Thanh Xuân Cảm Lạnh
Chương 7
31
Quả nhiên bà Tạ không làm được cái gì tốt lành.
Không ngừng khoe khoang kết quả thi của Tạ Bảo Châu, nói sức mạnh của huyết thống to lớn, mắt cá không thể so được với ngọc trai.
Chỉ kém nước chỉ thẳng mũi tôi mà khinh bỉ.
Quan Chước thì thầm hỏi: “Dù gì cậu cũng gọi lão yêu quái này là mẹ mười mấy năm, sao có vẻ bà ta không chào đón cậu lắm thì phải?”
Tôi bịa đại lý do: “Chắc vì mình là một đứa trẻ không ngoan?”
“Có ý gì? Sao cậu lại không ngoan chứ?”
Bởi vì tôi không phải người dũng cảm dám đứng ra bênh vực lẽ phải và công lý.
Cách biển người, tôi nhìn thấy Tạ Bảo Châu có vẻ không vui.
Nếu là bình thường, bà Tạ mà châm chọc tôi thì kiểu gì cô nàng cũng sẽ chạy lại khuyên.
Nhưng rõ ràng trông cô nàng rất buồn, thậm chí còn không nhận ra chúng tôi.
Quả nhiên cô nàng xảy ra chuyện gì đó rồi.
Khi bữa tiệc diễn ra được nửa, bầu không khí được đẩy lên cao trào, đột nhiên cảnh sát phá cửa xông vào.
Vệ Ngôn đứng cạnh Tạ Bảo Châu nhíu mày, anh đang định đi tới bên bà Tạ thì lại bị cảnh sát cảnh cáo đứng nguyên tại chỗ.
“Ông Tạ, bà Triệu, có người báo cáo hai vị giết người, cảnh sát đã nhận được bằng chứng, mời hai vị đi theo chúng tôi.”
Tôi nhìn Tạ Bảo Châu cắn môi.
Không phải cô nàng không biết sự lựa chọn của mình có ý nghĩa gì, nhưng cô nàng vẫn lựa chọn chính nghĩa.
Một sự lựa chọn mà tôi đã từ bỏ sau khi do dự rất lâu.
Nhà họ Tạ là một gia tộc giàu có lâu đời ở thành phố A, nhưng tới đời ông nội của Tạ Bảo Châu thì gia tộc ngày một tàn lụi, người thừa kế không có tài năng chèo chống.
Để giữ vững cơ nghiệp, ông nội của Tạ Bảo Châu đã rẽ hướng.
Bố của Tạ Bảo Châu, cũng chính là bố nuôi của tôi, ông Tạ, ông không có đầu óc kinh doanh nhưng lại giỏi chiêu trò.
Ngoài mặt, nhà họ Tạ vẫn hưng thịnh vẻ vang, nhưng thật ra đã mục nát.
Mà bố của Vệ Ngôn, vì nhìn thấy khóc khuất của Tạ thị nên mới bị vợ chồng nhà họ Tạ hãm hại diệt trừ.
Tất nhiên, tôi biết những chuyện này không phải vì nhà họ Tạ coi tôi như người nhà.
Tôi luôn khao khát tình thân, cố gắng làm một đứa con ngoan, mơ mộng có thể làm vui lòng bố mẹ.
Nhưng vào năm lớp 10 đó, tôi tình cờ phát hiện ra một đoạn dây.
Tôi kéo đoạn dây ấy, càng kéo càng thấy bất thường.
Tôi nghi ngờ, nhưng tôi không tìm hiểu.
Tôi nhát gan.
Tôi hận nhà họ Tạ biến thái, hận tội ác mà nhà họ Tạ mang lại.
Nhưng tôi gọi bọn họ là bố mẹ suốt mười mấy năm.
Một gia đình biến thái không chắc sẽ nuôi ra súc sinh, cũng không có nghĩa sẽ nuôi ra được con người tốt bụng.
Để níu giữ lại chút huy hoàng sáo rỗng, tôi đã nhét đoạn dây ấy vào con gấu bông.
Trước khi đi, tôi đặt con gấu bông trong phòng ngủ của Tạ Bảo Châu.
Tôi giao quyền lựa chọn cho cô nàng.
Ngay lúc đó, tôi, ngươi mất đi tất cả không có chút ác ý gì với thiên kim thật?
Sao có thể chứ!
Tôi đưa cho cô nàng con gấu bông và cùng với ác ý tàn độc không nói lên lời.
Lúc đó, tôi đã hi vọng cô nàng sẽ giống như bây giờ, tự tay hủy hoại cuộc sống giàu có của mình, hoặc là hi vọng thấy cô nàng sẽ hèn mọn giống như tôi, vì tình thân, vì tiền bạc mà từ bỏ lẽ phải?
Tôi cũng không biết.
Thậm chí, ngay cả lúc đó tôi cũng không biết. Sau này chúng tôi trở thành bạn, tôi thật lòng lo cho cô nàng, lo cô nàng phải chịu đau khổ.
