Thanh Yểu - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:03:02
Phụ vội vã phụ họa:
“, đúng! phu nhân, nếu Vương phủ truy cứu thì chúng giải thích thế nào?”
“Giải thích cái gì?” Đích mẫu lạnh, giọng đầy ác ý. “Bọn họ cũng rõ là đón đại tiểu thư nhị tiểu thư. Đợi khi sự , họ còn thể đổi chắc?”
Hai thương lượng xong, vô cùng vui vẻ, đó cùng rời .
Thư phòng dần chìm tĩnh lặng.
Đợi trăng lên cao, lẻn thư phòng, lấy đồ vật trong ngăn bí mật.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Sáng hôm , một phong thư, báo cho Hằng Vương phi kế hoạch tráo đổi tân nương của Tạ gia.
Vào ngày đại hôn, Vương phủ liền phái trông chừng tân nương suốt cả quá trình.
Từ lúc trang điểm cho đến khi xiêm y, cho của Tạ gia nhúng tay .
Nghe , khi kiệu hoa khỏi cửa, đích mẫu tức giận đến mức ngất tại chỗ, gào thét đòi lôi đánh chec.
Lúc , sự sắp xếp của Hằng Vương phi, sớm rời khỏi kinh thành.
Một một ngựa, ngày đêm lên đường, cuối cùng mười lăm ngày, cũng đến Lạc Hà quan, nơi Lịch Cảnh Hành đang đóng quân.
Vừa thành, liền thấy phố dán một tờ cáo thị:
“Chiêu mộ thần y, trọng thưởng hậu hĩnh!”
Nghe dân xung quanh bàn tán, mới cáo thị mới dán lên sáng nay.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đời , Lịch Cảnh Hành trúng độc tiễn chiến trường, hôn mê suốt mấy tháng trời.
Dù cuối cùng giải độc, nhưng từ đó để di chứng sợ lạnh, mỗi khi trời đông liền đau đớn chịu nổi.
May mắn , đến kịp.
Ta hóa trang thành một nam tử trung niên, lấy tên Chúc Quân Phi, thẳng đến phủ nha xin tiếp nhận nhiệm vụ .
Cứ thế, hai tháng trời xa cách, một nữa thấy Lịch Cảnh Hành.
Trong phủ nha, giường, sắc mặt trắng bệch, thở yếu ớt.
Vết thương n.g.ự.c sậm đen, hiển nhiên là trúng độc nhẹ.
Mũi cay xè, vội vàng pha thuốc bột nước đỡ dậy, đổ từng ngụm miệng .
Đêm đó, Lịch Cảnh Hành liền tỉnh .
Nghe là cứu , chống tay dựa đầu giường, ánh mắt thâm trầm chằm chằm .
Ta thì ngay ngắn một chỗ, mắt mũi, mũi tâm, cố gắng để lộ sơ hở.
Thuật dịch dung , học từ một môn khách của ở kiếp .
Còn hiện tại, vẫn từng gặp đó.
“Đại phu trúng kịch độc của Tây Vực, vô cùng khó giải.”
Hắn híp mắt , giọng điệu dò xét:
“Ngươi cho uống thứ gì?”
“Là bột Long Huyết Thạch.”
“Cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thanh-yeu/chuong-7.html.]
Hắn ngẩn , ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
“Bảo vật giải độc trong truyền thuyết? Ngươi lấy từ ?”
”…Tổ truyền.”
Ta hề dối.
Long Huyết Thạch vốn là vật hiếm đời, ai ai cũng cho rằng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
, nó những thật, mà còn đang ở trong Tạ gia.
Đây là bí mật phát hiện khi chec ở kiếp , khi hồn phách lang thang về Tạ phủ.
Bên trong trướng bồng nhất thời tĩnh lặng.
Lịch Cảnh Hành híp mắt , trong đáy mắt là những cảm xúc khó đoán.
“Long Huyết Thạch hiếm đời, ngươi dốc hết bảo vật cứu , hẳn là mưu đồ nhỏ?”
Không mưu đồ gì cả.
Chỉ cầu ngươi bình an, khỏe mạnh mà thôi.
, những lời thể , liền cúi chắp tay, trịnh trọng đáp:
“Tại hạ ngưỡng mộ phong thái của Tướng quân lâu, khẩn cầu theo phò tá, mong tìm một đường tiến .”
Đây là lý do sớm chuẩn để ứng phó với .
Lịch Cảnh Hành trầm mặc một lát, khẽ nâng cằm:
“Vậy xem biểu hiện của ngươi thế nào .”
Có lẽ vì cảm thấy khả nghi, từ đó về , bắt đầu kiếm cớ hành hạ .
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Y phục thì tự tay mặc cho , cơm nước cũng do tự dâng đến tận miệng .
Ngay cả nước uống cũng yêu cầu đủ độ ấm, chỉ cần nóng hoặc nguội một chút, cũng thể kiếm cớ trách mắng vài câu.
Đã nạp tên cung, thể bắn.
Ta chỉ thể cam chịu, oán hận mà mặc sai khiến.
Dù cũng tính toán kỹ, đợi khi bình phục, sẽ tìm cớ rời .
Ai ngờ khi vết thương khỏi hẳn, như biến thành một khác.
Không những suốt ngày quấn lấy xưng gọi , mà tối đến còn đòi cùng ngủ chung giường.
“Nào nào, đêm nay nhất định cùng Chúc tâm sự một phen.”
“Tướng quân, chuyện e rằng lắm…” Ta cứng ngắc kéo chặt vạt áo ngoài, vẻ mặt khó xử.
“Từ nhỏ, thuộc hạ quen ngủ một , thích ngủ chung với khác.”
Thấy kéo vạt áo mãi buông, Lịch Cảnh Hành bỗng trầm mặt, thu nụ , lạnh nhạt phất tay:
“Thôi, ngươi .”
“Vị hôn thê chê nghèo khó, chịu gả cho . Ngay cả ngươi cũng chê phiền, chẳng cùng tâm sự. Có lẽ cả đời , sinh là kẻ chán ghét.”
”…”
Ta nhắm mắt, hít sâu một , cuối cùng cắn răng đáp:
“Tâm sự chứ! Đêm nay nhất định tâm sự!”
Ánh mắt lập tức sáng rỡ, vui vẻ ngay xuống giường.