Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

THẬP NIÊN 70: BÌNH LUẬN GIÚP TÔI VÀO ĐẠI HỌC - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:38:42

10.

 

Sau khi lên xe khách rời khỏi nhà, trái tim treo lơ lửng của cuối cùng cũng thả lỏng phần nào.

 

Cả đêm chạy trốn liên tục khiến mệt mỏi rã rời, cũng khiến ngủ chiếc ghế êm ái .

 

Không ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, xe khách vẫn đang tiếp tục chạy.

 

Giữa chừng dừng một , nhân viên bán vé hình như gì đó với tài xế xe khách ngang qua.

 

Sau đó, nhân viên dò hỏi khắp xe với vẻ nghi ngờ.

 

"Trên xe chúng ai tên là Hứa Quốc Cường ? Có ai tên là Hứa Quốc Cường thì lên tiếng nhé."

 

Cả xe im phăng phắc, cũng lặng lẽ ngoài cửa sổ.

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

[Thật là khốn nạn, giấy báo nhập học mạo nhận thì báo cảnh sát, con bỏ nhà thì trơ trẽn báo cảnh sát tìm .]

 

[Nam chính tạo nghiệt gì mà gặp ông bố như chứ!]

 

[Nam chính định ? Trực tiếp đến trường đại học cứng rắn đối chất ?]

 

[Cứng rắn đối chất cũng , nhà trường chỉ cần điều tra một chút là thật giả thôi.]

 

[Haha, thì Trịnh Vân tiêu đời , cả bố là Trịnh Tự Lực cũng tiêu đời theo!]

 

[Không , Trịnh Tự Lực bọn họ trực tiếp gọi điện báo cảnh sát ở trường đại học ! Khứu giác của hai tên cũng nhạy bén thật, nghi ngờ nam chính !]

 

[Sợ gì, nếu cảnh sát dám chặn nam chính ở bến xe, thì cứ phản đòn, tố cáo bọn họ đánh tráo giấy báo nhập học!]

 

[Mấy ngừng một chút , mấy coi nam chính là đồ ngốc ? Cậu tốn bao nhiêu công sức chạy đến thành phố chẳng lẽ chỉ để báo cảnh sát ?]

 

[ , thấy buồn quá. Nếu báo cảnh sát thì nam chính báo ở thị trấn , cần gì đợi đến bây giờ?]

 

lúc đang chăm chú xem bình luận, nhân viên bán vé đột nhiên bên cạnh , từ xuống .

 

"Chàng trai, là Hứa Quốc Cường ?"

 

lắc đầu, .

 

nhân viên bán vé nắm lấy tay :

 

"Lát nữa cảnh sát sẽ đến. Chàng trai, đừng giãy giụa, chúng cũng chỉ nhận tin báo, yêu cầu ở yên tại chỗ thôi."

 

Xe khách dừng .

 

chợt cảm thấy bất an.

 

Vừa định dậy bỏ thì nhân viên bán vé lập tức lo lắng ngăn , còn hét lên với xung quanh:

 

"Mọi mau giúp giữ , đừng để ! Vừa nãy cảnh sát gọi điện đến, c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p một quả phụ trong thôn của bọn họ!"

 

Nghe , cảm thấy như sét đánh ngang tai!

 

C.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p quả phụ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-binh-luan-giup-toi-vao-dai-hoc/chuong-6.html.]

 

c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p quả phụ từ bao giờ !

 

Hành khách xe nhiệt tình, liền phẫn nộ, xông lên định khống chế .

 

Trong lúc nguy cấp, đập vỡ cửa kính xe, lộn nhảy xuống, lăn bò bỏ chạy.

 

11.

 

Có lẽ tình tiết quá kích thích, bình luận bắt đầu bay đầy màn hình.

 

[Chạy cái gì, rõ ràng là vu khống mà sợ cái gì, đầu óc nam chính vấn đề ?]

 

[ , cảnh sát đến chỉ thể giúp giải quyết vấn đề mạo danh, mà còn thể kiện ngược tội vu khống, một công đôi việc, chạy cái gì chứ!]

 

[Mẹ kiếp, hai tên ngốc ở im ? Quả phụ trong làng là Lưu quả phụ ! Lưu quả phụ và bố nam chính cùng một giuộc. Cứ vu khống như , dù thể rõ thì mất bao lâu?]

 

[ , bọn họ thể chuyện , mục đích chính là ngăn nam chính thành phố. Thời đại phương pháp điều tra cũng thô bạo, đều như , nam chính biện minh? Không khéo ăn đạn oan!]

 

[Bây giờ thể chạy thì nhất định chạy, dù cũng là vu khống, chạy còn hơn chạy.]

 

[Lỡ như Trịnh Tự Lực quyết tâm hãm hại, ở đây chỉ là chờ chec thôi.]

 

[Mấy thiếu não im miệng , xem mấy chuyện cứ tưởng thông minh hơn cả Einstein!]

 

Những gì bình luận phía chính là suy nghĩ trong lòng .

 

Bọn họ ngay cả giec cũng sợ, còn sợ vu khống ?

 

Chỉ kẻ ngốc mới đây chờ đợi.

 

chạy một mạch ngọn núi gần đó, vô cùng chật vật.

 

Phía tạm thời ai đuổi theo.

 

Sau khi bộ liên tục hai ngày, lúc gần chec đói, cuối cùng cũng khỏi núi, sấp một ngọn đồi nhỏ xuống, phát hiện phía xa xa vài tòa nhà.

 

từng thấy loại nhà nhỏ vài tầng , trong đầu liền nảy một suy đoán: Chắc là vô tình đến một thành phố khá phát triển.

 

Có thêm động lực tiếp sức, thể mệt mỏi tiếp tục về phía .

 

Lại thêm nửa ngày, cuối cùng cũng thành phố, lúc đó chân gần như vững nữa.

 

Trên đường vài bụng thấy đáng thương, cho một cái bánh bột ngô.

 

cầm bánh ăn ngấu nghiến, ăn , tình cờ thấy một ông chủ quán đang chuyện phiếm với khác rằng tuyển giúp việc.

 

dè dặt hỏi ông chủ xem thể ở việc , chỉ cần cho ăn và cho một chỗ trú mưa trú nắng là .

 

Ông chủ hỏi vài câu, ban đầu vốn nhận, nhưng khi chữ thì lập tức đổi ý đồng ý.

 

" thể để con mù chữ , chỉ cần ngoài giờ việc dạy nó nhận chữ, sẽ bao ăn bao ở và trả công cho .”

 

“Cậu cứ ở nhà , ở đó, ăn gì ăn nấy."

 

Loading...