Vợ chồng nhà họ Tạ bị bắt.
Một vài “đối tác” thân thiết của bọn họ có mặt trong buổi tiệc cũng bị bắt.
Một buổi tiệc vui vẻ lại trở nên như vậy.
Dù Tạ Bảo Châu tự báo án, nhưng tôi vẫn lo cô nàng sẽ khóc.
Nhưng cô nàng không khóc.
Quan Chước rất cao, cao tới mức đủ để Tạ Bảo Châu nhận ra sự hiện diện của hai chúng tôi.
Mắt cô nàng đã đỏ hoe nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.
“May mà không làm nhục mệnh, người bạn chính nghĩa của mình ạ.” Cô nàng nói.
32
Nhà họ Tạ tường đồng vách sắt nhưng lại không bao giờ đề phòng người trong nhà.
Nhất là với con gái ruột Tạ Bảo Châu, bọn họ tính bối dưỡng cô nàng thành người thừa kế.
Bởi vậy, đồ Tạ Bảo Châu tuồn ra hoàn toàn có thể định tội nhà họ Tạ.
Tai nạn của bố mẹ Vệ Ngôn được phơi bày ra ánh sáng. Sau khi biết chuyện, Vệ Ngôn xin nghỉ một tuần vào mất tích.
Tạ Bảo Châu lo lắng vô cùng.
“Liệu cậu ấy có cho rằng bản thân đã nhận giặc làm cha, rúc trong góc nghĩ quẩn không?”
Quan Chước líu lưỡi: “Yên tâm đi, bàng hoàng là điều đương nhiên, nhưng không tới mức nghĩ quẩn, cậu ta không phải người như vậy.”
Tạ Bảo Châu lo lắng: “Thế ư?”
“Đương nhiên, cứ chờ đi. Sau khi cậu ta trở về chắc chắn thay đổi từ trong ra ngoài.”
Tôi nhìn kiểu tóc mới của Quan Chước: “Ồ, cốt truyện thần tượng vượt khó vươn lên thay đổi số phận à?”
“Vậy chắc chắn không thể so được với anh rồi.”
Thấy tôi và Quan Chước vẫn bình tĩnh, Tạ Bảo Châu mới hơi hơi yên lòng.
Quan Chước lén hỏi tôi: “Nhà họ Tạ ngã ngựa mà không thấy cậu ấy lo lắng, rốt cuộc ai mới là người thân của cậu ấy vậy?”
“Đương nhiên ai thật lòng đối xử tốt với cậu ấy thì là người thân của cậu ấy rồi.”
Những đứa trẻ lớn lên ở trại trẻ mồ côi rất nhạy cảm.
Không thể nói vợ chồng nhà họ Tạ không yêu thương cô nàng, nhưng không là gì so với tình cảm của Vệ Ngôn, vợ chồng nhà họ Tạ ỷ vào huyết thống cũng chỉ là yêu thương chính bản thân, một thứ tình cảm hư ảo.
33
Chưa tới một tuần, Vệ Ngôn đã quay lại.
Lớp phó văn thể tò mò, hỏi anh đi đâu.
Anh mở điện thoại ra, cho mọi người xem ảnh anh chụp.
“Tới Đại học P, Đại học T, dạo quanh thành phố A, tiện thể xem Đại học F.”
Lớp phó văn thể nghẹn họng: “Cậu đi dạo quanh chợ chọn mua rau củ đấy hả?”
Vệ Ngôn mỉm cười, một nụ cười khác với trước kia, là một nụ cười rất tự do.
Quan Chước hỏi anh: “Vậy tức là cậu nhắm tới cây củ cải kìa?”
Tạ Bảo Châu liếc nhìn.
Vệ Ngôn cầm điện thoại lên, không quay đầu lại mà đưa điện thoại cho Tạ Bảo Châu.
“Nhắm tới Đại học P, dù sao sau này Tạ Cơ được cử đi, tôi cũng không có địch thủ trong trường này, phải kiếm cho mình một đối thủ chứ.”
“Móa!”
“Vệ Ngôn cậu khiêm tốn gớm?!‘
“Cái gì mà không có địch thủ, chẳng phải tối đó cậu nói với Luân Gia như vậy à!”
Quan Chước cười mà như không cười: “Ha ha, hiếu chiến thế, sao cậu không đi nhảy dù đi.”
Vệ Ngôn gật đầu: “Ừ, nên tôi đã nhảy rồi.”
“Trong khoảnh khắc nhảy xuống, đột nhiên nhận ra ngoài chuyện sống chết ra thì cuộc đời này cũng không còn gì to tát, lập tức nghĩ thoáng, vậy nên mọi người không cần cuống lên như vậy.”
Mọi người lặng thinh chớp mắt.
Chuyện nhà họ Tạ không phải bí mật, thế nên mọi người cười vui vẻ, chỉ vì muốn Vệ Ngôn thấy thoải mái hơn.
Không ngờ anh còn an ủi lại mọi người.
