thử rồi đến mùa tuyển sinh.
Mọi người cuốn theo thi cử, tung vó như ngựa chạy về phía trước.
Mãi cho đến khi viết xong chữ cuối cùng, đóng nắp búi loại, con người ta mới có cảm giác chân thực.
Lớp 13 thi không tệ.
Lớp trưởng và lớp phó học tập được tuyển thẳng vào Đại học R.
Quan Chước thi đỗ vào Đại học P, Tạ Bảo Châu thì được tuyển thẳng vào Đại học Z cạnh Đại học P.
Tuy không phải trường top nhưng với Tạ Bảo Châu mà nói thì cũng vượt ngoài mong đợi.
Nhà họ Tạ ăn mừng, tổ chức hẳn một buổi tiệc.
Mới đầu Quan Chước có thể được tuyển thẳng, nhưng cậu lại quyết thi vào Đại học P
Cậu cắm đầu luyện đề thi đại học: “Mình nhất định phải bám đuôi cậu.”
Tôi ngẫm nghĩ, viết một dấu chấm hỏi trong sổ tay hường phấn.
Rõ ràng không ai nhìn thấy tờ xét tuyển của Đại học P, nhưng dường như cậu đã biết từ lâu.
Quan Chước vừa làm xong một đề, vừa hay nhìn thấy dấu chấm hỏi kia.
“Em đã ra tay, xuất học ở Đại học P có thể rơi vào tay người khác được sao?”
Tôi không khỏi cảm thán: “Bây giờ cậu có lòng tin vào thần đồng rồi đấy.”
Nhưng không phải tất cả mọi người cũng giống Quan Chước.
Đặc biệt là nhà họ Tạ.
Vì không dò hỏi được thông tin từ tôi, vợ chồng nhà họ Tạ còn tưởng tôi đã trượt, không nhận được học bổng gì hết.
Có lẽ vì muốn lấy tôi ra làm bàn đạp để nâng con gái lên, hoặc chỉ đơn giản là muốn khiến tôi xấu mặt mà nhà họ Tạ cũng gửi tôi thiệp mời.
Mới đầu tôi không định tới góp vui.
Nhưng mấy ngày nay không nghe được tin gì từ Tạ Bảo Châu.
Xuất phát từ suy nghĩ lo cho bạn bè, tôi và Quan Chước đã cùng đi.