Vệ Ngôn mãi mãi là Vệ Ngôn dịu dàng đáng tin tựa như bóng cây.
Trong sự im lặng, Tạ Bảo Châu không nhịn được khịt mũi.
Mọi người nháo nhác như chim vỡ tổ, luyện đề, nói chuyện, tất cả đều vờ như không nghe thấy.
Tôi và Quan Chước cũng tình chuồn nhưng bị Tạ Bảo Châu kéo góc áo.
Giá đỗ giờ là giá đỗ thích khóc, nhưng cô nàng vẫn luôn cảm thấy khóc trước mặt người bị hại thì rất không hay, vậy nên vẫn luôn kìm nén cảm xúc của bản thân.
Đúng lúc này, trước khi Quan Chước kịp mở miệng, Vệ Ngôn đã xachs Tạ Bảo Châu ra.
“Cảm ơn cậu đã khóc thay mình, nhưng mình không buồn thật.”
“Thật ra, một tuần vừa qua, mình lại lo lắng thay cậu.”
“Ngoại trừ nhảy dù, ban đầu mình còn định đi lặn, đi nhảy cầu, nhưng nghĩ tới cậu thì lại không nỡ lãng phí thời gian cho những chuyện kia.”
…
Quan Chước lau mặt, thì thầm với tôi: “Mình cảm giác như mình là người thừa vậy.”
Tôi cũng hạ giọng: “Cảm giác như bị đá vậy.”
Anh em chí cốt cùng chung suy nghĩ cùng lượn.
Tạ Bảo Châu được Vệ Ngôn dỗ dành mụ đầu, không hề biết chúng tôi đã đi mất.
Giỏi, giỏi, giỏi lắm, thậm chí không một ai nhớ tới chuyện hôm nay tôi là bạn gái của Tạ Bảo Châu.
34
Hôm có điểm thi đại học, tôi và Tạ Bảo Châu còn lo lắng hơn cả hai thí sinh.
Tạ Bảo Châu động viên Vệ Ngôn: “Chắc chắn cậu sẽ ổn thôi!”
Quan Chước gọi video với tôi: “Em là thần đồng, phải tin tưởng vào bản thân!”
Tạ Bảo Châu: “?”
Vệ Ngôn: “Hai người hoán đổi cho nhau à?”
Lúc đang nói thì đã có thể tra điểm.
Click, reset.
Không thể tra được điểm của hai người.
Bị che hết rồi.
Hai trong số mười người đứng đầu tỉnh đang ở trước mặt chúng tôi.
Quan Chước khẽ thở phào, Vệ Ngôn vẫn luôn bình tĩnh.
Tôi tò mò hỏi anh: “”Tự tin vậy à?
Không giống Quan Chước, với tính cách của Vệ Ngôn, nếu không nắm chắc sẽ không thể yên tâm cho được.
Vệ Ngôn lại bình tĩnh mỉm cười: “Không giống Quan Chước, mục tiêu của mình không bị giới hạn là phải Đại học P, chỉ cần trong thành phố B thì mình đều có thể đỗ.”
Nhưng dù mục tiêu có là gì thì hai người đều đạt được.
Trong buổi liên hoan của lớp 13, tôi đưa quyển sổ tay kín chữ cho Quan Chước.
Vừa đúng 356 trang.
Tôi cũng không ngờ mình có thể kiên trì viết xong.
Quan Chước nhìn thấy quyển sổ thì sững người.
Cậu không nhận lấy ngay mà hỏi một câu.
“Em không viết hết tất cả trong một ngày chứ?”
“Không.”
“… Thế nên em thấy rồi?”
“Thấy gì? Trang cuối?”
Quan Chước không nói lời nào.
“Muốn biết, tại sao không tự mở ra xem?”
Trang cuối bị cậu dùng keo dính lại.
Màu hồng, giống hệt với câu được ghi trên con hạc giấy lần đó.
Bên trên viết.
[Nếu anh có thể bắt kịp em, liệu em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không?]
Về câu trả lời.
Tôi mở con hạc giấy ra, dán vào.
Trên con hạc giấy ấy cũng ghi một câu.
Đó là một câu Quan Chước viết trong quyển bài tập nhăn nhúm.
[Trái tim là một con chim nơi vùng hoang, tìm được bầu trời của mình trong mắt người.]
Lúc ấy, cậu hỏi tôi có thể cùng bỏ trốn được không.
Tôi nói không, bởi vì tôi muốn cho cậu nhiều lựa chọn tốt hơn.
Còn bây giờ, tôi có thể nói với cậu.
Nếu không đuổi kịp, tôi có thể dẫn con chim này cùng bỏ trốn.
Bởi vì có tự tin, đối phương là lựa chọn tốt nhất.
Quan Chước vuốt vuốt mũi, nở ra một nụ cười ngây ngô.
“Vậy bây giờ chúng ta…”
“Yêu sớm.”
Quan Chước: “???”
“Đùa thôi.”
“Chúc mừng đã tốt nghiệp, bạn trai của em.”
-Hết-